Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa

Chương 107: Gặp phải ở công viên

Trước Sau
Lạc Hoài An mở cửa phòng của Tiêu Dật, nhưng lại nhận ra cửa phòng đã bị khóa trái, y cười nhạt, cái tên Tiêu Dật này, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Cũng không biết lúc tên đó ngủ, có bị sợ đến mức không dám cởϊ qυầи áo luôn không.

"Em sao vậy?" Tiêu Sở đứng sau lưng Lạc Hoài An hỏi.

Lạc Hoài An thầm nói trong lòng Tiêu Sở này càng ngày càng như ma, đi đứng chẳng phát ra chút tiếng động nào, y bèn cười từ thiện với hắn, "Tôi đến kêu bác sĩ Tiêu Dật dậy, sẵn cảm ơn cậu ta vì ngày hôm qua dẫn tôi ra ngoài chơi."

"Chẳng lẽ em thấy chán lắm hả?" Tiêu Sở hỏi.

Lạc Hoài An khoanh tay, lạnh lùng trừng hắn, "Anh nghĩ sao không chán? Có giỏi thì anh không đi ra ngoài 1 tháng thử xem."

Tiêu Sở cúi đầu, "Nếu em chán như vậy, thì anh có thể ra ngoài với em."

Lạc Hoài An lườm, "Vậy thà tôi ở đây chờ chết còn hơn."

Tiêu Sở có cảm giác tim mình như bị kim đâm thật mạnh vậy, "Em sẽ không chết đâu."

Lạc Hoài An nhìn bóng dáng đơn độc xoay người bỏ đi mà lồng ngực thắt lại, Tiêu Sở đối xử với y rất tốt, ban đêm y chỉ ho vài tiếng thôi, thì hắn kiểu gì cũng sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh y, cực kỳ quan tâm từng chút chuyện nhỏ nhặt nhất của y, nhưng những thứ quan tâm bảo bọc kia, vẫn không bù đắp được nỗi hận trong lòng.

Lạc Hoài An ngồi trước cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài cổng, Tiêu Dật đứng cạnh, nhẹ ho khan một cái.

Lạc Hoài An quay đầu, buồn bực chán chường hỏi: "Tối qua ngủ ngon không?"

Tiêu Dật đỏ mặt, gãi gãi sau gáy nói: "Cũng được."

Lạc Hoài An cười cười, "Được rồi, tôi là người có đạo đức, sẽ không dùng lại thủ đoạn lần hai đâu, nên cậu cứ yên tâm ngủ đi."

"Anh đang nhìn gì vậy?" Tiêu Dật hỏi.

Lạc Hoài An nghiêng đầu, "Mấy đứa nhỏ thật đáng yêu ghê."

Bên ngoài biệt thự của Tiêu Sở có một công viên nhỏ, mấy đứa bé đang quấn quít chơi đùa với nhau trong công viên, Tiêu Dật đứng bên cạnh Lạc Hoài An, "Anh rất thích trẻ con nhỉ?"

Lạc Hoài An lắc đầu, "Không có, chỉ là tôi ngưỡng mộ với... ghen tị thôi."

Những đứa trẻ kia chơi đùa dưới ánh mặt trời, được khỏe mạnh như vậy, vui vẻ như vậy, không buồn không lo, còn mình thì sao chứ?

"Nếu kiếp sau được đầu thai, tôi chỉ hi vọng tôi sẽ là đứa trẻ được cha mẹ thương yêu mà thôi." Lạc Hoài An lẩm bẩm.

Trái tim Tiêu Dật đập mạnh, người nhà họ Tịch đúng là bất công thật sự, Tiêu Dật không hiểu, cũng là mang thai 10 tháng như nhau, nhưng tại sao Tịch phu nhân lại đối xử với Lạc Hoài An như thế? Cứ như bà ta hoàn toàn không phải là mẹ Lạc Hoài An, mà là kẻ thù của Lạc Hoài An ấy.

"Anh hiền lành tốt bụng như vậy, chắc chắn ông trời sẽ phù hộ cho anh mà." Tiêu Dật nói.

Lạc Hoài An quay đầu, trên mặt nở nụ cười trêu tức, "Hiền lành tốt bụng? Cậu đang nói tôi đấy à?"

Tiêu Dật gật đầu, "Đúng vậy."

Lạc Hoài An thở dài, "Cậu thật là có mắt như mù!"

Tiêu Dật cắn răng, "Anh là người hiền lành nhất mà tôi từng gặp."



Lạc Hoài An quay đầu lại, thương hại nhìn gã, "Vậy những người xung quanh cậu xấu xa lắm hả?!"

Tiêu Dật: "..."

Lạc Hoài An ôm đầu gối, thản nhiên nói: "Giúp tôi một việc được không?"

"Việc gì?" Tiêu Dật hỏi.

Lạc Hoài An nhìn đến nơi cách nhau một bức tường kia, "Tôi muốn tới công viên chơi xích đu, một lần thôi là được rồi, từ nhỏ tới giờ tôi chưa từng được chơi xích đu lần nào cả!"

Đột nhiên Tiêu Dật cảm thấy Lạc Hoài An thật đáng thương, đã lớn tới chừng này, vậy mà ngay cả xích đu còn chưa được chơi, chợt Tiêu Dật phát hiện mình cũng thật đáng thương, gã cũng chưa từng chơi xích đu...

"Tôi cũng chưa từng chơi xích đu nữa." Tiêu Dật nói.

"Vậy thì tốt rồi." Lạc Hoài An vui sướng nói, "Vậy chúng ta cùng đi nha!"

"Haizz." Tiêu Dật thở dài thườn thượt, mới nhận ra quỷ thần xui khiến sao mình lại đồng ý, sắc mặt lập tức trắng bệch.

"Được rồi, đừng làm cái mặt như sắp chết nữa, tôi chỉ là một tên pha chế rượu yếu ớt thôi, cũng sẽ không chạy đâu, nếu có chạy thì cũng không chạy được bao xa, chỉ là đến trong công viên đi dạo thôi mà, nếu xíu nữa anh họ cậu không cho, thì quá lắm là chúng ta đi về thôi à."

Tiêu Dật bất lực khẽ gật đầu.

"Cao thêm đi, cao thêm chút nữa đi." Lạc Hoài An phấn khích nói.

Tiêu Dật đỏ mặt, thiệt tình, sao gã chẳng có tí cảm xúc gì với cái trò này nhỉ? Ba cái xích đu cho con gái này có gì vui đâu chứ? Tiêu Dật ở phía sau đẩy mạnh cho Lạc Hoài An, Lạc Hoài An bị đẩy đến nỗi la hét om sòm hết cả lên.

Mấy bé gái đứng cách đó không xa, lạnh lùng nhìn hai người họ lom lom, Tiêu Dật nhịn không được cúi gầm mặt, gã và Lạc Hoài An đã chiếm cái xích đu này hơn 1 tiếng đồng hồ rồi, Tiêu Dật không biết đung đưa tới lui nãy giờ có gì vui mà Lạc Hoài An lại chơi không biết chán như thế, lại còn giả mù như không thấy tụi nhỏ đang phẫn nộ nhìn bọn họ vậy.

"Lát nữa tôi sẽ đẩy lại cho cậu." Lạc Hoài An đung đưa trên xích đu nói.

Tiêu Dật cảm thấy đầu mình đau ong ong, "Tôi không chơi đâu An An, nếu anh chơi chán rồi thì chúng ta mau đi thôi, ở đây gió lớn, hóng nhiều quá sẽ bị cảm mạo đó."

Lạc Hoài An hừ nhẹ, "Không chịu đâu, chơi cái này vui muốn chết luôn ý!"

Lạc Hoài An ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đi về phía hai người họ, Tiêu Dật cũng bị người đi tới làm cho kinh ngạc, "Tịch tiên sinh."

Lạc Hoài An ngồi trên xích đu, mặc dù đã nhiều năm không gặp, nhưng y chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra người đàn ông đang đi tới đây, là cha ruột của y, Tịch Hằng.

"Tiêu tiên sinh, tôi có thể nói chuyện riêng với Tịch Phong chút không?" Tịch Hằng nhìn người ngồi trên xích đu nói, Tiêu Sở đã hoàn toàn thay đổi, bây giờ bọn họ không vào được Tiêu gia nữa, nếu không phải đúng lúc Lạc Hoài An ra ngoài, thì ông đã không gặp được đứa con trai này của ông rồi.

Tiêu Dật mỉm cười, "Sợ là không được rồi, chúng ta đi thôi An An."

Lạc Hoài An nhẹ nhàng đung đưa xích đu, không để ý đến Tiêu Dật, lạnh lùng nói: "Ông muốn nói gì với tôi?"

Tịch Hằng nhìn đứa con bị mình bỏ rơi, trong lòng dâng lên từng đợt lo lắng, Tịch Hằng cắn răng nói: "Tiêu Sở đã đồng ý giúp Tịch gia."

Lạc Hoài An không nhịn được cau mày, trong mắt lộ ra vẻ lạnh nhạt, nhưng sau đó y lập tức nhướng mày, Tiêu Sở có làm gì, thì cũng đâu có liên quan gì tới y, "Vậy thì tốt rồi! Chúc mừng Tịch tiên sinh nhé."

Tịch Hằng nhìn Lạc Hoài An, ngữ khí ghét bỏ nói: "Cậu thật sự không biết hay là giả vờ không biết? Hắn chịu giúp đỡ, nhưng điều kiện là muốn em trai cậu trả lại quả thận cho cậu, nhưng nếu em trai cậu không có thận thì sẽ chết đó biết không?"

Lạc Hoài An quay phắt đầu lại nhìn Tiêu Dật đang đứng sau lưng mình, "Ông ta nói thật sao?"



Tiêu Dật khẽ gật đầu, "Ừ."

Ánh mắt Lạc Hoài An trở nên mờ mịt, "Tịch tiên sinh đến tìm tôi là muốn nói chuyện này thôi à?"

Tịch Hằng sửng sốt, tức khắc cúi đầu xuống, lộ ra vẻ chật vật, "Dù sao nó cũng là em trai của cậu, tôi biết tôi và mẹ cậu đã đối xử không tốt với cậu, nhưng mà... dù sao Tịch Vân nó cũng là em trai của cậu mà."

Lạc Hoài An nhíu mày, "Tôi không có em trai... Với lại, chỉ cần ông từ chối sự giúp đỡ của Tiêu Sở thôi, thì chẳng phải Tịch Vân sẽ không có chuyện gì sao?"

Tịch Hằng không dám tin ngẩng đầu, "Cậu không để tâm tới tình cảm anh em với Tịch Vân chút nào ư?"

Lạc Hoài An nhún vai, "Xin lỗi, tôi là cô nhi."

Lạc Hoài An đi về cùng Tiêu Dật, Tiêu Dật không ngừng nhìn trộm Lạc Hoài An, rốt cục y nhịn không được mà lườm gã, "Bị sao vậy? Nhìn cái gì mà như mất hồn ấy."

"Chỉ là tôi không ngờ..." Tiêu Dật ngại ngùng nói.

Lạc Hoài An cười lạnh nhìn Tiêu Dật, "Không ngờ cái gì? Không ngờ là tôi lại tuyệt tình như vậy à? Chẳng lẽ tôi phải dịu dàng an ủi ông ta, bảo ông đừng lo lắng quá, tôi sẽ khuyên Tiêu Sở cho, tôi cũng không cần Tịch Vân trả lại thận cho tôi đâu, bộ cậu nghĩ như vậy à?"

Tiêu Dật không gật đầu, cũng không lắc đầu.

"Tôi cũng đâu phải là thần thánh, tôi còn chưa nguyền rủa cậu ta chết sớm là tôi đã quá nhân từ rồi." Lạc Hoài An cay nghiệt nói.

Tiêu Dật sờ lên mũi, ây da, anh họ yêu phải người khó nhằn rồi.

Lúc hai người trở lại Tiêu gia, thì Tiêu Sở đã trở về, "Hai người về rồi." Hắn như m thở phào nhẹ nhõm nói.

Tiêu Dật gật đầu, "Bọn em mới gặp Tịch Hằng." Thật thà sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị trừng phạt, ngồi đợi Tiêu Sở điều tra ra, thì thà rằng bây giờ tự đầu thú cho xong.

Trong lòng Tiêu Sở căng thẳng nhìn Lạc Hoài An, "Em không sao chứ?"

Lạc Hoài An lắc đầu, "Sao tôi lại có chuyện gì được, mặc dù lực tay tôi yếu thật, nhưng cũng chưa chắc ông ta mạnh hơn tôi, nên dù có đánh nhau thật, thì có thể tôi không thua ổng đâu."

Tiêu Sở xua tay đuổi đám người phía sau, "Ông ta nói gì với em?"

Lạc Hoài An không vòng vo, "Cũng không có gì, chỉ là giao dịch giữa mấy người thôi."

"Em giận không?" Tiêu Sở hỏi.

Lạc Hoài An lắc đầu, "Không, liên quan gì tới tôi."

Tiêu Sở cúi đầu, "Nếu anh trả lại thận cho em, thì em có thể đối xử tốt với anh chút không?" Tiêu Sở ngẩng đầu, chờ mong nhìn Lạc Hoài An.

Đột nhiên Lạc Hoài An cảm thấy Tiêu Sở thật kinh khủng, tên đàn ông này sao lại điên cuồng như vậy chứ? Lạc Hoài An hoài nghi, nếu mình mà nói một chữ "Được", thì sợ là mặc kệ Tịch gia có đồng ý giao dịch này hay không, thì hắn cũng sẽ dùng mọi thủ đoạn để lấy lại quả thận kia về.

Nếu biết như thế, thì lúc trước đừng làm vậy là được rồi.

"Tôi sợ nhất là bị đau, mà anh coi phẫu thuật là cái gì hả? Tưởng như vết xướt nhỏ trên tay thôi sao? Cứ cho là anh trả lại thận cho tôi đi, nhưng tôi cũng bị giày vò đau lắm đó, thế thì tại sao tôi lại phải đối xử tốt với anh chút chứ?" Lạc Hoài An không vui nói.

Trong nháy mắt, Lạc Hoài An cảm thấy trong mắt Tiêu Sở dấy lên một ngọn lửa, tựa như đang triệt để đốt cháy hết cả người đến khí lực, kể cả hi vọng, thật ai oán, thật đáng thương...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau