Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa

Chương 104: Bồi Thường

Trước Sau
Vẻ mặt Tiêu Dật như đưa đám, kiểu như tai họa đến nơi rồi.

Lạc Hoài An nhìn Tiêu Dật khóc không ra nước mắt, thương hại nói với gã: "Được rồi, cậu đừng đau lòng nữa, trong thẻ đủ tiền thì trả, không đủ thì thôi, cậu còn tên anh họ dư tiền tới trả nữa mà, coi như cậu đỡ được một số tiền đi ha!"

Tiêu Dật buồn rủ rượi, chuyện này mà cũng tính vậy được sao?

Vốn dĩ sẽ dùng tiền để ngăn tai họa, mà bây giờ phải chờ anh họ nổi trận lôi đình đến đây, nếu ổng mà biết mình dẫn chị dâu ra ngoài chơi, nhất định sẽ rất tức giận luôn, mà Tiêu Sở đã nổi giận thì kết cục của gã là sẽ chết không toàn thây đấy, Tiêu Dật ngẫm lại đã cảm thấy tương lai của mình thật u ám, nếu biết như vậy, thì gã thà ở nước ngoài khỏi về nước cho rồi!

"Anh mà biết cái gì? Anh họ sẽ đánh chết tôi cho mà xem." Tiêu Dật khịt mũi, chắc chắn anh họ sẽ không nỡ phạt chị dâu, cho nên người bị phạt chắc chắn là đồ bia đỡ đạn Tiêu Dật rồi, gã thật sự quá đáng thương mà.

"Yên tâm đi, cậu còn giá trị lợi dụng, nên anh cậu sẽ không gϊếŧ cậu đâu." Lạc Hoài An nhẹ nhàng an ủi.

Tiêu Dật nhìn Lạc Hoài An chần chừ nói: "Ý của anh là: Tôi tạm thời sẽ không sao hả?"

Lạc Hoài An khẽ gật đầu, "Ừm, cậu cứ yên tâm, trước khi cậu không còn giá trị lợi dụng, thì chắc chắn cậu sẽ sống cực kỳ tốt."

Tiêu Dật quay mặt đi, loại người như thế mà an ủi được sao? Thật là quá ghê tởm.

Lạc Hoài An thương hại nhìn Tiêu Dật, gã bị Lạc Hoài An dùng ánh mắt đó nhìn, càng làm gã thấy tức giận hơn.

"Bây giờ chuyện đã như vậy rồi, cậu có khóc thì cũng vô dụng thôi! Hay là cậu quyến rũ tên quản lý ở đây đi, để hắn còn thả tôi đi." Lạc Hoài An đề nghị.

"Anh, anh, anh!!!" Tiêu Dật nhìn y mà tức giận quay mặt sang chỗ khác.

Đùa chắc? Gã đường đường là đàn ông bảy thước, là thiên tài trong giới y học, thì sao có thể vì mấy trăm ngàn mà khom lưng được? Chẳng phải gã chỉ tạm thời không đủ tiền thôi sao? Vả lại, con mắt nào của chị dâu thấy mình khóc vậy hả?!

Lạc Hoài An hứng thú đánh giá đám người vây quanh bọn họ, có mấy tên bảo vệ nghiêm chỉnh, có tên quản lý đang nổi giận bừng bừng, sau đó y duỗi tay ra, "Này, tôi muốn đi vệ sinh."

Tiêu Dật đẩy tay Lạc Hoài An ra, "Lúc nào rồi mà anh còn nghĩ tới chuyện đi vệ sinh nữa vậy?"

"Cậu sao vậy? Cậu không biết con người có 3 cái gấp à? Cậu đã kiểm soát tôi từ việc ăn tới việc ngủ rồi, giờ đến cả việc đi vệ sinh mà cậu cũng muốn kiểm soát nữa, có phải cậu lo nhiều quá rồi không?" Lạc Hoài An chán ghét nói.

Tiêu Dật giữ chặt Lạc Hoài An, "Anh đừng ở đó mà trách tôi! Cũng tại anh hại tôi mới thành ra như vậy đó!"

Cửa bị mở ra cái "Rầm" , Tiêu Sở hung hăng đứng ngay cửa, chống nạnh nhìn hai người ngồi trên ghế sofa, "Hai người được lắm!"

Tiêu Dật treo một nụ cười nói: "Sao anh họ lại tới đây?" ĐM, trong lòng Tiêu Dật nhịn không được mà chửi bậy, cũng do tên chị dâu kia hại người, ổng nói muốn đi vệ sinh, làm bây giờ gã cũng muốn đi vệ sinh theo rồi.

Tiêu Sở ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn Tiêu Dật, "Tôi mà không đến, hai người có thể đi khỏi đây được sao?"



Quản lý trung tâm cúi đầu khom lưng nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, do người trong cửa hàng không hiểu chuyện, không biết là biểu thiếu gia với phu nhân, trung tâm này vốn là của Tiêu tiên sinh mà, nếu biết phu nhân tới đây là tôi đã hoàn toàn miễn phí cho cậu ấy rồi."

Lạc Hoài An nhìn tên quản lý khôn lẻo kia, nghe hắn nói luyên thuyên không ngừng, làm y bỗng có cảm giác như ăn phải ruồi vậy.

Tiêu Sở không kiên nhẫn liếc nhìn tên quản lý, gã lập tức biết điều dẫn theo người lui ra ngoài, "Hai người có chuyện gì không? Tiêu Dật, ai cho cậu dẫn chị dâu cậu ra ngoài?"

Tiêu Dật ôm chặt lấy cánh tay của Tiêu Sở, hết sức oan ức mà nói: "Em bị uy hϊếp mà."

Trong lòng Tiêu Dật vẫn còn sợ hãi nhìn Lạc Hoài An, ấm ức nói với Tiêu Sở: "Chị dâu chụp ảnh nude của em, rồi lấy đó ra uy hϊếp em là nếu em không dẫn y ra ngoài chơi, thì y sẽ đăng ảnh nude của em lên từng trang web một, em thật sự bị ép buộc đó."

Tiêu Sở không hài lòng lườm nhìn Tiêu Dật, hất bàn tay đang nắm trên cánh tay hắn, "Cậu lớn đầu như thế, mà cũng chỉ có tí tiền đồ này thôi à?"

Đúng là không nói được lời tử tế mà, quả nhiên anh họ sẽ giúp chị dâu, rõ ràng gã mới là người bị hại.

"Sao em lại làm vậy?" Tiêu Sở kéo tay Lạc Hoài An hỏi.

Lạc Hoài An nhếch miệng, "Tôi không thể đi ra ngoài sao? Không chừng như vậy tôi còn sống thêm được vài năm, còn hơn cứ mốc meo ở trong phòng."

Tiêu Sở cau mày cúi đầu, "Anh đã nói rồi, em sẽ không sao hết mà."

Lạc Hoài An cười nhạt, "Tiếc là anh chẳng phải ông trời, nên không phải chuyện gì cũng theo ý anh được."

Tiêu Sở cúi đầu, dưới đôi hàng mi không tả được nỗi cô đơn, Tiêu Dật khẽ ho khan một cái, Tiêu Sở khó chịu nhìn gã, "Rồi cậu sao nữa?"

Tiêu Dật ngại ngùng nói: "Chuyện là... em muốn đi vệ sinh."

"Muốn đi thì tự đi đi! Chẳng lẽ cậu còn muốn tôi đi với cậu?" Tiêu Sở tức giận nói.

Tiêu Dật đỏ mặt, lập tức chạy ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn sót lại hai người Tiêu Sở và Lạc Hoài An, "Anh xin lỗi."

Lạc Hoài An xoa xoa vùng thái dương, "Vì chuyện gì?"

Tiêu Sở ngồi trên ghế sofa, mười ngón tay đan vào nhau, "Lúc nhỏ, khi vừa mới sinh ra anh đã mang bệnh nặng, nên cần phải ghép tủy, lúc ấy, Tiêu gia đã bỏ ra không ít tiền, nhưng chỉ có mỗi Tịch Vân có tủy phù hợp với anh thôi, anh nằm trên giường bệnh hơn mấy tháng trời thì cũng ổn, sau đó anh lại phải dưỡng bệnh thêm 2 năm nữa, và cuối cùng anh đến Tịch gia thì gặp được Tịch Vân... Khi đó anh cứ tưởng người cứu anh là Tịch Vân, nhưng mà..."

Lạc Hoài An đứng phắt dậy, "Anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe." Y vốn chỉ đoán thôi... nhưng cuối cùng bây giờ y mới biết, suy đoán của y là sự thật.

Mình được cha mẹ nuôi nhận nuôi, không chừng chỉ là âm mưu của họ mà thôi, thế giới này sao lại tối tăm đến mức y chẳng biết nên làm sao mới được nữa.

Đôi mắt Tiêu Sở hiện lên nỗi xót xa cùng áy náy, "Anh xin lỗi."



"Tiêu Sở, thực ra tôi không nên hận anh, chỉ là do số tôi xui xẻo, không làm người ta thích được thôi, vì vậy dù anh bạc tình với tôi, tôi còn có thể nhịn được, nhưng anh đừng lợi dụng tình cảm của tôi được không?" Lạc Hoài An vươn tay ôm lấy mình, hắn tuyệt đối sẽ không hiểu được, một tình cảm đơn thuần đối với y mà nói nó quý giá đến mức nào, lúc trước để bản thân mở lòng đón nhận hắn đã khó khăn biết bao nhiêu.

Mình chỉ muốn được nhận một chút yêu thương nhỏ nhoi, vậy mà cuối cùng mới biết đó chỉ là một màn giả dối mà thôi, Tiêu Sở sẽ không bao giờ biết được y đã bị tổn thương đến nhường nào.

Tiêu Dật bước nhanh tới, "Hai người nói xong rồi hả?"

Hắn nhẹ gật đầu, Tiêu Dật nhìn dáng vẻ của Tiêu Sở thì an ủi: "Anh đừng lo quá, chị dâu chỉ khẩu xà tâm phật thôi, chứ thực ra, y là người rất mềm lòng."

Tiêu Sở khẽ gật đầu, "Đúng vậy! Thực ra em ấy là người rất mềm lòng."

An An như một con nhím, những chiếc gai nhọn kia chỉ là vỏ ngoài y dùng để bảo vệ bản thân mình mà thôi.

Lạc Hoài An vừa bước vào phòng thư ký, thì các thư ký trong phòng đều vô cùng vui mừng, hơn một nửa phòng thư ký đều là người đã theo Tiêu Sở mấy năm trời, rất nhiều người quen với Lạc Hoài An.

"Em quay lại rồi Tiểu Phong, em nối lại tình xưa với ông chủ rồi sao?" Thang Duy Vi nhiều chuyện hỏi.

Lạc Hoài An cười cười, "Chị nói gì vậy chị Thang? Em là đặc biệt quay lại để gặp mọi người đó, em nhớ mọi người lắm luôn ý, nên mọi người đừng nhắc đến tên khốn đó được không?!"

Trịnh Gia Di cười ha ha, "Nếu đã đặc biệt đến đây gặp tụi chị, vậy có mang theo quà không đó?!"

"Có chứ! Có chứ!" Lạc Hoài An lấy ra mấy cái túi lớn, đổ ra một đống đồ lên bàn.

"Túi Gucci, đồng hồ Patek Philippe, nước hoa Estee Lauder... Tiểu Phong, quà của em toàn là hàng hiệu không thôi! Đừng nói em mua hàng giả nha?" Lâm Y căng thẳng nói.

Nàng nhớ lúc chủ tịch và Tịch Phong còn yêu nhau, Tịch Phong mua cho hắn một lọ nước hoa, chủ tịch dùng chưa được mấy ngày đã bị dị ứng. Vốn chuyện này không bị truyền ra ngoài, nhưng do lúc Tịch Phong tặng lọ nước hoa đó cho chủ tịch thì nàng lại đúng lúc thấy được.

Lạc Hoài An xấu hổ cười, "Sao Tiêu Sở có thể so được với mấy chị đẹp chứ?! Dù em có keo kiệt với ai đi nữa, thì cũng không dám keo kiệt mấy chị đâu nha!"

Lâm Y ngoài miệng cười, nhưng trong lòng không nhịn được lo lắng, ngay cả chủ tịch cũng dám keo kiệt, thì còn ai mà y không dám keo kiệt cơ chứ.

"Tiểu Phong, tên cưng là Tịch Phong, vậy có phải có quan hệ gì với Tịch gia không?! Chị thấy vẻ ngoài của cưng với vị thiếu gia kia của Tịch gia tựa tựa nhau, chị cũng thấy cái họ này hình như cũng rất hiếm người có." Thang Duy Vi chợt nghĩ đến chuyện đó rồi nói.

Lạc Hoài An mỉm cười, "Sao em lại có quan hệ gì với Tịch gia được?! Thực ra em không phải họ Tịch, mà tên em là Lạc Tịch Phong, có điều nó hơi khó đọc xíu, nên mọi người thường gọi em là Tịch Phong á." Lạc Hoài An nói dối không chớp mắt.

"Không có quan hệ gì là tốt rồi, bây giờ Tịch gia đang gặp khó khăn, không chừng sắp bị phá sản đến nơi rồi, nếu mà em là người nhà họ Tịch, sợ là sẽ bị liên lụy đó nha." Trịnh Gia Di nói.

"Có vẻ cô đang cười trên nỗi đau của người khác nhỉ Gia Di?!" Lâm Y híp mắt cười nói.

Trịnh Gia Di vui vẻ nâng một lọn tóc của mình lên, "Chẳng lẽ mấy bà không thấy cái bà Tịch phu nhân kia làm như chúng ta thiếu bả mấy triệu vậy hả? Mỗi lần tới đây toàn vênh váo đắc ý không thôi, bởi vậy đáng đời bà ta, lần này ông chủ không chịu giúp nhà bả rồi, nhưng mà mấy bà nói coi, tại sao lần này ông chủ không chịu giúp bả nữa vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau