Cướp Nam Chính Trong Tiểu Thuyết
Chương 36: Kẻ thần kinh
Hôm nay là ngày cuối cùng Cẩn phụ đạo cho Thành, cậu thở phào khi chỉ hắn hạng mục cuối cùng, vì đã thoát khỏi đụng chạm với Thành cho nên Cẩn cảm thấy rất vui, cậu quay lại nở nụ cười nói với hắn: “Vậy là xong rồi đó, từ mai anh có thể làm việc một mình, hạng mục bên nội thất Xanh ngày mai anh sẽ quản luôn, tôi chỉ làm ở bên khu điện lạnh.”
Thành gật đầu, mỉm cười với cậu, nụ cười của hắn rất gây sát thương cho những người trong giới, chính vì điều này hắn vô cùng tự tin, mỗi lần muốn dụ dỗ ai đó lên giường hắn chỉ cần cười một cái người đó sẽ lọt hố ngay. Vì thế hôm nay hắn liền phô ra nụ cười sát trai này, nào ngờ Cẩn là cá biệt, cậu nhìn hắn chằm chằm rồi lạnh nhạt quay đi còn xua tay đuổi hắn về chỗ làm việc.
Thành ngơ ngác, khó hiểu ngồi xuống ghế của mình, nhìn màn hình toàn là số liệu mà không hiểu vì sao tuyệt chiêu của mình lại thất bại. Hắn lén nhìn về phía Cẩn người đó vẫn bình tĩnh làm việc không có vẻ gì là thẹn thùng hay hứng thú với hắn.
Đột nhiên Thành mỉm cười vươn lưỡi liếm nhẹ môi, thứ càng khó có được lại càng làm cho người ta thích thú: “Chàng trai nhỏ em đã khơi lên hứng thú cho tôi rồi đấy!”
Thật ra Thành đã lầm, nếu là Cẩn của trước khi gặp An Việt có lẽ sẽ gục ngã vì nụ cười của hắn, nhưng suốt một thời gian dài ở cùng An Việt nhìn hắn cười Cẩn đã chết mê với nụ cười của hắn ta rồi, trên thế gian này giờ đây có lẽ khó có nụ cười nào có thể sánh bằng nụ cười của người cậu yêu.
Cẩn tập trung làm việc, nhưng lòng không ngừng nhớ về An Việt, cậu nhìn số ngày bên góc màn hình máy tính, từ lúc cậu xuyên về cho tới bây giờ đã sắp tròn 1 tháng rồi, thời gian trôi qua những sự kiện ở Lục địa núi đang dần mờ đi trong đầu Cẩn, cậu sợ hãi vô cùng, sợ rằng bản thân sẽ quên đi người mình yêu quên đi mất quê hương của người ấy.
Tay cầm chuột của Cẩn ngừng lại, một giọt nước mắt trong vô thức nhỏ xuống bàn phím.
“Cẩn, em sao vậy? Sao lại khóc?” Chị gái cùng phòng bất ngờ nhìn thấy hét toáng lên.
Cẩn giật mình chạm tay lên má, đúng là có nước mắt, cậu ngại ngùng cúi mặt, giọng nghèn nghẹn đáp: “Em không sao.” rồi đi nhanh vào phòng vệ sinh.
Vào tới nơi Cẩn không thể nhịn được, xả nước thật lớn, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cậu cố không để tiếng khóc phát ra, ôm lấy ngực tức tưởi. Nơi đó thật đau, cậu biết nó đau vì điều gì, đau vì nhớ thương một người.
“An Việt… hức… làm sao đây… em sắp quên đi… anh rồi… hức… làm sao đây… An Việt… em sắp không chịu nổi rồi!”
Cậu ngồi phịch xuống sàn nhà, co quắp thân mình bàn tay nhỏ bé tự ôm lấy bản thân, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Không được, không thể quên anh ấy, anh ấy là người duy nhất mình yêu, đời này mình sẽ không yêu ai ngoài anh ấy. Anh ấy có thật, anh ấy có tồn tại, anh ấy là người thật… hức hức…”
Bên ngoài phòng vệ sinh, Thành đứng lặng người nghe những lời lẩm bẩm của Cẩn, nào là ‘anh ấy có thật, anh ấy tồn tại, anh ấy là người thật’ lời này vào tai hắn không khác gì lời của một kẻ tâm thần.
Tự nhiên sự yêu thích của Thành với Cẩn vơi đi, hắn nhíu mày. “Nếu vậy thì bỏ đi quy tắc dư thừa đi.”
Hắn lẩm bẩm tự đưa ra quyết định, quay lại phòng làm việc.
Mục tiêu của Thành là muốn thử yêu đương rồi lên giường với Cẩn, nhưng giờ lại bất ngờ phát hiện Cẩn hình như không được bình thường, vốn nên bỏ qua nhưng hắn tiếc vì cậu rất đẹp, cho nên ít nhất phải chơi một lần rồi vứt hắn mới cam lòng.
Chờ cho tới khi Cẩn xuất hiện hắn liền lớn tiếng nói: “Chiều tan ca em mời cả phòng đi ăn lẩu đuôi bò nhé, mừng em đã chính thức gia nhập công việc của công ty.”
Lâu rồi công ty mới có một bữa nhậu, cho nên mọi người rất hào hứng. Chuyện Cẩn rơi nước mắt lúc nãy làm chị em trong công ty có vô vàn suy đoán, vì thế bọn họ bám lấy Cẩn, lần này quyết tâm tha cậu đi, để cậu được giải khuây.
“Em trai ngoan, con nào làm em khóc quên nó đi, tối này quẩy hết mình với bọn chị!”
Nghe các chị em nói vậy, Cẩn bật cười, xem ra các chị đã hiểu làm hắn vì thất tình mà khóc rồi. Nhưng đúng là hắn thất tình thật. Cẩn cũng muốn chiều lòng họ hơn nữa cậu cũng cần thứ gì đó để quên đi cảm xúc bức bối nhớ thương trong người, nên đã gật đầu đồng ý.
Thành nhìn thấy vậy khóe môi nhếch lên, trong đầu một kế hoạch khủng khiếp được vạch ra.
Vừa ra khỏi cổng công ty, mọi người liền ùa nhau chạy tới quán lẩu đuôi bò nổi tiếng gần đó, vừa vào Thành liền gọi điện thoại, sau đó nói với nhóm bọn họ: “Em có mời thêm vài người bạn, họ sẽ qua đây, đang độc thân đấy, các chị tha hồ chọn.”
Tiếng cười đùa ầm ỷ, Cẩn cũng không quá để tâm, tiệc này do Thành bao hắn muốn mời ai thì tùy, cậu cũng không tính ở lâu, nhìn đồng hồ lựa thời gian để rời đi.
Nhóm bạn của Thành tới, đó là 3 thanh niên, có người xăm hình đầy mình, có người để tóc dài trông lãng tử, có người gầy gò da trắng bệch, đội mũ lưỡi trai trông khá bí hiểm.
Khi bọn họ xuất hiện không hiểu sao Cẩn lại có dự cảm bất thường, trong suốt bữa ăn nhóm 3 thanh niên kia đều như có như không nhìn về phía Cẩn. Cậu cảm thấy hối hận khi đồng ý tới đây, bây giờ cậu chỉ muốn rời đi, nhưng mỗi lần cậu mở miệng Thành cứ như đoán trước được liền rót rượu mời cậu.
Tám giờ tối, Cẩn biết mình không thể ở thêm, bèn rót đầy một lý kính Thành: “Anh Thành ly này chúc anh sau này làm việc thuận lợi, uống hết ly này em phải về.” Cẩn uống cạn ly rượu trắng, mặt cậu nhăn tít. Cậu vốn không giỏi uống rượu, bia thì cậu còn chơi được một chút, nhưng hôm nay không hiểu sao ai cũng thích dùng rượu nên gọi toàn là rượu gạo, độ cồn cao chót vót, mới làm bốn chét Cẩn cảm thấy mặt mày xây xẩm cả lên.
Thành chờ Cẩn uống xong, liền huých nhẹ vai người bên cạnh, lúc này người thanh niên xăm mình liền rót một ly cho Cẩn: “Vậy uống với bọn anh mỗi người một ly xem như gặp mặt, mong em giúp đỡ ông bạn của bọn anh trong công việc.”
Cẩn không tiện từ chối đành uống thêm 3 ly, 3 ly vào bụng tầm mắt cậu liền không còn ổn định, cậu cần phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Cậu đứng lên lần này chẳng ai ngăn cản, Cẩn cố giữ vững thân mình, chào mọi người liền rời đi.
Cậu vừa đi, thanh niên đội mũ cũng lấy cớ đi vệ sinh ra ngoài. Nhà để xe của quán nhậu giờ này khá vắng, thông thường thời gian đông nhất phải tính từ 9 giờ tối.
Cẩn không để ý phía sau, ngay khi cậu cố tra chìa khóa vào ổ cắm để khởi động xe, phía sau thanh niên đội mũ liền vọt lên, dùng tay bịt miệng cậu, nói vào tai Cẩn:
“Em trai, người trong giới cả, đêm nay đi với bọn anh tí đi.”
Cẩn giãy giụa, nhưng chỉ lát sau liền mất đi ý thức, trong tay hắn ta cầm một mảnh giấy nhỏ, nó có tẩm hương mê, người ngửi trúng sẽ mê man trong vòng 30 phút.
Hắn mang Cẩn lên xe, bấm máy gọi điện: “Bọn mày nhanh lên đấy, 30 phút sau người sẽ tỉnh, tao sẽ đưa nó tới nhà tao trước. Mẹ kiếp tên tâm thần này đẹp thật, da cũng rất mịn. Lần này lão Thành lập công lớn, chờ chơi nó xong sẽ chuyển tiền cho lão.”
Không biết bên kia nói gì, hắn ta cười lớn đáp: “Ok đêm nay chắc chắn tận hứng, tao đã chuẩn bị thuốc kích tình rồi, một mình nó sao trụ nổi bốn người, phải có thuốc mới được.”
Dứt câu hắn liền khởi động xe chạy đi. Bóng đèn trong nhà xe sượt qua khuôn mặt Cẩn, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt ửng đỏ vì rượu, hơi thở hỗn loạn.
Thành gật đầu, mỉm cười với cậu, nụ cười của hắn rất gây sát thương cho những người trong giới, chính vì điều này hắn vô cùng tự tin, mỗi lần muốn dụ dỗ ai đó lên giường hắn chỉ cần cười một cái người đó sẽ lọt hố ngay. Vì thế hôm nay hắn liền phô ra nụ cười sát trai này, nào ngờ Cẩn là cá biệt, cậu nhìn hắn chằm chằm rồi lạnh nhạt quay đi còn xua tay đuổi hắn về chỗ làm việc.
Thành ngơ ngác, khó hiểu ngồi xuống ghế của mình, nhìn màn hình toàn là số liệu mà không hiểu vì sao tuyệt chiêu của mình lại thất bại. Hắn lén nhìn về phía Cẩn người đó vẫn bình tĩnh làm việc không có vẻ gì là thẹn thùng hay hứng thú với hắn.
Đột nhiên Thành mỉm cười vươn lưỡi liếm nhẹ môi, thứ càng khó có được lại càng làm cho người ta thích thú: “Chàng trai nhỏ em đã khơi lên hứng thú cho tôi rồi đấy!”
Thật ra Thành đã lầm, nếu là Cẩn của trước khi gặp An Việt có lẽ sẽ gục ngã vì nụ cười của hắn, nhưng suốt một thời gian dài ở cùng An Việt nhìn hắn cười Cẩn đã chết mê với nụ cười của hắn ta rồi, trên thế gian này giờ đây có lẽ khó có nụ cười nào có thể sánh bằng nụ cười của người cậu yêu.
Cẩn tập trung làm việc, nhưng lòng không ngừng nhớ về An Việt, cậu nhìn số ngày bên góc màn hình máy tính, từ lúc cậu xuyên về cho tới bây giờ đã sắp tròn 1 tháng rồi, thời gian trôi qua những sự kiện ở Lục địa núi đang dần mờ đi trong đầu Cẩn, cậu sợ hãi vô cùng, sợ rằng bản thân sẽ quên đi người mình yêu quên đi mất quê hương của người ấy.
Tay cầm chuột của Cẩn ngừng lại, một giọt nước mắt trong vô thức nhỏ xuống bàn phím.
“Cẩn, em sao vậy? Sao lại khóc?” Chị gái cùng phòng bất ngờ nhìn thấy hét toáng lên.
Cẩn giật mình chạm tay lên má, đúng là có nước mắt, cậu ngại ngùng cúi mặt, giọng nghèn nghẹn đáp: “Em không sao.” rồi đi nhanh vào phòng vệ sinh.
Vào tới nơi Cẩn không thể nhịn được, xả nước thật lớn, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cậu cố không để tiếng khóc phát ra, ôm lấy ngực tức tưởi. Nơi đó thật đau, cậu biết nó đau vì điều gì, đau vì nhớ thương một người.
“An Việt… hức… làm sao đây… em sắp quên đi… anh rồi… hức… làm sao đây… An Việt… em sắp không chịu nổi rồi!”
Cậu ngồi phịch xuống sàn nhà, co quắp thân mình bàn tay nhỏ bé tự ôm lấy bản thân, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Không được, không thể quên anh ấy, anh ấy là người duy nhất mình yêu, đời này mình sẽ không yêu ai ngoài anh ấy. Anh ấy có thật, anh ấy có tồn tại, anh ấy là người thật… hức hức…”
Bên ngoài phòng vệ sinh, Thành đứng lặng người nghe những lời lẩm bẩm của Cẩn, nào là ‘anh ấy có thật, anh ấy tồn tại, anh ấy là người thật’ lời này vào tai hắn không khác gì lời của một kẻ tâm thần.
Tự nhiên sự yêu thích của Thành với Cẩn vơi đi, hắn nhíu mày. “Nếu vậy thì bỏ đi quy tắc dư thừa đi.”
Hắn lẩm bẩm tự đưa ra quyết định, quay lại phòng làm việc.
Mục tiêu của Thành là muốn thử yêu đương rồi lên giường với Cẩn, nhưng giờ lại bất ngờ phát hiện Cẩn hình như không được bình thường, vốn nên bỏ qua nhưng hắn tiếc vì cậu rất đẹp, cho nên ít nhất phải chơi một lần rồi vứt hắn mới cam lòng.
Chờ cho tới khi Cẩn xuất hiện hắn liền lớn tiếng nói: “Chiều tan ca em mời cả phòng đi ăn lẩu đuôi bò nhé, mừng em đã chính thức gia nhập công việc của công ty.”
Lâu rồi công ty mới có một bữa nhậu, cho nên mọi người rất hào hứng. Chuyện Cẩn rơi nước mắt lúc nãy làm chị em trong công ty có vô vàn suy đoán, vì thế bọn họ bám lấy Cẩn, lần này quyết tâm tha cậu đi, để cậu được giải khuây.
“Em trai ngoan, con nào làm em khóc quên nó đi, tối này quẩy hết mình với bọn chị!”
Nghe các chị em nói vậy, Cẩn bật cười, xem ra các chị đã hiểu làm hắn vì thất tình mà khóc rồi. Nhưng đúng là hắn thất tình thật. Cẩn cũng muốn chiều lòng họ hơn nữa cậu cũng cần thứ gì đó để quên đi cảm xúc bức bối nhớ thương trong người, nên đã gật đầu đồng ý.
Thành nhìn thấy vậy khóe môi nhếch lên, trong đầu một kế hoạch khủng khiếp được vạch ra.
Vừa ra khỏi cổng công ty, mọi người liền ùa nhau chạy tới quán lẩu đuôi bò nổi tiếng gần đó, vừa vào Thành liền gọi điện thoại, sau đó nói với nhóm bọn họ: “Em có mời thêm vài người bạn, họ sẽ qua đây, đang độc thân đấy, các chị tha hồ chọn.”
Tiếng cười đùa ầm ỷ, Cẩn cũng không quá để tâm, tiệc này do Thành bao hắn muốn mời ai thì tùy, cậu cũng không tính ở lâu, nhìn đồng hồ lựa thời gian để rời đi.
Nhóm bạn của Thành tới, đó là 3 thanh niên, có người xăm hình đầy mình, có người để tóc dài trông lãng tử, có người gầy gò da trắng bệch, đội mũ lưỡi trai trông khá bí hiểm.
Khi bọn họ xuất hiện không hiểu sao Cẩn lại có dự cảm bất thường, trong suốt bữa ăn nhóm 3 thanh niên kia đều như có như không nhìn về phía Cẩn. Cậu cảm thấy hối hận khi đồng ý tới đây, bây giờ cậu chỉ muốn rời đi, nhưng mỗi lần cậu mở miệng Thành cứ như đoán trước được liền rót rượu mời cậu.
Tám giờ tối, Cẩn biết mình không thể ở thêm, bèn rót đầy một lý kính Thành: “Anh Thành ly này chúc anh sau này làm việc thuận lợi, uống hết ly này em phải về.” Cẩn uống cạn ly rượu trắng, mặt cậu nhăn tít. Cậu vốn không giỏi uống rượu, bia thì cậu còn chơi được một chút, nhưng hôm nay không hiểu sao ai cũng thích dùng rượu nên gọi toàn là rượu gạo, độ cồn cao chót vót, mới làm bốn chét Cẩn cảm thấy mặt mày xây xẩm cả lên.
Thành chờ Cẩn uống xong, liền huých nhẹ vai người bên cạnh, lúc này người thanh niên xăm mình liền rót một ly cho Cẩn: “Vậy uống với bọn anh mỗi người một ly xem như gặp mặt, mong em giúp đỡ ông bạn của bọn anh trong công việc.”
Cẩn không tiện từ chối đành uống thêm 3 ly, 3 ly vào bụng tầm mắt cậu liền không còn ổn định, cậu cần phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Cậu đứng lên lần này chẳng ai ngăn cản, Cẩn cố giữ vững thân mình, chào mọi người liền rời đi.
Cậu vừa đi, thanh niên đội mũ cũng lấy cớ đi vệ sinh ra ngoài. Nhà để xe của quán nhậu giờ này khá vắng, thông thường thời gian đông nhất phải tính từ 9 giờ tối.
Cẩn không để ý phía sau, ngay khi cậu cố tra chìa khóa vào ổ cắm để khởi động xe, phía sau thanh niên đội mũ liền vọt lên, dùng tay bịt miệng cậu, nói vào tai Cẩn:
“Em trai, người trong giới cả, đêm nay đi với bọn anh tí đi.”
Cẩn giãy giụa, nhưng chỉ lát sau liền mất đi ý thức, trong tay hắn ta cầm một mảnh giấy nhỏ, nó có tẩm hương mê, người ngửi trúng sẽ mê man trong vòng 30 phút.
Hắn mang Cẩn lên xe, bấm máy gọi điện: “Bọn mày nhanh lên đấy, 30 phút sau người sẽ tỉnh, tao sẽ đưa nó tới nhà tao trước. Mẹ kiếp tên tâm thần này đẹp thật, da cũng rất mịn. Lần này lão Thành lập công lớn, chờ chơi nó xong sẽ chuyển tiền cho lão.”
Không biết bên kia nói gì, hắn ta cười lớn đáp: “Ok đêm nay chắc chắn tận hứng, tao đã chuẩn bị thuốc kích tình rồi, một mình nó sao trụ nổi bốn người, phải có thuốc mới được.”
Dứt câu hắn liền khởi động xe chạy đi. Bóng đèn trong nhà xe sượt qua khuôn mặt Cẩn, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt ửng đỏ vì rượu, hơi thở hỗn loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất