Chương 17:
Hoa huyệt trắng hồng căng phồng. Môi âm hộ lớn ở hai bên căng lên như gò đất, ướt đẫm nước mà hơi tách sang hai bên. Hột le nhỏ nhắn non mềm ở giữa ló đầu ra ngoài, có giọt nước trong suốt treo ở nơi đó.
Bạch Hổ ghé sát vào nơi đó mà ngửi, mùi hương dâm đãng ngào ngại ngập tràn trong xoang mũi nó. Cái đuôi hổ xù lông hưng phấn lắc lư qua lại, nhẹ nhàng đánh lên đùi Hoắc Vân Dung, nuốt nước bọt ừng ực. Nó duỗi đầu lưỡi thô dài hung hăng liếm lên đóa hoa thịt ướt dầm dề đó.
“A…” Hoắc Vân Dung thét lên, vòng eo trắng nõn mềm mại run rẩy cong lên như cá bắn lên bờ. Thịt huyệt không chịu được mà phun ra một lượng nước dâm dính nhớp.
Tuy nàng không quá hiểu về chuyện làm tình nhưng theo bản năng nàng vẫn biết phản ứng của cơ thể như thế này đáng xấu hổ biết bao nhiêu, nước mắt chảy xuống từ hốc mắt. Nàng cắn răng đẩy Bạch Hổ sang một bên, giọng run rẩy: “Không đừng, đừng có liếm, ngươi tránh ra…”
Bạch Hổ đã bị kích thích bởi thứ chất lỏng nóng bỏng kia mà càng lúc càng phấn khởi hơn, nó thở hổn hển và không để ý tới chuyện nàng nghĩ một đằng nói một nẻo. Hai chân trước của nó đè lên phần bụng trắng nõn mềm mại của nàng. Đầu lưỡi đè lên hoa huyệt ướt đẫm, cố gắng đẩy môi âm hộ lớn sang hai bên, cẩn thận liếm láp vào cả vách thịt tronh của môi âm hộ non mềm.
“Ưm, không, đừng có liếm mà…” Hoắc Vân Dung giữ lấy đầu Bạch Hổ, khoái cảm mãnh liệt như bị điện giật dâng lên ở dưới thân. Lưỡi Bạch Hổ vừa rộng vừa dày, dễ dàng bao phủ được toàn bộ âm hộ của nàng. Hoa huyệt non mềm bị đầu lưỡi thô ráp liên tục ma sát, nước dâm hòa lẫn với nước bọt của Bạch Hổ làm cho giữa hai chân của nàng trở nên lộn xộn.
Nàng bị nó liếm đến run hết cả người, sung sướng muốn chết. Ở sâu trong lòng chỉ hận không thể bị nó liếm hết, tốt nhất là có thể để cho đầu lưỡi kia với vào tới điểm nào đó sâu bên trong, liếm cả lục phủ ngũ tạng của nàng để ngăn chặn cảm giác ngứa ngáy sâu bên trong thân thể của nàng.
Đến cùng thì vẫn còn sót lại một chút lý trí, trong lòng nàng biết rõ chuyện đang xảy ra này có bao nhiêu kinh thế hãi tục. Hoắc Vân Dung ôm lấy đầu Bạch Hổ, thân thể sung sướng như muốn bay lên, trong lòng lại thấy thống khổ như sắp ngất đi. Da thịt trên người ửng hồng, nàng bất lực mà lắc đầu, sắc mặt ửng đỏ, khẽ khóc nức nở: “Đừng mà, Tiểu Bạch, đừng có liếm mà… Ưm, nóng quá, muốn tan ra rồi…”
Bạch Hổ ghé sát vào nơi đó mà ngửi, mùi hương dâm đãng ngào ngại ngập tràn trong xoang mũi nó. Cái đuôi hổ xù lông hưng phấn lắc lư qua lại, nhẹ nhàng đánh lên đùi Hoắc Vân Dung, nuốt nước bọt ừng ực. Nó duỗi đầu lưỡi thô dài hung hăng liếm lên đóa hoa thịt ướt dầm dề đó.
“A…” Hoắc Vân Dung thét lên, vòng eo trắng nõn mềm mại run rẩy cong lên như cá bắn lên bờ. Thịt huyệt không chịu được mà phun ra một lượng nước dâm dính nhớp.
Tuy nàng không quá hiểu về chuyện làm tình nhưng theo bản năng nàng vẫn biết phản ứng của cơ thể như thế này đáng xấu hổ biết bao nhiêu, nước mắt chảy xuống từ hốc mắt. Nàng cắn răng đẩy Bạch Hổ sang một bên, giọng run rẩy: “Không đừng, đừng có liếm, ngươi tránh ra…”
Bạch Hổ đã bị kích thích bởi thứ chất lỏng nóng bỏng kia mà càng lúc càng phấn khởi hơn, nó thở hổn hển và không để ý tới chuyện nàng nghĩ một đằng nói một nẻo. Hai chân trước của nó đè lên phần bụng trắng nõn mềm mại của nàng. Đầu lưỡi đè lên hoa huyệt ướt đẫm, cố gắng đẩy môi âm hộ lớn sang hai bên, cẩn thận liếm láp vào cả vách thịt tronh của môi âm hộ non mềm.
“Ưm, không, đừng có liếm mà…” Hoắc Vân Dung giữ lấy đầu Bạch Hổ, khoái cảm mãnh liệt như bị điện giật dâng lên ở dưới thân. Lưỡi Bạch Hổ vừa rộng vừa dày, dễ dàng bao phủ được toàn bộ âm hộ của nàng. Hoa huyệt non mềm bị đầu lưỡi thô ráp liên tục ma sát, nước dâm hòa lẫn với nước bọt của Bạch Hổ làm cho giữa hai chân của nàng trở nên lộn xộn.
Nàng bị nó liếm đến run hết cả người, sung sướng muốn chết. Ở sâu trong lòng chỉ hận không thể bị nó liếm hết, tốt nhất là có thể để cho đầu lưỡi kia với vào tới điểm nào đó sâu bên trong, liếm cả lục phủ ngũ tạng của nàng để ngăn chặn cảm giác ngứa ngáy sâu bên trong thân thể của nàng.
Đến cùng thì vẫn còn sót lại một chút lý trí, trong lòng nàng biết rõ chuyện đang xảy ra này có bao nhiêu kinh thế hãi tục. Hoắc Vân Dung ôm lấy đầu Bạch Hổ, thân thể sung sướng như muốn bay lên, trong lòng lại thấy thống khổ như sắp ngất đi. Da thịt trên người ửng hồng, nàng bất lực mà lắc đầu, sắc mặt ửng đỏ, khẽ khóc nức nở: “Đừng mà, Tiểu Bạch, đừng có liếm mà… Ưm, nóng quá, muốn tan ra rồi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất