Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa
Chương 20: Hội nghị bộ môn
Trác Hạo Hi nhìn chằm chằm Mộc Cẩn Hiền, Mộc Cẩn Hiền dựa cửa, khuôn mặt cho dù đứng ở một đống tuấn nam mỹ nữ, vẫn trở nên nổi bật, Trác Hạo Hi nhướng mày, hội nghị bộ môn này, bộ giám sát có thể phái người tới, bây giờ người bộ giám sát không có tới, chủ tịch lại tới.
Trác Hạo Hi dựng thẳng lỗ tai, nghe được mấy cán sự phía sau xì xào bàn tán, em gái đại học năm thứ nhất, hiển nhiên còn có chút thiếu nữ ôm ấp tình cảm, đối với người như bạch mã hoàng tử, ôm trọn ảo tưởng không thực tế, lúc ánh mắt Trác Hạo Hi đảo qua, không ngoài ý muốn nhìn đến mấy em gái trên mặt đỏ ửng.
Người vô tri uổng phí tuổi trẻ cũng từng có lúc, mình bất quá cũng từng là một thành phần trong đó, còn là nam nhân. Đều là một đám trẻ con ngây thơ! Bị Mộc Cẩn Hiền trưng ra bộ mặt mị hoặc thương sinh làm cho mê hoặc. Kỳ thật, không phải chỉ là khuôn mặt thôi sao? Bất quá sinh ra dạng này cũng không dễ dàng.
Trác Hạo Hi lạnh lùng không quan tâm đến Mộc Cẩn Hiền nữa, Mộc Cẩn Hiền miễn cưỡng cười một tiếng, "Hình như Trác bộ trưởng không chào đón tôi sao?"
Trác Hạo Hi nhàn nhạt cười cười, có chút ngượng ngùng hỏi: "Không chào đón thì thế nào? Tôi không chào đón anh, anh sẽ đi sao?" . Truyện Lịch Sử
Nụ cười Mộc Cẩn Hiền trên mặt cứng một chút, bất quá vẫn là rất nhanh khôi phục, "Trác bộ trưởng thật biết nói đùa, thực xin lỗi, Trác bộ trưởng không chào đón, nhưng tôi thực sự không thể đi, tôi là vì đại biểu bộ giám sát gọi tới, mong rằng Trác bộ trưởng rộng lòng tha thứ."
Trác Hạo Hi kéo khóe miệng, cậu biết nội tâm Mộc Cẩn Hiền hùng mạnh, coi như hắn thế nào lại không cảm thấy hắn buồn nôn, hắn lại có thể tiếp tục mặt không đổi sắc đứng ở trước mặt cậu, ngược lại làm cậu thật buồn nôn.
"Hội trưởng đích thân tới, hết sức vinh hạnh." Từ Kiến xen vào một câu, Mộc Cẩn Hiền cùng Trác Hạo Hi đồng thời quay đầu nhìn hắn, nhận phải bốn đạo ánh mắt sắc bén, từ có xây chút không biết làm sao, trên đời này luôn có một chút chuyện rất kỳ quái, hai người hảo hảo cãi nhau, người thứ ba không liên quan gì chạy tới khuyên can, sau đó hai người đánh nhau cũng không tiếp tục đánh, lại cùng nhau đem người khuyên ngăn ra đánh.
Trác Hạo Hi vỗ vỗ tay, "Được rồi, không chậm trễ thời gian của mọi người, hiện tại bắt đầu họp đi."
Trác Hạo Hi giật cái ghế dựa ngồi xuống, Mộc Cẩn Hiền cũng không khách khí ngồi xuống bên cạnh Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi nhìn Mộc Cẩn Hiền một chút, Mộc Cẩn Hiền vẫn như cũ không cần mặt mũi mà ngồi xuống, ở trong lòng Trác Hạo Hi không vui liếc mắt, là cậu muốn họp nha! Hắn nếu như thay thế cán sự bộ giám sát tới, thì nên ngồi ở phía dưới, hảo hảo nghe cậu...
"Mọi người lời đầu tiên chúng ta giới thiệu đi." Trác Hạo Hi nói.
Trác Hạo Hi lật trang giấy, chờ một lúc, đều không có người lên tiếng, cân nhắc một chút, rốt cục biết rõ chỗ mấu chốt, Mộc Cẩn Hiền ngồi ở chỗ này, không chỉ làm mấy em gái ngượng ngùng, ngay cả mấy em trai cũng đều ngượng ngùng, cái tên gây hoạ này, Trác Hạo Hi ở trong lòng thầm mắng một tiếng, Trác Hạo Hi dùng đuôi bút quét qua, "Mọi người buông lỏng một chút, từ trái đến phải, theo thứ tự tới đi."
Một nữ sinh nhăn nhăn nhó nhó đứng lên, ngón tay Trác Hạo Hi nâng cằm lên, "Không có việc gì, cũng không phải xem mắt, không có gì phải khẩn trương." Nữ sinh kia nghe Trác Hạo Hi nói kiểu này, mặt càng thêm đỏ.
Trác Hạo Hi quay đầu, nhìn Mộc Cẩn Hiền, Mộc Cẩn Hiền cười lịch sự, "Trác bộ trưởng, có vấn đề gì không?"
Trác Hạo Hi nghiêm túc gật gật đầu, nói: "Có."
Mộc Cẩn Hiền khiêm tốn mà hỏi thăm: "Chuyện gì?"
Trác Hạo Hi lộ ra mấy phần khó xử cùng ngượng ngùng, "Hội trưởng, có thể làm phiền anh ngồi ở phía dưới được không? Anh ảnh hưởng mọi người phát biểu"
"Vậy sao?" Ánh mắt Mộc cẩn ở trên mặt mọi người nhìn qua.
Có mấy người theo bản năng cúi đầu, Mộc Cẩn Hiền nhún vai, "Được rồi, vậy tôi ngồi ở phía dưới."
Mộc Cẩn Hiền đứng lên, rõ ràng trông thấy giấy phát họa đồ vật trong tay Trác Hạo Hi, chính là nữ sinh mới vừa rồi đứng lên, tóc dài, mắt to hai mí, mặc dù là một mỹ nữ lại bị Trác Hạo Hi vẽ chẳng ra cái gì cả, nhưng lại là mười phần sinh động.
Mộc Cẩn Hiền nâng cái ghế xuống phía dưới ngồi, Trác Hạo Hi không giỏi nhớ người, dùng loại phương pháp này, thật đúng là...
Đơn giản tự giới thiệu về sau, Trác Hạo Hi bắt đầu biết rõ đám người trước kia phụ trách nhiệm vụ, âm hưởng, microphone, thúc đài, đạo cụ cùng các bộ môn cân đối, về sau biết rõ, Trác Hạo Hi càng dễ dàng sắp xếp sắp xếp.
Mộc Cẩn Hiền nhìn Trác Hạo Hi, trong lòng hiện lên nhàn nhạt mờ mịt, Trác Hạo Hi trước mắt, tự tin, chăm chú, mang theo chút ít ngông cuồng, khiến người ta không dời nổi mắt.
Trác Hạo Hi dựng thẳng lỗ tai, nghe được mấy cán sự phía sau xì xào bàn tán, em gái đại học năm thứ nhất, hiển nhiên còn có chút thiếu nữ ôm ấp tình cảm, đối với người như bạch mã hoàng tử, ôm trọn ảo tưởng không thực tế, lúc ánh mắt Trác Hạo Hi đảo qua, không ngoài ý muốn nhìn đến mấy em gái trên mặt đỏ ửng.
Người vô tri uổng phí tuổi trẻ cũng từng có lúc, mình bất quá cũng từng là một thành phần trong đó, còn là nam nhân. Đều là một đám trẻ con ngây thơ! Bị Mộc Cẩn Hiền trưng ra bộ mặt mị hoặc thương sinh làm cho mê hoặc. Kỳ thật, không phải chỉ là khuôn mặt thôi sao? Bất quá sinh ra dạng này cũng không dễ dàng.
Trác Hạo Hi lạnh lùng không quan tâm đến Mộc Cẩn Hiền nữa, Mộc Cẩn Hiền miễn cưỡng cười một tiếng, "Hình như Trác bộ trưởng không chào đón tôi sao?"
Trác Hạo Hi nhàn nhạt cười cười, có chút ngượng ngùng hỏi: "Không chào đón thì thế nào? Tôi không chào đón anh, anh sẽ đi sao?" . Truyện Lịch Sử
Nụ cười Mộc Cẩn Hiền trên mặt cứng một chút, bất quá vẫn là rất nhanh khôi phục, "Trác bộ trưởng thật biết nói đùa, thực xin lỗi, Trác bộ trưởng không chào đón, nhưng tôi thực sự không thể đi, tôi là vì đại biểu bộ giám sát gọi tới, mong rằng Trác bộ trưởng rộng lòng tha thứ."
Trác Hạo Hi kéo khóe miệng, cậu biết nội tâm Mộc Cẩn Hiền hùng mạnh, coi như hắn thế nào lại không cảm thấy hắn buồn nôn, hắn lại có thể tiếp tục mặt không đổi sắc đứng ở trước mặt cậu, ngược lại làm cậu thật buồn nôn.
"Hội trưởng đích thân tới, hết sức vinh hạnh." Từ Kiến xen vào một câu, Mộc Cẩn Hiền cùng Trác Hạo Hi đồng thời quay đầu nhìn hắn, nhận phải bốn đạo ánh mắt sắc bén, từ có xây chút không biết làm sao, trên đời này luôn có một chút chuyện rất kỳ quái, hai người hảo hảo cãi nhau, người thứ ba không liên quan gì chạy tới khuyên can, sau đó hai người đánh nhau cũng không tiếp tục đánh, lại cùng nhau đem người khuyên ngăn ra đánh.
Trác Hạo Hi vỗ vỗ tay, "Được rồi, không chậm trễ thời gian của mọi người, hiện tại bắt đầu họp đi."
Trác Hạo Hi giật cái ghế dựa ngồi xuống, Mộc Cẩn Hiền cũng không khách khí ngồi xuống bên cạnh Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi nhìn Mộc Cẩn Hiền một chút, Mộc Cẩn Hiền vẫn như cũ không cần mặt mũi mà ngồi xuống, ở trong lòng Trác Hạo Hi không vui liếc mắt, là cậu muốn họp nha! Hắn nếu như thay thế cán sự bộ giám sát tới, thì nên ngồi ở phía dưới, hảo hảo nghe cậu...
"Mọi người lời đầu tiên chúng ta giới thiệu đi." Trác Hạo Hi nói.
Trác Hạo Hi lật trang giấy, chờ một lúc, đều không có người lên tiếng, cân nhắc một chút, rốt cục biết rõ chỗ mấu chốt, Mộc Cẩn Hiền ngồi ở chỗ này, không chỉ làm mấy em gái ngượng ngùng, ngay cả mấy em trai cũng đều ngượng ngùng, cái tên gây hoạ này, Trác Hạo Hi ở trong lòng thầm mắng một tiếng, Trác Hạo Hi dùng đuôi bút quét qua, "Mọi người buông lỏng một chút, từ trái đến phải, theo thứ tự tới đi."
Một nữ sinh nhăn nhăn nhó nhó đứng lên, ngón tay Trác Hạo Hi nâng cằm lên, "Không có việc gì, cũng không phải xem mắt, không có gì phải khẩn trương." Nữ sinh kia nghe Trác Hạo Hi nói kiểu này, mặt càng thêm đỏ.
Trác Hạo Hi quay đầu, nhìn Mộc Cẩn Hiền, Mộc Cẩn Hiền cười lịch sự, "Trác bộ trưởng, có vấn đề gì không?"
Trác Hạo Hi nghiêm túc gật gật đầu, nói: "Có."
Mộc Cẩn Hiền khiêm tốn mà hỏi thăm: "Chuyện gì?"
Trác Hạo Hi lộ ra mấy phần khó xử cùng ngượng ngùng, "Hội trưởng, có thể làm phiền anh ngồi ở phía dưới được không? Anh ảnh hưởng mọi người phát biểu"
"Vậy sao?" Ánh mắt Mộc cẩn ở trên mặt mọi người nhìn qua.
Có mấy người theo bản năng cúi đầu, Mộc Cẩn Hiền nhún vai, "Được rồi, vậy tôi ngồi ở phía dưới."
Mộc Cẩn Hiền đứng lên, rõ ràng trông thấy giấy phát họa đồ vật trong tay Trác Hạo Hi, chính là nữ sinh mới vừa rồi đứng lên, tóc dài, mắt to hai mí, mặc dù là một mỹ nữ lại bị Trác Hạo Hi vẽ chẳng ra cái gì cả, nhưng lại là mười phần sinh động.
Mộc Cẩn Hiền nâng cái ghế xuống phía dưới ngồi, Trác Hạo Hi không giỏi nhớ người, dùng loại phương pháp này, thật đúng là...
Đơn giản tự giới thiệu về sau, Trác Hạo Hi bắt đầu biết rõ đám người trước kia phụ trách nhiệm vụ, âm hưởng, microphone, thúc đài, đạo cụ cùng các bộ môn cân đối, về sau biết rõ, Trác Hạo Hi càng dễ dàng sắp xếp sắp xếp.
Mộc Cẩn Hiền nhìn Trác Hạo Hi, trong lòng hiện lên nhàn nhạt mờ mịt, Trác Hạo Hi trước mắt, tự tin, chăm chú, mang theo chút ít ngông cuồng, khiến người ta không dời nổi mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất