Cướp Nam Phụ Liền Chạy Thật Kích Thích
Chương 6: Nam phụ ác độc có chút ngọt (6)
Lâm Đường còn ở nơi đó nức nở thút tha thút thít, giống như đem hết tất cả ủy khuất hóa thành nước mắt mà trôi đi, ở trong chuyện tình đôi khi quá mức nghiêm túc không phải là chuyện tốt.
Lâm Túc đè đè đầu của cậu nói: “Thịnh Hoằng chưa chắc nhớ rõ chuyện lúc trước, khả năng cao chỉ là nói giỡn, cậu ta đã có người yêu, em không cần nhất thiết phải kịch liệt xông lên làm cho người ta cảm thấy phiền.”
“Nhưng mà rõ ràng là, em thích anh Hoằng trước,” con ma men nhỏ này logic vẫn còn rất rõ ràng.
“Tình cảm chẳng phân biệt thứ tự đến trước đến sau, chỉ hỏi có thích hay không,” Lâm Túc nói.
Không phải cứ nói bạn thích người này trước, thì người này cũng sẽ thích bạn, tình cảm vốn dĩ không nói đạo lý, đây cũng là nguyên nhân khiến cho nhiều người thương tâm thương phổi.
“Anh Hoằng…… anh Hoằng lúc trước chỉ thương có một mình em,” rõ ràng Lâm Đường càng thương tâm.
“Cậu ta xem em là em trai.” Lâm Túc nói ra chân tướng sự thật, “Nếu em xem cậu ta là anh trai, cậu ta vẫn thương em, nhưng vào lúc cậu ta đã có người yêu em lại chen chân vào, vậy em chính là người thứ ba.”
06 lên tiếng: 【 ký chủ, loại khuyên nhủ của thẳng nam này chỉ đem đến hiệu quả tương phản. 】
Sao Lâm Túc có thể không biết được, nhưng mà lời này nếu hắn không nói cho Lâm Đường thì cũng sẽ không có ai nói cho cậu, nếu nói con trai nhất định phải đến với một thằng đàn ông thì rõ ràng cha Lâm càng nguyện ý đó là Thịnh Hoằng, mà mẹ Thịnh từ khi Lâm Đường còn đã đem cậu thành người thân mà thương, so với Bạch Tu Nhiên thì càng nguyện ý là Lâm Đường.
Ở trong cốt truyện thế giới nguyên bản để mẹ Thịnh chấp nhận Bạch Tu Nhiên Thịnh Hoằng đã tiêu phí không ít sức lực, còn về Lâm Đường, mẹ Thịnh cho dù thích cũng không thể ép buộc con ruột mình.
Khi Lâm Túc nói xong lời này, bé mèo nhỏ vốn dĩ đang được vuốt thuận lông quả nhiên dựng hết lông lên: “Anh mới là người thứ ba!!! Anh là hỗn đản cướp mẹ của tôi, còn cướp luôn ba của tôi, anh mới là người thứ ba, anh rõ ràng không phải người của Lâm gia!!!”
Lúc mà cậu mắng chửi người miệng mồm cũng lanh lợi, một chút do dự cũng không có, hiển nhiên những lời này đã nghẹn ở trong lòng cậu lâu rồi.
Lâm Đường chán ghét nguyên chủ, từ nhỏ liền chán ghét, vốn dĩ Lâm Túc tưởng bởi vì nguyên chủ mang theo ác ý, hiện tại ngẫm lại có lẽ không phải.
Cái con ma men nhỏ ngốc nghếch này chưa có tâm tư mẫn cảm đến trình độ đó, nguyên nhân cậu chán ghét Lâm Túc, khả năng cao là đến từ mặt cha mẹ.
Mặc kệ là đứa trẻ nhận được nhiều yêu thương cũng sẽ có cảm giác không thích cha mẹ yêu thương một đứa trẻ khác, huống chi nguyên chủ ở cạnh bên người mẹ Lâm 5 năm, mà Lâm Đường từ đầu đến cuối đều không có gặp qua mẹ ruột của mình.
Nhân vật người mẹ này không phải những người khác có thể dễ dàng thay thế được, cho dù cha Lâm muốn cái gì cho cái đó, lại thiếu mất đi quan tâm tinh tế.
Không có cảm tình của người lớn bù trừ, gặp gỡ Thịnh Hoằng, liền sẽ đem cảm tình của mình đều trút vào hết.
Lâm Túc nhéo lấy cằm cậu, con ma men nhỏ khóc đến lung tung rối loạn, trên mặt nhão dính dính giống hệt mặt mèo dơ hèm, chỉ là cặp mắt kia vừa chứa ý nước vừa mông lung không có ánh mắt chán ghét kiêu căng thường ngày, như là ánh mắt của nai con vào đêm giáng sinh, thuần túy đến mức khiến lòng người nhảy loạn.
Ở cốt truyện thế giới nguyên bản chuyện cậu làm sai, cũng đã gặp báo ứng, mà hiện tại tất cả đều chưa bắt đầu, thay đổi vẫn còn kịp.
Âm thanh máy móc của 06 mười phần lãnh đạm: 【 không còn kịp nữa rồi ký chủ. 】
Làm hệ thống, nó đương nhiên là thứ đầu tiên phát hiện phản ứng của cơ thể Lâm Túc.
Cái gì mà em với chả trai chứ, đời nào có người cứng đối với em trai mình chứ?
Lâm Túc xuy một tiếng, đem Lâm Đường ôm vào trong ngực vỗ nhẹ, như là đang dỗ em bé, cho dù vừa rồi hắn mười phần muốn hôn lên cái môi đỏ tươi mê người kia, nhưng mà hắn còn không có nhân phẩm đến trình độ đó.
Nhưng hắn đúng là coi trọng…… sắc đẹp của Lâm Đường.
Nói trắng ra là đàn ông chính là sinh vật xem bằng mắt, nửa người dưới cũng danh xứng như thật.
Nhưng nếu là coi trọng, liền phải theo đuổi tới tay, cùng với nhìn cậu một người lẻ loi khổ sở, còn không bằng hợp vào lòng ngực ấm của chính mình, hắn đối đãi đối với đối tượng nhiệm vụ và đối đãi với người yêu không giống nhau.
Theo vỗ nhẹ của Lâm Túc, Lâm Đường khóc mệt mỏi, cảm giác say dâng lên, mơ mơ màng màng ngủ sâu thật sự, chỉ cảm thấy quanh thân lay động, nhưng làm thế nào cũng không mở được mắt.
Việc Lâm Túc ôm Lâm Đường về trễ cha Lâm đương nhiên biết, tuy nhiên sau khi hỏi về nguyên nhân ngọn nguồn, ông bỗng nhiên chụp bả vai Lâm Túc một chút nói: “Làm tốt lắm.”
Trong nháy mắt kia, thái độ của cha Lâm hình như có chút không giống bình thường.
Lâm Túc cũng có thể suy nghĩ cẩn thận ngọn nguồn trong đó, nói trắng ra là, Lâm Đường tuyệt đối không phải một người thừa kế đủ tư cách, cha Lâm cũng không muốn cậu chịu khổ vì cái thương nghiệp bôn ba này, chờ sau khi cha Lâm về hưu, khả năng lớn nhất là mời chức nghiệp giám đốc quản lý Lâm thị, với các loại tài sản kia, đủ để cho Lâm Đường cả đời không lo không nghĩ.
Nhưng mà chức nghiệp người đại lý sao có thể thân cận hơn con nuôi được, nếu quan hệ của Lâm Túc và Lâm Đường tốt, có anh hai này phù hộ, Lâm Đường có thể sống càng thêm vui sướng, con nuôi tuy rằng kém hơn con ruột, nhưng mà cũng có tình cảm, căn cứ vào tình cảm, cha Lâm cho không phải ít, chỉ tiếc là nguyên chủ không có nhìn thấu điểm này, một mặt giấu mối ẩn nhẫn, cuối cùng chỉ có thể mạnh mẽ mưu đoạt công ty.
Lâm Túc tẩy đi một thân đầy mùi rượu, trong khoảng thời gian tập thể hình này, lực lượng cánh tay tăng lớn là lộ rõ nhất, vốn dĩ bốn khối cơ bụng như có như không còn dư lại cũng hiện ra, thân thể tám khối cơ bụng, hoàn toàn rèn luyện ra tới tuyệt đối sẽ không thua Thịnh Hoằng.
Khẩu khí của 06 ngay ngắn: 【 ký chủ, nếu cha Lâm thật sự cho ngài cổ phần Lâm thị thì ngài có muốn không? 】
【 muốn chứ, vì cái gì không cần? Không nghe cha vợ đại nhân nói tốt sao…… mà làm chi? 】 Lâm Túc kéo dài quá âm cuối, thấp giọng cười nói.
【 ký chủ đại nhân……】06 muốn nói lại thôi.
【 cái gì? 】
【 ngài dâm quá nha. 】
06 nói xong trong nháy mắt biến mất, làm Lâm Túc không có cơ hội bắt được nó.
……
Ngày hôm sau đồng hồ sinh học đem Lâm Túc đúng giờ đánh thức, lúc ăn cơm Lâm Đường mới chậm rì rì xuống lầu, cùng với tươi đẹp dĩ bất đồng, hôm nay cậu mang theo chút tinh thần uể oải vì say rượu, ngay cả lực độ trừng người đều mang theo ý vị mềm mụp.
“Sau khi say rượu ăn chút thanh đạm tương đối tốt hơn,” Lâm Túc múc cho cậu một chén cháo, trong bát toàn là đồ ăn lấy thanh đạm là chủ.
Tuy rằng không tính toán lập tức liền rút dây động rừng, nhưng mà ôn nhu săn sóc nên có vẫn là phải làm đúng chỗ.
Cha Lâm chỉ là giương mắt nhìn một chút không nói chuyện, Lâm Đường lại là có vài phần chấn kinh, giống như bé mèo bị dẫm cái đuôi, mắt đào hoa trợn tròn nhìn Lâm Túc thấp giọng nói: “Anh muốn làm gì?!”
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo! ( Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp)
Rốt cuộc ngày hôm qua cậu trở về bằng cách nào? Trên đường xảy ra chuyện gì cậu không rõ ràng lắm, chỉ biết là đầu choáng váng, kết quả cái yêu tinh phiền người này còn tới châm ngòi cực hạn sinh lý của cậu.
06: 【 xem ra cậu ta uống say quắc cần câu rồi. 】
Sau khi người say rượu tỉnh lại có hai loại trạng thái đơn giản, một loại là nhớ rõ chính mình sau khi say đã làm cái gì, một loại là cái gì cũng không nhớ rõ, quá rõ ràng Lâm Đường thuộc về loại cái gì cũng không nhớ rõ.
Ngày hôm qua còn là bánh dẻo nhỏ ướt sũng nhão dính dính ngượng ngùng hôm nay lại khôi phục bộ dáng dĩ vãng, 06 tự nói với chính mình không được cười, loại chuyện bất lợi cho ký chủ đại nhân sau khi xuất sư lưu truyền bên trong là được rồi.
06 đều nhìn ra được, Lâm Túc sao có thể nhìn không ra, chuyện theo đuổi người khác này không thể nóng nảy, thủ đoạn, khoảng cách cùng với kiên nhẫn đều rất quan trọng, mà ba thứ này Lâm Túc không thiếu, không cần nóng nảy.
“Quan tâm em trai,” Lâm Túc chuyên tâm ăn bữa sáng của mình, thật giống như người vừa rồi ôn nhu đầy đủ không phải là hắn, “Ngày hôm qua em uống rượu quá nhiều, ăn dầu mỡ sẽ không thoải mái.”
Hắn nói xong, giống như kết thúc nghĩa vụ của anh hai liền không có nói thêm lời nào, nhưng mà Lâm Đường vẫn là thật cảnh giác, rốt cuộc khoảng thời gian trước cậu còn đem kem đánh răng của Lâm Túc đổi thành mù tạc, đổ đầy mực nước vào mặt trái khăn lông, đem chuông báo thức của hắn làm hỏng, tuy rằng đều không có thực hiện được, nhưng là nói không chừng cái quan tâm này chính là yến tiệc⁽¹⁾… trước khi bão táp đến?
Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại ???????????????????????????? TinhNguyet95
Trình độ văn hóa của Lâm tiểu thiếu thật sự có hạn, có thể nghĩ đến yến tiệc là kết quả của việc vắt hết óc suy nghĩ.
Nhưng mà thẳng đến bữa sáng kết thúc, Lâm Túc cũng không có đối cậu làm cái gì, bên trong bánh bao cũng không bỏ loạn cái gì, cháo cũng sạch sẽ, vô cùng ngon miệng.
Nhưng mà cái gì cũng không làm mới làm người ta lo lắng đề phòng! Nhất định là ở ấp ủ một âm mưu lớn hơn nữa, nhất định!
Thẳng đến khi Lâm Túc rời đi, lòng không yên Lâm Đường cũng thả lỏng, việc quan trọng bây giờ là hỏi Lạc Phi rốt cuộc đêm qua đã xảy ra cái gì, cậu chỉ còn nhớ rõ ràng trước khi say còn đang chơi xúc xắc với Hồ Kiệt bị chuốc rượu tàn nhẫn.
Tiểu gia không gầm còn tưởng tiểu gia là meo meo bệnh hả, làm chết gã.
“Alo, Lạc Phi,” Lâm Đường ngáp một cái.
Lạc Phi bên kia tiếp thật mau, giống như là chuyên môn nắm điện thoại chờ cuộc gọi tới: “Alo, Lâm thiếu mày rốt cuộc cũng gọi điện thoại cho tao, rượu tỉnh rồi hả? Đậu xanh ngày hôm qua anh hai mày lợi hại quá trời, quả thật là thần tượng của tao, thần tượng có ở đây không? Không nghĩ tới sao quan hệ hai anh em mày khá tốt vậy? Sao mày còn cùng tụi tao nói……”
Gã ở nơi đó nói dài nói dòng cái gì không để yên, Lâm Đường đưa điện thoại di động di xa một ít, Lạc Phi nói mỗi chữ cậu nghe đều hiểu, nhưng mà nghe được ý bên trong cậu liền không rõ, giống như là đang nghe thiên thư, ngủ một giấc liền xuyên qua tới thế giới song song?
“Ngưng!” Lâm tiểu thiếu gia dùng một chữ ngăn chặn đề tài của Lạc Phi, sau đó hỏi, “Cái gì mà anh hai tao, ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tak ngày hôm qua trở về như thế nào? Anh Hoằng đi tiếp tao hả?”
Hai bên đều có chuyện nói, câu thông lên liền rất nhanh và tiện, Lạc Phi từ đầu tới đuôi đều kể lại một lần, ở lúc miêu tả Hồ Kiệt đưa ra yêu cầu cược lên giường, làm Lâm tiểu thiếu gia thành công nghiến răng nghiến lợi sau lại miêu tả Lâm đại thiếu gia từ trên trời xuất hiện như thế nào, thiên quân vạn mã bảo vệ tiết tháo của em trai, một hồi chơi xúc xắc đem đối phương kêu cha gọi mẹ, thi nằm một mảnh, tư thái bế em trai lên quả thật là công khí bạo lều.
Lâm Đường: “……”
Nếu Lạc Phi không phải là một đám với cậu, cậu đều phải hoài nghi gia hỏa này tạo phản.
Liền ngay lúc Lạc Phi cảm thấy chính mình còn có thể sùng bái thêm một giờ, bên kia Lâm Đường truyền đến âm thanh nho nhỏ: “Vậy anh Hoằng có đi không?”
Như là lòng mang mong đợi, lại không dám ôm hy vọng sợ chính mình thất vọng.
“Đi thì đi,” Lạc Phi còn không chờ Lâm Đường cao hứng, tiếp tục nói, “Tuy nhiên là lúc Lâm đại thiếu đem đám người kia đều làm cho nằm sấp xuống mới đến, còn mang theo cái người yêu kia của ổng.”
Bên kia Lâm Đường trầm mặc xuống, bên Lạc Phi vốn dong dài nói cũng đã không có âm: “Nếu không……” Cũng đừng theo đuổi nữa.
“Tao đã biết, về sau mời mày uống rượu,” bên Lâm Đường cúp điện thoại, sau đó đem chính mình chôn ở ôm gối đôi, giống như làm như vậy mới khiến mình hóa thành một cái gối ôm, không đi tự hỏi những sự tình làm cho cậu khổ sở.
Nhưng mà đầu óc nói không nghĩ liền không nghĩ, ví dụ như trong đầu cậu đột nhiên hiện lên một hình ảnh, làm cậu trong tức khắc tựa như thổ bát thử từ trong ôm gối đôi ngồi dậy.
......
⁽¹⁾ QT là hải yến
⁽²⁾ một giống chuột rất lớn, đầu to tai nhỏ, lông vàng xám, sống thành đàn ở trong lỗ, ăn thực vật, lông và da rất quý. Trong một số từ điển khác còn có nói là hình dạng giống rái cá, da lông nó làm áo cừu.
Thật ra mình còn rối rắm xưng hô giữa Lạc Phi và Đường Đường cảm thấy hai người khá thân thiết nhưng so về gia thế thì Lạc Phi thấp hơn Đường Đường, còn thường hay dỗ Đường Đường không biết để xưng hô thân thiết mày - tao vô có hơi kì hong (〒﹏〒)
Lâm Túc đè đè đầu của cậu nói: “Thịnh Hoằng chưa chắc nhớ rõ chuyện lúc trước, khả năng cao chỉ là nói giỡn, cậu ta đã có người yêu, em không cần nhất thiết phải kịch liệt xông lên làm cho người ta cảm thấy phiền.”
“Nhưng mà rõ ràng là, em thích anh Hoằng trước,” con ma men nhỏ này logic vẫn còn rất rõ ràng.
“Tình cảm chẳng phân biệt thứ tự đến trước đến sau, chỉ hỏi có thích hay không,” Lâm Túc nói.
Không phải cứ nói bạn thích người này trước, thì người này cũng sẽ thích bạn, tình cảm vốn dĩ không nói đạo lý, đây cũng là nguyên nhân khiến cho nhiều người thương tâm thương phổi.
“Anh Hoằng…… anh Hoằng lúc trước chỉ thương có một mình em,” rõ ràng Lâm Đường càng thương tâm.
“Cậu ta xem em là em trai.” Lâm Túc nói ra chân tướng sự thật, “Nếu em xem cậu ta là anh trai, cậu ta vẫn thương em, nhưng vào lúc cậu ta đã có người yêu em lại chen chân vào, vậy em chính là người thứ ba.”
06 lên tiếng: 【 ký chủ, loại khuyên nhủ của thẳng nam này chỉ đem đến hiệu quả tương phản. 】
Sao Lâm Túc có thể không biết được, nhưng mà lời này nếu hắn không nói cho Lâm Đường thì cũng sẽ không có ai nói cho cậu, nếu nói con trai nhất định phải đến với một thằng đàn ông thì rõ ràng cha Lâm càng nguyện ý đó là Thịnh Hoằng, mà mẹ Thịnh từ khi Lâm Đường còn đã đem cậu thành người thân mà thương, so với Bạch Tu Nhiên thì càng nguyện ý là Lâm Đường.
Ở trong cốt truyện thế giới nguyên bản để mẹ Thịnh chấp nhận Bạch Tu Nhiên Thịnh Hoằng đã tiêu phí không ít sức lực, còn về Lâm Đường, mẹ Thịnh cho dù thích cũng không thể ép buộc con ruột mình.
Khi Lâm Túc nói xong lời này, bé mèo nhỏ vốn dĩ đang được vuốt thuận lông quả nhiên dựng hết lông lên: “Anh mới là người thứ ba!!! Anh là hỗn đản cướp mẹ của tôi, còn cướp luôn ba của tôi, anh mới là người thứ ba, anh rõ ràng không phải người của Lâm gia!!!”
Lúc mà cậu mắng chửi người miệng mồm cũng lanh lợi, một chút do dự cũng không có, hiển nhiên những lời này đã nghẹn ở trong lòng cậu lâu rồi.
Lâm Đường chán ghét nguyên chủ, từ nhỏ liền chán ghét, vốn dĩ Lâm Túc tưởng bởi vì nguyên chủ mang theo ác ý, hiện tại ngẫm lại có lẽ không phải.
Cái con ma men nhỏ ngốc nghếch này chưa có tâm tư mẫn cảm đến trình độ đó, nguyên nhân cậu chán ghét Lâm Túc, khả năng cao là đến từ mặt cha mẹ.
Mặc kệ là đứa trẻ nhận được nhiều yêu thương cũng sẽ có cảm giác không thích cha mẹ yêu thương một đứa trẻ khác, huống chi nguyên chủ ở cạnh bên người mẹ Lâm 5 năm, mà Lâm Đường từ đầu đến cuối đều không có gặp qua mẹ ruột của mình.
Nhân vật người mẹ này không phải những người khác có thể dễ dàng thay thế được, cho dù cha Lâm muốn cái gì cho cái đó, lại thiếu mất đi quan tâm tinh tế.
Không có cảm tình của người lớn bù trừ, gặp gỡ Thịnh Hoằng, liền sẽ đem cảm tình của mình đều trút vào hết.
Lâm Túc nhéo lấy cằm cậu, con ma men nhỏ khóc đến lung tung rối loạn, trên mặt nhão dính dính giống hệt mặt mèo dơ hèm, chỉ là cặp mắt kia vừa chứa ý nước vừa mông lung không có ánh mắt chán ghét kiêu căng thường ngày, như là ánh mắt của nai con vào đêm giáng sinh, thuần túy đến mức khiến lòng người nhảy loạn.
Ở cốt truyện thế giới nguyên bản chuyện cậu làm sai, cũng đã gặp báo ứng, mà hiện tại tất cả đều chưa bắt đầu, thay đổi vẫn còn kịp.
Âm thanh máy móc của 06 mười phần lãnh đạm: 【 không còn kịp nữa rồi ký chủ. 】
Làm hệ thống, nó đương nhiên là thứ đầu tiên phát hiện phản ứng của cơ thể Lâm Túc.
Cái gì mà em với chả trai chứ, đời nào có người cứng đối với em trai mình chứ?
Lâm Túc xuy một tiếng, đem Lâm Đường ôm vào trong ngực vỗ nhẹ, như là đang dỗ em bé, cho dù vừa rồi hắn mười phần muốn hôn lên cái môi đỏ tươi mê người kia, nhưng mà hắn còn không có nhân phẩm đến trình độ đó.
Nhưng hắn đúng là coi trọng…… sắc đẹp của Lâm Đường.
Nói trắng ra là đàn ông chính là sinh vật xem bằng mắt, nửa người dưới cũng danh xứng như thật.
Nhưng nếu là coi trọng, liền phải theo đuổi tới tay, cùng với nhìn cậu một người lẻ loi khổ sở, còn không bằng hợp vào lòng ngực ấm của chính mình, hắn đối đãi đối với đối tượng nhiệm vụ và đối đãi với người yêu không giống nhau.
Theo vỗ nhẹ của Lâm Túc, Lâm Đường khóc mệt mỏi, cảm giác say dâng lên, mơ mơ màng màng ngủ sâu thật sự, chỉ cảm thấy quanh thân lay động, nhưng làm thế nào cũng không mở được mắt.
Việc Lâm Túc ôm Lâm Đường về trễ cha Lâm đương nhiên biết, tuy nhiên sau khi hỏi về nguyên nhân ngọn nguồn, ông bỗng nhiên chụp bả vai Lâm Túc một chút nói: “Làm tốt lắm.”
Trong nháy mắt kia, thái độ của cha Lâm hình như có chút không giống bình thường.
Lâm Túc cũng có thể suy nghĩ cẩn thận ngọn nguồn trong đó, nói trắng ra là, Lâm Đường tuyệt đối không phải một người thừa kế đủ tư cách, cha Lâm cũng không muốn cậu chịu khổ vì cái thương nghiệp bôn ba này, chờ sau khi cha Lâm về hưu, khả năng lớn nhất là mời chức nghiệp giám đốc quản lý Lâm thị, với các loại tài sản kia, đủ để cho Lâm Đường cả đời không lo không nghĩ.
Nhưng mà chức nghiệp người đại lý sao có thể thân cận hơn con nuôi được, nếu quan hệ của Lâm Túc và Lâm Đường tốt, có anh hai này phù hộ, Lâm Đường có thể sống càng thêm vui sướng, con nuôi tuy rằng kém hơn con ruột, nhưng mà cũng có tình cảm, căn cứ vào tình cảm, cha Lâm cho không phải ít, chỉ tiếc là nguyên chủ không có nhìn thấu điểm này, một mặt giấu mối ẩn nhẫn, cuối cùng chỉ có thể mạnh mẽ mưu đoạt công ty.
Lâm Túc tẩy đi một thân đầy mùi rượu, trong khoảng thời gian tập thể hình này, lực lượng cánh tay tăng lớn là lộ rõ nhất, vốn dĩ bốn khối cơ bụng như có như không còn dư lại cũng hiện ra, thân thể tám khối cơ bụng, hoàn toàn rèn luyện ra tới tuyệt đối sẽ không thua Thịnh Hoằng.
Khẩu khí của 06 ngay ngắn: 【 ký chủ, nếu cha Lâm thật sự cho ngài cổ phần Lâm thị thì ngài có muốn không? 】
【 muốn chứ, vì cái gì không cần? Không nghe cha vợ đại nhân nói tốt sao…… mà làm chi? 】 Lâm Túc kéo dài quá âm cuối, thấp giọng cười nói.
【 ký chủ đại nhân……】06 muốn nói lại thôi.
【 cái gì? 】
【 ngài dâm quá nha. 】
06 nói xong trong nháy mắt biến mất, làm Lâm Túc không có cơ hội bắt được nó.
……
Ngày hôm sau đồng hồ sinh học đem Lâm Túc đúng giờ đánh thức, lúc ăn cơm Lâm Đường mới chậm rì rì xuống lầu, cùng với tươi đẹp dĩ bất đồng, hôm nay cậu mang theo chút tinh thần uể oải vì say rượu, ngay cả lực độ trừng người đều mang theo ý vị mềm mụp.
“Sau khi say rượu ăn chút thanh đạm tương đối tốt hơn,” Lâm Túc múc cho cậu một chén cháo, trong bát toàn là đồ ăn lấy thanh đạm là chủ.
Tuy rằng không tính toán lập tức liền rút dây động rừng, nhưng mà ôn nhu săn sóc nên có vẫn là phải làm đúng chỗ.
Cha Lâm chỉ là giương mắt nhìn một chút không nói chuyện, Lâm Đường lại là có vài phần chấn kinh, giống như bé mèo bị dẫm cái đuôi, mắt đào hoa trợn tròn nhìn Lâm Túc thấp giọng nói: “Anh muốn làm gì?!”
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo! ( Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp)
Rốt cuộc ngày hôm qua cậu trở về bằng cách nào? Trên đường xảy ra chuyện gì cậu không rõ ràng lắm, chỉ biết là đầu choáng váng, kết quả cái yêu tinh phiền người này còn tới châm ngòi cực hạn sinh lý của cậu.
06: 【 xem ra cậu ta uống say quắc cần câu rồi. 】
Sau khi người say rượu tỉnh lại có hai loại trạng thái đơn giản, một loại là nhớ rõ chính mình sau khi say đã làm cái gì, một loại là cái gì cũng không nhớ rõ, quá rõ ràng Lâm Đường thuộc về loại cái gì cũng không nhớ rõ.
Ngày hôm qua còn là bánh dẻo nhỏ ướt sũng nhão dính dính ngượng ngùng hôm nay lại khôi phục bộ dáng dĩ vãng, 06 tự nói với chính mình không được cười, loại chuyện bất lợi cho ký chủ đại nhân sau khi xuất sư lưu truyền bên trong là được rồi.
06 đều nhìn ra được, Lâm Túc sao có thể nhìn không ra, chuyện theo đuổi người khác này không thể nóng nảy, thủ đoạn, khoảng cách cùng với kiên nhẫn đều rất quan trọng, mà ba thứ này Lâm Túc không thiếu, không cần nóng nảy.
“Quan tâm em trai,” Lâm Túc chuyên tâm ăn bữa sáng của mình, thật giống như người vừa rồi ôn nhu đầy đủ không phải là hắn, “Ngày hôm qua em uống rượu quá nhiều, ăn dầu mỡ sẽ không thoải mái.”
Hắn nói xong, giống như kết thúc nghĩa vụ của anh hai liền không có nói thêm lời nào, nhưng mà Lâm Đường vẫn là thật cảnh giác, rốt cuộc khoảng thời gian trước cậu còn đem kem đánh răng của Lâm Túc đổi thành mù tạc, đổ đầy mực nước vào mặt trái khăn lông, đem chuông báo thức của hắn làm hỏng, tuy rằng đều không có thực hiện được, nhưng là nói không chừng cái quan tâm này chính là yến tiệc⁽¹⁾… trước khi bão táp đến?
Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại ???????????????????????????? TinhNguyet95
Trình độ văn hóa của Lâm tiểu thiếu thật sự có hạn, có thể nghĩ đến yến tiệc là kết quả của việc vắt hết óc suy nghĩ.
Nhưng mà thẳng đến bữa sáng kết thúc, Lâm Túc cũng không có đối cậu làm cái gì, bên trong bánh bao cũng không bỏ loạn cái gì, cháo cũng sạch sẽ, vô cùng ngon miệng.
Nhưng mà cái gì cũng không làm mới làm người ta lo lắng đề phòng! Nhất định là ở ấp ủ một âm mưu lớn hơn nữa, nhất định!
Thẳng đến khi Lâm Túc rời đi, lòng không yên Lâm Đường cũng thả lỏng, việc quan trọng bây giờ là hỏi Lạc Phi rốt cuộc đêm qua đã xảy ra cái gì, cậu chỉ còn nhớ rõ ràng trước khi say còn đang chơi xúc xắc với Hồ Kiệt bị chuốc rượu tàn nhẫn.
Tiểu gia không gầm còn tưởng tiểu gia là meo meo bệnh hả, làm chết gã.
“Alo, Lạc Phi,” Lâm Đường ngáp một cái.
Lạc Phi bên kia tiếp thật mau, giống như là chuyên môn nắm điện thoại chờ cuộc gọi tới: “Alo, Lâm thiếu mày rốt cuộc cũng gọi điện thoại cho tao, rượu tỉnh rồi hả? Đậu xanh ngày hôm qua anh hai mày lợi hại quá trời, quả thật là thần tượng của tao, thần tượng có ở đây không? Không nghĩ tới sao quan hệ hai anh em mày khá tốt vậy? Sao mày còn cùng tụi tao nói……”
Gã ở nơi đó nói dài nói dòng cái gì không để yên, Lâm Đường đưa điện thoại di động di xa một ít, Lạc Phi nói mỗi chữ cậu nghe đều hiểu, nhưng mà nghe được ý bên trong cậu liền không rõ, giống như là đang nghe thiên thư, ngủ một giấc liền xuyên qua tới thế giới song song?
“Ngưng!” Lâm tiểu thiếu gia dùng một chữ ngăn chặn đề tài của Lạc Phi, sau đó hỏi, “Cái gì mà anh hai tao, ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tak ngày hôm qua trở về như thế nào? Anh Hoằng đi tiếp tao hả?”
Hai bên đều có chuyện nói, câu thông lên liền rất nhanh và tiện, Lạc Phi từ đầu tới đuôi đều kể lại một lần, ở lúc miêu tả Hồ Kiệt đưa ra yêu cầu cược lên giường, làm Lâm tiểu thiếu gia thành công nghiến răng nghiến lợi sau lại miêu tả Lâm đại thiếu gia từ trên trời xuất hiện như thế nào, thiên quân vạn mã bảo vệ tiết tháo của em trai, một hồi chơi xúc xắc đem đối phương kêu cha gọi mẹ, thi nằm một mảnh, tư thái bế em trai lên quả thật là công khí bạo lều.
Lâm Đường: “……”
Nếu Lạc Phi không phải là một đám với cậu, cậu đều phải hoài nghi gia hỏa này tạo phản.
Liền ngay lúc Lạc Phi cảm thấy chính mình còn có thể sùng bái thêm một giờ, bên kia Lâm Đường truyền đến âm thanh nho nhỏ: “Vậy anh Hoằng có đi không?”
Như là lòng mang mong đợi, lại không dám ôm hy vọng sợ chính mình thất vọng.
“Đi thì đi,” Lạc Phi còn không chờ Lâm Đường cao hứng, tiếp tục nói, “Tuy nhiên là lúc Lâm đại thiếu đem đám người kia đều làm cho nằm sấp xuống mới đến, còn mang theo cái người yêu kia của ổng.”
Bên kia Lâm Đường trầm mặc xuống, bên Lạc Phi vốn dong dài nói cũng đã không có âm: “Nếu không……” Cũng đừng theo đuổi nữa.
“Tao đã biết, về sau mời mày uống rượu,” bên Lâm Đường cúp điện thoại, sau đó đem chính mình chôn ở ôm gối đôi, giống như làm như vậy mới khiến mình hóa thành một cái gối ôm, không đi tự hỏi những sự tình làm cho cậu khổ sở.
Nhưng mà đầu óc nói không nghĩ liền không nghĩ, ví dụ như trong đầu cậu đột nhiên hiện lên một hình ảnh, làm cậu trong tức khắc tựa như thổ bát thử từ trong ôm gối đôi ngồi dậy.
......
⁽¹⁾ QT là hải yến
⁽²⁾ một giống chuột rất lớn, đầu to tai nhỏ, lông vàng xám, sống thành đàn ở trong lỗ, ăn thực vật, lông và da rất quý. Trong một số từ điển khác còn có nói là hình dạng giống rái cá, da lông nó làm áo cừu.
Thật ra mình còn rối rắm xưng hô giữa Lạc Phi và Đường Đường cảm thấy hai người khá thân thiết nhưng so về gia thế thì Lạc Phi thấp hơn Đường Đường, còn thường hay dỗ Đường Đường không biết để xưng hô thân thiết mày - tao vô có hơi kì hong (〒﹏〒)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất