Cướp Nam Chính Trong Tiểu Thuyết
Chương 31: Lớp học trong bồn tắm (1)
Vừa vào phòng Cẩn liền muốn đi tắm, dù bản thân không uống rượu suốt cả bữa tiệc nhưng việc đi lại và chào hỏi quá nhiều người khiến cơ thể cậu thấm mồ hôi. Vì biết An Việt không thể hiểu các cử chỉ dành cho người câm nên Cẩn chỉ có thể tìm giấy để viết ra yêu cầu của mình.
“Ta muốn đi tắm, có thể cho người chuẩn bị nước giúp ta không?”
An Việt nhíu mày nhìn từng chữ cái được nắn nót viết ra trên giấy, hắn nhớ lại cách giao lưu giữa Cẩn và cha mình, tự nhiên An Việt bực bội một cách khó tả, hắn rất muốn làm gì đó nhưng rồi lại chẳng dám tổn thương đến người của mình.
An Việt chỉ đành quay lưng ra ngoài gọi người chuẩn bị nước, sau đó quay lại phòng khoang tay nhìn Cẩn. Cẩn ban đầu không để ý nhưng chỉ một lát sau cậu đã phát hiện ra không khí quỷ dị trong phòng, quay đầu nhìn lại Cẩn hơi hoảng khi thấy An Việt đang khoanh tay nhìn mình, trông như thầy giáo đang nhìn học sinh vi phạm kỷ luật.
Cẩn nghiêng đầu, theo quán tính đưa tay tạo cử chỉ: “Ngươi đang nhìn gì vậy?”
Nhưng rồi Cẩn chợt khựng lại, người đó không hiểu, cậu liền quay đi tìm giấy chuẩn bị viết, nào ngờ An Việt khó chịu yêu cầu:
“Ý của cử chỉ đó là gì?”
Cẩn nhìn hắn, rồi ghi vào giấy: “Ta hỏi ngươi sao lại nhìn ta như vậy?”
An Việt bước lại gần, nhìn những chữ trên giấy lại sinh thêm lòng đố kỵ, giọng như chứa cả một đại dương giấm chua lè: “Đó là cách em giao lưu với người khác, họ hiểu em muốn diễn đạt gì qua từng cử chỉ chỉ trỏ chỉ trỏ đó sao?”
Cẩn gật đầu, cậu cảm thấy không ổn, nhưng càng không thể im lặng.
Mặt An Việt đen như đít nồi, gần như nghiến răng mà hỏi: “Có phải ai cũng hiểu chỉ riêng mình ta là chẳng biết gì đúng không?”
Cẩn nuốt nước bọt, có vẻ như hắn rất để ý đến chuyện này, cậu nên trả lời sao cho hợp tình hợp lý đây.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Cẩn thở phào, may mắn người hầu tới đưa nước tắm đã cứu thoát cậu một kiếp.
An Việt cho người vào, nhìn bọn họ đổ đầy nước trong bồn tắm, khóe môi chợt kéo lên. Hắn bước vào phòng tắm trước, Cẩn thấy khó hiểu, rõ ràng mình là người đã yêu cầu được đi tắm sao bây giờ An Việt lại muốn.
Cẩn đuổi theo người ta muốn hỏi: Ngươi tính đi tắm sao?
Nhưng kẻ không thể nói rất khó để giao lưu với bóng lưng người khác. Cẩn xông lên phía trước chặn An Việt lại. Không mang theo giấy cậu đành bạo gan nắm lấy tay hắn viết chữ: “Ngươi muốn đi tắm sao?”
Khóe môi An Việt nhếch lên: “Ta muốn tắm chung với vợ của mình.”
Nói rồi hắn bất ngờ bế thốc Cẩn lên, khiến cậu theo quán tính phát ra một tiếng: “A!”
Bõm.
Bồn tắm khá lớn, An Việt ôm Cẩn nhảy vào trong làm nước bắn ra tung tóe khắp sàn, hắn đè lên người Cẩn, giam cậu vào giữa mình và bồn tắm, hôn lên khóe môi cậu, thủ thỉ: “Ta ghét việc mình không hiểu em đang nói gì bằng ngôn ngữ cử chỉ vì vậy bây giờ ta muốn em hãy dạy nó cho ta.”
Cẩn nuốt nước bọt, dạy cũng được thôi, cậu cũng muốn dạy để tiện nói chuyện với hắn nhưng đâu nhất thiết phải học trong phòng tắm.
Bây giờ muốn đáp lại lời An Việt, Cẩn không còn cách nào khác ngoài việc dùng tay viết lên phần ngực ướt đẫm nước của hắn. Cảm giác khi ngón tay chạm vào cơ ngực săn chắc dù đã được lớp vải vóc che chắn, nhưng nước đã khiến vải ép sát vào cơ thể càng làm tăng thêm nét đẹp bên dưới khiến đầu ngón tay Cẩn như bốc hỏa.
Đêm qua hình như cậu đã chạm vào nơi này rất nhiều!
Cẩn nghĩ tới lại đỏ mặt, cậu cố gắng nhịn xuống cảm giác bất thường, viết lên ngực hắn: “Ta có thể dạy ngươi sau khi tắm, ở đây không học được.”
An Việt nắm lấy tay Cẩn, cắn nhẹ lên ngón tay cái vừa thon vừa trắng: “Tại sao ở đây lại không học được, ta thấy đây là một bục giảng rất tốt mà thưa thầy giáo Phiêu Cẩn!”
Oành!
Mặt Cẩn đỏ như tôm luộc, người trước mặt đang làm gì vậy, sao tự nhiên lại, lại, lại làm như thế chứ…
An Việt thu hết mọi biểu cảm của Cẩn vào đáy mắt, nhìn bộ dạng ướt nhẹp của cậu, lớp vải vóc tinh xảo bao lấy toàn thân cậu, nhưng lúc này đây thức hắn muốn chính là được thưởng thức lớp da trắng mướt như trứng gà bóc, vòng eo tinh xảo, nơi bí mật ấm áp, và hơn hết chính là bé nhũ hoa nhỏ của cậu.
An Việt sáp tới gần, ôm Cẩn ngồi lên đùi mình, nước vượt qua thành bồn chảy lan ra ngoài, ánh sáng trắng tinh của bóng đèn điện chiếu tỏ mọi biểu cảm của cả hai người.
An Việt say mê nhìn ngắm tình nhân trong lòng, còn Cẩn cậu như bị hớp hồn bởi vẻ đẹp của nam chính. Khi hắn dùng ánh mắt thâm tình nhìn ai đó, hắn không ý thức được rằng mình đang câu lấy linh hồn người khác ư?
An Việt chạm tay lên môi cậu, nói với Cẩn: “Bây giờ ta sẽ dùng ngón tay của mình vẽ lên lưng em, em hiểu ta muốn nói gì, lúc đó hãy làm cử chỉ cho ta xem. Được không?”
Cẩn nuốt nước bọt, lời của An Việt lúc này giống như hương thơm ngọt ngào của loại bánh cậu yêu thích, chỉ cần nó xuất hiện thôi Cẩn có thể móc hầu bao vì nó, lần này cậu cũng không thoát được, ngu ngơ trước vẻ đẹp được chính tác giả Mộng Mộng tạc lên, gật đầu bán mình.
An Việt hài lòng bắt đầu chạm tay vào lưng Cẩn. Cách một lớp vải nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được cơn tê dại được gửi tới từ ngón tay của hắn.
Cẩn rên lên một tiếng ưỡn ngực theo phản xạ như thể hiến dân hai *** *** *** cho hắn.
An Việt cười thành tiếng: “Em thật là nhạy cảm, ta còn chưa viết chữ kia mà!”
Hắn bắt đầu vẽ: Hôn vào ngực em đi, cắn lấy áo và kéo nó ra!
Mặt Cẩn đỏ ké, câu nói này sao cậu có thể làm được kia chứ. Cẩn lắc đầu, chạm tay ngực hắn, run rẩy viết: “Đổi câu khác đi, câu này ai mà làm được chứ!”
An Việt nhướng mày. “Em không làm được sao, vậy…”
Nói rồi hắn chạm xuống phía dưới gần như sát với xương cụt nhấn một các không nặng không nhẹ làm cho Cẩn run lên. Thân thể đã trải qua chuyện tình ái làm sao chịu được kích thích như này.
An Việt bắt đầu vẽ: Hãy đánh thức đôi nhũ hoa của em đi, nó rất hay e thẹn và lẩn trốn, mau đánh thức nó đi.
Cả người Cẩn như muốn bốc khói, câu này, câu này, câu này... AI DÁM LÀM LẠI KIA CHỨ, NGƯỜI NÀY, KHỐN NẠN QUÁ!
Cẩn bực mình đánh vào ngực hắn, lòng gào thét: NGƯƠI DÁM TRÊU TA, ĐỒ ĐÁNG GHÉT, DÁM TRÊU TA!!!
An Việt thích muốn chết, cái đánh này của Cẩn như muốn hắn hãy tác độc thêm đi, nói thêm đi ấy!
Con sói xám đang tuôn những ý nghĩ xấu xa: Thật muốn chơi chết con thỏ nhỏ của hắn!
...
Sáng sớm tui đã bắt đầu tà râm, tối nay tui lại tà râm tiếp nhé bà con, hí hí.
“Ta muốn đi tắm, có thể cho người chuẩn bị nước giúp ta không?”
An Việt nhíu mày nhìn từng chữ cái được nắn nót viết ra trên giấy, hắn nhớ lại cách giao lưu giữa Cẩn và cha mình, tự nhiên An Việt bực bội một cách khó tả, hắn rất muốn làm gì đó nhưng rồi lại chẳng dám tổn thương đến người của mình.
An Việt chỉ đành quay lưng ra ngoài gọi người chuẩn bị nước, sau đó quay lại phòng khoang tay nhìn Cẩn. Cẩn ban đầu không để ý nhưng chỉ một lát sau cậu đã phát hiện ra không khí quỷ dị trong phòng, quay đầu nhìn lại Cẩn hơi hoảng khi thấy An Việt đang khoanh tay nhìn mình, trông như thầy giáo đang nhìn học sinh vi phạm kỷ luật.
Cẩn nghiêng đầu, theo quán tính đưa tay tạo cử chỉ: “Ngươi đang nhìn gì vậy?”
Nhưng rồi Cẩn chợt khựng lại, người đó không hiểu, cậu liền quay đi tìm giấy chuẩn bị viết, nào ngờ An Việt khó chịu yêu cầu:
“Ý của cử chỉ đó là gì?”
Cẩn nhìn hắn, rồi ghi vào giấy: “Ta hỏi ngươi sao lại nhìn ta như vậy?”
An Việt bước lại gần, nhìn những chữ trên giấy lại sinh thêm lòng đố kỵ, giọng như chứa cả một đại dương giấm chua lè: “Đó là cách em giao lưu với người khác, họ hiểu em muốn diễn đạt gì qua từng cử chỉ chỉ trỏ chỉ trỏ đó sao?”
Cẩn gật đầu, cậu cảm thấy không ổn, nhưng càng không thể im lặng.
Mặt An Việt đen như đít nồi, gần như nghiến răng mà hỏi: “Có phải ai cũng hiểu chỉ riêng mình ta là chẳng biết gì đúng không?”
Cẩn nuốt nước bọt, có vẻ như hắn rất để ý đến chuyện này, cậu nên trả lời sao cho hợp tình hợp lý đây.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Cẩn thở phào, may mắn người hầu tới đưa nước tắm đã cứu thoát cậu một kiếp.
An Việt cho người vào, nhìn bọn họ đổ đầy nước trong bồn tắm, khóe môi chợt kéo lên. Hắn bước vào phòng tắm trước, Cẩn thấy khó hiểu, rõ ràng mình là người đã yêu cầu được đi tắm sao bây giờ An Việt lại muốn.
Cẩn đuổi theo người ta muốn hỏi: Ngươi tính đi tắm sao?
Nhưng kẻ không thể nói rất khó để giao lưu với bóng lưng người khác. Cẩn xông lên phía trước chặn An Việt lại. Không mang theo giấy cậu đành bạo gan nắm lấy tay hắn viết chữ: “Ngươi muốn đi tắm sao?”
Khóe môi An Việt nhếch lên: “Ta muốn tắm chung với vợ của mình.”
Nói rồi hắn bất ngờ bế thốc Cẩn lên, khiến cậu theo quán tính phát ra một tiếng: “A!”
Bõm.
Bồn tắm khá lớn, An Việt ôm Cẩn nhảy vào trong làm nước bắn ra tung tóe khắp sàn, hắn đè lên người Cẩn, giam cậu vào giữa mình và bồn tắm, hôn lên khóe môi cậu, thủ thỉ: “Ta ghét việc mình không hiểu em đang nói gì bằng ngôn ngữ cử chỉ vì vậy bây giờ ta muốn em hãy dạy nó cho ta.”
Cẩn nuốt nước bọt, dạy cũng được thôi, cậu cũng muốn dạy để tiện nói chuyện với hắn nhưng đâu nhất thiết phải học trong phòng tắm.
Bây giờ muốn đáp lại lời An Việt, Cẩn không còn cách nào khác ngoài việc dùng tay viết lên phần ngực ướt đẫm nước của hắn. Cảm giác khi ngón tay chạm vào cơ ngực săn chắc dù đã được lớp vải vóc che chắn, nhưng nước đã khiến vải ép sát vào cơ thể càng làm tăng thêm nét đẹp bên dưới khiến đầu ngón tay Cẩn như bốc hỏa.
Đêm qua hình như cậu đã chạm vào nơi này rất nhiều!
Cẩn nghĩ tới lại đỏ mặt, cậu cố gắng nhịn xuống cảm giác bất thường, viết lên ngực hắn: “Ta có thể dạy ngươi sau khi tắm, ở đây không học được.”
An Việt nắm lấy tay Cẩn, cắn nhẹ lên ngón tay cái vừa thon vừa trắng: “Tại sao ở đây lại không học được, ta thấy đây là một bục giảng rất tốt mà thưa thầy giáo Phiêu Cẩn!”
Oành!
Mặt Cẩn đỏ như tôm luộc, người trước mặt đang làm gì vậy, sao tự nhiên lại, lại, lại làm như thế chứ…
An Việt thu hết mọi biểu cảm của Cẩn vào đáy mắt, nhìn bộ dạng ướt nhẹp của cậu, lớp vải vóc tinh xảo bao lấy toàn thân cậu, nhưng lúc này đây thức hắn muốn chính là được thưởng thức lớp da trắng mướt như trứng gà bóc, vòng eo tinh xảo, nơi bí mật ấm áp, và hơn hết chính là bé nhũ hoa nhỏ của cậu.
An Việt sáp tới gần, ôm Cẩn ngồi lên đùi mình, nước vượt qua thành bồn chảy lan ra ngoài, ánh sáng trắng tinh của bóng đèn điện chiếu tỏ mọi biểu cảm của cả hai người.
An Việt say mê nhìn ngắm tình nhân trong lòng, còn Cẩn cậu như bị hớp hồn bởi vẻ đẹp của nam chính. Khi hắn dùng ánh mắt thâm tình nhìn ai đó, hắn không ý thức được rằng mình đang câu lấy linh hồn người khác ư?
An Việt chạm tay lên môi cậu, nói với Cẩn: “Bây giờ ta sẽ dùng ngón tay của mình vẽ lên lưng em, em hiểu ta muốn nói gì, lúc đó hãy làm cử chỉ cho ta xem. Được không?”
Cẩn nuốt nước bọt, lời của An Việt lúc này giống như hương thơm ngọt ngào của loại bánh cậu yêu thích, chỉ cần nó xuất hiện thôi Cẩn có thể móc hầu bao vì nó, lần này cậu cũng không thoát được, ngu ngơ trước vẻ đẹp được chính tác giả Mộng Mộng tạc lên, gật đầu bán mình.
An Việt hài lòng bắt đầu chạm tay vào lưng Cẩn. Cách một lớp vải nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được cơn tê dại được gửi tới từ ngón tay của hắn.
Cẩn rên lên một tiếng ưỡn ngực theo phản xạ như thể hiến dân hai *** *** *** cho hắn.
An Việt cười thành tiếng: “Em thật là nhạy cảm, ta còn chưa viết chữ kia mà!”
Hắn bắt đầu vẽ: Hôn vào ngực em đi, cắn lấy áo và kéo nó ra!
Mặt Cẩn đỏ ké, câu nói này sao cậu có thể làm được kia chứ. Cẩn lắc đầu, chạm tay ngực hắn, run rẩy viết: “Đổi câu khác đi, câu này ai mà làm được chứ!”
An Việt nhướng mày. “Em không làm được sao, vậy…”
Nói rồi hắn chạm xuống phía dưới gần như sát với xương cụt nhấn một các không nặng không nhẹ làm cho Cẩn run lên. Thân thể đã trải qua chuyện tình ái làm sao chịu được kích thích như này.
An Việt bắt đầu vẽ: Hãy đánh thức đôi nhũ hoa của em đi, nó rất hay e thẹn và lẩn trốn, mau đánh thức nó đi.
Cả người Cẩn như muốn bốc khói, câu này, câu này, câu này... AI DÁM LÀM LẠI KIA CHỨ, NGƯỜI NÀY, KHỐN NẠN QUÁ!
Cẩn bực mình đánh vào ngực hắn, lòng gào thét: NGƯƠI DÁM TRÊU TA, ĐỒ ĐÁNG GHÉT, DÁM TRÊU TA!!!
An Việt thích muốn chết, cái đánh này của Cẩn như muốn hắn hãy tác độc thêm đi, nói thêm đi ấy!
Con sói xám đang tuôn những ý nghĩ xấu xa: Thật muốn chơi chết con thỏ nhỏ của hắn!
...
Sáng sớm tui đã bắt đầu tà râm, tối nay tui lại tà râm tiếp nhé bà con, hí hí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất