Chương 91
Đình Xuyên, anh vì Tống Vân Nhĩ mà lại nói dối em!
Quý Chỉ Nghiên ghét bỏ, đặc biệt là nhìn Thạch Đậu cùng Tống Vân Nhĩ thân thiết quen thuộc như vậy, trong mắt hận ý đỏ bừng.
Nhìn Thạch Đậu và Tổng Vân Nhĩ hòa thuận, rõ ràng đây không phải lần đầu gặp mặt, mà đã từng gặp nhau nhiều lần.
Điều này khiến Quý Chỉ Nghiên nhớ tới lần trước, Lệ Đình Xuyên đưa Thạch Đậu đi hai ngày.
Vậy có phải lần đó, Tống Vân Nhĩ cũng đi cùng bọn họ!
Hai tay Quý Chỉ Nghiên siết chặt vô lăng, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên, giống như từng con rết bò lồm ngồm.
'Nứt!'
Một đoạn móng tay dài bị gãy, thậm chí cẩm chặt vào sâu ngón tay, máu chảy ra, nhưng Quý Chỉ Nghiên lại hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.
Cô chỉ muốn ở đây đợi Lệ Đình Xuyên, không ngờ lại đợi được Tống Vân Nhĩ.
Vậy là tối hôm qua Thạch Đậu ở cùng Tống Vân Nhĩ?
Còn Lệ Đình Xuyên vừa rồi đang ở trong phòng khách sạn.
Nếu Lệ Đình Xuyên ở cùng bọn họ, không thể để Tổng Vân Nhĩ một mình đưa Thạch Đậu đến trường mẫu giáo.
Tổng Vân Nhĩ, tất cả đều là cô ép tôi!
Đừng trách tôi!
Thạch Đậu là của tôi, con bé là con gái của tôi, cô không cướp được!
Cô đã cướp mất trái tim của Đình Xuyên rồi, bây giờ ngay cả Thạch Đậu cũng muốn cướp đi sao?
Sao cô có thể vô liêm sỉ như vậy?
Cô muốn Đình Xuyện, lại cũng muốn Thạch Đậu?
Trên đời lại có thứ tốt rẻ như vậy sao?
Suốt 5 năm qua, tôi đều bên cạnh Đình Xuyên, vậy mà cô vừa đến đã muốn lấy đi thứ có sẵn như vậy sao?
Nằm mơ đi!
Quý Chỉ Nghiên âm trầm nhìn chằm chằm Tống Vân Nhĩ, đạp mạnh vào chân ga.
Nếu như lúc này xe không dừng lại, một bước chân ga này nhất định có thể đâm chết Tống Vân Nhĩ!
Nhưng mà, Quý Chỉ Nghiên biết rất rõ cô không thể làm chuyện này!
Đâm chết Tống Vân Nhĩ, cô ta chết không nói, mà cô sẽ mất đi Lệ Đình Xuyên .
Bất chấp sự tức giận của mình, cô vẫn còn sự tỉnh táo của mình.
Cô muốn Tổng Vân Nhĩ sống không bằng chết, muốn chính cô ta chủ động rời khỏi Lệ Đình Xuyên, giống như 5 năm trước!
Hít một hơi thật sâu, nở một nụ người lạnh lùng nham nhiểm đi về phía sau lưng Tống Vân Nhĩ.
Lấy điện thoại di động của mình và bấm số gọi.
Tống Vân Tường còn đang ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy điện thoại di động của mình đang đổ chuông.
Mò mẫm tìm điện thoại di động, lại mơ mơ màng màng liếc mắt nhìn màn hình.
Sau đó trong tích tắc, tỉnh cả ngủ!
"Đùng" một cái từ trên giường ngồi dậy, cầm điện thoại, không chớp mắt nhìn dãy số đang nhấp nháy trên màn hình.
Bên tai vang lên những lời Chu Quân Lan đã dặn: "Tiểu Tường, nếu lần sau cô ta gọi, nhớ ghi âm lại."
Khóe môi Tống Vân Tường gợi lên ý cười tự mãn, vừa nhận điện thoại vừa nhấn nút ghi âm, "Alo."
Tống Vân Nhĩ không nhận được cuộc gọi nào của Lệ Đình Xuyên, đi làm cũng không gặp lại Chung Nhiêu.
Dường như cuộc sống của cô trở nên rất yên tĩnh, mấy ngày nay người Tống gia cũng không đến quấy rầy cô nữa.
Cô dường như đã tách khỏi Tống gia một cách sạch sẽ như vậy.
Về phương diện này, Tổng Vân Nhĩ rất hài lòng.
Quý Chỉ Nghiên cũng không gọi điện thoại cho cô, con người cô dường như bị tất cả mọi người lãng quên như
vay.
Tống Vân Nhĩ ngày nào cũng đi làm rồi về nhà, hai điểm tạo thành một đường thẳng.
Cô không biết, bây giờ Lệ Đình Xuyên có thường xuyên ăn uống đầy đủ, đúng bữa hay không, nhưng Trình Dương không có gọi lại, có lẽ là Lệ Đình Xuyên không bỏ bữa.
Đối với công việc, Tống Vân Nhĩ đã dần quen và thích nghi.
Tống Vân Nhĩ rất thông minh, năng lực tiếp thu cũng mạnh.
Rất nhanh đã thích nghi với công việc, nhanh chóng tiến vào trạng thái thành thục.
Chương Thành Hiệu đã đưa ra mức lương 10 triệu cho cô ấy trong thời gian thử việc, và sau khi chính thức sẽ là 15 triệu cộng thêm tiền hoa hồng.
Hoa hồng được trích 3% lợi nhuận theo đơn đặt hàng, thời gian thử việc là hai tháng.
Nhưng nếu Tống Vân Nhĩ thể hiện tốt thì có thể rút ngắn thời gian.
Về phương diện này, Tổng Vân Nhĩ rất hài lòng.
Hai mươi ngày sau khi mãn hạn tù, trong tay cô vẫn còn 9 triệu.
Công ty trả lương vào ngày 15 hàng tháng.
Cho nên, 9 triệu này cô nhất định phải kéo dài đến ngày 15 tháng sau.
Tổng Vân Nhĩ nghĩ, hiện tại cô cũng không có việc gì cần tiêu tiền nên hoàn toàn không có vấn đề gì.
Ngày ba bữa, cô ăn hai bữa mì gói, một bữa trưa ... cô đi ra ngoài ăn.
Hơn nữa còn là đi rất xa, một quán ăn khá rẻ nằm trong ngách, nhiều nhất không quá 25 nghìn.
Ăn xong gói mì, Tống Vân Nhĩ nằm trên giường xem điện thoại, từng bức ảnh cô và Lệ Đình Xuyên, nhớ lại niềm
vui cach day 5 nam.
Dường như chỉ có lúc này, cô mới hài lòng nhất.
Cũng chỉ có lúc này, cô mới có thể yên lặng ôm lấy ký ức của cô và Lệ Đình Xuyên.
Nụ cười trên gương mặt cô thật ngọt ngào và dịu dàng.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là Trình Dương.
Phản ứng đầu tiên của Tống Vân Nhĩ là: Lệ Đình Xuyên lại bỏ bữa.
"Alo," Tống Vân Nhĩ nhanh chóng bắt máy, "Trình tiên sinh, phải chăng Lệ Đình Xuyên lại bỏ bữa?"
"Không phải!" Trình Dương phủ nhận.
Tổng Vân Nhĩ thở phào nhẹ nhõm một hơi, tốt rồi, cái này tốt!
Nhưng những lời tiếp theo của Trình Dương đã đẩy Tống Vân Nhĩ vào trong bề băng.
"Anh Lệ bị sốt, cả người nóng như than đốt, người mơ màng hỗn loạn, ngay cả ngồi cũng không ngồi dậy nổi."
"Tại sao lại có chuyện như vậy!" Tống Vân Nhĩ lo lắng hỏi, "Vậy anh còn không mau mời bác sĩ, không, anh mau đưa anh ấy đến bệnh viện đi!"
"Tống tiểu thư!" Trình Dương chính giọng nói, "Cô ... có thể đến xem anh Lệ một chút được không?"
"Tôi ..." Tống Vân Nhĩ gần như theo bản năng muốn xông ra ngoài, nhưng ngay lúc tay vừa chạm vào cửa, cô lại rụt tay lại.
Hít sâu một hơi, giả bộ rất lãnh tình, "Tôi không phải bác sĩ, tôi tới xem cho anh ấy cũng không làm được gì. Anh ...
gọi cho bác sĩ Bảo, anh ấy và Lệ..."
"Bảo thiếu vừa mới bị anh Lệ đuổi đi!" Trình Dương ngắt lời cô, nói với giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
"Vậy anh đưa anh ta đến bệnh viện!"
"Nếu như tôi có thể làm cho anh Lệ ngoan ngoãn nghe lời, cô cảm thấy tôi sẽ còn nhờ sự giúp đỡ của cô sao?
Tống tiểu thư!"
Tống Vân Nhĩ sững sờ, quả thực Trình Dương nói là thật.
Người đàn ông Lệ Đình Xuyên kia vốn cứng đầu, nên dù có thuyết phục thế nào cũng không chịu nghe.
Trái tim của Tống Vân Nhĩ như vỡ ra từng mảnh vì đau đớn.
Cô ngẩng đầu lên, rất cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
Lệ Đình Xuyên, sao anh cứ để em phải lo lắng như vậy! Anh không thể nghe lời một chút sao, tại sao nhất định phải hành hạ bản thân và hành hạ cả em!
"Tống tiểu thư, nếu cô thật sự thấy không tiện..." Trình Dương khó xử thở dài một hơi, "Tôi cũng không miễn cưỡng cô. Tôi vừa đo nhiệt độ cho anh Lệ. 42 độ."
42 độ!
Lệ Đình Xuyên, anh muốn thiêu mình thành một kẻ ngốc à?
Anh đang trừng phạt em theo cách này sao?
Em đã làm rất nhiều, nhưng chỉ muốn tốt cho anh thôi, tại sao anh lại uổng phí công sức của em như vậy?
"Ở đâu? Tôi đến ngay!" Tống Vân Nhĩ gấp gáp hỏi.
"Biệt thự!" Trình Dương nói, "Tống tiểu thư, bây giờ cũng muộn rồi, tôi tới đón cô. Cô đang.!"
Tống Vân Nhĩ trực tiếp cúp máy.
"Anh Lệ, Tống tiểu thư cúp máy." Trình Dương bất lực nhìn Lệ Đình Xuyên đang 'phát sốt' trên giường.
Quý Chỉ Nghiên ghét bỏ, đặc biệt là nhìn Thạch Đậu cùng Tống Vân Nhĩ thân thiết quen thuộc như vậy, trong mắt hận ý đỏ bừng.
Nhìn Thạch Đậu và Tổng Vân Nhĩ hòa thuận, rõ ràng đây không phải lần đầu gặp mặt, mà đã từng gặp nhau nhiều lần.
Điều này khiến Quý Chỉ Nghiên nhớ tới lần trước, Lệ Đình Xuyên đưa Thạch Đậu đi hai ngày.
Vậy có phải lần đó, Tống Vân Nhĩ cũng đi cùng bọn họ!
Hai tay Quý Chỉ Nghiên siết chặt vô lăng, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên, giống như từng con rết bò lồm ngồm.
'Nứt!'
Một đoạn móng tay dài bị gãy, thậm chí cẩm chặt vào sâu ngón tay, máu chảy ra, nhưng Quý Chỉ Nghiên lại hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.
Cô chỉ muốn ở đây đợi Lệ Đình Xuyên, không ngờ lại đợi được Tống Vân Nhĩ.
Vậy là tối hôm qua Thạch Đậu ở cùng Tống Vân Nhĩ?
Còn Lệ Đình Xuyên vừa rồi đang ở trong phòng khách sạn.
Nếu Lệ Đình Xuyên ở cùng bọn họ, không thể để Tổng Vân Nhĩ một mình đưa Thạch Đậu đến trường mẫu giáo.
Tổng Vân Nhĩ, tất cả đều là cô ép tôi!
Đừng trách tôi!
Thạch Đậu là của tôi, con bé là con gái của tôi, cô không cướp được!
Cô đã cướp mất trái tim của Đình Xuyên rồi, bây giờ ngay cả Thạch Đậu cũng muốn cướp đi sao?
Sao cô có thể vô liêm sỉ như vậy?
Cô muốn Đình Xuyện, lại cũng muốn Thạch Đậu?
Trên đời lại có thứ tốt rẻ như vậy sao?
Suốt 5 năm qua, tôi đều bên cạnh Đình Xuyên, vậy mà cô vừa đến đã muốn lấy đi thứ có sẵn như vậy sao?
Nằm mơ đi!
Quý Chỉ Nghiên âm trầm nhìn chằm chằm Tống Vân Nhĩ, đạp mạnh vào chân ga.
Nếu như lúc này xe không dừng lại, một bước chân ga này nhất định có thể đâm chết Tống Vân Nhĩ!
Nhưng mà, Quý Chỉ Nghiên biết rất rõ cô không thể làm chuyện này!
Đâm chết Tống Vân Nhĩ, cô ta chết không nói, mà cô sẽ mất đi Lệ Đình Xuyên .
Bất chấp sự tức giận của mình, cô vẫn còn sự tỉnh táo của mình.
Cô muốn Tổng Vân Nhĩ sống không bằng chết, muốn chính cô ta chủ động rời khỏi Lệ Đình Xuyên, giống như 5 năm trước!
Hít một hơi thật sâu, nở một nụ người lạnh lùng nham nhiểm đi về phía sau lưng Tống Vân Nhĩ.
Lấy điện thoại di động của mình và bấm số gọi.
Tống Vân Tường còn đang ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy điện thoại di động của mình đang đổ chuông.
Mò mẫm tìm điện thoại di động, lại mơ mơ màng màng liếc mắt nhìn màn hình.
Sau đó trong tích tắc, tỉnh cả ngủ!
"Đùng" một cái từ trên giường ngồi dậy, cầm điện thoại, không chớp mắt nhìn dãy số đang nhấp nháy trên màn hình.
Bên tai vang lên những lời Chu Quân Lan đã dặn: "Tiểu Tường, nếu lần sau cô ta gọi, nhớ ghi âm lại."
Khóe môi Tống Vân Tường gợi lên ý cười tự mãn, vừa nhận điện thoại vừa nhấn nút ghi âm, "Alo."
Tống Vân Nhĩ không nhận được cuộc gọi nào của Lệ Đình Xuyên, đi làm cũng không gặp lại Chung Nhiêu.
Dường như cuộc sống của cô trở nên rất yên tĩnh, mấy ngày nay người Tống gia cũng không đến quấy rầy cô nữa.
Cô dường như đã tách khỏi Tống gia một cách sạch sẽ như vậy.
Về phương diện này, Tổng Vân Nhĩ rất hài lòng.
Quý Chỉ Nghiên cũng không gọi điện thoại cho cô, con người cô dường như bị tất cả mọi người lãng quên như
vay.
Tống Vân Nhĩ ngày nào cũng đi làm rồi về nhà, hai điểm tạo thành một đường thẳng.
Cô không biết, bây giờ Lệ Đình Xuyên có thường xuyên ăn uống đầy đủ, đúng bữa hay không, nhưng Trình Dương không có gọi lại, có lẽ là Lệ Đình Xuyên không bỏ bữa.
Đối với công việc, Tống Vân Nhĩ đã dần quen và thích nghi.
Tống Vân Nhĩ rất thông minh, năng lực tiếp thu cũng mạnh.
Rất nhanh đã thích nghi với công việc, nhanh chóng tiến vào trạng thái thành thục.
Chương Thành Hiệu đã đưa ra mức lương 10 triệu cho cô ấy trong thời gian thử việc, và sau khi chính thức sẽ là 15 triệu cộng thêm tiền hoa hồng.
Hoa hồng được trích 3% lợi nhuận theo đơn đặt hàng, thời gian thử việc là hai tháng.
Nhưng nếu Tống Vân Nhĩ thể hiện tốt thì có thể rút ngắn thời gian.
Về phương diện này, Tổng Vân Nhĩ rất hài lòng.
Hai mươi ngày sau khi mãn hạn tù, trong tay cô vẫn còn 9 triệu.
Công ty trả lương vào ngày 15 hàng tháng.
Cho nên, 9 triệu này cô nhất định phải kéo dài đến ngày 15 tháng sau.
Tổng Vân Nhĩ nghĩ, hiện tại cô cũng không có việc gì cần tiêu tiền nên hoàn toàn không có vấn đề gì.
Ngày ba bữa, cô ăn hai bữa mì gói, một bữa trưa ... cô đi ra ngoài ăn.
Hơn nữa còn là đi rất xa, một quán ăn khá rẻ nằm trong ngách, nhiều nhất không quá 25 nghìn.
Ăn xong gói mì, Tống Vân Nhĩ nằm trên giường xem điện thoại, từng bức ảnh cô và Lệ Đình Xuyên, nhớ lại niềm
vui cach day 5 nam.
Dường như chỉ có lúc này, cô mới hài lòng nhất.
Cũng chỉ có lúc này, cô mới có thể yên lặng ôm lấy ký ức của cô và Lệ Đình Xuyên.
Nụ cười trên gương mặt cô thật ngọt ngào và dịu dàng.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là Trình Dương.
Phản ứng đầu tiên của Tống Vân Nhĩ là: Lệ Đình Xuyên lại bỏ bữa.
"Alo," Tống Vân Nhĩ nhanh chóng bắt máy, "Trình tiên sinh, phải chăng Lệ Đình Xuyên lại bỏ bữa?"
"Không phải!" Trình Dương phủ nhận.
Tổng Vân Nhĩ thở phào nhẹ nhõm một hơi, tốt rồi, cái này tốt!
Nhưng những lời tiếp theo của Trình Dương đã đẩy Tống Vân Nhĩ vào trong bề băng.
"Anh Lệ bị sốt, cả người nóng như than đốt, người mơ màng hỗn loạn, ngay cả ngồi cũng không ngồi dậy nổi."
"Tại sao lại có chuyện như vậy!" Tống Vân Nhĩ lo lắng hỏi, "Vậy anh còn không mau mời bác sĩ, không, anh mau đưa anh ấy đến bệnh viện đi!"
"Tống tiểu thư!" Trình Dương chính giọng nói, "Cô ... có thể đến xem anh Lệ một chút được không?"
"Tôi ..." Tống Vân Nhĩ gần như theo bản năng muốn xông ra ngoài, nhưng ngay lúc tay vừa chạm vào cửa, cô lại rụt tay lại.
Hít sâu một hơi, giả bộ rất lãnh tình, "Tôi không phải bác sĩ, tôi tới xem cho anh ấy cũng không làm được gì. Anh ...
gọi cho bác sĩ Bảo, anh ấy và Lệ..."
"Bảo thiếu vừa mới bị anh Lệ đuổi đi!" Trình Dương ngắt lời cô, nói với giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
"Vậy anh đưa anh ta đến bệnh viện!"
"Nếu như tôi có thể làm cho anh Lệ ngoan ngoãn nghe lời, cô cảm thấy tôi sẽ còn nhờ sự giúp đỡ của cô sao?
Tống tiểu thư!"
Tống Vân Nhĩ sững sờ, quả thực Trình Dương nói là thật.
Người đàn ông Lệ Đình Xuyên kia vốn cứng đầu, nên dù có thuyết phục thế nào cũng không chịu nghe.
Trái tim của Tống Vân Nhĩ như vỡ ra từng mảnh vì đau đớn.
Cô ngẩng đầu lên, rất cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
Lệ Đình Xuyên, sao anh cứ để em phải lo lắng như vậy! Anh không thể nghe lời một chút sao, tại sao nhất định phải hành hạ bản thân và hành hạ cả em!
"Tống tiểu thư, nếu cô thật sự thấy không tiện..." Trình Dương khó xử thở dài một hơi, "Tôi cũng không miễn cưỡng cô. Tôi vừa đo nhiệt độ cho anh Lệ. 42 độ."
42 độ!
Lệ Đình Xuyên, anh muốn thiêu mình thành một kẻ ngốc à?
Anh đang trừng phạt em theo cách này sao?
Em đã làm rất nhiều, nhưng chỉ muốn tốt cho anh thôi, tại sao anh lại uổng phí công sức của em như vậy?
"Ở đâu? Tôi đến ngay!" Tống Vân Nhĩ gấp gáp hỏi.
"Biệt thự!" Trình Dương nói, "Tống tiểu thư, bây giờ cũng muộn rồi, tôi tới đón cô. Cô đang.!"
Tống Vân Nhĩ trực tiếp cúp máy.
"Anh Lệ, Tống tiểu thư cúp máy." Trình Dương bất lực nhìn Lệ Đình Xuyên đang 'phát sốt' trên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất