Cửu Biệt Trùng Phùng

Chương 67

Trước Sau
Việc tìm kiếm việc làm của Tống Vân Nhĩ lại lần nữa thất bại.

Cô chưa gặp lại Lệ Đình Xuyên kể từ khi hôm cô ở bệnh viện.

Lệ Đình Xuyên giống như đột nhiên biến mất trong thế giới của cô ấy.

Như vậy cũng tốt, vốn lúc đầu hai người bọn họ cũng không nên nhập nhằng không rõ.

Lệ Đình Xuyên, Quý Chỉ Nghiên đã vì anh mà mất mát quá nhiều, hãy đối xử tốt với cô ấy.

Còn em, chỉ cần anh tốt là đủ.

Đừng đặt tâm tư vào em mà để Lệ Trình Trí có cơ hội ra tay với anh.

Cơ hội này, 5 năm trước, cô đã không để cho nó xảy ra, 5 năm sau, cô cũng sẽ không để cho nó xảy ra.

Nhưng, bất kể nói thế nào thì cô cũng cảm ơn anh vì hiện tại đã đồng ý hợp tác với Tống thị.

Ít nhất bằng cách này, người Tống gia sẽ không xuống tay với Vân Tỉ nữa.

Người đàn bà Lăng Hà kia để ý nhất chính là có con trai đưa tiền lúc chết hay không.

Nếu bà ta đã thể độc như vậy, vậy thì sẽ không làm gì Vân Tỉ nữa.

Mà bọn họ cũng không thể nào để Vân Tỉ và Vân Nhĩ gặp mặt..

Tống Vân Nhĩ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định thuận theo bọn họ.

Bọn nó nói không sai, cô không có tư cách để thách thức họ.

Quyền chủ động nằm trong tay họ.

Vì vậy, điều quan trọng nhất đối với cô bây giờ là tìm một công việc, cô muốn kiếm tiền.

Đến lúc đó, cô ấy sẽ tìm thám tử tư, tìm Vân Tỉ, tìm con.

Tuy nhiên, cô không ngờ thực tế lại phũ phàng như vậy.

Cô ấy đã bị từ chối hết lần này đến lần khác khi đi xin việc.

Bởi vì cô ấy không có bằng đại học, không có kinh nghiệm làm việc.

5 năm nay, cô toàn là khoảng trống, cô không biết mình nên điền khoảng thời gian 5 năm như thế nào vào tờ đơn.

Phải chăng, cô nên đi tìm một công việc bồi bàn tạm thời ứng phó?

Tổng Vân Nhĩ vào thang máy, vì quá gấp gáp mà va chạm trực diện với người đang bước ra khỏi thang máy.

Sơ yếu lý lịch xin việc trong tay rơi xuống đất.

"Thật xin lỗi!" Người đàn ông ngồi xồm xuống, nhặt tờ sơ yếu lý lịch lên, một giọng nói ôn hòa, nhã nhặn vang lên.



"Tôi không sao." Tống Vân Nhĩ cầm lấy tờ lý lịch.

"Tống tiểu thư? Trùng hợp như vậy?" Chương Thành Hiệu có chút bất ngờ nhìn Tống Vân Nhĩ, trong giọng nói mang theo vài phần kinh hỉ.

"Chương tiên sinh?" Tống Vân Nhĩ cũng có chút kinh ngạc nhìn Chương Thành Hiệu.

"Tìm việc?" Chương Thành Hiệu nhìn thoáng qua sơ yếu lý lịch của Tống Vân Nhĩ, nhẹ giọng hỏi.

"Ừm," Tống Vân Nhĩ gật đầu, sau đó có chút bất lực nhún vai "Có điều, đều không đạt yêu cầu."

"Bị từ chối rồi?"

"Ừm."

"Cũng là điều bình thường." Chương Thành Hiệu cười nhẹ nhàng nói, "Nhiều công ty yêu cầu kinh nghiệm làm việc."

"Vâng," Tống Vân Nhĩ gật đầu, "Tôi không có kinh nghiệm làm việc."

"Hừm," Chương Thành Hiệu mím môi cười, đôi mắt sau tròng kính trong veo, "Tôi vừa mới nhìn lướt qua lý lịch của cô, cô học kỹ thuật dân dụng, có muốn nghe ý kiến của tôi không?"

Tổng Vân Nhĩ ngước mắt lên và nhìn thẳng anh.

Nụ cười của anh ta rất thần thiện, ôn nhu, cũng rất nhã nhặn, lại lịch thiệp tựa như một anh trai nhà bền cạnh, làm cho người ta cảm giác nguyện tin tưởng.

Chương Thành Hiệu đưa tay phải lên nhìn đồng hồ, "Gần 11 giờ rồi, vừa vặn giờ ăn trưa, cùng nhau ăn một bữa cơm được chứ?"

Tống Vân Nhĩ có chút do dự nhìn anh.

"Ừm, coi như là xin lỗi lần trước tôi đụng phải cô." Chương Thành Hiệu cười vẻ mặt tao nhã nói.

"Chuyện xảy ra lần trước không liên quan đến anh." Tống Vân Nhĩ vẻ mặt áy náy.

"Mặc kệ có liên quan đến tôi hay không, đắc tội vẫn phải cảm tạ." Chương Thành Hiệu vẻ mặt rất có thành ý,

"Món ăn quán đối diện không tệ, hãy cho tôi cơ hội để ga-lăng."

Thấy anh ta nói như vậy, Tống Vân Nhĩ cũng không thể từ chối nữa.

Cô có thể cảm thấy Chương Thành Hiệu không có ác ý, là một người rất lịch sự và hòa nhã.

Giống như một học giả, làm cho mọi người cảm giác như một tấm gương.

(Phong Lâm Uyễn)

Chương Thành Hiệu hỏi qua khẩu vị của Tống Vân Nhĩ và gọi mấy món đặc trưng của quán.

Sau đó gọi một ấm trà, rót cho Tống Vân Nhĩ một chén, một chén cho mình.

'Trà Cassia, tịnh tâm tỉnh táo." Giọng nói ôn nhã, "Lúc làm việc, tôi thường thích uống trà này. Uống thử đi."

"Cảm ơn." Tống Vân Nhĩ nâng lên, cười nhẹ nhàng không thất lễ nói.

"Sức khỏe của cô thế nào rồi?" Chương Thành Hiệu hỏi, "Lần trước..." Dừng một chút, có chút bất đắc dĩ tiếp tục nói, "Tôi hẳn là phải có trách nhiệm đưa cô về tận nhà. Chỉ là..."



"Tôi rất ổn!" Tống Vân Nhĩ ngắt lời anh và nói với vẻ cảm kích, "Lần trước cảm ơn anh, tôi đã để anh phải lo lắng và băn khoăn về tôi. Hy vọng anh đừng canh cánh mãi điều đó trong lòng. Thực sự, chuyện xảy ra lần trước không liên quan gì đến anh. Đó là vấn đề của chính tôi. Tôi sẽ trả lại chi phí nằm viện cho anh."

"Tiền là chuyện nhỏ, chỉ cần thân thể cô không vấn đề gì là được." Chương Thành Hiệu chậm rãi nói, "Tiện thể, có thể mạo muội hỏi cô một câu, cô... vì chuyện gì mà không tốt nghiệp đại học?"

Đôi mắt Của Tống Vân Nhĩ hơi trầm xuống, hiện lên một chút chua xót.

"Xin lỗi! Là tôi đường đột." Chương Thành Hiệu một mặt áy náy nói.

"Không có gì, chẳng qua là bởi vì một số lý do cá nhân." Tống Vân Nhĩ vén tóc qua tai, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Có thể, là bản thân tôi tự đánh giá mình quá cao. Tôi cảm thấy trải qua một năm rưỡi kỹ thuật dân dụng, liền muốn tìm công việc lĩnh vực chuyên ngành này."

Đúng vậy, sao người ta phải thuê một người thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học?

Người ta hỏi cô 5 năm này đã làm gì, cô ấy còn không đáp lại được.

"Cô có bao giờ nghĩ tới, đổi một chuyên ngành khác chưa?" Chương Thành Hiệu thăm dò hỏi.

Tống Vân Nhĩ gật đầu, "Ừm, chắc cũng nên suy nghĩ. Dù sao ngành này yêu cầu chuyên môn rất cao, tất cả đều chỉ muốn những người có chức danh nghề nghiệp và kinh nghiệm làm việc phong phú. Mà tôi thì một chút cũng chẳng có."

"Ví dụ như thiết kế nội thất?" Chương Thành Hiệu nhìn cô hỏi.

Người phục vụ mang các món ăn lên.

"Cám ơn." Chương Thành Hiệu lịch sự cảm ơn.

Người phục vụ chuyên nghiệp nở một nụ cười và rời đi.

"Thiết kế nội thất?" Tống Vân Nhĩ hơi kinh ngạc nhìn anh ta.

"Đúng vậy, thiết kế nội thất." Chương Thành Hiệu nghiêm túc nói, "Kỹ thuật dân dụng được xây dựng thuộc về công trình ngoài trời quy mô lớn. Thiết kế nội thất, kỳ thật cũng có liên quan đến chuyên ngành của cô phải không?"

Tống Vân Nhĩ nghiêm túc suy nghĩ một chút và cảm thấy những gì anh nói đều rất hợp lý.

Chắc chắn, ở trường cô ấy cũng đã đọc qua sách thiết kế nội thất.

Trong 5 năm tù trước đây, bất kể khi nào có thời gian cô cũng đọc những cuốn sách về kỹ thuật và thiết kế.

"Xem ra, chắc chắn là cô chưa từng nhìn qua danh thiếp của tôi." Chương Thành Hiệu có chút tiếc nuối nói.

Tống Vân Nhĩ lúng túng cười một tiếng.

Quả thực cô đã không nhìn qua danh thiếp của anh.

Chương Thành Hiệu lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô lần nữa, "Tôi đang tuyển một trợ lý, cô có hứng thú không?"

Lệ Đình Xuyên từ cửa lớn đi tới, nhìn thoáng qua thấy chính là Tống Vân Nhĩ.

Đôi mắt của lạnh lẽo trầm xuống, và một cơn tức giận bùng phát.

"Đình Xuyên, đợi em một chút!" Giọng nói của Quý Chỉ Nghiên từ ngoài cửa truyền đến.

Tống Vân Nhĩ quay đầu, cùng Lệ Đình Xuyên bốn mắt nhìn nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau