Cướp Nam Chính Trong Tiểu Thuyết

Chương 26: Gật đầu đi nào! (H)

Trước Sau
An Việt mỉm cười nhìn Cẩn, hắn ghé lại gần, hôn lên đôi môi đang hé mở gọi tên mình như thể khen thưởng: “Cậu tỉnh rồi, cuối cùng cũng mở mắt ra và nhìn ta.”

Dứt lời hắn kéo tay Cẩn đặt lên môi hôn nhẹ, đến lúc này Cẩn mới như sực tỉnh từ cơn mê man, cậu dằng tay mình khỏi tay hắn, bối rối muốn ngồi dậy.

An Việt sao để cậu đạt được điều đó, hai tay mạnh mẽ đè chặt cậu xuống giường, gằn giọng: “Cậu muốn đi đâu?”

Cẩn lắc đầu, môi mấp máy muốn nói, tay vươn lên liên tục ra dấu hiệu, nhưng suốt 3 năm qua An Việt chỉ lo rèn giũa kỹ năng của mình, đắm chìm trong những nghiên cứu phát minh làm gì học ngôn ngữ cử chỉ nên giờ đây hắn hoàn toàn mù tịt, nhưng khi Cẩn làm vậy trong mắt An Việt cứ ngỡ là cậu đang múa may, không hiểu sao hắn lại thấy đẹp lạ lùng.

An Việt bật cười, dùng miệng cướp lấy ngón tay đang chỉ chỉ trỏ trỏ làm Cẩn đứng hình, cậu ngây ra nhìn hắn, trong đôi mắt ngập tràn sự hoang mang: Anh đang làm gì? Chúng ta đang làm gì đây? Tại sao tôi lại ở đây? Tại sao chúng ta lại không mặc gì? Không, phải nói là sao cậu lại không mặc gì còn An Việt vẫn chỉnh chu đến thế?

An Việt mỉm cười dùng đầu lưỡi liếm lên bàn tay Cẩn khiến cơ thể đã trả qua kích thích run lên.

Cậu thở hổn hển, dùng khẩu hình miệng lặp lại câu hỏi lần nữa: Tại sao anh lại ở đây?

An Việt nhìn chăm chú vào cậu nên hiểu được những gì Cẩn đang nói, hắn thả bàn tay Cẩn ra dùng bàn tay to lớn của mình vuốt ve khuôn mặt Cẩn: “Ta xuất hiện ở đây để chờ câu trả lời 3 năm trước. Cậu Cẩn, cậu thừa biết điều ta muốn là gì đúng không nào? Nếu biết rồi thì xin hãy trả lời ta ngay lúc này.”

An Việt nhìn thẳng vào mắt Cẩn, đôi mắt hắn như khóa chặt linh hồn Cẩn. Cẩn run lên, chuyện của 3 năm trước lời hứa ấy có lẽ hôm nay cậu không thể trốn tránh được nữa.

Đang lúc Cẩn phân vân không biết trả lời thế nào, đột nhiên một nguồn nhiệt nóng khủng khiếp bốc lên từ bên trong cơ thể, phần thân dưới vừa phát tiết lần nữa đứng lên. Cẩn thở hổn hển, cựa người muốn thoát khỏi sự kìm hãm của An Việt.

An Việt đè chặt cậu, hắn biết cậu đang lên cơn hứng tình do thuốc nhưng tuyệt nhiên chẳng có ý thả cậu ra, hắn là kẻ thế đó, chỉ cần đạt được mục đích của mình hắn bất chấp hoàn cảnh của kẻ khác chỉ cần có được điều mình muốn.

An Việt vuốt ve má Cẩn, nhìn cậu run rẩy vì bị tra tấn, dùng tông giọng trầm thấp dụ dỗ: “Cậu đang rất khó chịu đúng không, nếu vậy hãy trả lời câu hỏi của ta năm xưa, nhớ là trả lời cho đúng ý của ta, như vậy thì cậu sẽ được thỏa mãn.”

Dứt lời An Việt di chuyển xuống cậu em của Cẩn nắm lấy nó làm Cẩn rên lên một tiếng.

“A” Cậu lắc đầu nguầy nguậy, vươn tay cố gắng muốn gỡ tay An Việt ra khỏi chú em đáng thương của mình.

An Việt sao để cậu đạt được mục đích, không ngừng hôn lên má, rồi đến cần cổ của Cẩn, mút ra những dấu hôn đỏ rực yêu mĩ.

“Ngoan nào, cục cưng chỉ cần nói một câu thôi ta sẽ thỏa mãn cậu ngay, đêm nay sẽ đưa cậu tới thiên đường cùng với ta.”

Đợt sóng tình thứ hai như muốn nhấn chìm Cẩn lần nữa, mị hương không buông tha cho người dính phải nó khi bọn họ chưa thật sự hòa quyện trong thân thể của một người khác, đêm nay đã định trước thân thể trong trắng của Cẩn không thể toàn vẹn rời khỏi căn phòng này.

An Việt thấy cậu dính thuốc mà vẫn lỳ, hắn tăng lực tay bóp mạnh.



“A!” Cẩn kêu lên một tiếng nữa, hơi thở hổn loạn, đầu nhễ nhại mồ hôi, môi bắt đầu điên cuồng tìm tới mặt An Việt ra sức hôn hít, tay không quên kéo quần áo hắn làm cho xộc xệch, khi kéo ra được một khe hở cậu chui mặt mình vào lồng ngực bắt đầu cắn múi cà mặt mình vào đó.

An Việt nghiến răng chịu đựng, nhưng cậu em của hắn đã quá tải nó đang khát cầu được xâm chiếm được tàn phá. Không còn cách nào khác An Việt dùng tay bóp lấy má Cẩn, gằn giọng: “Ta quên mất cậu không thể nói, vậy giờ nghe cho rõ đây, ta nói cậu gật đầu.”

Cẩn làm gì còn tâm trí nào mà quan tâm hắn muốn gì, cậu rướn người muốn hôn, muốn được động chạm.

An Việt không thể chịu thêm được nữa, hổn hển hỏi: “Cậu chấp nhận là bạn đời của ta chứ? Nào ngoan gật đầu đi, gật đầu đi nào.”

Lúc này Cẩn làm gì ý thức được việc mình làm, cậu chỉ mong bản thân được giải thoát khỏi cái nóng như thiêu như đốn này, vì thế khi nghe người trước mặt bảo ‘gật đầu đi nào, gật đầu đi nào’ cậu liền gật đầu, không chỉ gật một cái mà gật lia lịa.

Người ơi làm ơn cứu lấy ta, làm ơn dập hỏa cho ta - đó là điều cậu muốn bây giờ mà thôi.

“Ha ha…” An Việt cười lớn, hắn biết Cẩn gật đầu trong vô thức chẳng còn tỉnh táo, nhưng như vậy là đủ rồi, hắn hôn lên môi cậu làm sâu thêm nụ hôn, một tay kéo rách quần áo của bản thân giải khai hoàn toàn cơ thể nam tính, tay còn lại không quên kéo sạch toàn bộ vải vóc đang che chắn cơ thể của Cẩn, để hai thân thể lõa lồ trơn trượt dính sát vào nhau.

Cảm giác khi da thịt chạm da thịt làm An Việt sướng đến nổi thở một hơi thật dài, hắn buông đôi môi ướt át ra, bắt đầu hôn cắn một đường xuống dưới. Khi tới cậu em Cẩn, hắn không một chút e ngại ngậm lấy nó, liếm hút như thể đó là một món ngon thượng hạng.

Cẩn không thể nào nhịn được khoái cảm mãnh liệt này, hai chân kẹp chặt đầu An Việt, bàn tay không ngừng làm loạn trên tóc hắn.

“A… ưm… ưm…” Cẩn rên rỉ những từ vô nghĩ, cậu không thể nói nên không thể cầu xin hay chỉ đạo người dưới thân, nhưng hắn lại rất am hiểu cơ thể cậu, chạm vào nơi cần chạm, chọt vào nơi cần chọt, biết khi nào thì hút, khi nào thì đánh lưỡi khiến Cẩn đầu hàng chỉ bằng cách dùng miệng.

An Việt ngậm lấy t.i.n.h d.ị.c.h đậm đặc, lần này không nuốt mà hướng thẳng xuống nơi bí ẩn bên dưới, nhổ chất dịch vào nơi đó.

Sau khi bắn tinh Cẩn lại tỉnh táo một lần nữa, lần này cậu trực tiếp chứng kiến cảnh An Việt dùng lưỡi liếm vào nơi khó nói bên dưới.

Cậu không thể nào chịu được cảnh tượng này, hai chân co lại người cong lên muốn lùi lại, miệng ú ớ không ngừng. Nhưng tay An Việt nắm chặt lấy bắp chân cậu kéo lại, lần nữa tấn công nơi đó, chỉ bằng cái lưỡi của mình hắn đã khiến Cẩn như phát điên, phần bên dưới cậu ngứa quá, ngứa tới mức ước gì cái thứ làm cậu nhanh chóng chui vào trong lấp đầy nó.

Hai tay cậu không ngừng đè lên lên đầu An Việt nửa muốn kéo người ra nửa lại như thúc dục. Hai chân cậu không ngừ khép chặt, các ngón chân co quắp sướng tới mức không thể nào chịu nổi.

An Việt làm ơn làm ơn đừng nghịch nơi đó mà, làm ơn đi! Cẩn muốn hét ra câu đó, nhưng ông trời lại cất đi giọng nói của cậu, mọi khát khao mọi lời cầu xin bây giờ chỉ đành ém trong vòng họng.

Cuối cùng khi cảm thấy nơi đó đã mềm, An Việt liền buông tha, ngước lên nhìn Cẩn. Hai người đối mắt với nhau, An Việt mỉm cười liếm môi nói: “Cậu đã đồng ý trở thành bạn đời của ta, đêm nay là đêm động phòng của đôi ta, ta hứa sẽ để cậu trở thành kẻ sung sướng nhất trên đời.”

Cẩn lắc đầu: Tại sao chứ, cậu đồng ý khi nào, không thể nào!

“Á!”

Chưa chờ cậu ổn định cảm xúc, phần bên dưới đã bị xâm nhập, lần này không còn là chiếc lưỡi mềm mà cùng lúc hai ngón tay của hắn, dị vật xâm nhập quá sâu khiến cậu có cảm giác đau đớn, nhưng khi hắn cào vào một điểm nào đó bên trong, cậu run lên, một luồng điện giật tê tái xông lên đến não làm Cẩn như muốn ngất đi.



An Việt quan sát biểu cảm của cậu biết rằng đó là điểm cực khoái liền tấn công liên tục vào nơi đó, làm Cẩn như phát cuồng, cậu rơi vào vòng xoáy tình dụng mất kiểm soát không ngừng khát cầu. Lúc này cậu buông thả chính mình để cho người bên trên nới rộng chuẩn bị tấn công bằng hạ bộ to lớn của mình.

An Việt liếm môi, để cậu em hùng dũng vào nơi đã được chăm sóc kỹ lưỡng, hắn hôn lên môi Cẩn, thầm thì: “Ta sẽ vào, giờ phút này em thuộc về ta.”

Dứt câu hắn đẩy người lên, một phát chen vào tới tận gốc rễ. Cẩn ăn đau hét lớn, dù bị nhấn chìm trong tình dục nhưng theo phản xạ cậu rất muốn chạy trốn.

An Việt thở ra những hơi sung sướng, dù đã tưởng tượng biết bao nhiêu lần cảnh chiếm được người dưới thân, nhưng tất cả cũng chỉ là tưởng tượng, là mơ, nào như lần này, nóng, ẩm ướt và như có tầng tầng lớp lớp khoang thịt đang hút lấy hạ bộ to lớn của hắn.

Hắn bắt đầu mất khống chế, đưa đẩy thật nhanh và mạnh, miệng tuôn ra những lời lẽ không còn kiểm soát: “Mẹ kiếp nóng thật, cục cưng trong em thật là ấm… thật muốn chết luôn bên trong này…”

Mồ hôi nhễ nhại chảy bên hai thái dương hắn, phần cơ hông mạnh mẽ đưa đẩy không ngừng húc Cẩn tiến lên phía trên suýt chút nữa thì đầu va phải thành giường, may mắn An Việt che chắn kịp.

Cẩn hệt như cá mắc cạn chỉ còn biết mở rộng hai chân đón nhận sự va chạm khủng khiếp, cùng đôi môi đỏ mở lớn để hớp lấy không khí.

Tê dại, như thể bay lên miền cực lạc, lý trí biến mất, tất cả giác quan đều dồn xuống bên dưới, dồn xuống nơi kết hợp. Cẩn chẳng còn biết bây giờ là mấy giờ, đây là đâu, quá khứ hay tương lai đều phải nhường chỗ cho dục vọng thân dưới.

An Việt rút cậu em của mình ra khỏi lỗ nhỏ, chỉ thấy thớ thịt đỏ tươi bú theo ra ngoài, hình ảnh d.â.m mỹ đến cực điểm, nước nơi đó chảy ra lênh láng. Hắn đẩy eo thúc vào một cái thật sâu như muốn nhét mấy quả trứng của mình vào bên trong động nhỏ.

Người này đúng là vưu vật trời sinh, từ bây giờ trở đi cậu sẽ là của hắn.

“Ta phải làm em có thai, mang thai con của ta để em không còn trốn tránh ta được nữa!” An Việt như phát khùng, ghì chặt cơ thể Cẩn liên tục đưa đẩy cả trăm cái rồi phóng thích tinh hoa của bản thân.

Cẩn choáng váng, cậu câu lấy tay An Việt khóc nấc lên, thứ chất dịch bên trong quá khủng khiếp như cơn mưa lớn xối ào ào vào, thật trướng.

“A, a a…” Cẩn khóc lên.

An Việt bắn như xả lũ. Chờ xong hắn chẳng thèm lui đi tiếp tục để nguyên tư thế, hôn lên má Cẩn: “Phải để thứ đó trong em, như vậy đứa trẻ khó bảo này của em mới có thể mang thai được.”

Hắn vỗ bụng Cẩn, lần nữa hạ bộ lại sưng to, đêm còn dài hắn chẳng muốn buông tha cho tình nhân dưới thân, hắn chỉ hận không thể hòa cậu vào xương thịt của mình để cậu mãi mãi ở trong hắn và hắn ở trong cậu.

Hắn biết Cẩn là nam, nhưng suy nghĩ quái gở muốn cậu mang thai đứa con của hắn như một mầm bệnh dễ gây nghiện cắm xuống, làm hắn phát cuồng phát điên liên tục tàn sát người bên dưới, vận động không ngừng cho tới khi hừng đông ló dạng, cho tới khi người bên dưới mang theo cái bụng căng tròn chìm vào mê man.

...

Khi đăng chương này mình cũng trù được muốn lên app khá khó khăn và lâu, cho nên khi các bạn đọc được chương này có khả năng sẽ bị chậm mất mấy ngày. Mong các bạn thông cảm. Thời gian đăng tải của mình là vào lúc 20 giờ ngày 25, còn ngày lên chương như nào thì mình chịu, nếu qua 3 ngày không lên mình sẽ báo ad để hỏi nguyên nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau