Cửu Biệt Trùng Phùng

Chương 31: Ngọt ngào thuở ban đầu

Trước Sau
Tổng Vân Nhĩ chỉ thấy mông mình truyền đến một cảm giác đau rát.

Bàn tay không thương tiếc của Lệ Đình Xuyên đánh vào mông cô.

Bởi vì quần ướt và anh ta cũng không có nửa phần thương tiếc, lần này đánh Tống Vân Nhĩ rất đau đớn.

"Tống Vân Nhĩ, đừng không coi trọng lời nói của tôi!" Đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, gắn từng chữ cảnh cáo, "Tôi đối với cô sẽ không nhân từ, cũng không có lòng thương xót!"

Tống Vân Nhĩ sững người, nhìn anh gần như không thể tin được, biểu cảm trên mặt rất phức tạp, trong đầu cô lúc này hiện lên đủ loại cảm xúc.

Cuối cùng tất cả hòa vào vị đắng, "Tôi biết."

Sự chua xót và bất lực này rơi vào trong mắt Lệ Đình Xuyền, nhất thời trở nên thất thẩn, cảm thấy xót xa.

Nhưng, cũng rất nhanh thu lại.

Người phụ nữ này không đáng để anh đau lòng.

Mọi thứ ngày hôm nay đều là những gì cô nên chịu.

Tổng Vân Nhĩ bị Lệ Đình Xuyên ép vào ghế phụ.

Quần áo của hai người đều ướt, nước vẫn còn đang nhỏ xuống.

Trong nháy mắt, bên trong cũng xe ướt đẫm.

Lệ Đình Xuyên cởi áo khoác vest ra, tùy ý ném ra ngoài cửa sổ xe.

"...." Tống Vân Nhĩ không nói nên lời.

Tiểu Thạch Đậu giống như cái đuôi nhỏ ngồi ở ghế sau, nở nụ cười, tiểu hồ ly nhìn hai người trước mặt không lên tiếng.

Lệ Đình Xuyên khởi động xe tiếp tục đi vào bên trong.

"Lệ Đình Xuyên, anh đi đâu vậy?" Tống Vân Nhĩ hỏi, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh, "Quần áo của anh ướt hết rồi, không nên quay về sao? Bên trong không có thôn!"

Lệ Đình Xuyên lạnh nhạt liếc cô một cái, "Cô yên tâm, sẽ không bán cô đâu! Bán cô cũng không ra tiền, kinh doanh mất tiền ngược như vậy tôi sẽ không làm!"

Ngụ ý là nói cô thật ngốc, cho dù bán cô, anh ta còn phải trả thêm tiền.

Tống Vân Nhĩ tức giận nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn một cái.



Những lời này, anh đã từng nói 5 năm trước đây.

Anh ta nói: "Tống Vân Nhĩ, em ngốc như vậy, bán em đi rồi, anh còn phải tự bỏ tiền túi."

Sau đó Tống Vân Nhĩ trực tiếp nhào vào người anh, đè ép, nở nụ cười quyến rũ dụ dỗ: "Lệ Đình Xuyên, anh nỡ sao? Bán em đi, anh đi đâu để tìm một người bạn gái tốt với anh như vậy? Ngoài em ra còn có ai nguyện ý cưới anh nữa?"

Lệ Đình Xuyên hai tay ôm chặt cô một vòng, cười đùa với vẻ mặt cưng chiều lại gian trá: "Anh có nói muốn cưới em sao?"

Tống Vân Nhĩ vừa nghe liền nổ tung, ngồi trên eo anh, đôi tay mảnh khảnh như ngọc kia, hung hăng xoa xoa mặt anh, "Lệ Đình Xuyên, anh dám không cưới em thử xem! Ngoại trừ em, anh đừng hòng mơ tưởng tới những người phụ nữ khác! Nếu anh dám, em sẽ, thấy một chọi một, thấy hai liền đánh cả cặp! Dù sao cả đời này em đều dựa dẫm vào anh, đừng hòng thoát khỏi em! Anh chỉ có thể cưới em!"

Vẻ mặt hung hãng của người phụ nữ nhỏ bé khiến Lệ Đình Xuyên không khỏi cười thầm.

Cong ngón quẹt lên chóp mũi cô khoái chí, "Hung dữ như vậy? Nghĩ thế nào cũng cảm thấy như mình đã mang theo một con hổ cái trở về?"

Tống Vân Nhĩ chống hai tay vào hông, lại lộ ra bộ dáng hung hãn kia một lần nữa: "Lệ Đình Xuyên, anh không có đường lui, cho dù là hổ cái cũng là người vợ mà anh muốn cưới!"

Nói xong, cô lấy ra hai chiếc nhẫn, nhanh chóng đeo một chiếc vào ngón áp út của tay trái người đàn ông, rồi đeo chiếc còn lại vào ngón áp út tay phải của mình

Cô đắc thắng giơ tay lên, vẻ mặt tươi cười, "Lệ Đình Xuyên, anh bây giờ đã là người của em, không có cơ hội hối hận."

Lệ Đình Xuyên trực tiếp ôm cô vào lòng, trán áp trán, hôn lên môi cô, khẽ nói: "Nể tình em chủ động cầu hôn như vậy, chờ em tròn hai mươi tuổi, anh cưới em."

Sự thật, cô đã thất bại trong việc chờ đợi đến khi "Anh cưới em".

Lệ Đình Xuyên hai tay nắm chặt vô lăng, các đốt ngón tay đều là trắng xanh.

Vết thương trên mu bàn tay phải đã khỏi, nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy mờ nhạt lớp da mới và những bất thường xung quanh.

Ba chữ "Anh cưới em" không chỉ là nỗi đau thiêu đốt trong tim Tống Vân Nhĩ, mà còn là nỗi đau thiêu đốt trong tim Lệ Đình Xuyên.

Anh cảm thấy, anh chính là một kẻ ngốc, dưới những lời ngọt ngào của cô, đồng ý hứa hẹn với cô "Anh cưới em".

Lời hứa đó, ba chữ đó, suốt 5 năm qua, cứ như đinh đóng cột trong lòng anh, lâu ngày không thể rút ra được.

Đôi mắt u ám, tràn ngập tức hận cùng phiền muộn, tựa như một dải lụa trắng, lưu luyển cả thể xác lần tâm trí của

Tổng Vân Nhĩ.

Tống Vân Nhĩ không tiếp lời, chỉ lặng lẽ cúi đầu, hai tay đan vào nhau.

Lệ Đình Xuyên nhìn lướt qua tay cô, sau đó im lặng.

Đôi tay kia, không còn là đôi bàn tay mảnh khảnh trắng trẻo trắng như ngọc trong trí nhớ của hắn, mà ... có phần biên dạng.



Thậm chí có những lớp sừng dày nắm trong lòng bàn tay.

Dường như, đó là do lao động lầu năm.

Những lớp sừng này còn dày hơn cả lớp sừng trong lòng bàn tay anh.

"Huych"!

Lệ Đình Xuyên tức giận đánh mạnh vào vô lăng.

Tống Vân Nhĩ không biết hắn lại tức giận cái gì, chỉ cẩn thận nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục nhìn mũi chân mình.

Ngay cả Tiểu Thạch Đậu ngồi ở ghế sau xe cũng giật mình bởi hành động này của Lệ Đình Xuyên.

Cô bé nhìn Lệ Đình Xuyên với vẻ mặt hoang mang, sau đó chuyển mắt sang Tống Vân Nhĩ, nhưng cô bé hiểu chuyện không lên tiếng.

"Lệ Đình Xuyên, anh làm đứa bé sợ đấy." Tống Vân Nhĩ phản ứng lại, trong xe ngoài hai người bọn họ ra, còn có một Tiểu Thạch Đậu, vội vàng nói: "Tiểu Thạch Đậu, không sao đâu, tâm trạng chú ấy không tốt, không liên quan gì đến con."

"Ồ." Tiểu Thạch Đậu đáp một tiếng, đôi mắt khôn khéo lóe lên nhìn Lệ Đình Xuyên, sau đó lại nhìn Tống Vân Nhĩ, cuối cùng ngáp một cái, "A, buồn ngủ quá, con ngủ một lát."

Nói xong, thân thể nhỏ bé co về phía ghế xe, giả vờ một giây ngủ, kì thực là vềnh tai nghe ngóng động tĩnh phía trước.

Nhưng mà, phía trước động tĩnh gì cũng không có.

Eiya, ông chú của ta thật là phiền phức, rõ ràng vừa rồi còn hôn môi, bây giờ lại trông rất tức giận.

Tống Vân Nhĩ lúc này giống như một con nhím nhỏ bị thương, thu hết gai ốc, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới nhỏ bé của chính mình, bỏ mọi thứ xung quanh sang một bên, ngay cả Lệ Đình Xuyên bên cạnh cũng bị cô cự tuyệt.

Lệ Đình Xuyên đương nhiên cũng cảm nhận được sự cự tuyệt của cô.

Lần cự tuyệt này lại không giống với lần cự tuyệt trước đó.

Vào lúc này, cô dường như đẩy lùi anh khỏi những vết nứt trong xương của cô, thậm chí có chút tự kỷ ám thị.

Lệ Đình Xuyên cắn răng, nhíu mày, chân đạp chân ga, tốc độ xe liền tăng nhanh.

Mà Tống Vân Nhĩ giống như không có cảm giác gì, hai mắt vô hồn nhìn về phía trước.

Cho đến khi chiếc xe "kít" dừng lại.

Giọng nói lạnh lùng vô tình của anh vang lên bên tai, "Còn đợi tôi ôm cô xuống xe?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau