Chương 11: Omega muốn cắn Alpha
Mậu Tử Kỳ nghe vậy bèn hé mắt nhìn, khinh bỉ phản bác: "Thế em không lừa anh chắc?"
Hai người này nói chuyện luôn bén lửa như vậy, Kinh Qua nghiêng người sang bên cạnh, đứng trước cửa nhà tắm nhằm chặn đường Phạm Tiểu Điền muốn xuống lầu hóng hớt.
Trên người Omega có mùi sữa thơm lừng.
"Kinh Ca?" Phạm Tiểu Điền níu tay áo Alpha: "Bọn họ không xuống sao?" Cậu quay đầu nhìn cặp gà bông đứng ở góc tối kia.
"Giữa họ có một số chuyện cần giải quyết." Kinh Qua ngừng giây lát: "Chúng ta đi ăn sáng trước nhé."
Phạm Tiểu Điền chỉ muốn xuống lầu hóng hớt: "Xem xong rồi ăn."
"Xem xong là đến giờ ăn trưa luôn."
Phạm Tiểu Điền do dự một lát rồi miễn cưỡng đồng ý, Kinh Qua thầm thở phào nhẹ nhõm, anh dẫn cậu ra ngoài bằng cửa sau nhà nghỉ. Hai người tản bộ dọc theo kênh đào, ven bờ kênh có rất nhiều hàng quán mở cửa từ sớm, học sinh thường xuyên đến đó giải quyết bữa sáng, mua một phần bánh nướng hoặc cơm nếp nóng hổi rồi ôm vào lòng, cảm giác vô cùng yên ổn.
Thời đi học, Phạm Tiểu Điền cũng thường hay đến đây ăn sáng. Cậu dẫn Kinh Qua đến hàng quán quen thuộc, hít hà mùi đồ ăn thơm nồng, sau đó bỏ tiền mua hai cái bánh trứng.
"Thêm giăm bông nữa." Phạm Tiểu Điền nheo mắt nuốt nước bọt: "Cho tương ớt chua ngọt nhìu xíu ạ."
Từ nhỏ Kinh Qua đã sống với ông nội, nề nếp gia đình rất nghiêm, gần như không bao giờ ăn vặt ở hàng quán lề đường. Bây giờ nhìn Phạm Tiểu Điền mong chờ ngóng trông bánh trứng, anh cũng cảm thấy tò mò. Chủ quán gói bánh trứng vào túi nylon, sau đó đưa hai tờ quảng cáo cho Phạm Tiểu Điền. Phạm Tiểu Điền thành thạo dùng tờ quảng cáo bọc quanh bánh trứng: "Như vầy sẽ không phỏng tay." Dứt lời, cậu đưa một cái bánh cho Kinh Qua.
Hơi nóng xuyên qua tờ quảng cáo thô ráp, truyền vào lòng bàn tay Alpha.
"Ngon không?" sao?" Phạm Tiểu Điền bị tương ớt làm cho cay xè, hít hà: "Em thích ăn bánh trứng ở quán này nhất."
"Ừa." Kinh Qua cúi đầu cắn một miếng, đầu lưỡi bị nóng đến tê dại: "Ngon lắm."
Phạm Tiểu Điền cảm thấy hài lòng, sóng vai với Kinh Qua trên đường phố náo nhiệt, đâu đâu cũng thấy học sinh đến lớp học thêm ngày hè. Kỳ nghỉ của sắp nhỏ đã sớm ngập tràn đủ loại bài kiểm tra ôn thi, mặt đứa nào đứa nấy đều nhuốm màu mệt mỏi.
"Nhớ ghê ấy." Phạm Tiểu Điền mỉm cười: "Chớp mắt mà đã nhiều năm trôi qua."
Cậu nhớ hồi học cấp ba, nhớ cầu môn lốm đốm rỉ sét ngoài sân thể dục, nhớ cả đài phun nước chẳng đời nào hoạt động trước khu dạy học. Thời ấy nghi ngờ suốt ba năm, các bạn học nói đài phun nước hỏng rồi, kết quả đến ngày lễ tốt nghiệp mới biết nó không hỏng, chẳng qua trường học đề phòng học sinh trượt chân ngã xuống đó nên không tháo nước vào thôi.
Có câu hát thế này - Thanh xuân của tôi như chú chim nhỏ không bao giờ trở lại. Phạm Tiểu Điền ngẩng đầu, không nhìn thấy chú chim thanh xuân, chỉ thấy mỗi Kinh Qua đang mải miết gặm bánh trứng. Cậu không nhịn được bật cười: "Sau này anh bán dưa cạnh nhà em, chúng ta có thể đến đây ăn mỗi ngày."
"Được." Alpha ngậm nửa cọng ngò rí, ánh mắt dịu dàng.
Phạm Tiểu Điền nhích tới gần anh, Kinh Qua chưa kịp xịt thuốc cản mùi nên hương Bạch Trà rất nồng. Cậu ngửi mùi mà vui sướng, ăn bánh trứng cũng thấy vui, cảm giác như mọi thứ đều trở nên thú vị.
Phạm Tiểu Điền vốn là người như vậy, cậu không để bụng những chuyện phiền lòng, quý bà Diệp An bảo đấy là vô tư.
Tự dưng cậu nhắc đến phòng làm việc khắc con dấu của mẹ.
"Lợi hại." Kinh Qua xuýt xoa tận đáy lòng: "Khắc con dấu yêu cầu sự kiên nhẫn và nghị lực."
Phạm Tiểu Điền cũng cảm thấy mẹ mình rất giỏi, cậu gật đầu tự hào: "Đúng vậy, trước kia mẹ em thường xuyên thức khuya làm việc, sau này người dùng con dấu ngày càng ít, bà ấy dần dần rảnh rỗi, nhưng dạo này lại có người sưu tầm cảm thấy hứng thú với con dấu, vậy nên mẹ em tiếp tục bận rộn."
Chuyện nhà của cậu, bây giờ Kinh Qua rõ hơn ai hết.
Alpha cắn miếng bánh phết tương cuối cùng: "Grammy sao rồi em? Oscar nhà anh rất nhớ nó."
Phạm Tiểu Điền nghĩ đến bé ngốc nhà mình: "Vẫn khỏe ạ, vết thương trên mặt sắp lành rồi."
"Hôm nào nhờ Mậu Tử Kỳ khám cho nó lần nữa."
"Được ạ." Phạm Tiểu Điền ăn hết bánh trứng, cầm túi nylon dính dầu mỡ và tìm thùng rác khắp đường, cuối cùng vẫn là Kinh Qua tìm thấy trước. Hai người vứt rác, sau đó sóng vai dạo quanh hàng rào bảo vệ kênh mà hóng gió.
Kinh Qua đón gió, Phạm Tiểu Điền dựa vào người anh hít hà.
Mỗi lần cậu ngửi đều rất nghiêm túc, sống mũi hơi nhăn, đôi mắt khép hờ. Kinh Qua vừa cử động, hàng mi của cậu sẽ bất mãn run rẩy theo.
Cực kỳ muốn chiếm giữ em ấy.
Kinh Qua không rõ đây có tính là cậu thích anh không, dù sao cũng là lần đầu anh thích một người, nhưng nói chung cậu không chán ghét là được.
Nếu đã không chán ghét tức là có cơ hội.
Gió mát ngày hè không ngừng thoảng qua, Phạm Tiểu Điền dựa vào Alpha mà ngửi tới ngửi lui, không khác gì một bé hamster ôm hạt dưa nhỏ, không nỡ ăn mà cũng chẳng nỡ buông tay.
"Kinh Ca." Phạm Tiểu Điền ngửi đến nỗi mồ hôi đầy người: "Chúng ta về thôi, nhóm Bạch Dịch còn chưa ăn sáng đấy."
Kinh Qua tính toán thời gian, cảm thấy đã đến lúc rồi. Anh dẫn cậu về, vừa đến dưới lầu 168 đã thấy xe cảnh sát và xe của đài truyền hình hú còi chạy ngang trước mặt. Phạm Tiểu Điền hụt hẫng nhìn theo, khi bình tĩnh lại thì phát hiện Kinh Qua đang nhíu mày xem di động.
"Sao vậy anh?" Cậu lạch bạch chạy qua.
Kinh Qua cho cậu xem tin nhắn trên màn hình. Mậu Tử Kỳ gửi tin nhắn đến, nói ít hiểu nhiều - Bạch Dịch phát tình rồi.
"Trời ơi!" Phạm Tiểu Điền choáng váng: "Sao lại như vậy?"
"Anh không rõ." Alpha thở dài: "Mình về cửa hàng tiện lợi trước đi, tạm thời họ chưa ra được đâu."
Phạm Tiểu Điền cũng biết vậy, nhưng nghe hai chữ "phát tình", đồng thời liên tưởng đến Kinh Qua, hai chân cậu đột nhiên mềm hẳn.
Hương Bạch Trà thơm lắm cơ...
Ngoài cửa hàng tiện lợi có mấy đứa nhóc ngồi xổm.
Phạm Tiểu Điền nhạy bén nhận ra một đứa trong số đó là nhóc Alpha từng tuyên bố bảo vệ cậu cách đây không lâu, cậu vội vàng chạy tới: "Sao vậy mấy đứa?"
Nhóc Alpha nghe giọng Phạm Tiểu Điền, nó ngẩng đầu phắt dậy, ôm eo cậu mà hừ hừ: "Anh ơi, mẹ nói bọn em ăn hột rang phải trả tiền." Nói xong bèn đưa tờ mười đồng cho cậu.
"Ồ... ngoan lắm." Phạm Tiểu Điền nghe màm mềm lòng, bế đứa nhóc lên: "Chờ lâu không em?"
"Mấy hôm trước bọn em cũng tới đây." Bé trai kiêu ngạo ngẩng mặt: "Đợi nhiều ngày lắm anh ơi."
Phạm Tiểu Điền cười tủm tỉm hôn nó: "Là lỗi của anh, mấy hôm nay anh chưa mở cửa."
Nhóc Alpha bị Omega hôn nên đỏ mặt, nó rúc vào lòng Phạm Tiểu Điền, nằm yên không nhúc nhích. Kinh Qua nhìn mà nhướng mày, anh cầm chìa khóa mở cửa hàng tiện lợi, sau đó lấy dưa hấu đã cắt lát trong tủ lạnh ra.
Bé trai vẫn không nhúc nhích, tiếp tục rúc vào lòng Phạm Tiểu Điền, nháy mắt chọc tức Kinh Qua.
Nguy cơ trào dâng trong lòng, Kinh Qua vươn tay kéo Phạm Tiểu Điền, cố ý cúi đầu để cậu kề sát cổ mình. Quả nhiên Omega không nhịn được, cậu thả nhóc Alpha xuống, dựa vào Kinh Qua mà ngửi mùi mê say.
"Anh ơi..." Bé trai nóng nảy.
"Để anh ngửi xíu." Phạm Tiểu Điền nhịn không được, cậu ôm eo Kinh Qua, nửa người trên dán vào lồng ngực anh: "Ngửi một lát thôi."
Một lát của cậu kéo dài tận mấy tiếng đồng hồ, đám trẻ đành lưu luyến mà đến lớp học thêm. Trước khi đi mỗi đứa đều cầm một lát dưa hấu, trừ nhóc Alpha quấn lấy cậu thì đứa nào cũng vui vẻ. Phạm Tiểu Điền không về tiệm hột rang, cậu xách ghế ra bán dưa giúp Kinh Qua, vừa bán vừa hít hà khiến Kinh Qua ngượng ngùng muốn chết.
Cả ngày cứ chui vào lòng mình, không phải thích thì là gì?
Alpha quyết định bày tỏ với Phạm Tiểu Điền rằng anh chưa có bạn đời nhưng mãi chưa tìm được cơ hội. Phạm Tiểu Điền luôn có sức sống như vậy, cậu chạy tới chạy lui ở quầy hàng, bận trước bận sau, mùi pheromone cũng ấm áp, mỗi khi quay đầu đều mỉm cười rạng rỡ.
Thôi đành đọc thư vậy, Kinh Qua nghĩ thế. Alpha lấy lá thư nhăn nhúm trong ba lô ra, định gọi Phạm Tiểu Điền thì di động vang lên.
Là Mậu Tử Kỳ gọi.
"Thấy tía em gồi! Anh có thể cho em vài ba con sói được không?" Đầu dây bên kia có tiếng thở dốc đáng ngờ, chắc là Bạch Dịch đang phát tình: "Sếp Kinh à, không có bao thì em ấy sẽ mang thai."
"Nếu ẻm mang thai, chắc chắn sẽ có người giận dữ đòi giết em." Mậu Tử Kỳ tức muốn chết: "Em chỉ là cảnh sát truy quét mại râm, không muốn bám cành cao đâu."
Kinh Qua nghe mà bật cười: "Tôi mặc kệ cậu có muốn bám cành cao hay không, chỉ hỏi cậu có thích cậu ấy không? Nếu thích thì cúp máy đi."
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, không lên tiếng.
"Kinh Ca?" Phạm Tiểu Điền ôm dưa hấu, tò mò thò đầu qua: "Thích ai vậy anh?"
"Không phải anh." Alpha hồi hộp, đột nhiên ghì vai cậu: "Tiểu Điền, anh chưa có Omega."
"Oh... oh."
"Thật sự chưa có." Kinh Qua trịnh trọng để lộ cổ áo: "Em ngửi lâu như vậy, có ngửi thấy mùi của người khác không?"
Phạm Tiểu Điền ngượng ngùng lắc đầu, ôm dưa hấu mà hai tay run rẩy.
"Cho nên..." Kinh Qua hít sâu một hơi.
"Em có thể cắn anh một miếng không?" Nào ngờ người mở miệng trước là Omega.
Kinh Qua đột nhiên có dự cảm không lành, anh cúi đầu xuống, va vào ánh mắt cuồng nhiệt của Phạm Tiểu Điền.
Phạm Tiểu Điền sấn tới, nóng lòng muốn thử: "Kinh Ca... Kinh Ca cho em cắn một miếng đi mà, em cắn nhẹ lắm, không đau đâu."
Hình như giới tính bị đổi ngược.
Kinh Qua dở khóc dở cười, cúi đầu cam chịu mà thở dài: "Cắn đi em."
Phạm Tiểu Điền hoan hô rồi ném quả dưa, ôm cổ Alpha gặm gặm, đầu lưỡi mềm dẻo trượt tới trượt lui, cuối cùng để lại dấu răng xinh xắn trên cổ Kinh Qua, bấy giờ cậu mới cảm thấy thỏa mãn, tiếp tục rao bán dưa hấu.
Kinh Qua vừa bị cắn đang cúi đầu xem di động trước cửa hàng tiện lợi, bùm bùm gửi tin nhắn.
Anh hỏi ông nội mình, vì sao Omega đòi gặm cổ anh.
Mấy phút sau, Kinh Qua nhận được hồi âm.
- - Ngốc chết đi được.
"Ông nội..." Kinh Qua nhìn màn hình, khóc không ra nước mắt.
Không phải một người nhắn mà là một đôi, bây giờ Phạm Tiểu Điền cũng đang gửi tin nhắn, đối tượng là mẹ cậu: "Con gặp một Alpha, cứ muốn gặm cổ anh ấy..."
Mẹ của Phạm Tiểu Điền hồi âm rất nhanh, hơn nữa còn gửi VoiceChat. Cậu hết hồn bật lên nghe, đầu dây bên kia mừng rỡ, hỏi bao giờ cậu muốn có con.
"Mẹ..." Phạm Tiểu Điền nhìn chằm chằm di động, hận không thể tìm cái lỗ dưới đất mà chui vào.
Hai người này nói chuyện luôn bén lửa như vậy, Kinh Qua nghiêng người sang bên cạnh, đứng trước cửa nhà tắm nhằm chặn đường Phạm Tiểu Điền muốn xuống lầu hóng hớt.
Trên người Omega có mùi sữa thơm lừng.
"Kinh Ca?" Phạm Tiểu Điền níu tay áo Alpha: "Bọn họ không xuống sao?" Cậu quay đầu nhìn cặp gà bông đứng ở góc tối kia.
"Giữa họ có một số chuyện cần giải quyết." Kinh Qua ngừng giây lát: "Chúng ta đi ăn sáng trước nhé."
Phạm Tiểu Điền chỉ muốn xuống lầu hóng hớt: "Xem xong rồi ăn."
"Xem xong là đến giờ ăn trưa luôn."
Phạm Tiểu Điền do dự một lát rồi miễn cưỡng đồng ý, Kinh Qua thầm thở phào nhẹ nhõm, anh dẫn cậu ra ngoài bằng cửa sau nhà nghỉ. Hai người tản bộ dọc theo kênh đào, ven bờ kênh có rất nhiều hàng quán mở cửa từ sớm, học sinh thường xuyên đến đó giải quyết bữa sáng, mua một phần bánh nướng hoặc cơm nếp nóng hổi rồi ôm vào lòng, cảm giác vô cùng yên ổn.
Thời đi học, Phạm Tiểu Điền cũng thường hay đến đây ăn sáng. Cậu dẫn Kinh Qua đến hàng quán quen thuộc, hít hà mùi đồ ăn thơm nồng, sau đó bỏ tiền mua hai cái bánh trứng.
"Thêm giăm bông nữa." Phạm Tiểu Điền nheo mắt nuốt nước bọt: "Cho tương ớt chua ngọt nhìu xíu ạ."
Từ nhỏ Kinh Qua đã sống với ông nội, nề nếp gia đình rất nghiêm, gần như không bao giờ ăn vặt ở hàng quán lề đường. Bây giờ nhìn Phạm Tiểu Điền mong chờ ngóng trông bánh trứng, anh cũng cảm thấy tò mò. Chủ quán gói bánh trứng vào túi nylon, sau đó đưa hai tờ quảng cáo cho Phạm Tiểu Điền. Phạm Tiểu Điền thành thạo dùng tờ quảng cáo bọc quanh bánh trứng: "Như vầy sẽ không phỏng tay." Dứt lời, cậu đưa một cái bánh cho Kinh Qua.
Hơi nóng xuyên qua tờ quảng cáo thô ráp, truyền vào lòng bàn tay Alpha.
"Ngon không?" sao?" Phạm Tiểu Điền bị tương ớt làm cho cay xè, hít hà: "Em thích ăn bánh trứng ở quán này nhất."
"Ừa." Kinh Qua cúi đầu cắn một miếng, đầu lưỡi bị nóng đến tê dại: "Ngon lắm."
Phạm Tiểu Điền cảm thấy hài lòng, sóng vai với Kinh Qua trên đường phố náo nhiệt, đâu đâu cũng thấy học sinh đến lớp học thêm ngày hè. Kỳ nghỉ của sắp nhỏ đã sớm ngập tràn đủ loại bài kiểm tra ôn thi, mặt đứa nào đứa nấy đều nhuốm màu mệt mỏi.
"Nhớ ghê ấy." Phạm Tiểu Điền mỉm cười: "Chớp mắt mà đã nhiều năm trôi qua."
Cậu nhớ hồi học cấp ba, nhớ cầu môn lốm đốm rỉ sét ngoài sân thể dục, nhớ cả đài phun nước chẳng đời nào hoạt động trước khu dạy học. Thời ấy nghi ngờ suốt ba năm, các bạn học nói đài phun nước hỏng rồi, kết quả đến ngày lễ tốt nghiệp mới biết nó không hỏng, chẳng qua trường học đề phòng học sinh trượt chân ngã xuống đó nên không tháo nước vào thôi.
Có câu hát thế này - Thanh xuân của tôi như chú chim nhỏ không bao giờ trở lại. Phạm Tiểu Điền ngẩng đầu, không nhìn thấy chú chim thanh xuân, chỉ thấy mỗi Kinh Qua đang mải miết gặm bánh trứng. Cậu không nhịn được bật cười: "Sau này anh bán dưa cạnh nhà em, chúng ta có thể đến đây ăn mỗi ngày."
"Được." Alpha ngậm nửa cọng ngò rí, ánh mắt dịu dàng.
Phạm Tiểu Điền nhích tới gần anh, Kinh Qua chưa kịp xịt thuốc cản mùi nên hương Bạch Trà rất nồng. Cậu ngửi mùi mà vui sướng, ăn bánh trứng cũng thấy vui, cảm giác như mọi thứ đều trở nên thú vị.
Phạm Tiểu Điền vốn là người như vậy, cậu không để bụng những chuyện phiền lòng, quý bà Diệp An bảo đấy là vô tư.
Tự dưng cậu nhắc đến phòng làm việc khắc con dấu của mẹ.
"Lợi hại." Kinh Qua xuýt xoa tận đáy lòng: "Khắc con dấu yêu cầu sự kiên nhẫn và nghị lực."
Phạm Tiểu Điền cũng cảm thấy mẹ mình rất giỏi, cậu gật đầu tự hào: "Đúng vậy, trước kia mẹ em thường xuyên thức khuya làm việc, sau này người dùng con dấu ngày càng ít, bà ấy dần dần rảnh rỗi, nhưng dạo này lại có người sưu tầm cảm thấy hứng thú với con dấu, vậy nên mẹ em tiếp tục bận rộn."
Chuyện nhà của cậu, bây giờ Kinh Qua rõ hơn ai hết.
Alpha cắn miếng bánh phết tương cuối cùng: "Grammy sao rồi em? Oscar nhà anh rất nhớ nó."
Phạm Tiểu Điền nghĩ đến bé ngốc nhà mình: "Vẫn khỏe ạ, vết thương trên mặt sắp lành rồi."
"Hôm nào nhờ Mậu Tử Kỳ khám cho nó lần nữa."
"Được ạ." Phạm Tiểu Điền ăn hết bánh trứng, cầm túi nylon dính dầu mỡ và tìm thùng rác khắp đường, cuối cùng vẫn là Kinh Qua tìm thấy trước. Hai người vứt rác, sau đó sóng vai dạo quanh hàng rào bảo vệ kênh mà hóng gió.
Kinh Qua đón gió, Phạm Tiểu Điền dựa vào người anh hít hà.
Mỗi lần cậu ngửi đều rất nghiêm túc, sống mũi hơi nhăn, đôi mắt khép hờ. Kinh Qua vừa cử động, hàng mi của cậu sẽ bất mãn run rẩy theo.
Cực kỳ muốn chiếm giữ em ấy.
Kinh Qua không rõ đây có tính là cậu thích anh không, dù sao cũng là lần đầu anh thích một người, nhưng nói chung cậu không chán ghét là được.
Nếu đã không chán ghét tức là có cơ hội.
Gió mát ngày hè không ngừng thoảng qua, Phạm Tiểu Điền dựa vào Alpha mà ngửi tới ngửi lui, không khác gì một bé hamster ôm hạt dưa nhỏ, không nỡ ăn mà cũng chẳng nỡ buông tay.
"Kinh Ca." Phạm Tiểu Điền ngửi đến nỗi mồ hôi đầy người: "Chúng ta về thôi, nhóm Bạch Dịch còn chưa ăn sáng đấy."
Kinh Qua tính toán thời gian, cảm thấy đã đến lúc rồi. Anh dẫn cậu về, vừa đến dưới lầu 168 đã thấy xe cảnh sát và xe của đài truyền hình hú còi chạy ngang trước mặt. Phạm Tiểu Điền hụt hẫng nhìn theo, khi bình tĩnh lại thì phát hiện Kinh Qua đang nhíu mày xem di động.
"Sao vậy anh?" Cậu lạch bạch chạy qua.
Kinh Qua cho cậu xem tin nhắn trên màn hình. Mậu Tử Kỳ gửi tin nhắn đến, nói ít hiểu nhiều - Bạch Dịch phát tình rồi.
"Trời ơi!" Phạm Tiểu Điền choáng váng: "Sao lại như vậy?"
"Anh không rõ." Alpha thở dài: "Mình về cửa hàng tiện lợi trước đi, tạm thời họ chưa ra được đâu."
Phạm Tiểu Điền cũng biết vậy, nhưng nghe hai chữ "phát tình", đồng thời liên tưởng đến Kinh Qua, hai chân cậu đột nhiên mềm hẳn.
Hương Bạch Trà thơm lắm cơ...
Ngoài cửa hàng tiện lợi có mấy đứa nhóc ngồi xổm.
Phạm Tiểu Điền nhạy bén nhận ra một đứa trong số đó là nhóc Alpha từng tuyên bố bảo vệ cậu cách đây không lâu, cậu vội vàng chạy tới: "Sao vậy mấy đứa?"
Nhóc Alpha nghe giọng Phạm Tiểu Điền, nó ngẩng đầu phắt dậy, ôm eo cậu mà hừ hừ: "Anh ơi, mẹ nói bọn em ăn hột rang phải trả tiền." Nói xong bèn đưa tờ mười đồng cho cậu.
"Ồ... ngoan lắm." Phạm Tiểu Điền nghe màm mềm lòng, bế đứa nhóc lên: "Chờ lâu không em?"
"Mấy hôm trước bọn em cũng tới đây." Bé trai kiêu ngạo ngẩng mặt: "Đợi nhiều ngày lắm anh ơi."
Phạm Tiểu Điền cười tủm tỉm hôn nó: "Là lỗi của anh, mấy hôm nay anh chưa mở cửa."
Nhóc Alpha bị Omega hôn nên đỏ mặt, nó rúc vào lòng Phạm Tiểu Điền, nằm yên không nhúc nhích. Kinh Qua nhìn mà nhướng mày, anh cầm chìa khóa mở cửa hàng tiện lợi, sau đó lấy dưa hấu đã cắt lát trong tủ lạnh ra.
Bé trai vẫn không nhúc nhích, tiếp tục rúc vào lòng Phạm Tiểu Điền, nháy mắt chọc tức Kinh Qua.
Nguy cơ trào dâng trong lòng, Kinh Qua vươn tay kéo Phạm Tiểu Điền, cố ý cúi đầu để cậu kề sát cổ mình. Quả nhiên Omega không nhịn được, cậu thả nhóc Alpha xuống, dựa vào Kinh Qua mà ngửi mùi mê say.
"Anh ơi..." Bé trai nóng nảy.
"Để anh ngửi xíu." Phạm Tiểu Điền nhịn không được, cậu ôm eo Kinh Qua, nửa người trên dán vào lồng ngực anh: "Ngửi một lát thôi."
Một lát của cậu kéo dài tận mấy tiếng đồng hồ, đám trẻ đành lưu luyến mà đến lớp học thêm. Trước khi đi mỗi đứa đều cầm một lát dưa hấu, trừ nhóc Alpha quấn lấy cậu thì đứa nào cũng vui vẻ. Phạm Tiểu Điền không về tiệm hột rang, cậu xách ghế ra bán dưa giúp Kinh Qua, vừa bán vừa hít hà khiến Kinh Qua ngượng ngùng muốn chết.
Cả ngày cứ chui vào lòng mình, không phải thích thì là gì?
Alpha quyết định bày tỏ với Phạm Tiểu Điền rằng anh chưa có bạn đời nhưng mãi chưa tìm được cơ hội. Phạm Tiểu Điền luôn có sức sống như vậy, cậu chạy tới chạy lui ở quầy hàng, bận trước bận sau, mùi pheromone cũng ấm áp, mỗi khi quay đầu đều mỉm cười rạng rỡ.
Thôi đành đọc thư vậy, Kinh Qua nghĩ thế. Alpha lấy lá thư nhăn nhúm trong ba lô ra, định gọi Phạm Tiểu Điền thì di động vang lên.
Là Mậu Tử Kỳ gọi.
"Thấy tía em gồi! Anh có thể cho em vài ba con sói được không?" Đầu dây bên kia có tiếng thở dốc đáng ngờ, chắc là Bạch Dịch đang phát tình: "Sếp Kinh à, không có bao thì em ấy sẽ mang thai."
"Nếu ẻm mang thai, chắc chắn sẽ có người giận dữ đòi giết em." Mậu Tử Kỳ tức muốn chết: "Em chỉ là cảnh sát truy quét mại râm, không muốn bám cành cao đâu."
Kinh Qua nghe mà bật cười: "Tôi mặc kệ cậu có muốn bám cành cao hay không, chỉ hỏi cậu có thích cậu ấy không? Nếu thích thì cúp máy đi."
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, không lên tiếng.
"Kinh Ca?" Phạm Tiểu Điền ôm dưa hấu, tò mò thò đầu qua: "Thích ai vậy anh?"
"Không phải anh." Alpha hồi hộp, đột nhiên ghì vai cậu: "Tiểu Điền, anh chưa có Omega."
"Oh... oh."
"Thật sự chưa có." Kinh Qua trịnh trọng để lộ cổ áo: "Em ngửi lâu như vậy, có ngửi thấy mùi của người khác không?"
Phạm Tiểu Điền ngượng ngùng lắc đầu, ôm dưa hấu mà hai tay run rẩy.
"Cho nên..." Kinh Qua hít sâu một hơi.
"Em có thể cắn anh một miếng không?" Nào ngờ người mở miệng trước là Omega.
Kinh Qua đột nhiên có dự cảm không lành, anh cúi đầu xuống, va vào ánh mắt cuồng nhiệt của Phạm Tiểu Điền.
Phạm Tiểu Điền sấn tới, nóng lòng muốn thử: "Kinh Ca... Kinh Ca cho em cắn một miếng đi mà, em cắn nhẹ lắm, không đau đâu."
Hình như giới tính bị đổi ngược.
Kinh Qua dở khóc dở cười, cúi đầu cam chịu mà thở dài: "Cắn đi em."
Phạm Tiểu Điền hoan hô rồi ném quả dưa, ôm cổ Alpha gặm gặm, đầu lưỡi mềm dẻo trượt tới trượt lui, cuối cùng để lại dấu răng xinh xắn trên cổ Kinh Qua, bấy giờ cậu mới cảm thấy thỏa mãn, tiếp tục rao bán dưa hấu.
Kinh Qua vừa bị cắn đang cúi đầu xem di động trước cửa hàng tiện lợi, bùm bùm gửi tin nhắn.
Anh hỏi ông nội mình, vì sao Omega đòi gặm cổ anh.
Mấy phút sau, Kinh Qua nhận được hồi âm.
- - Ngốc chết đi được.
"Ông nội..." Kinh Qua nhìn màn hình, khóc không ra nước mắt.
Không phải một người nhắn mà là một đôi, bây giờ Phạm Tiểu Điền cũng đang gửi tin nhắn, đối tượng là mẹ cậu: "Con gặp một Alpha, cứ muốn gặm cổ anh ấy..."
Mẹ của Phạm Tiểu Điền hồi âm rất nhanh, hơn nữa còn gửi VoiceChat. Cậu hết hồn bật lên nghe, đầu dây bên kia mừng rỡ, hỏi bao giờ cậu muốn có con.
"Mẹ..." Phạm Tiểu Điền nhìn chằm chằm di động, hận không thể tìm cái lỗ dưới đất mà chui vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất