Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa
Chương 123: Lòng dạ Tư Mã Chiêu (*)
(*) Lòng dạ Tư Mã Chiêu: Tư Mã Chiêu chuyên quyền âm mưu cướp ngôi nhà Nguỵ, ý chỉ âm mưu không che giấu ai được.
Trác Hạo Hi lật cuốn lịch lên xem ngày, Tiêu Dật đứng bên cạnh cẩn thận kiểm tra, "Trác tiên sinh, cơ thể của cậu đã ổn hơn rồi."
Sắc mặt Trác Hạo Hi bỗng trở nên khó coi hơn, nhìn bộ dạng Tiêu Dật kia như trút được gánh nặng, mà cậu còn có thể tưởng tượng được vẻ mặt đắc ý của Mộc Cẩn Hiền lúc nghe được tin này, "Phải không? Chứ tôi không những thấy khó chịu, mà là cực kỳ khó chịu luôn đó." Trác Hạo Hi cúi đầu, trong mắt lộ ra vẻ oán hận.
Tiêu Dật không nở tí nụ cười nào, "Tôi nghĩ chắc là ảo giác của cậu thôi."
Cậu nghiêng đầu nhìn gã, giọng điệu xem thường, "Cảm giác của tôi bị sai sao? Nhưng tôi lại có cảm giác anh chuẩn đoán sai thì có."
Tiêu Dật nâng kính mắt, "Trác tiên sinh, cậu không cần nghi ngờ trình độ khám bệnh của tôi đâu."
Trác Hạo Hi lạnh lùng nhếch miệng, "Tại sao tôi phải tin anh?"
Tiêu Dật tự tin nở nụ cười, hãnh diện nói: "Vì tôi là thần y chứ sao."
Trác Hạo Hi nhìn Tiêu Dật với vẻ mặt sát khí, "Người điên luôn nói mình không điên, mà lang băm thì luôn nói mình là thần y, Tiêu tiên sinh cũng chẳng kém bao nhiêu!"
Tiêu Dật cất bản báo cáo trên tay, "Ha ha tôi biết tâm trạng Trác tiên sinh đang không được tốt, nhưng mà thật sự mà nói ấy, chuyện đó sớm muộn gì cũng xảy ra thôi."
Trác Hạo Hi cười lạnh, "Tiêu tiên sinh thật biết nhiều quá."
Tiêu Dật gật đầu, "Không nhiều, không nhiều, nhưng Trác tiên sinh biết không, có đôi khi, nếu như cậu không thể phản kháng, thì cứ ngoan ngoãn nằm hưởng thụ đi."
Đầu lông mày của Trác Hạo Hi khẽ giật, hít sâu một hơi, sau đó cười tợn...
Tiêu Dật chớp chớp mắt, chợt nhận ra mình quá hấp tấp rồi.
Trác Hạo Hi híp mắt, "Cảm ơn Tiêu tiên sinh đã dạy bảo, nhưng tiếc quá! Tôi không thể tiếp thu được, nhưng có điều nếu tương lai Tiêu tiên sinh bị người khác ép sinh con, tôi nghĩ chắc là anh sẽ hưởng thụ lắm nhỉ? Tiêu tiên sinh có thấy tôi nói đúng không?! Với cả tôi nhìn bộ dạng anh thế này có khả năng sẽ được người khác bao nuôi đó nha."
Tiêu Dật cúi đầu xuống, xấu hổ sờ lên mũi, nếu có người đòi gã sinh con cho hắn, thì gã sẽ thẳng tay cầm dao phẫu thuật cắt bỏ 'con trai cưng' của hắn luôn. "Trác tiên sinh quá khen rồi, làm sao Tiêu Dật có thể so được với cậu chứ!"
Trác Hạo Hi ôm chăn, "Chắc là Tiêu tiên sinh cũng cảm thấy anh thích hợp ở trong hộp đêm cho người ta nhìn suốt ngày, chứ không đủ trình độ để người ta bao nuôi đâu ha?"
Tiêu Dật hít vào một hơi, Trác Hạo Hi gia hỏa này dám trù ẻo mình như thế, Tiêu Dật trong phút chốc không biết nên cãi lại thế nào.
Trác Hạo Hi đầy hứng thú nhìn Tiêu Dật, "Tiêu tiên sinh, không biết Mộc Cẩn Hiền phải bỏ ra bao nhiêu tiền mới mời được anh?!"
"Cũng không nhiều lắm, 30 triệu tệ thôi." Tiêu Dật xoa xoa lòng bàn tay, mặc dù ít hơn mình dự đoán một tí, nhưng cũng được, coi như vừa đủ tiền vốn để làm nghiên cứu.
Đám tư bản này chẳng có ma nào là người tốt hết, Mộc Cẩn Hiền với anh họ nhà mình cũng có cái nết bủn xỉn y xì nhau, không khác một tẹo nào.
Vả lại, nếu anh họ nhà mình mà tốt bụng, thì gã đã không nghèo khổ đến thế rồi.
Trác Hạo Hi cau mày, hắn đúng là tiêu xài hoang phí mà, có nhiều tiền như vậy thì tới cô nhi viện nhận một đứa về nuôi đi.
"Tiêu tiên sinh thật rẻ tiền, chỉ vì có chút tiền mà anh đã chịu bán mạng như vậy rồi." Trác Hạo Hi khinh thường nói.
Tiêu Dật mỉm cười, cực kỳ niềm nở trả lời: "Tôi cũng thấy rất rẻ, nhưng nếu như Trác tiên sinh chịu tiêu tiền làm cho Mộc tiên sinh, thì tôi cũng chấp nhận tạm thời theo phe của cậu phẫu thật cho hắn, nhưng có điều, dựa theo tình trạng bây giờ, e là cơ hội đó của Trác tiên sinh quá mỏng manh."
Trác Hạo Hi siết chặt ga giường, sắc mặt tái xanh, tên hỗn đản này dám xem thường mình như vậy.
Tiêu Dật hít một hơi, nếu gã thật sự chọc giận người này, Mộc Cẩn Hiền kia sẽ trở mặt làm như không quen biết gã, rồi sau đó có trời mới biết hắn sẽ lấy oán trả ơn hay không.
Mộc Cẩn Hiền bước tới, "Hai người đang nói gì vậy?'
Trác Hạo Hi nằm xuống, trở mình, đưa lưng về phía hắn.
Tiêu Dật đứng thẳng lưng, thản nhiên nói: "Mộc tiên sinh, Trác tiên sinh đã khỏe lắm rồi, có thể..."
Tiêu Dật cho Mộc Cẩn Hiền một ánh mắt anh hiểu ý tôi chứ? "Tiêu Dật chúc hai vị sớm sinh quý tử nha."
Trác Hạo Hi nắm lấy ga giường, tựa như muốn xé nát tấm ga giường dưới tay.
"Em thấy sao rồi?" Mộc Cẩn Hiền hỏi, trên mặt mang vẻ vui mừng.
Trác Hạo Hi ngồi bật dậy, " Mộc Cẩn Hiền, anh đuổi tên đó cho tôi đi."
Tự dưng cậu bật dậy một phát làm Tiêu Dật sợ hết cả hồn, thật là, chưa gì đã đuổi mình như đuổi tà rồi, nhưng thôi, cũng đến lúc mình phải rút lui rồi.
Mộc Cẩn Hiền liếc nhìn Tiêu Dật, "Y chưa thể đi được, chờ đến lúc em khỏe lại thì y mới có thể đi."
Trác Hạo Hi nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi khỏe rồi... " Trác Hạo Hi vừa nói xong đã thấy hối hận, nhưng cũng không thu lại được nữa.
Mộc Cẩn Hiền nở nụ cười, "Vậy thì tốt, anh vẫn luôn nóng ruột nóng gan mãi đây!"
Trác Hạo Hi chầm chậm nhắm mắt, sắc mặt không vui, hắn liếc nhìn Tiêu Dật, y biết ý lui ra ngoài.
Trác Hạo Hi hít một hơi thật sâu, vẻ mặt tràn đầy kháng cự.
Mộc Cẩn Hiền xoa đầu cậu, "Sao sắc mặt khó coi quá vậy? Dù gì chuyện đó là làm người ta thấy suиɠ sướиɠ, cũng đâu phải tra tấn người ta đâu."
"Cút đi." Trác Hạo Hi tức giận nói.
Ngón tay của Mộc Cẩn Hiền khẽ luồn qua từng sợi tóc của cậu, "Anh chiều chuộng em nhiều ngày như vậy, em còn chưa thấy đủ sao?"
Trác Hạo Hi cắn răng, giọng điệu căm hận nói: "Ừ đúng rồi đó! Tôi tham lam lắm, anh vĩnh viễn tránh xa tôi mới vừa lòng."
Mộc Cẩn Hiền cười lãnh khốc, "Xin lỗi em, anh không thể làm theo ý của em rồi, chúng ta mà không lên giường thì chẳng phải rất lãng phí công sức sao? Hạo Hi à! Anh thực sự lo lắng cho em lắm đó."
Cậu hất tay hắn ra, "Lãng phí thì lãng phí, Mộc Cẩn Hiền, anh muốn sinh con thì tìm người khác sinh cho anh đi, chứ ở đây cứ đạo đức giả cho ai coi."
Mộc Cẩn Hiền cười lạnh, "Đã đến nước này rồi mà em còn dám nói như thế, là đang chê hôm nay anh làm em trễ quá sao?"
Mộc Cẩn Hiền xé toạt quần áo của Trác Hạo Hi, cậu nắm lấy quần áo bị hắn xé rách, "Mộc Cẩn Hiền, anh xé nát quần áo của tôi rồi."
Hắn thờ ơ lần mò vào trong quần áo, cảm nhận được làn da trên tay vừa căng bóng vừa mịn màng, sờ lên mềm mại như lụa, "Có mỗi bộ quần áo thôi mà, mua lại cho em bộ tốt hơn là được."
Mộc Cẩn Hiền ghé vào bên tai cậu nói, "Mà anh chỉ thích nhìn em mặc quần áo, rồi sau đó là dáng vẻ bị anh xé hết ra thôi."
"Đồ điên!" Trác Hạo Hi giận dữ hét lớn.
Mộc Cẩn Hiền ngậm lấy đôi môi của cậu mà hôn mãnh liệt, lần này chuẩn bị rất chu đáo, kiên nhẫn thoa dầu bôi trơn, cũng không đâm thẳng vào trong như lần trước, trước khi đi vào, còn cẩn thận nới lỏng một chút, nhưng Trác Hạo Hi cũng sẽ không vì thế mà cảm kích, loại người mưu mô như Mộc Cẩn Hiền này, đó giờ có làm chuyện tốt gì với mình đâu, hắn làm như vậy hơn phân nửa là sợ bất cẩn chơi hỏng mình, rồi lại phải dưỡng sức thêm vài ngày nữa.
Nhưng cho dù không tình nguyện như thế nào, thì cuối cùng vẫn có kɦoáı ƈảʍ, Trác Hạo Hi cắn răng, cơ thể thật lạ quá, rõ ràng có chuẩn bị nhưng vẫn thấy đau muốn chết, nhưng cái đau này đến cùng vẫn thấy rất lạ. Vừa như đang bay bổng trên những đám mây, lại như bị rơi xuống địa ngục vậy.
Mộc Cẩn Hiền quệt lấy ít dịch trắng đục của Trác Hạo Hi, bỡn cợt thỏ thẻ vào tai cậu: "Của em đặc ghê nha! Mấy ngày nay không an ủi sao?"
Trác Hạo Hi nhíu mày, nghiến răng, khiêu khích nhìn hắn, "Còn của anh loãng như nước ấy! Chắc anh không bị bất lực đâu ha? Tôi thấy anh nên mua thuốc về tẩm bổ dần đi."
Mộc Cẩn Hiền sững sờ, lập tức cười lớn, "Thì ra Hạo Hi chê anh chưa đủ tốt! Em yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ làm em thấy sướng ngay mà."
Trác Hạo Hi nghiêng mình nhìn người ngủ bên cạnh, mọi chuyện trên đời này luôn biến hoá thật thất thường, trước kia Mộc Cẩn Hiền dồn mình đến đường cùng, nhưng hiện tại lại nằm cạnh mình ép mình sinh con cho hắn.
Cậu lê lết cơ thể đã mỏi nhừ xuống giường, lần trước Mộc Cẩn Hiền bắn vào phía sau, căng lắm chỉ bị tiêu chảy thôi, nhưng bây giờ lại như có quả bom nổ chậm vậy.
Mộc Cẩn Hiền kéo Trác Hạo Hi lại, "Đã trễ như vậy còn đứng dậy làm gì?"
Trác Hạo Hi bị hắn làm cho giật mình, "Anh cứ ngủ đi, để ý tôi gì?"
Mộc Cẩn Hiền mở mắt ra, "Đương nhiên là phải để ý em rồi, lỡ em hại con anh thì sao."
Trác Hạo Hi nghiến răng nhìn hắn, "Mộc Cẩn Hiền, anh đủ chưa hả?"
Hắn nhìn cậu rồi thở dài, "Nếu em chịu phối hợp với anh tí, thì anh cũng sẽ hạn chế một chút."
Trác Hạo Hi hất tay Mộc Cẩn Hiền ra, "Tôi muốn đi tiểu, anh muốn giám sát tôi à?"
Mộc Cẩn Hiền ngồi dậy, "Giám sát thì chưa đủ, chúng ta đi chung đi."
Trác Hạo Hi hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm mắng, "Biếи ŧɦái."
"Muốn làm gì thì làm." Trác Hạo Hi nhượng bộ nói.
Mộc Cẩn Hiền ngồi dậy, đi theo cậu vào toilet. Trác Hạo Hi ngồi trên bồn cầu suốt 2 tiếng đồng hồ, hắn cũng đứng bên cạnh cực kỳ có kiên nhẫn đợi cậu suốt 2 tiếng luôn, mặc dù cậu nhìn hắn không vừa mắt thật, nhưng tận đáy lòng vẫn thầm khen Mộc Cẩn Hiền thật có kiên nhẫn ghê.
Trác Hạo Hi lật cuốn lịch lên xem ngày, Tiêu Dật đứng bên cạnh cẩn thận kiểm tra, "Trác tiên sinh, cơ thể của cậu đã ổn hơn rồi."
Sắc mặt Trác Hạo Hi bỗng trở nên khó coi hơn, nhìn bộ dạng Tiêu Dật kia như trút được gánh nặng, mà cậu còn có thể tưởng tượng được vẻ mặt đắc ý của Mộc Cẩn Hiền lúc nghe được tin này, "Phải không? Chứ tôi không những thấy khó chịu, mà là cực kỳ khó chịu luôn đó." Trác Hạo Hi cúi đầu, trong mắt lộ ra vẻ oán hận.
Tiêu Dật không nở tí nụ cười nào, "Tôi nghĩ chắc là ảo giác của cậu thôi."
Cậu nghiêng đầu nhìn gã, giọng điệu xem thường, "Cảm giác của tôi bị sai sao? Nhưng tôi lại có cảm giác anh chuẩn đoán sai thì có."
Tiêu Dật nâng kính mắt, "Trác tiên sinh, cậu không cần nghi ngờ trình độ khám bệnh của tôi đâu."
Trác Hạo Hi lạnh lùng nhếch miệng, "Tại sao tôi phải tin anh?"
Tiêu Dật tự tin nở nụ cười, hãnh diện nói: "Vì tôi là thần y chứ sao."
Trác Hạo Hi nhìn Tiêu Dật với vẻ mặt sát khí, "Người điên luôn nói mình không điên, mà lang băm thì luôn nói mình là thần y, Tiêu tiên sinh cũng chẳng kém bao nhiêu!"
Tiêu Dật cất bản báo cáo trên tay, "Ha ha tôi biết tâm trạng Trác tiên sinh đang không được tốt, nhưng mà thật sự mà nói ấy, chuyện đó sớm muộn gì cũng xảy ra thôi."
Trác Hạo Hi cười lạnh, "Tiêu tiên sinh thật biết nhiều quá."
Tiêu Dật gật đầu, "Không nhiều, không nhiều, nhưng Trác tiên sinh biết không, có đôi khi, nếu như cậu không thể phản kháng, thì cứ ngoan ngoãn nằm hưởng thụ đi."
Đầu lông mày của Trác Hạo Hi khẽ giật, hít sâu một hơi, sau đó cười tợn...
Tiêu Dật chớp chớp mắt, chợt nhận ra mình quá hấp tấp rồi.
Trác Hạo Hi híp mắt, "Cảm ơn Tiêu tiên sinh đã dạy bảo, nhưng tiếc quá! Tôi không thể tiếp thu được, nhưng có điều nếu tương lai Tiêu tiên sinh bị người khác ép sinh con, tôi nghĩ chắc là anh sẽ hưởng thụ lắm nhỉ? Tiêu tiên sinh có thấy tôi nói đúng không?! Với cả tôi nhìn bộ dạng anh thế này có khả năng sẽ được người khác bao nuôi đó nha."
Tiêu Dật cúi đầu xuống, xấu hổ sờ lên mũi, nếu có người đòi gã sinh con cho hắn, thì gã sẽ thẳng tay cầm dao phẫu thuật cắt bỏ 'con trai cưng' của hắn luôn. "Trác tiên sinh quá khen rồi, làm sao Tiêu Dật có thể so được với cậu chứ!"
Trác Hạo Hi ôm chăn, "Chắc là Tiêu tiên sinh cũng cảm thấy anh thích hợp ở trong hộp đêm cho người ta nhìn suốt ngày, chứ không đủ trình độ để người ta bao nuôi đâu ha?"
Tiêu Dật hít vào một hơi, Trác Hạo Hi gia hỏa này dám trù ẻo mình như thế, Tiêu Dật trong phút chốc không biết nên cãi lại thế nào.
Trác Hạo Hi đầy hứng thú nhìn Tiêu Dật, "Tiêu tiên sinh, không biết Mộc Cẩn Hiền phải bỏ ra bao nhiêu tiền mới mời được anh?!"
"Cũng không nhiều lắm, 30 triệu tệ thôi." Tiêu Dật xoa xoa lòng bàn tay, mặc dù ít hơn mình dự đoán một tí, nhưng cũng được, coi như vừa đủ tiền vốn để làm nghiên cứu.
Đám tư bản này chẳng có ma nào là người tốt hết, Mộc Cẩn Hiền với anh họ nhà mình cũng có cái nết bủn xỉn y xì nhau, không khác một tẹo nào.
Vả lại, nếu anh họ nhà mình mà tốt bụng, thì gã đã không nghèo khổ đến thế rồi.
Trác Hạo Hi cau mày, hắn đúng là tiêu xài hoang phí mà, có nhiều tiền như vậy thì tới cô nhi viện nhận một đứa về nuôi đi.
"Tiêu tiên sinh thật rẻ tiền, chỉ vì có chút tiền mà anh đã chịu bán mạng như vậy rồi." Trác Hạo Hi khinh thường nói.
Tiêu Dật mỉm cười, cực kỳ niềm nở trả lời: "Tôi cũng thấy rất rẻ, nhưng nếu như Trác tiên sinh chịu tiêu tiền làm cho Mộc tiên sinh, thì tôi cũng chấp nhận tạm thời theo phe của cậu phẫu thật cho hắn, nhưng có điều, dựa theo tình trạng bây giờ, e là cơ hội đó của Trác tiên sinh quá mỏng manh."
Trác Hạo Hi siết chặt ga giường, sắc mặt tái xanh, tên hỗn đản này dám xem thường mình như vậy.
Tiêu Dật hít một hơi, nếu gã thật sự chọc giận người này, Mộc Cẩn Hiền kia sẽ trở mặt làm như không quen biết gã, rồi sau đó có trời mới biết hắn sẽ lấy oán trả ơn hay không.
Mộc Cẩn Hiền bước tới, "Hai người đang nói gì vậy?'
Trác Hạo Hi nằm xuống, trở mình, đưa lưng về phía hắn.
Tiêu Dật đứng thẳng lưng, thản nhiên nói: "Mộc tiên sinh, Trác tiên sinh đã khỏe lắm rồi, có thể..."
Tiêu Dật cho Mộc Cẩn Hiền một ánh mắt anh hiểu ý tôi chứ? "Tiêu Dật chúc hai vị sớm sinh quý tử nha."
Trác Hạo Hi nắm lấy ga giường, tựa như muốn xé nát tấm ga giường dưới tay.
"Em thấy sao rồi?" Mộc Cẩn Hiền hỏi, trên mặt mang vẻ vui mừng.
Trác Hạo Hi ngồi bật dậy, " Mộc Cẩn Hiền, anh đuổi tên đó cho tôi đi."
Tự dưng cậu bật dậy một phát làm Tiêu Dật sợ hết cả hồn, thật là, chưa gì đã đuổi mình như đuổi tà rồi, nhưng thôi, cũng đến lúc mình phải rút lui rồi.
Mộc Cẩn Hiền liếc nhìn Tiêu Dật, "Y chưa thể đi được, chờ đến lúc em khỏe lại thì y mới có thể đi."
Trác Hạo Hi nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi khỏe rồi... " Trác Hạo Hi vừa nói xong đã thấy hối hận, nhưng cũng không thu lại được nữa.
Mộc Cẩn Hiền nở nụ cười, "Vậy thì tốt, anh vẫn luôn nóng ruột nóng gan mãi đây!"
Trác Hạo Hi chầm chậm nhắm mắt, sắc mặt không vui, hắn liếc nhìn Tiêu Dật, y biết ý lui ra ngoài.
Trác Hạo Hi hít một hơi thật sâu, vẻ mặt tràn đầy kháng cự.
Mộc Cẩn Hiền xoa đầu cậu, "Sao sắc mặt khó coi quá vậy? Dù gì chuyện đó là làm người ta thấy suиɠ sướиɠ, cũng đâu phải tra tấn người ta đâu."
"Cút đi." Trác Hạo Hi tức giận nói.
Ngón tay của Mộc Cẩn Hiền khẽ luồn qua từng sợi tóc của cậu, "Anh chiều chuộng em nhiều ngày như vậy, em còn chưa thấy đủ sao?"
Trác Hạo Hi cắn răng, giọng điệu căm hận nói: "Ừ đúng rồi đó! Tôi tham lam lắm, anh vĩnh viễn tránh xa tôi mới vừa lòng."
Mộc Cẩn Hiền cười lãnh khốc, "Xin lỗi em, anh không thể làm theo ý của em rồi, chúng ta mà không lên giường thì chẳng phải rất lãng phí công sức sao? Hạo Hi à! Anh thực sự lo lắng cho em lắm đó."
Cậu hất tay hắn ra, "Lãng phí thì lãng phí, Mộc Cẩn Hiền, anh muốn sinh con thì tìm người khác sinh cho anh đi, chứ ở đây cứ đạo đức giả cho ai coi."
Mộc Cẩn Hiền cười lạnh, "Đã đến nước này rồi mà em còn dám nói như thế, là đang chê hôm nay anh làm em trễ quá sao?"
Mộc Cẩn Hiền xé toạt quần áo của Trác Hạo Hi, cậu nắm lấy quần áo bị hắn xé rách, "Mộc Cẩn Hiền, anh xé nát quần áo của tôi rồi."
Hắn thờ ơ lần mò vào trong quần áo, cảm nhận được làn da trên tay vừa căng bóng vừa mịn màng, sờ lên mềm mại như lụa, "Có mỗi bộ quần áo thôi mà, mua lại cho em bộ tốt hơn là được."
Mộc Cẩn Hiền ghé vào bên tai cậu nói, "Mà anh chỉ thích nhìn em mặc quần áo, rồi sau đó là dáng vẻ bị anh xé hết ra thôi."
"Đồ điên!" Trác Hạo Hi giận dữ hét lớn.
Mộc Cẩn Hiền ngậm lấy đôi môi của cậu mà hôn mãnh liệt, lần này chuẩn bị rất chu đáo, kiên nhẫn thoa dầu bôi trơn, cũng không đâm thẳng vào trong như lần trước, trước khi đi vào, còn cẩn thận nới lỏng một chút, nhưng Trác Hạo Hi cũng sẽ không vì thế mà cảm kích, loại người mưu mô như Mộc Cẩn Hiền này, đó giờ có làm chuyện tốt gì với mình đâu, hắn làm như vậy hơn phân nửa là sợ bất cẩn chơi hỏng mình, rồi lại phải dưỡng sức thêm vài ngày nữa.
Nhưng cho dù không tình nguyện như thế nào, thì cuối cùng vẫn có kɦoáı ƈảʍ, Trác Hạo Hi cắn răng, cơ thể thật lạ quá, rõ ràng có chuẩn bị nhưng vẫn thấy đau muốn chết, nhưng cái đau này đến cùng vẫn thấy rất lạ. Vừa như đang bay bổng trên những đám mây, lại như bị rơi xuống địa ngục vậy.
Mộc Cẩn Hiền quệt lấy ít dịch trắng đục của Trác Hạo Hi, bỡn cợt thỏ thẻ vào tai cậu: "Của em đặc ghê nha! Mấy ngày nay không an ủi sao?"
Trác Hạo Hi nhíu mày, nghiến răng, khiêu khích nhìn hắn, "Còn của anh loãng như nước ấy! Chắc anh không bị bất lực đâu ha? Tôi thấy anh nên mua thuốc về tẩm bổ dần đi."
Mộc Cẩn Hiền sững sờ, lập tức cười lớn, "Thì ra Hạo Hi chê anh chưa đủ tốt! Em yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ làm em thấy sướng ngay mà."
Trác Hạo Hi nghiêng mình nhìn người ngủ bên cạnh, mọi chuyện trên đời này luôn biến hoá thật thất thường, trước kia Mộc Cẩn Hiền dồn mình đến đường cùng, nhưng hiện tại lại nằm cạnh mình ép mình sinh con cho hắn.
Cậu lê lết cơ thể đã mỏi nhừ xuống giường, lần trước Mộc Cẩn Hiền bắn vào phía sau, căng lắm chỉ bị tiêu chảy thôi, nhưng bây giờ lại như có quả bom nổ chậm vậy.
Mộc Cẩn Hiền kéo Trác Hạo Hi lại, "Đã trễ như vậy còn đứng dậy làm gì?"
Trác Hạo Hi bị hắn làm cho giật mình, "Anh cứ ngủ đi, để ý tôi gì?"
Mộc Cẩn Hiền mở mắt ra, "Đương nhiên là phải để ý em rồi, lỡ em hại con anh thì sao."
Trác Hạo Hi nghiến răng nhìn hắn, "Mộc Cẩn Hiền, anh đủ chưa hả?"
Hắn nhìn cậu rồi thở dài, "Nếu em chịu phối hợp với anh tí, thì anh cũng sẽ hạn chế một chút."
Trác Hạo Hi hất tay Mộc Cẩn Hiền ra, "Tôi muốn đi tiểu, anh muốn giám sát tôi à?"
Mộc Cẩn Hiền ngồi dậy, "Giám sát thì chưa đủ, chúng ta đi chung đi."
Trác Hạo Hi hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm mắng, "Biếи ŧɦái."
"Muốn làm gì thì làm." Trác Hạo Hi nhượng bộ nói.
Mộc Cẩn Hiền ngồi dậy, đi theo cậu vào toilet. Trác Hạo Hi ngồi trên bồn cầu suốt 2 tiếng đồng hồ, hắn cũng đứng bên cạnh cực kỳ có kiên nhẫn đợi cậu suốt 2 tiếng luôn, mặc dù cậu nhìn hắn không vừa mắt thật, nhưng tận đáy lòng vẫn thầm khen Mộc Cẩn Hiền thật có kiên nhẫn ghê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất