Cướp Nam Chính Trong Tiểu Thuyết
Chương 40: Đứng trước cửa phòng
Nơi diễn ra vòng tiếp theo nằm gần khu tập luyện của binh lính, lúc đi qua khu tập nhìn những cột bắn súng không khác gì trong phòng tập ở thế giới hiện đại khiến Cẩn phải mở to mắt.
Rõ ràng cậu không hề kể cho An Việt về những thứ này, sao hắn có thể tạo ra vậy? Quá thần kỳ!
Cẩn nhanh chân đi qua khu tập bắn, tiến vào căn phòng lớn, nơi đây dù chỉ là một phòng tuyển người hầu nhưng vô cùng sang trọng, đèn chùm treo cao chiếu sáng mọi ngách trong phòng. Những người chờ tiến lên đều đứng thẳng hàng, im lặng không làm việc riêng.
Số lượng người nơi này nhiều không kém ở khu đăng ký nhưng lần này có loại bỏ, chỉ đứng một lúc Phi đã đếm được gần 100 người bị loại, mặt bọn họ buồn bã đi ra ngoài không ai nói năng gì, Phi thắc mắc không biết tiêu chuẩn tuyển dụng là gì.
Cuối cùng sau 3 tiếng chờ đợi Phi cũng đến gần được khu tuyển dụng, ở đây có 3 nữ hầu lớn tuổi, họ chỉ đặt những câu hỏi đơn giản và dựa vào đó mà đánh giá người đạt tiêu chuẩn. Cách tuyển dụng này có vẻ khá hời hợt nhưng đây là cách của Chúa An chẳng ai có dị nghị gì.
Cẩn quan sát thấy được không ai có câu hỏi giống nhau, nên những người đi sau khó lòng chuẩn bị trước câu trả lời.
“Trần Văn.” Nữ hầu gọi lớn.
Cẩn bước lên ngồi vào ghế, nuốt nước bọt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của nữ hầu, cố gắng nở nụ cười. Nụ cười chính là lời chào hỏi tuyệt vời nhất khi bắt đầu mỗi cuộc gặp, Cẩn muốn dùng nó để tạo sự thân thiện ngay lúc bắt đầu.
Nữ hầu lớn tuổi nhìn cậu chằm chằm, lát sau bèn hỏi: “Cậu không hồi hộp sao?”
Mặt Cẩn sượng lại, sao tự nhiên lại hỏi câu này. Cẩn cân đo đong đếm nói không hồi hộp thì quá giả tạo, nếu nó có lỡ bà ta nghĩ cậu không có lòng can đảm thì phải làm thế nào?
“Cậu không muốn trả lời câu hỏi này sao?” Nữ hầu lạnh nhạt.
Cẩn lắc đầu: “Ta chỉ đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào cho phù hợp, bản thân ta rất hồi hộp nhưng nó không phải là sợ hãi hay không có lòng can đảm mà là chờ đợi một điều tuyệt vời.”
Nữ hầu nhướng mày nhìn cậu: “Cậu nghĩ được làm người hầu cho Chúa là điều tuyệt vời?”
Cẩn gật đầu. Nữ hầu đột nhiên nở nụ cười: “Cậu có biết tình trạng hiện giờ của Chúa không?”
Cẩn lắc đầu, bản thân cậu chỉ nghe những lời đồn trên phố sao biết được tình hình thực tế, lắc đầu là lực chọn duy nhất lúc này, cậu không muốn nói những điều mình không hiểu.
Nữ hầu im lặng, lát sau bà hỏi: “Cậu từng có kinh nghiệm chăm sóc người không thể di chuyển chưa?”
“Chưa từng, nhưng ta biết xoa bóp, có thể giúp cho cơ bắp của Chúa không bị ảnh hưởng.”
“Xoa bóp?” Nữ hầu thấy hơi lạ.
Cẩn bặm môi cậu quên mất xoa bóp hiện bây giờ vẫn chưa phổ biến ở thế giới này, họ chữa bệnh chủ yếu vẫn là sắc thuốc và uống, đến châm cứu cũng chưa từng xuất hiện.
Không chờ cậu trả lời, nữ hầu liền nói: “Đứng lên đi về phía bên phải, tiến vào phòng học việc, từ hôm nay trở đi cậu không thể rời khỏi cung điện cho tới khi Chúa phục hồi hoặc cậu không thể nào chạm được vào người Chúa.”
Cẩn đứng bật lên, vui mừng cúi đầu cảm ơn người hầu nữ, rồi nhanh chân đi vào căn phòng được chỉ.
Vào bên trong số người được nhận ít đến đáng thương, câu hỏi Cẩn vừa trải qua không khó, cậu tự hỏi không biết tiêu chuẩn là gì đây.
Cẩn không hay biết rằng những nữ hầu đó được nhận lệnh: chỉ nhận những người nói thật lòng mình, không ba hoa và giả dối. Cẩn đã đạt được điều này.
Không cần chờ đợi những người trúng tuyển tiếp theo, một nữ hầu khác đã vào gọi tất cả người trong phòng rời đi, có khoảng 6 người 4 nữ 2 nam.
Công việc của tất cả bọn họ chính là chăm sóc sinh hoạt cá nhân của Chúa, không cần làm gì khác. Tối nay tất cả sẽ bước vào buổi thử việc đầu tiên.
Nữ hầu nhìn 6 người: “Đừng vội vui mừng, vì sau tối nay rất có thể cả 6 người đều sẽ bị loại. Chắc các ngươi đã nghe lời đồn, cơ thể Chúa không chịu được khi người khác chạm vào. Nhiệm vụ tối nay của mỗi người là giúp Chúa đi tắm, nếu ai động vào khiến Chúa không đau người đó sẽ được giữ lại. Tất cả rõ chưa?”
Cả 6 người đồng thanh hô lớn. Lớn tiếng là thế nhưng trong lòng bọn họ thấp thỏm không yên, nếu động vào người Chúa mà người bị đau họ sẽ bị đuổi việc ngay.
Trời tối rất nhanh, sau khi dùng xong bữa tối, cả 6 thay đồng phục áo dài dành cho người rồi được mang tới một khu nhà, Cẩn nhận ra khu nhà này, đây chính là hướng tới căn phòng mà cậu và An Việt từng làm chuyện đó. Nghĩ về những lúc điên cuồng ấy, mặt Cẩn đỏ bừng lên.
Nữ hầu gọi tên, trước tiên là một cô gái, ngay sau khi cô đi vào chưa đầy 10 phút cô liền mở cửa đi ra ngoài, ôm mặt khóc nức nở, tóc và tà áo thấm nước ướt đẫm.
Nữ hầu có vẻ quá quen với chuyện này, lạnh nhạt gọi người tới dẫn cô gái ra ngoài, 5 người còn lại ưỡn ngực thật cao, tim đập như trống hội lo lắng không thôi.
Người thứ 2 được gọi là một chàng trai, Cẩn nhìn chằm chằm người đó, hắn có khuôn mặt rất thanh tú, đôi mắt màu xanh đặc biệt giống mắt của Phiêu Cẩn.
Cẩn bỗng thấy lo, nếu như người này được An Việt để ý đến cậu biết phải làm sao để gặp lại hắn đây?
Người kia bước vào bên trong, cánh cửa đóng lại càng làm cho Cẩn lo hơn, cậu quay đầu nhìn khuôn mặt mình phản chiếu lại trong kính cửa. Mái tóc đen khác hoàn toàn tóc Cẩn, khuôn mặt có hơi giống nhưng cũng không phải hoàn toàn giống.
Người kia vào khá lâu mà vẫn chưa ra, những người còn lại bắt đầu lo lắng, thất vọng và có chút ghen tị, còn Cẩn gần như rơi vào hầm băng.
An Việt của cậu có khi nào lần nữa lại vụt ra khỏi tầm tay của cậu không?
Thời gian của người thanh niên kéo mỗi lúc mỗi dài, khóe môi của nữ hầu cong lên, bà thầm nói: cuối cùng thì cũng có người có thể chạm vào ngài ấy!
Rầm!
Một tiếng động mạnh khiến tất cả giật nảy, sau đó cửa được mở ra người thanh niên quần áo ướt như chuột thấp thểu ra ngoài trên mặt có một dấu vân tay cực đỏ, hắn mếu máo, che mặt chạy đi khi bị mọi người nhìn chằm chằm.
Nữ hầu bàng hoàng hốt hoảng chạy vào trong, lát sau bà quay trở lại khuôn mặt lạnh như băng cảnh cáo tất cả những người còn lại: “Các ngươi không được lợi dụng bất kỳ đặc điểm nào trên cơ thể mình để lấy lòng Chúa, nếu kẻ nào dám lợi dụng Chúa Mẫu Phiêu Cẩn để ngài để ý đến mình ta sẽ không tha!”
Mọi người nghiêm túc gật đầu, cũng tỏ tường người vừa nãy vì sao lại bị đánh. Hắn dám lợi dụng đôi mắt giống Chúa Mẫu, đúng là đáng đời.
“Trần Văn.” Nữ hầu nhìn danh sách gọi ra một cái tên.
Cẩn hồi hộp bước lên. Nữ hầu dặn dò: “Nhớ lấy lời ta, chớ dại!”
Cẩn gật đầu, hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra, lên tinh thần bước qua cánh cửa lớn.
An Việt em hy vọng anh sẽ nhận ra em!
…
Tác phẩm này không dài ban đầu mình tính viết một câu chuyện ngắn khoảng 20 chương để đọc trước khi đi ngủ, mình khá thích những mẫu truyện ngắn như vậy, nào ngờ giờ nó lên gấp đôi. Tác phẩm cũng sắp đi đến hồi kết rồi, mình biết các bạn mong mình bão chát, mình cũng muốn lắm, nhưng do công việc cá nhân nên mình chỉ có thể viết chương vào buổi tốt, ngày nào mà mình rảnh mình sẽ bão chương ngay, nên mong các bạn thông cảm!
Rõ ràng cậu không hề kể cho An Việt về những thứ này, sao hắn có thể tạo ra vậy? Quá thần kỳ!
Cẩn nhanh chân đi qua khu tập bắn, tiến vào căn phòng lớn, nơi đây dù chỉ là một phòng tuyển người hầu nhưng vô cùng sang trọng, đèn chùm treo cao chiếu sáng mọi ngách trong phòng. Những người chờ tiến lên đều đứng thẳng hàng, im lặng không làm việc riêng.
Số lượng người nơi này nhiều không kém ở khu đăng ký nhưng lần này có loại bỏ, chỉ đứng một lúc Phi đã đếm được gần 100 người bị loại, mặt bọn họ buồn bã đi ra ngoài không ai nói năng gì, Phi thắc mắc không biết tiêu chuẩn tuyển dụng là gì.
Cuối cùng sau 3 tiếng chờ đợi Phi cũng đến gần được khu tuyển dụng, ở đây có 3 nữ hầu lớn tuổi, họ chỉ đặt những câu hỏi đơn giản và dựa vào đó mà đánh giá người đạt tiêu chuẩn. Cách tuyển dụng này có vẻ khá hời hợt nhưng đây là cách của Chúa An chẳng ai có dị nghị gì.
Cẩn quan sát thấy được không ai có câu hỏi giống nhau, nên những người đi sau khó lòng chuẩn bị trước câu trả lời.
“Trần Văn.” Nữ hầu gọi lớn.
Cẩn bước lên ngồi vào ghế, nuốt nước bọt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của nữ hầu, cố gắng nở nụ cười. Nụ cười chính là lời chào hỏi tuyệt vời nhất khi bắt đầu mỗi cuộc gặp, Cẩn muốn dùng nó để tạo sự thân thiện ngay lúc bắt đầu.
Nữ hầu lớn tuổi nhìn cậu chằm chằm, lát sau bèn hỏi: “Cậu không hồi hộp sao?”
Mặt Cẩn sượng lại, sao tự nhiên lại hỏi câu này. Cẩn cân đo đong đếm nói không hồi hộp thì quá giả tạo, nếu nó có lỡ bà ta nghĩ cậu không có lòng can đảm thì phải làm thế nào?
“Cậu không muốn trả lời câu hỏi này sao?” Nữ hầu lạnh nhạt.
Cẩn lắc đầu: “Ta chỉ đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào cho phù hợp, bản thân ta rất hồi hộp nhưng nó không phải là sợ hãi hay không có lòng can đảm mà là chờ đợi một điều tuyệt vời.”
Nữ hầu nhướng mày nhìn cậu: “Cậu nghĩ được làm người hầu cho Chúa là điều tuyệt vời?”
Cẩn gật đầu. Nữ hầu đột nhiên nở nụ cười: “Cậu có biết tình trạng hiện giờ của Chúa không?”
Cẩn lắc đầu, bản thân cậu chỉ nghe những lời đồn trên phố sao biết được tình hình thực tế, lắc đầu là lực chọn duy nhất lúc này, cậu không muốn nói những điều mình không hiểu.
Nữ hầu im lặng, lát sau bà hỏi: “Cậu từng có kinh nghiệm chăm sóc người không thể di chuyển chưa?”
“Chưa từng, nhưng ta biết xoa bóp, có thể giúp cho cơ bắp của Chúa không bị ảnh hưởng.”
“Xoa bóp?” Nữ hầu thấy hơi lạ.
Cẩn bặm môi cậu quên mất xoa bóp hiện bây giờ vẫn chưa phổ biến ở thế giới này, họ chữa bệnh chủ yếu vẫn là sắc thuốc và uống, đến châm cứu cũng chưa từng xuất hiện.
Không chờ cậu trả lời, nữ hầu liền nói: “Đứng lên đi về phía bên phải, tiến vào phòng học việc, từ hôm nay trở đi cậu không thể rời khỏi cung điện cho tới khi Chúa phục hồi hoặc cậu không thể nào chạm được vào người Chúa.”
Cẩn đứng bật lên, vui mừng cúi đầu cảm ơn người hầu nữ, rồi nhanh chân đi vào căn phòng được chỉ.
Vào bên trong số người được nhận ít đến đáng thương, câu hỏi Cẩn vừa trải qua không khó, cậu tự hỏi không biết tiêu chuẩn là gì đây.
Cẩn không hay biết rằng những nữ hầu đó được nhận lệnh: chỉ nhận những người nói thật lòng mình, không ba hoa và giả dối. Cẩn đã đạt được điều này.
Không cần chờ đợi những người trúng tuyển tiếp theo, một nữ hầu khác đã vào gọi tất cả người trong phòng rời đi, có khoảng 6 người 4 nữ 2 nam.
Công việc của tất cả bọn họ chính là chăm sóc sinh hoạt cá nhân của Chúa, không cần làm gì khác. Tối nay tất cả sẽ bước vào buổi thử việc đầu tiên.
Nữ hầu nhìn 6 người: “Đừng vội vui mừng, vì sau tối nay rất có thể cả 6 người đều sẽ bị loại. Chắc các ngươi đã nghe lời đồn, cơ thể Chúa không chịu được khi người khác chạm vào. Nhiệm vụ tối nay của mỗi người là giúp Chúa đi tắm, nếu ai động vào khiến Chúa không đau người đó sẽ được giữ lại. Tất cả rõ chưa?”
Cả 6 người đồng thanh hô lớn. Lớn tiếng là thế nhưng trong lòng bọn họ thấp thỏm không yên, nếu động vào người Chúa mà người bị đau họ sẽ bị đuổi việc ngay.
Trời tối rất nhanh, sau khi dùng xong bữa tối, cả 6 thay đồng phục áo dài dành cho người rồi được mang tới một khu nhà, Cẩn nhận ra khu nhà này, đây chính là hướng tới căn phòng mà cậu và An Việt từng làm chuyện đó. Nghĩ về những lúc điên cuồng ấy, mặt Cẩn đỏ bừng lên.
Nữ hầu gọi tên, trước tiên là một cô gái, ngay sau khi cô đi vào chưa đầy 10 phút cô liền mở cửa đi ra ngoài, ôm mặt khóc nức nở, tóc và tà áo thấm nước ướt đẫm.
Nữ hầu có vẻ quá quen với chuyện này, lạnh nhạt gọi người tới dẫn cô gái ra ngoài, 5 người còn lại ưỡn ngực thật cao, tim đập như trống hội lo lắng không thôi.
Người thứ 2 được gọi là một chàng trai, Cẩn nhìn chằm chằm người đó, hắn có khuôn mặt rất thanh tú, đôi mắt màu xanh đặc biệt giống mắt của Phiêu Cẩn.
Cẩn bỗng thấy lo, nếu như người này được An Việt để ý đến cậu biết phải làm sao để gặp lại hắn đây?
Người kia bước vào bên trong, cánh cửa đóng lại càng làm cho Cẩn lo hơn, cậu quay đầu nhìn khuôn mặt mình phản chiếu lại trong kính cửa. Mái tóc đen khác hoàn toàn tóc Cẩn, khuôn mặt có hơi giống nhưng cũng không phải hoàn toàn giống.
Người kia vào khá lâu mà vẫn chưa ra, những người còn lại bắt đầu lo lắng, thất vọng và có chút ghen tị, còn Cẩn gần như rơi vào hầm băng.
An Việt của cậu có khi nào lần nữa lại vụt ra khỏi tầm tay của cậu không?
Thời gian của người thanh niên kéo mỗi lúc mỗi dài, khóe môi của nữ hầu cong lên, bà thầm nói: cuối cùng thì cũng có người có thể chạm vào ngài ấy!
Rầm!
Một tiếng động mạnh khiến tất cả giật nảy, sau đó cửa được mở ra người thanh niên quần áo ướt như chuột thấp thểu ra ngoài trên mặt có một dấu vân tay cực đỏ, hắn mếu máo, che mặt chạy đi khi bị mọi người nhìn chằm chằm.
Nữ hầu bàng hoàng hốt hoảng chạy vào trong, lát sau bà quay trở lại khuôn mặt lạnh như băng cảnh cáo tất cả những người còn lại: “Các ngươi không được lợi dụng bất kỳ đặc điểm nào trên cơ thể mình để lấy lòng Chúa, nếu kẻ nào dám lợi dụng Chúa Mẫu Phiêu Cẩn để ngài để ý đến mình ta sẽ không tha!”
Mọi người nghiêm túc gật đầu, cũng tỏ tường người vừa nãy vì sao lại bị đánh. Hắn dám lợi dụng đôi mắt giống Chúa Mẫu, đúng là đáng đời.
“Trần Văn.” Nữ hầu nhìn danh sách gọi ra một cái tên.
Cẩn hồi hộp bước lên. Nữ hầu dặn dò: “Nhớ lấy lời ta, chớ dại!”
Cẩn gật đầu, hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra, lên tinh thần bước qua cánh cửa lớn.
An Việt em hy vọng anh sẽ nhận ra em!
…
Tác phẩm này không dài ban đầu mình tính viết một câu chuyện ngắn khoảng 20 chương để đọc trước khi đi ngủ, mình khá thích những mẫu truyện ngắn như vậy, nào ngờ giờ nó lên gấp đôi. Tác phẩm cũng sắp đi đến hồi kết rồi, mình biết các bạn mong mình bão chát, mình cũng muốn lắm, nhưng do công việc cá nhân nên mình chỉ có thể viết chương vào buổi tốt, ngày nào mà mình rảnh mình sẽ bão chương ngay, nên mong các bạn thông cảm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất