Chương 7: Đâu phải ổng muốn kết bạn với cậu, muốn ngủ thì có
Bạn bè...
Kinh Qua lập tức nắm cổ tay Phạm Tiểu Điền, vuốt ve lòng bàn tay cậu, bình tĩnh hỏi: "Chỉ là bạn bè ư?"
Đèn đường bắt đầu lập lòe, Phạm Tiểu Điền ngơ ngác lùi bước. Hương trà thoang thoảng bay ngang qua cánh mũi, mùi rất nhạt nhưng đây là pheromone của Alpha, hai chân cậu lập tức mềm nhũn.
"Phạm Tiểu Điền, có phải em sợ tôi không?" Kinh Qua đột ngột siết chặt tay cậu.
Tránh cũng không được, chạy cũng chẳng thoát, Phạm Tiểu Điền hoảng hốt lắc đầu. Hồi nãy Đại Hắc còn ỉu xìu lê từng bước trên lề đường, nhưng bây giờ nghe tiếng Kinh Qua, nó lập tức nhào lên sủa Alpha như điên.
"Đại Hắc..." Phạm Tiểu Điền cay mũi, cậu ngồi xổm xuống ôm bé chó nhà mình: "Không có gì đâu, không có gì đâu, đừng sủa mà."
Tuy Đại Hắc nhát gan nhưng mỗi khi gặp nguy hiểm, nó chưa từng bỏ cậu rồi một mình chạy trốn. Cho dù phải đối mặt với Alpha là con người, bé chó vẫn lựa chọn che chở Phạm Tiểu Điền.
Kinh Qua sửng sốt, nhận thấy chó của Omega cũng đâm ra ghét mình, tinh thần anh bỗng chốc sa sút. Nhìn lại lịch sử xem mắt trước đây, có Omega bị nghề nghiệp của anh dọa chạy, thậm chí có người bị tính cách của anh làm cho tức giận, nhưng lý do nào cũng có thể hiểu được, chỉ riêng Phạm Tiểu Điền là người đầu tiên bị dọa bởi ba con sói mùi dưa hấu.
Nhưng lý do thật sự mà cậu muốn rời xa anh rất đơn giản, cậu không muốn bạn đời của anh hiểu lầm.
Hoàng hôn đang thoi thóp kéo hơi tàn, Phạm Tiểu Điền ôm chó đứng dưới đèn đường, nhìn bóng mình bị ánh đèn kéo dài.
"Tôi về nhà trước đây." Cậu hơi nhón mũi chân, cố vờ như chưa xảy ra chuyện gì, miễn cưỡng cười nói với Kinh Qua: "Có rảnh thì liên lạc nhé." Nói xong, cậu bèn vẫy tay gọi taxi, bước đi không hề ngoảnh đầu.
Kinh Qua đeo ba lô đứng lẻ loi một mình, Oscar ngồi xổm dưới ánh đèn đường, lưu luyến mà sủa gâu gâu với chiếc taxi, sau đó đứng dậy cọ ống quần chủ mình.
Alpha khom lưng, chần chừ xoa đầu Oscar: "Có phải tao nóng lòng quá không?"
Đường phố vắng vẻ chỉ còn tiếng ve kêu trả lời câu hỏi của Kinh Qua, chiếc taxi chở Phạm Tiểu Điền đã biến mất ở cuối đường. Alpha buồn bã dắt chó về nhà dưới ánh hoàng hôn cuối tháng Bảy.
Anh nhận ra một điều rằng, cho dù là ba con sói mùi dưa hấu hay cãi nhau dưới ngọn đèn đường, anh đều nợ Phạm Tiểu Điền một câu xin lỗi.
Đáng tiếc cả tuần sau, Kinh Qua chờ mãi mà không gặp lại Phạm Tiểu Điền.
Thật ra Phạm Tiểu Điền không đi đâu cả, cậu chỉ buồn bã ỉu xìu rúc ở trong phòng.
Quý bà Diệp An thấy cậu sa sút tinh thần mà khó hiểu. Nếu không phải trên người cậu chẳng có mùi kỳ lạ thì bà đã nghi ngờ cậu bị đánh dấu. Phạm Tiểu Điền lặng lẽ ở nhà mấy ngày, giúp Diệp An điêu khắc vài con dấu không quá khó.
"Đập một góc đi." Quý bà Diệp An thổi bột vụn trên khối đá điêu khắc.
Phạm Tiểu Điền nghe lời cầm lấy con dấu, ra sức đập vào góc bàn cho nó mẻ một miếng.
Bốp.
Đá điêu khắc không thể hoàn mỹ, phải có khuyết điểm mới chân thật. Vì vậy sau khi hoàn thành tác phẩm, Diệp An đều tự tay "phá hủy" nó, hầu hết công việc này đều do Phạm Tiểu Điền thực hiện.
"Tuy con không có năng khiếu khắc đá, nhưng lại rất khéo tạo ra tỳ vết." Cũng chả biết có phải Diệp An thật lòng khen cậu không: "Vô cùng tự nhiên, không khác gì ném nó xuống đất."
"Mẹ." Phạm Tiểu Điền vẫn còn ủ rũ: "Ngày mai con về tiệm hột rang."
"Hè rồi ai mua hả bây?"
Cậu nói: "Chìa khóa cửa hàng tiện lợi kế bên đang ở trong tiệm con, không đến trông thì con không yên tâm."
Diệp An ấn nút đèn bàn nhằm điều chỉnh độ sáng, cẩn thận quan sát tỳ vết trên con dấu, thuận miệng đồng ý: "Vậy con đi đi, dù sao cũng là cửa hàng nhà người khác, lỡ chìa khóa bị trộm thì toang."
Diệp An còn chưa nói xong. Bà vừa nói đến đấy thôi, Phạm Tiểu Điền đã không ở nhà nổi nữa, thu dọn đồ đạc rồi lo lắng chạy về tiệm ngay trong đêm.
May mà không thiếu thứ gì, chìa khóa cửa hàng tiện lợi cũng êm đẹp nằm ngay mành cửa. Trước khi đi, đôi vợ chồng kia còn dựng quầy nhỏ cho Kinh Qua bán dưa hấu ngay trước cửa hàng, Phạm Tiểu Điền nhìn thấy mà ấm cả lòng, cậu vội vàng mở WeChat nhắn với đôi vợ chồng kia, nói rằng mọi chuyện đều ổn.
Kết quả người ta mau chóng gửi cho cậu mấy tấm hình chụp bãi biển, đi du lịch sướng muốn chết!
Phạm Tiểu Điền hoàn toàn yên tâm, cậu kiểm tra một lượt tiệm hột rang của mình, xác nhận không có thứ gì ẩm mốc rồi mới cầm chiếc ghế nhỏ ra ngoài ngồi, chống cằm rầu rĩ. Mấy ngày nay Kinh Qua liên lạc với cậu, coi cách anh nói chuyện chắc là còn muốn hẹn ăn cơm nhưng đều bị cậu lấy cớ từ chối. Hôm nay cậu có chìa khóa cửa hàng tiện lợi rồi, chắc hẳn không còn khả năng trốn tránh nữa.
Phạm Tiểu Điền thở dài, cảm thấy đau đầu.
Thình lình có người từ bên kia đường lao đến, lượn vào tiệm cậu như một cơn lốc. Cậu hoảng sợ xách ghế đứng dậy với tư thế đề phòng.
"Là tôi nè." Người nọ cười hí hí quay đầu lại, huơ tay múa chân ra dấu "suỵt" với cậu, sau đó ngồi xổm núp sau bao hột dưa to đùng, nói năng nhỏ xíu: "Giúp tôi xíu đi, nếu có ai hỏi thì cậu cứ nói không nhìn thấy tôi, tuyệt đối đừng nói là thấy tôi nha!"
Phạm Tiểu Điền ngơ ngác "ờ ờ", cầm ghế chạy ra ngoài rồi nhìn dáo dác: "Đâu có ai đâu?"
"Không ai đuổi theo hả?"
"Không có."
Omega kia nghe vậy, lập tức ngông nghênh ra trước bao tải như biến thành người khác, tiện tay vớt một nắm hột dưa, tìm ghế dựa nào trống rồi lười biếng ngồi xuống, sau đó liếc mắt mỉm cười với Phạm Tiểu Điền.
Đây là Omega bị bác sĩ ở phòng khám thú y đuổi bắt hôm ấy.
"Tôi là Bạch Dịch." Omega cởi áo gió, ra sức giũ nó: "Xem phim không?"
Phạm Tiểu Điền làm rơi ghế xuống đất, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm đống đĩa phim trong áo Bạch Dịch, hầu hết tên phim đều được viết bằng bút đen. Có đĩa tên là "Phim khoa học giáo dục của Nga", có đĩa là "Báo cáo nghiên cứu ABO ở Nam bán cầu", thậm chí còn có tên ngắn gọn hơn là "Phim hành động Nhật - Hàn".
Thì ra là bán đĩa phim... Phạm Tiểu Điền thở phào nhẹ nhõm.
"Không xem." Cậu ngồi lại ghế, tò mò gãi đầu: "Sao hôm đó anh bị bác sĩ rượt vậy?"
Bạch Dịch gác đôi chân dài lên quầy hàng, nhàn nhã cắn hột dưa ăn, động tác nhai nuốt vô cùng tao nhã, hột dưa bé bỏng cứ thế vào mồm.
"Ổng muốn ngủ với tôi."
"Hả?" Phạm Tiểu Điền lại nhảy dựng.
Bạch Dịch ngước mắt lên, cười như có như không: "Y chang Alpha đứng cạnh cậu hôm đó." Nói xong, hắn nhè ra lớp vỏ còn vương mùi bơ: "Thèm khát."
Nói năng rõ ràng, thần thái tự nhiên. Phạm Tiểu Điền không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, cậu nghe mà đỏ bừng cả mặt, ấp úng xua tay nói không phải đâu.
Bạch Dịch nghe vậy bèn mặc kệ, cầm vốc hột dưa rồi quay đầu, hít hà mùi hương của Phạm Tiểu Điền: "Thơm mùi sữa."
Phạm Tiểu Điền ngượng ngùng xoắn xuýt ngửi mùi của Bạch Dịch: "Ồ, mùi mơ."
"Ờ." Bạch Dịch lười biếng kéo cổ áo, để lộ dấu hôn màu đỏ chi chít: "Mậu Tử Kỳ cắn đó."
"Ờ... ờ." Phạm Tiểu Điền nhìn xong còn đỏ mặt hơn, đôi mắt chớp liên hồi.
Cậu chưa có Alpha, lấy đâu ra dấu hôn mà nhìn, thế là tay chân luống cuống nắm vạt áo, đầu óc rối bời như một nồi cháo. Những dấu đỏ mập mờ không ngừng hiện lên trong đầu cậu, sắc mặt cậu càng lúc càng đỏ. Bạch Dịch nhìn thấu hết những điều ấy, dời sự chú ý từ hột dưa sang Phạm Tiểu Điền, hắn vô cùng hứng thú quan sát cậu.
"Hở?" Phạm Tiểu Điền chớp mắt mấy lần.
"Ổng không cắn cậu à?"
"Ai... Ai hả?" Cậu căng thẳng đến mức cà lăm.
Bạch Dịch hoạt động cổ tay, lấy đĩa CD ra xoay quanh mấy ngón tay: "Đương nhiên là Alpha tới phòng khám thú y với cậu đó."
Phạm Tiểu Điền nghĩ Kinh Qua đã có Omega, cậu vội vàng giải thích: "Anh ấy sẽ không cắn tôi."
"Không thể nào, Alpha tiếp cận với cậu để ngủ chung đó."
Từ lúc tám với Bạch Dịch đến giờ, trái tim cậu chưa từng dịu xuống, bây giờ thì đờ mặt luôn. Cậu run rẩy phát ra tiếng nghẹn ngào: "Hức."
Bạch Dịch cười hí hí rồi sà tới: "Tôi nói cậu nghe cái này, cậu qua đây."
Phạm Tiểu Điền ngu ngơ bước qua, cảm thấy tai mình nóng bừng. Chưa kịp phản ứng, sau gáy cậu đã đau như bị kim đâm, không ngờ là Bạch Dịch cắn cậu.
Hai Omega cắn nhau có thể gây ra phản ứng gì chứ? Phạm Tiểu Điền chỉ thấy đau thôi, ôm cổ với vẻ mặt như đưa đám: "Anh làm gì vậy?"
"Chẳng phải cậu không tin gã kia muốn ngủ với cậu sao?" Bạch Dịch nhướng hàng lông mày tuyệt đẹp, một ngón tay che trước môi: "Chờ đi, nếu ổng nhìn thấy dấu răng của tôi mà không cắn cậu, vậy thì ổng thật sự không muốn ngủ với cậu, còn nếu cắn thì..."
"Cắn?"
"Ờ, nếu cắn tức là không lâu nữa, hai người sẽ thành kết." Bạch Dịch nói năng tỉnh bơ, tiếp tục cắn hột dưa.
Phạm Tiểu Điền đáng thương đỏ hết cả mặt, ngồi co người trên ghế mà vẽ vòng tròn.
Bạch Dịch cảm thấy cậu đáng yêu quá, hắn dứt khoát ném hột dưa rồi trò chuyện với cậu: "Cậu biết không? Thật ra bị A đánh dấu thoải mái lắm."
Phạm Tiểu Điền cụp đầu "ừm".
"Bị cắn xíu thôi, thọt thêm mấy cái, sau đó hai người sẽ thành kết, hít hà nhau vô cùng thoải mái." Bạch Dịch truyền đạt kinh nghiệm như người từng trải: "Đáng tiếc mùi của Mậu Tử Kỳ quá khó ngửi, bằng không tôi đã sớm ngủ với ổng."
Phạm Tiểu Điền hoàn toàn từ bỏ cuộc nói chuyện này, xấu hổ như một quả cà chua nằm liệt trên ghế.
"Tôi là mơ chua nè... Ổng là bạc hà." Bạch Dịch nhăn mũi nói nhỏ: "Ngửi phát là nổi da gà, ổng còn thích ôm tôi gặm, tôi đi đâu ổng cũng đòi đi theo, phiền muốn chết."
Như thể chứng minh cho lời Omega nói, bên kia đường lập tức vang vọng tiếng rít gào giận dữ trào máu họng.
"Bạch Dịch, mẹ nó em lăn ra đây cho anh!"
"Bán phim heo từ trường cấp ba đến nhà trẻ, em có xấu hổ hay không?!"
Phạm Tiểu Điền vội vàng đứng dậy, chạy ra ngoài tiệm xem thử, mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông đang tức muốn hộc máu ngay dưới tàng cây mà Kinh Qua thường bán dưa, hình như người đó là bác sĩ phòng khám thú y - Mậu Tử Kỳ.
"Anh ấy đuổi đến đây rồi." Phạm Tiểu Điền vội vã xoay người, phát hiện Bạch Dịch đã biến mất từ bao giờ chẳng hay, nhưng trên quầy hàng lại có thêm một xấp đĩa cực dày.
Một vốc hột dưa đổi lấy phim khoa học giáo dục, Phạm Tiểu Điền còn cảm thấy Bạch Dịch quá lỗ vốn. Cậu cẩn thận cất đĩa phim vào ngăn tủ, chờ bao giờ rảnh rỗi rồi xem, kết quả vừa đóng cửa tủ, một chiếc taxi đã dừng ngay trước cửa tiệm.
Vừa nhìn rõ người bước xuống xe, Phạm Tiểu Điền lập tức che dấu răng trên cổ như một phản xạ tự nhiên.
Kinh Qua lập tức nắm cổ tay Phạm Tiểu Điền, vuốt ve lòng bàn tay cậu, bình tĩnh hỏi: "Chỉ là bạn bè ư?"
Đèn đường bắt đầu lập lòe, Phạm Tiểu Điền ngơ ngác lùi bước. Hương trà thoang thoảng bay ngang qua cánh mũi, mùi rất nhạt nhưng đây là pheromone của Alpha, hai chân cậu lập tức mềm nhũn.
"Phạm Tiểu Điền, có phải em sợ tôi không?" Kinh Qua đột ngột siết chặt tay cậu.
Tránh cũng không được, chạy cũng chẳng thoát, Phạm Tiểu Điền hoảng hốt lắc đầu. Hồi nãy Đại Hắc còn ỉu xìu lê từng bước trên lề đường, nhưng bây giờ nghe tiếng Kinh Qua, nó lập tức nhào lên sủa Alpha như điên.
"Đại Hắc..." Phạm Tiểu Điền cay mũi, cậu ngồi xổm xuống ôm bé chó nhà mình: "Không có gì đâu, không có gì đâu, đừng sủa mà."
Tuy Đại Hắc nhát gan nhưng mỗi khi gặp nguy hiểm, nó chưa từng bỏ cậu rồi một mình chạy trốn. Cho dù phải đối mặt với Alpha là con người, bé chó vẫn lựa chọn che chở Phạm Tiểu Điền.
Kinh Qua sửng sốt, nhận thấy chó của Omega cũng đâm ra ghét mình, tinh thần anh bỗng chốc sa sút. Nhìn lại lịch sử xem mắt trước đây, có Omega bị nghề nghiệp của anh dọa chạy, thậm chí có người bị tính cách của anh làm cho tức giận, nhưng lý do nào cũng có thể hiểu được, chỉ riêng Phạm Tiểu Điền là người đầu tiên bị dọa bởi ba con sói mùi dưa hấu.
Nhưng lý do thật sự mà cậu muốn rời xa anh rất đơn giản, cậu không muốn bạn đời của anh hiểu lầm.
Hoàng hôn đang thoi thóp kéo hơi tàn, Phạm Tiểu Điền ôm chó đứng dưới đèn đường, nhìn bóng mình bị ánh đèn kéo dài.
"Tôi về nhà trước đây." Cậu hơi nhón mũi chân, cố vờ như chưa xảy ra chuyện gì, miễn cưỡng cười nói với Kinh Qua: "Có rảnh thì liên lạc nhé." Nói xong, cậu bèn vẫy tay gọi taxi, bước đi không hề ngoảnh đầu.
Kinh Qua đeo ba lô đứng lẻ loi một mình, Oscar ngồi xổm dưới ánh đèn đường, lưu luyến mà sủa gâu gâu với chiếc taxi, sau đó đứng dậy cọ ống quần chủ mình.
Alpha khom lưng, chần chừ xoa đầu Oscar: "Có phải tao nóng lòng quá không?"
Đường phố vắng vẻ chỉ còn tiếng ve kêu trả lời câu hỏi của Kinh Qua, chiếc taxi chở Phạm Tiểu Điền đã biến mất ở cuối đường. Alpha buồn bã dắt chó về nhà dưới ánh hoàng hôn cuối tháng Bảy.
Anh nhận ra một điều rằng, cho dù là ba con sói mùi dưa hấu hay cãi nhau dưới ngọn đèn đường, anh đều nợ Phạm Tiểu Điền một câu xin lỗi.
Đáng tiếc cả tuần sau, Kinh Qua chờ mãi mà không gặp lại Phạm Tiểu Điền.
Thật ra Phạm Tiểu Điền không đi đâu cả, cậu chỉ buồn bã ỉu xìu rúc ở trong phòng.
Quý bà Diệp An thấy cậu sa sút tinh thần mà khó hiểu. Nếu không phải trên người cậu chẳng có mùi kỳ lạ thì bà đã nghi ngờ cậu bị đánh dấu. Phạm Tiểu Điền lặng lẽ ở nhà mấy ngày, giúp Diệp An điêu khắc vài con dấu không quá khó.
"Đập một góc đi." Quý bà Diệp An thổi bột vụn trên khối đá điêu khắc.
Phạm Tiểu Điền nghe lời cầm lấy con dấu, ra sức đập vào góc bàn cho nó mẻ một miếng.
Bốp.
Đá điêu khắc không thể hoàn mỹ, phải có khuyết điểm mới chân thật. Vì vậy sau khi hoàn thành tác phẩm, Diệp An đều tự tay "phá hủy" nó, hầu hết công việc này đều do Phạm Tiểu Điền thực hiện.
"Tuy con không có năng khiếu khắc đá, nhưng lại rất khéo tạo ra tỳ vết." Cũng chả biết có phải Diệp An thật lòng khen cậu không: "Vô cùng tự nhiên, không khác gì ném nó xuống đất."
"Mẹ." Phạm Tiểu Điền vẫn còn ủ rũ: "Ngày mai con về tiệm hột rang."
"Hè rồi ai mua hả bây?"
Cậu nói: "Chìa khóa cửa hàng tiện lợi kế bên đang ở trong tiệm con, không đến trông thì con không yên tâm."
Diệp An ấn nút đèn bàn nhằm điều chỉnh độ sáng, cẩn thận quan sát tỳ vết trên con dấu, thuận miệng đồng ý: "Vậy con đi đi, dù sao cũng là cửa hàng nhà người khác, lỡ chìa khóa bị trộm thì toang."
Diệp An còn chưa nói xong. Bà vừa nói đến đấy thôi, Phạm Tiểu Điền đã không ở nhà nổi nữa, thu dọn đồ đạc rồi lo lắng chạy về tiệm ngay trong đêm.
May mà không thiếu thứ gì, chìa khóa cửa hàng tiện lợi cũng êm đẹp nằm ngay mành cửa. Trước khi đi, đôi vợ chồng kia còn dựng quầy nhỏ cho Kinh Qua bán dưa hấu ngay trước cửa hàng, Phạm Tiểu Điền nhìn thấy mà ấm cả lòng, cậu vội vàng mở WeChat nhắn với đôi vợ chồng kia, nói rằng mọi chuyện đều ổn.
Kết quả người ta mau chóng gửi cho cậu mấy tấm hình chụp bãi biển, đi du lịch sướng muốn chết!
Phạm Tiểu Điền hoàn toàn yên tâm, cậu kiểm tra một lượt tiệm hột rang của mình, xác nhận không có thứ gì ẩm mốc rồi mới cầm chiếc ghế nhỏ ra ngoài ngồi, chống cằm rầu rĩ. Mấy ngày nay Kinh Qua liên lạc với cậu, coi cách anh nói chuyện chắc là còn muốn hẹn ăn cơm nhưng đều bị cậu lấy cớ từ chối. Hôm nay cậu có chìa khóa cửa hàng tiện lợi rồi, chắc hẳn không còn khả năng trốn tránh nữa.
Phạm Tiểu Điền thở dài, cảm thấy đau đầu.
Thình lình có người từ bên kia đường lao đến, lượn vào tiệm cậu như một cơn lốc. Cậu hoảng sợ xách ghế đứng dậy với tư thế đề phòng.
"Là tôi nè." Người nọ cười hí hí quay đầu lại, huơ tay múa chân ra dấu "suỵt" với cậu, sau đó ngồi xổm núp sau bao hột dưa to đùng, nói năng nhỏ xíu: "Giúp tôi xíu đi, nếu có ai hỏi thì cậu cứ nói không nhìn thấy tôi, tuyệt đối đừng nói là thấy tôi nha!"
Phạm Tiểu Điền ngơ ngác "ờ ờ", cầm ghế chạy ra ngoài rồi nhìn dáo dác: "Đâu có ai đâu?"
"Không ai đuổi theo hả?"
"Không có."
Omega kia nghe vậy, lập tức ngông nghênh ra trước bao tải như biến thành người khác, tiện tay vớt một nắm hột dưa, tìm ghế dựa nào trống rồi lười biếng ngồi xuống, sau đó liếc mắt mỉm cười với Phạm Tiểu Điền.
Đây là Omega bị bác sĩ ở phòng khám thú y đuổi bắt hôm ấy.
"Tôi là Bạch Dịch." Omega cởi áo gió, ra sức giũ nó: "Xem phim không?"
Phạm Tiểu Điền làm rơi ghế xuống đất, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm đống đĩa phim trong áo Bạch Dịch, hầu hết tên phim đều được viết bằng bút đen. Có đĩa tên là "Phim khoa học giáo dục của Nga", có đĩa là "Báo cáo nghiên cứu ABO ở Nam bán cầu", thậm chí còn có tên ngắn gọn hơn là "Phim hành động Nhật - Hàn".
Thì ra là bán đĩa phim... Phạm Tiểu Điền thở phào nhẹ nhõm.
"Không xem." Cậu ngồi lại ghế, tò mò gãi đầu: "Sao hôm đó anh bị bác sĩ rượt vậy?"
Bạch Dịch gác đôi chân dài lên quầy hàng, nhàn nhã cắn hột dưa ăn, động tác nhai nuốt vô cùng tao nhã, hột dưa bé bỏng cứ thế vào mồm.
"Ổng muốn ngủ với tôi."
"Hả?" Phạm Tiểu Điền lại nhảy dựng.
Bạch Dịch ngước mắt lên, cười như có như không: "Y chang Alpha đứng cạnh cậu hôm đó." Nói xong, hắn nhè ra lớp vỏ còn vương mùi bơ: "Thèm khát."
Nói năng rõ ràng, thần thái tự nhiên. Phạm Tiểu Điền không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, cậu nghe mà đỏ bừng cả mặt, ấp úng xua tay nói không phải đâu.
Bạch Dịch nghe vậy bèn mặc kệ, cầm vốc hột dưa rồi quay đầu, hít hà mùi hương của Phạm Tiểu Điền: "Thơm mùi sữa."
Phạm Tiểu Điền ngượng ngùng xoắn xuýt ngửi mùi của Bạch Dịch: "Ồ, mùi mơ."
"Ờ." Bạch Dịch lười biếng kéo cổ áo, để lộ dấu hôn màu đỏ chi chít: "Mậu Tử Kỳ cắn đó."
"Ờ... ờ." Phạm Tiểu Điền nhìn xong còn đỏ mặt hơn, đôi mắt chớp liên hồi.
Cậu chưa có Alpha, lấy đâu ra dấu hôn mà nhìn, thế là tay chân luống cuống nắm vạt áo, đầu óc rối bời như một nồi cháo. Những dấu đỏ mập mờ không ngừng hiện lên trong đầu cậu, sắc mặt cậu càng lúc càng đỏ. Bạch Dịch nhìn thấu hết những điều ấy, dời sự chú ý từ hột dưa sang Phạm Tiểu Điền, hắn vô cùng hứng thú quan sát cậu.
"Hở?" Phạm Tiểu Điền chớp mắt mấy lần.
"Ổng không cắn cậu à?"
"Ai... Ai hả?" Cậu căng thẳng đến mức cà lăm.
Bạch Dịch hoạt động cổ tay, lấy đĩa CD ra xoay quanh mấy ngón tay: "Đương nhiên là Alpha tới phòng khám thú y với cậu đó."
Phạm Tiểu Điền nghĩ Kinh Qua đã có Omega, cậu vội vàng giải thích: "Anh ấy sẽ không cắn tôi."
"Không thể nào, Alpha tiếp cận với cậu để ngủ chung đó."
Từ lúc tám với Bạch Dịch đến giờ, trái tim cậu chưa từng dịu xuống, bây giờ thì đờ mặt luôn. Cậu run rẩy phát ra tiếng nghẹn ngào: "Hức."
Bạch Dịch cười hí hí rồi sà tới: "Tôi nói cậu nghe cái này, cậu qua đây."
Phạm Tiểu Điền ngu ngơ bước qua, cảm thấy tai mình nóng bừng. Chưa kịp phản ứng, sau gáy cậu đã đau như bị kim đâm, không ngờ là Bạch Dịch cắn cậu.
Hai Omega cắn nhau có thể gây ra phản ứng gì chứ? Phạm Tiểu Điền chỉ thấy đau thôi, ôm cổ với vẻ mặt như đưa đám: "Anh làm gì vậy?"
"Chẳng phải cậu không tin gã kia muốn ngủ với cậu sao?" Bạch Dịch nhướng hàng lông mày tuyệt đẹp, một ngón tay che trước môi: "Chờ đi, nếu ổng nhìn thấy dấu răng của tôi mà không cắn cậu, vậy thì ổng thật sự không muốn ngủ với cậu, còn nếu cắn thì..."
"Cắn?"
"Ờ, nếu cắn tức là không lâu nữa, hai người sẽ thành kết." Bạch Dịch nói năng tỉnh bơ, tiếp tục cắn hột dưa.
Phạm Tiểu Điền đáng thương đỏ hết cả mặt, ngồi co người trên ghế mà vẽ vòng tròn.
Bạch Dịch cảm thấy cậu đáng yêu quá, hắn dứt khoát ném hột dưa rồi trò chuyện với cậu: "Cậu biết không? Thật ra bị A đánh dấu thoải mái lắm."
Phạm Tiểu Điền cụp đầu "ừm".
"Bị cắn xíu thôi, thọt thêm mấy cái, sau đó hai người sẽ thành kết, hít hà nhau vô cùng thoải mái." Bạch Dịch truyền đạt kinh nghiệm như người từng trải: "Đáng tiếc mùi của Mậu Tử Kỳ quá khó ngửi, bằng không tôi đã sớm ngủ với ổng."
Phạm Tiểu Điền hoàn toàn từ bỏ cuộc nói chuyện này, xấu hổ như một quả cà chua nằm liệt trên ghế.
"Tôi là mơ chua nè... Ổng là bạc hà." Bạch Dịch nhăn mũi nói nhỏ: "Ngửi phát là nổi da gà, ổng còn thích ôm tôi gặm, tôi đi đâu ổng cũng đòi đi theo, phiền muốn chết."
Như thể chứng minh cho lời Omega nói, bên kia đường lập tức vang vọng tiếng rít gào giận dữ trào máu họng.
"Bạch Dịch, mẹ nó em lăn ra đây cho anh!"
"Bán phim heo từ trường cấp ba đến nhà trẻ, em có xấu hổ hay không?!"
Phạm Tiểu Điền vội vàng đứng dậy, chạy ra ngoài tiệm xem thử, mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông đang tức muốn hộc máu ngay dưới tàng cây mà Kinh Qua thường bán dưa, hình như người đó là bác sĩ phòng khám thú y - Mậu Tử Kỳ.
"Anh ấy đuổi đến đây rồi." Phạm Tiểu Điền vội vã xoay người, phát hiện Bạch Dịch đã biến mất từ bao giờ chẳng hay, nhưng trên quầy hàng lại có thêm một xấp đĩa cực dày.
Một vốc hột dưa đổi lấy phim khoa học giáo dục, Phạm Tiểu Điền còn cảm thấy Bạch Dịch quá lỗ vốn. Cậu cẩn thận cất đĩa phim vào ngăn tủ, chờ bao giờ rảnh rỗi rồi xem, kết quả vừa đóng cửa tủ, một chiếc taxi đã dừng ngay trước cửa tiệm.
Vừa nhìn rõ người bước xuống xe, Phạm Tiểu Điền lập tức che dấu răng trên cổ như một phản xạ tự nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất