Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa

Chương 105: Gặp lại người xưa

Trước Sau
"Nhưng mà mấy bà nói coi, tại sao lần này ông chủ không chịu giúp bả nữa vậy?" Đôi mắt đen láy của Trịnh Gia Di đảo nhìn đám người trong phòng.

Lạc Hoài An bất đắc dĩ cười cười, nhướng mày nói: "Được rồi, mấy chị buôn chuyện như thế, coi chừng ông chủ biết được sẽ đuổi việc mấy chị đó."

Lâm Y nói, "Mấy năm nay em đi đâu thế Tiểu Phong?! Sao chẳng có tin tức gì của em hết."

Lạc Hoài An siết tay thành nắm đấm rồi giơ lên, "Là đàn ông ai chẳng có tham vọng lớn? Đương nhiên là mấy năm nay em đi lập nghiệp rồi."

Thang Duy Vi lật tới lật lui chiếc vòng tay, cười híp mắt nói: "Ra là vậy! Thế em lập được thành tựu gì rồi?!"

Lạc Hoài An hất cằm lên, "Em thông minh như vậy, đẹp trai như vậy, đương nhiên là phải làm ra chút thành tựu rồi, em đã mở quán bar cao cấp đó mấy chị, em thường không tiếp mấy người bình thường đâu đó nha."

"Quán bar cao cấp hả? Em có chắc là không phải quán rượu ven đường đâu đúng không?" Trịnh Gia Di nghi ngờ nhìn Lạc Hoài An, trong đôi mắt đẹp tràn đầy ý cười.

"Sao vậy được! Em tham vọng lớn, lấy chữ tín đặt lên đầu, thì sao em lại ăn nói lung tung được chứ! Em nói cao cấp, đương nhiên là cao cấp, nó mà không cao cấp thì sẽ không thể hiện được đẳng cấp của em!" Lạc Hoài An tự đắc nói.

Lâm Y cười thầm.

Thang Duy Vi sơn móng tay đỏ tươi, cùng với đó là cây bút sáng lóa được xoay đều trên ngón tay trắng nõn thon dài, "Em cũng đâu phải nói xàm ngày một ngày hai đâu, còn nói em tham vọng lớn gì đó, ngoài miệng hô hào lấy chữ tín đặt lên đầu, mà thật sự tìm chữ tín trên người em còn không được bao nhiêu nữa là."

Lạc Hoài An cúi người, "Chị phải tin em chứ chị Thang! Ông chủ của mấy chị còn làm công cho quán em mấy ngày nữa! Thì chị nói xem quán em có cao cấp không?"

Lâm Y kinh ngạc nói: "Ông chủ mà làm phục vụ trong quán của em?" Đôi mắt Lâm Y trợn to.

Lạc Hoài An liếc mắt nhìn, "Đúng đó! Nhưng hắn được việc thì mà ít hỏng việc thì nhiều, nếu em không vì khách khứa thích cái mặt đó, thì đời nào em nhận hắn vào làm!"

Đôi mắt đen của Trịnh Gia Di sáng lên, "Khách khứa đều thích ông chủ sao? Vậy em dám để ông chủ mời chào khách à? Nhưng mà ông chủ trông như thế, chẳng lẽ khách không thấy sợ hả?"

Lạc Hoài An hừ nhẹ, "Gặp nạn thì phượng hoàng còn chẳng bằng gà chọi nữa mà, vả lại hắn mặc đồng phục vào, cũng chỉ lộ được mỗi cái mũi với hai cái tai thôi, thì ai mà biết được hắn là ai? Để em kể cho mấy chị nghe chuyện này, mấy chị đừng kể ra ngoài nghe chưa, có tên heo mập kia còn sờ vào mông của ông chủ mấy chị nữa đó, ôi trời, cũng không biết có cảm giác thế nào nữa ha?"

Trong văn phòng lập tức im lặng như tờ, các cô gái hai mặt nhìn nhau mà rùng mình.

"Ông chủ thật sự bị người ta sàm sỡ luôn hả Tiểu An?" Lâm Y đỏ mặt không dám tin hỏi.

"Em lừa chị làm gì?" Lạc Hoài An chống nạnh đắc ý nói.

Trịnh Gia Di chớp mắt, chuyện này mà đến tai ông chủ, hắn mà biết các nàng biết được chuyện xấu hổ của hắn, nhất định sẽ gây khó dễ cho các nàng. "À Tiểu Phong, xem ra quán bar em mở cũng không tệ nhỉ? Hay là hôm nào em dẫn mấy chị đến chơi chút đi."



Lạc Hoài An gật đầu, cười ha ha nói: "Nếu mấy chị đi, thì chắc chắn em sẽ giảm giá cho mấy chị."

Lâm Y trừng Lạc Hoài An, "Tiểu Phong, giao tình giữa chúng ta như thế, mà em còn có ý tính tiền mấy chị nữa sao?!"

Lạc Hoài An sờ cằm, "Dĩ nhiên là phải tính rồi, anh em ruột còn phải tính tiền nữa mà! Vả lại, em mở được quán bar này cũng không dễ dàng gì, mà mấy chị còn keo kiệt như vậy, thì vốn liếng của em chẳng còn đồng nào luôn đó, nhưng nếu. . ." Lạc Hoài An ngừng lại, con mắt đảo qua đảo lại như hồ ly sảo quyệt.

"Nhưng nếu cái gì?" Lâm Y hỏi.

Lạc Hoài An nở nụ cười, "Nhưng nếu chị Lâm Y chịu gả cho em, vậy thì lúc đó chúng ta là người một nhà, nên đương nhiên em sẽ không lấy tiền của chị rồi."

"Xí, em mơ à?" Lâm Y ngoài miệng nói như vậy, nhưng mặt lại nhuốm một mảng ửng hồng.

Cửa bị đẩy mạnh ra, Tiêu Sở tức giận đứng trước cửa, "Mấy người rảnh tới vậy sao? Vậy thì làm lại báo cáo tháng này đi."

Lạc Hoài An chầm chậm quay đầu lại lườm Tiêu Sở, hắn lập tức kéo Lạc Hoài An ra ngoài, "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"

Hai tay Tiêu Sở nắm lấy vai Lạc Hoài An, ánh mắt nặng trĩu, "Vậy rốt cuộc em muốn anh thế nào?"

Lạc Hoài An nhíu mày, "Không phải tôi muốn thế nào, mà là anh muốn thế nào mới phải! Bây giờ anh đối xử với tôi như vậy là muốn đền ơn đó sao? Tiêu Sở, tôi không cần, Lạc Hoài An tôi không cần anh tội nghiệp."

"Anh không có, anh không phải vì đền ơn, anh chỉ muốn..."

"Từ đầu tới đuôi toàn là anh nghĩ, nhưng anh có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa?" Lạc Hoài An ngẩng đầu, ánh mắt thoáng vẻ sắc bén.

Tiêu Sở mấp máy môi, "Anh vì muốn tốt cho em thôi."

"Nhưng tôi thấy không tốt anh biết không? Tôi không biết mình còn sống thêm được bao lâu, tôi chỉ hi vọng quãng thời gian cuối đời của mình có thể trôi qua tự do tự tại, chứ không muốn sống trong cái bóng của anh."

"Anh xin lỗi, nhưng anh không khống chế nổi chính mình." Tiêu Sở áy náy nói.

Lạc Hoài An đứng trên tầng cao, nên có thể thấy không sót một thứ gì ở dưới đại sảnh, bỗng con ngươi của y co lại, người kia...

Tiêu Sở thấy Lạc Hoài An biến sắc, thuận theo tầm nhìn của y nhìn xuống, chỉ thấy được một người phụ nữ xinh đẹp đang khoác tay một người đàn ông, hai người cùng đi đến phía thang máy.

Trong nháy mắt, Lạc Hoài An không dám tin vào mắt mình, người phụ nữ kia là —— Huống Thi. Người con gái đã lớn lên cùng mình ở cô nhi viện.

Tiêu Sở cau mày, dạo này hắn đi làm sứt đầu mẻ trán, thành ra cũng quên béng mất người phụ nữ này, "Người đàn ông kia là thiếu gia của Lý thị tên là Lý Phong, mấy năm nay trung tâm thương mại của Lý thị bị giảm sút, cấp trên thì quá bảo thủ, điều kiện hoạt động của công ty cũng không còn tốt, còn có tin đồn trong ngành là hình như Lý thị đang có trục trặc về vốn nữa."



Lạc Hoài An hít một hơi thật sâu, khẽ gật đầu. "Có phải hắn tới đây tìm anh không?" Y hỏi.

Tiêu Sở gật đầu nhẹ, "Có thể lắm."

Lạc Hoài An híp mắt, "Có bạn từ xa tới đây thăm, quả đúng là Tiêu tiên sinh mà, thôi anh đừng ở đây nữa, mau đi tiếp khách của anh đi."

Tiêu Sở gật đầu, "Được rồi, anh đi đây, em ở đây chờ anh, rồi chút nữa anh chở em về."

Lạc Hoài An không kiên nhẫn gật đầu, "Biết rồi mà."

Lạc Hoài An trốn trong góc, trơ mắt nhìn Huống Thi đi ngang qua trước mặt, cô uốn tóc xoăn nhẹ, cặp chân mày cong cùng đôi môi được thoa một màu đỏ tươi, cô còn khoác lên mình một chiếc áo lông màu đỏ vô cùng xinh đẹp, hoàn toàn khác xa với hình tượng mộc mạc giản dị mà y từng biết.

Rốt cục trên đời này còn có bao nhiêu dối trá bị che giấu dưới lớp sương mù nữa đây? Lạc Hoài An thấy đầu mình đau quá, rất rất đau...

Quả nhiên Huống Thi đến đây để tìm Tiêu Sở, hai người được thư ký dẫn đến văn phòng của hắn.

"Công ty của Lý thị là một trung tâm thương mại có tiếng trong thành phố, có điều năm nay bị ảnh hưởng bởi khủng hoảng tài chính, giám đốc Lý thì bị thua chứng khoán không ít tiền, công ty cũng không xoay sở được vốn, vì thế chỉ xin Tiêu thị có thể đầu tư chút tiền để ngăn cơn sóng dữ ạ."

Từng câu nói nhẹ nhàng vang lên sau cánh cửa, Lạc Hoài An đứng trước văn phòng, giọng nói mà mình cực kỳ quen thuộc, nhưng ngữ khí lại thật xa lạ. Vốn tưởng rằng Huống Thi chỉ đến xem chuyện thôi, nhưng không ngờ cô lại là người tiếp đối tác.

Tiêu Sở ngồi trên ghế, nhìn người phụ nữ trước mặt này, thật ra vẻ ngoài của Huống Thi rất xinh đẹp, nhưng đó cũng chỉ là nét đẹp nhờ son phấn mà thôi.

Tiêu Sở híp mắt, mười ngón đan vào nhau, vẻ mặt cười như không cười.

Trong lòng Huống Thi bất an, chẳng biết tại sao cô luôn có cảm giác Tiêu tiên sinh đối diện thật nguy hiểm, lại còn thấy hơi quen quen, nhưng đây là lần đầu cô gặp được chủ tịch Tiêu thị mà, có lẽ là mình đã gặp qua hắn ở đâu đó, hoặc là do mình quá lo lắng thôi, dù sao người kia cũng như những người khác, có hứng thú với mình rồi là ném mình lên giường, đàn ông đều là vậy, dù có quyền lực đến mấy đi nữa.

Huống Thi gạt bỏ cảm giác bất an trong lòng, tiếp tục nói: "Tiêu tổng, chúng tôi có một đội ngũ sản xuất lớn ổn định, họ cũng có tính trung thành cao với khách hàng, ngoài ra công ty cũng mang rất nhiều cơ hội để mở rộng kinh doanh, chỉ là tạm thời Lý thị không xoay sở nổi vốn liếng thôi, nhưng tôi đảm bảo chỉ cần Tiêu tổng đầu tư vào chúng tôi, tôi tin việc kinh doanh của Lý thị chắc chắn sẽ trở lại bình thường, đối với anh mà nói, đây chỉ là hạt cát trong sa mạc, cũng chẳng mất mác gì nhiều đâu đúng không?" Huống Thi nịnh hót thuyết phục Tiêu Sở.

Ánh mắt hắn không giấu được vẻ châm chọc, "Cô này thật biết nói chuyện ghê." Bịa đặt giỏi như thế, bởi vậy nói sao An An lại bị lừa xoay mòng mòng như vậy.

Hắn đã từng gặp Huống Thi ở khách sạn nọ, nhưng dường như người phụ nữ này quên mất hắn tận 2 lần, từ lâu hắn có nghe nói Lý Phong có người vợ hiền lành giỏi giang, giúp hắn thành công hợp tác với không ít đối tác, thì ra lại là Huống Thi!

Tiêu Sở hời hợt chế nhạo: "Trung tâm thương mại của Lý thị nổi tiếng ở đây và thực sự có rất nhiều khách hàng là hoàn toàn chính xác, hình tượng của công ty vẫn rất tốt, thiên về nét truyền thống, đây chính là ưu thế cạnh tranh của Lý thị. Nhưng mấy năm nay, Lý thiếu gia thường xuyên tham ô tiền của công ty để đầu tư vào thị trường chứng khoán, làm lỗ vốn liên tục, mà dạy mãi chẳng thèm sửa, chất lượng hàng hoá cũng không còn tốt như trước kia. Trong kinh doanh, đặc biệt là doanh nghiệp truyền thống, là cần phải vô cùng cẩn thận, mà cơ hội này lại quá nguy hiểm, tôi nghĩ rằng, dù Tiêu thị có đầu tư vào đi nữa, thì cũng không thể cải thiện được tình trạng của Lý thị trước mắt, mà ngược lại còn sợ có đi mà không về luôn nữa."

Huống Thi lúng túng giật khóe miệng, "Anh không nghĩ lại sao Tiêu tiên sinh? Tôi nghĩ là chắc anh còn có nhiều chi tiết chưa nắm rõ, nên Huống Thi sẵn lòng trao đổi với anh ạ."

Lạc Hoài An đẩy cửa ra, lạnh lùng ngẩng đầu nói, "Cô trả 20 triệu lại cho tôi trước đi, rồi hẳn trao đổi với hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau