Chương 60: Người nhà
Editor: Gió
Tầng hai của “Một nửa ngọt ngào” có một khu vực được tách riêng ra, bên trên có ghi là “phòng VIP”, thật ra là nơi Mẫn Thiều Kỳ dùng để tiếp người của mình. Ví dụ như có lúc Cố Ngạo đến, có thể phải xử lý một số chuyện, sẽ tới đây ngồi. Mà Mạnh Chương cũng sẽ mang máy tính tới để giải quyết việc, nhưng vì thích bầu không khí bên ngoài hơn, vậy nên cũng không tới đây.
Mà hôm nay bố mẹ của Cố Ngạo đột nhiên tới, nơi này đương nhiên có tác dụng vô cùng to lớn.
Bánh và cà phê Uông Nguyệt Hoa gọi được mang lên đầy đủ, đồ của Mạnh Chương cũng được đưa lên tầng, Mẫn Thiều Kỳ còn đặc biệt mang lên hai miếng bánh kem cheese chanh muối.
Cố Chính Khanh không hứng thú với đồ ngọt cho lắm, chỉ uống cà phê, chỉ thoảng thì ăn mấy miếng bánh mỳ.
Uông Nguyệt Hoa kéo Mẫn Thiều Kỳ nói chuyện, trong giọng nói tràn ngập sự quan tâm.
Mẫn Thiều Kỳ đã rất lâu rồi chưa được nhận sự quan tâm từ một người mẹ, trong lòng cũng cảm thấy có chút ấm áp.
“Cố Ngạo đối xử với con tốt chứ?” Uông Nguyệt Hoa hỏi, sau đó nói: “Thẳng nhỏ Cố Ngạo này ấy mà khuyết điểm nhiều lắm, có lúc quá kiêu ngạo, đâu có hiền lành được như Tiểm Hàm, vậy nên mong con khoan dung với nó một chút, đừng chấp nhặt với nó.”
Mẫn Thiều Kỳ vội lắc đầu, nói: “Không đâu bác gái, Cố Ngạo đối xử với với con tốt lắm, cũng chưa từng cáu giận với con.”
“Ôi, con bác bác còn lạ gì nó? Trong bốn đứa con của bác, đứa khiến người ta lo lắng nhất chính là nó. Tâm cao khí ngạo(1), có lẽ vấn đề là do việc đặt tên, cái này phải trách ba nó.” Uông Nguyệt Hoa cười nói. Thật ra bà cũng không phải lôi điểm xấu của Cố Ngạo ra nói, mà thật sự thì so với mấy đứa nhỏ khác, Cố Ngạo nóng tính hơn nhiều, mặc dù đối xử với người nhà thì không có gì để bàn cãi, nhưng với người ngoài lại chẳng phải người dễ gần gì cho cam.
(1)Ý chỉ người ngạo mạn, tự cho mình tài trí hơn người. Dùng để hình người kiêu căng, ngạo mạn, không coi ai ra gì.
“Anh ấy thật sự rất tốt…” Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy mình không nghĩ ra được bất cứ khuyết điểm nào của Cố Ngạo, tuy là có thể có, nhưng đối với cậu mà nói chẳng đáng là gì cả.
Nụ cười Uông Nguyệt Hoa càng thêm đậm, nói: “Thằng ba nhà bác dùng cách gì để lừa con vậy? Bênh vực nó như vậy?”
Thật ra chuyện của Cố Ngạo và Mẫn Thiều Kỳ, Cố Ngạo, Cố Diễm và Cố Hàm đều đã nói qua với họ, họ đại khái cũng hiểu qua qua. Là người từng trải, kinh nghiệm của bọn họ ở bất cứ phương diện nào cũng nhiều hơn đám nhỏ nhiều, cũng không phải người có tư tưởng xưa cũ, vậy nên với mối tình này, họ đều có thái độ khoan dung và thấu hiểu. Chỉ là muốn gặp mặt Mẫn Thiều Kỳ, họ tin tưởng cảm giác và những gì mình thấy hơn là qua chỉ qua những lời đám nhỏ nói.
Người là một loại động vật thích ngụy trang, giả vờ ngây thơ, giả vờ lương thiện, giả vờ hiền lành… Những kiểu này Uông Nguyệt Hoa và Cố Chính Khanh đều đã gặp rất nhiều rồi, chỉ cần qua một thời gian ở cùng, đều nhìn ra được nagy. Vậy nên giả vờ chỉ có thể lừa gạt một người minh mẫn, nhưng rất khó để lừa gạt được hai người.
Uông Nguyệt Hoa nhìn ra dược sự ngượng ngùng của Mẫn Thiều Kỳ, cũng không biết nói lời ngon ngọt, ít nhất cho đến hiện tại đều chưa từng khen bà và Cố Chính Khanh một câu, đều là nói về Cố Ngạo. Hơn nữa có một tâm trạng rất khó để giả vờ, đó chính là – căng thẳng. Tâm trạng này sẽ lan truyền đến mỗi dây thần kinh và cơ bắp trên cơ thể, dù cho là diễn viên muốn diễn được tâm trạng này, cũng cần phối hợp nhạc nền thích hợp. Hơn nữa căng thẳng và sợ hãi lại không giống nhau, căng thẳn là một loại cảm xúc vô cùng tỉ mỉ. Không giống như sợ hãi còn có kèm thêm sự kéo dài của tâm trạng, vậy nên căng thẳng rất khó để giả vờ.
Hai người cảm nhận được sự căng thẳng trên người Mẫn Thiều Kỳ, nhưng kiểu căng thẳng này không phải là căng thẳng tiêu cực, là sự căng thẳng thấp thỏm bao gồm cả sự ngượng ngùng và bất an của cậu, chỉ hy vọng rằng họ sẽ không ghét cậu, sẽ có thể chấp nhận cậu. Việc này Uông Nguyệt Hoa có thể hiểu. Trước đây bà và Cố Chính Khanh đều đã từng trải qua việc gặp người lớn trong nhà, dù cho bình thường có bình tĩnh thế nào, đến khi đó căng thẳng cũng là điều tất nhiên.
Vậy nên cảm nhận được tâm trạng này từ trên người Mẫn Thiều Kỳ, Uông Nguyệt Hoa lại rất vui vẻ, ít nhất Mẫn Thiều Kỳ thật sự hy vọng mình được chấp nhận, cũng chứng mình hai đứa nhỏ thật sự nghiêm túc với nhau, không phải là chơi đùa trong chốc lát.
“Anh ấy không…không lừa con. Con… thích anh ấy…” Giọng Mẫn Thiều Kỳ càng về sau chính cậu cũng không nghe được.
Thấy cậu như vậy, Cố Chính Khanh ấy vậy mà lại nở nụ cười: “Con đừng căng thẳng như vậy. Các con thích nhau là chuyện tốt. Bác và bác gái con thật ra đã muốn gặp còn từ lâu rồi, dù gì cũng sắp thành người một nhà, nên cũng phải tìm hiểu nhau một chút.” Đối với Trang Duy và Hạ Tử Thần, Cố Chính Khanh cảm giác mình thi thoảng còn có thể có bộ dạng một người cha nghiêm khắc, nói chuyện với hai đứa con về chuyện học hành, công việc, sự nghiệp các thứ, nhưng với Mẫn Thiều Kỳ, ông cảm thấy dường như mình chỉ có thể chiều chuộng mà thôi, Mẫn Thiều Kỳ quá đơn thuần, biểu hiện cảm xúc cũng rất trực tiếp, căn bản không giấu được, có lẽ là do tiếp xúc xã hội quá muộn, nhưng thứ hiếm có nhất chính là như đơn thuần như thế này, vậy nên về mặt tình cảm mới cố chấp đến vậy, mới có thể khiến con ông khó dứt bỏ đến vậỵ.
Mẫn Thiều Kỳ nhìn Uông Nguyệt Hoa rồi lại nhìn Cố Chính Khanh, nhỏ giọng hỏi: “Các bác… không phản đối sao ạ?”
Uông Nguyệt Hoa cười ha ha một tiếng, nói: “Có cái gì mà phải phản đối, bác sinh mấy đứa nó ra cũng không phải để sắp đặt cuộc đời chúng nó, mà là để cho chúng có một cuộc sống tốt đẹp.”
Cố Chính Khanh gật đầu, “Các con chỉ cần vui vẻ sống cuộc sống của các con, đừng để người nhà lo lắng là được rồi.”
Trong lòng Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy vô cùng ấm áp, cậu không ngờ rằng tình cảm của cậu và Cố Ngạo lại được chấp nhận một cách dễ dàng đến vậy.
Chỉ là cậu không biết rằng, vào lúc cậu không hề hay biết, Cố Ngạo, Cố Diễm và Cố Hàm đều đã từng nói với bố mẹ họ rất nhiều lần. Đương nhiên, trọng điểm không phải Cố Chính Khanh và Uông Nguyệt Hoa sẽ phản đối, mà là để hai người họ có chút hiểu biết về Mẫn Thiều Kỳ, cũng có chút tin tưởng hơn về chuyện tình cảm của Mẫn Thiều Kỳ và Cố Ngạo.
“Con cảm ơn ạ.” Mắt Mẫn Thiều Kỳ có hơi nong nóng, vào lúc này, cậu thực sự cảm thấy rằng cậu sẽ lại có được một gia đình với những người nhà yêu quý cậu.
Uông Nguyệt Hoa vuốt ve mái tóc của Mẫn Thiều Kỳ, nói: “Cố Ngạo có chỗ nào không tốt, con cứ nói với bác, đừng nhường nó.”
Mẫn Thiều Kỳ cố gắng chớp mắt, muốn đem sự ướt át trong mắt chảy ngược vào, nói: “Anh ấy thực sự rất tốt.”
Uông Nguyệt Hoa bật cười, nói: “Được rồi, được rồi, được rồi, con thấy tốt là được rồi. Bác thấy con ấy mà người tình trong mắt hóa Tây Thi mất rồi.” Trêu Mẫn Thiều Kỳ là việc mà bà thấy rất thú vị.
Mẫn Thiều Kỳ mím mím môi, khuôn mặt đỏ bừng – không ngờ rằng tính cách của Cố phu nhân lại tốt đến vậy.
Cố Chính Khanh xem giờ rồi nói: “Chọn ngày không bằng đúng lúc, Tiểu Chương, con gọi điện bảo chúng nó để trống thời gian tối nay, cả nhà ra ngoài ăn cơm.
“Vâng.” Mạnh Chương gật đầu. Chuyện này chắc chắn phải đển vãn bối như cậu liên lạc rồi.
Nhưng gọi xong bốn cuộc điện thoại, Mạnh Chương cũng cảm nhận được rõ ràng sự khác nhau trong phong cách sống của bốn anh em Cố gia.
Lúc gọi điện cho Cố Diễm, Cố Diễm nói sẽ bảo thư ký hủy bỏ công việc buổi tối, hôm nay Trang Duy đúng lúc không có việc, buổi tối anh về thẳng nhà đón người – Người này rõ ràng là người có sự nghiệp.
Lúc gọi diện cho Cố Hàm, Cố Hàm rất vui vẻ đồng ý, nói hôm nay đúng lúc không phải trực đêm – Người này là người độc thân.
Lúc gọi cho Cố Ngạo, Cố Ngạo ở đầu dây bên kia cứ hỏi mãi xem Mẫn Thiều Kỳ có bị dọa không, tâm trạng thế nào rồi, có bị dọa khóc không – Người này thì coi Mẫn Thiều Kỳ là trung tâm.
Lúc gọi cho Cố Hủ, Cố Hủ hỏi Hạ Tử Thần ở bên cạnh buổi tối với kế hoạch gì không, sau đó xác nhận sẽ đến đúng giờ – Người này sự nghiệp và tình cảm dính liền với nhau, cả hai dính lấy nhau như hình với bóng.
Bởi vì quyết định đột ngột, vậy nên quyết định địa điểm ăn cơm phải ở nhà, mà là ở một nhà hàng cao cấp.
Nhà hàng này có rất nhiều món, phong cách trang trí cũng khá dễ chịu, quần áo của phục vụ đều rất quy củ, hơn nữa đều là phòng riêng, tính riêng tư rất tốt, rất thích hợp để ăn cơm gia đình hoặc các trường hợp tụ họp bạn bè không mang tính nhạỵ cảm.
Mạnh Chương dù không phải người Cố gia, nhưng được nuôi dạy bên cạnh ông Uông, Cố gia cũng coi cậu như con trong nhà, vậy nên đương nhiên cũng không thể thiếu cậu. Mạnh Chương đều thân với anh em Cố gia, đương nhiên cũng không ngại ngùng gì cả, bữa cơm gia đình của Cố gia cậu đã tham gia rất nhiều lần rồi.
Lần ăn cơm này cuối cùng Mẫn Thiều Kỳ cũng gặp được Tứ thiếu Cố Hủ và Hạ Tử Thần người yêu của Cố Hủ. Cố Hủ rất đẹp trai, trên người mang theo sự tự tin và phong độ của một người trẻ tuổi, đối xử với Hạ Tử Thần rất dịu dàng, trong bữa cơm đều giúp Hạ Tử Thần gặp thức ăn, rót nước. Hạ Tử Thần cũng thật sự rất đẹp, khác hoàn toàn với vẻ đẹp quyết rũ của Trang Duy, là kiểu đẹp sạch sẽ lạnh lùng, hơn nữa giọng nói rất hay, dù cho Mẫn Thiều Kỳ không phải là một người thanh khống đi chăng nữa, cũng không khỏi muốn nghe cậu ấy nói thêm vài câu.
Mẫn Thiều Kỳ sinh cùng năm với Cố Hủ, nhưng so ngày sinh lại nhỏ hơn một chút. Nhưng theo bối phận, Cố Hủ còn phải gọi Mẫn Thiều Kỳ là “anh dâu”, cũng may Cố Hủ không nghịch như Cố Ngạo, vậy nên hai người gọi nhau bằng tên. Nhưng Hạ Tử Thần phải gọi cậu là “anh Thiều Kỳ”, khiến Mẫn Thiều Kỳ đột nhiên cảm thấy có tinh thần trách nhiệm của một người làm anh.
Bởi vì tuổi tác gần nhau, vậy nên Mẫn Thiều Kỳ cùng Hạ Tử Thần và Cố Hủ có nhiều chủ đề chung hơn, dù trông dáng vẻ của Hạ Tử Thần có nhàn nhạt như vậy nhưng không phải là người quá lạnh nhạt.
Sau một bữa cơm, Mẫn Thiều Kỳ đều thân hơn vơi người nhà Cố gia.
Ăn cơm xong đã hơn tám giờ tối.
Cố Ngạo đề nghị mọi người cùng nhau tới quán rượu ngồi, uống rồi hãy về, dù sao cũng hiếm có một lần người một gia có thời gian rảnh rỗi tụ tập với nhau.
Cố Chính Khanh và Uông Nguyệt Hoa cười nói rằng đó nơi mà người trẻ thích thôi, hai người không đi, vừa hay về sớm nghỉ ngơi.
Cố Hủ và Hạ Tử Thần đi về trước, Cố Hủ trước đó đi công tác, đêm qua gần 12h đêm mới về đến nhà, ngày hôm nay lại cần cù chăm chỉ đi làm. Buổi tối gia đình xum họp, lại là vì giới thiệu Mẫn Thiều Kỳ với bọn họ, cậu và Hạ Tử Thần đương niên không thể vắng mặt, nhưng ăn cơm xong cậu càng muốn về nhà để hưởng thụ thế giới hai người với Hạ Tử Thần hơn, hưởng thụ cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, chứ không phải là đi giết thời gian với mấy ông anh.
Cố Ngạo nhìn bóng lưng gấp gáp của Cố Hủ, nói: “Bé út cũng thành thiên từ lâu rồi mà sao đến quán bar cũng không cho đi thế?”
Vẫn là Cố Diễm dùng một câu để nói lên tất cả, “Cố Hủ đi công tác một tuần, nửa đêm qua mới về.”
Đến đây thì mọi người đều hiểu rồi. Cố Ngạo còn huýt sáo về hướng xe Cố Hủ, Cố Hủ đã lên xe rồi, ấn còi một cái coi như đáp lại, sau đó nhấn ga, nghênh ngang rời đi.
Dẫn theo Trang Duy và Cố Hàm, Cố Ngạo đương nhiên xe không chọn mấy quán rượu lộn xộn kia, vậy nên địa điểm đã được quyết định ở quán Giang Hằng hát.
Bởi vì Cố Ngạo đã đặt chỗ trước, vậy nên khi bọn họ đến không phải ngồi tách nhau, mặc dù không phải chỗ trong góc khuất, nhưng chỉ cần chỗ đủ rộng, đủ chỗ ngồi là được rồi.
Bọn họ vừa ngồi xuống, Hoắc Tinh liền đi tới, chào từng người một, nói: “Trùng hợp vậy.”
“Tới một mình à? Sao không hẹn?” Cố Ngạo cười gọi hắn ngồi cùng.
Hoắc Tinh đều quen thân với Cố Diễm và Cố Hàm, ngồi cũng cũng là điều bình thường.
“Nhờ ông chủ ở đây nhập cho tôi mấy bình rượu, tiện đường tới xem một chút.” Hoắc Tinh nói chuyện, anh mắt lại rơi trên người Mạnh Chương. Sau đó rất tự nhiên đi tới, ngồi xuống cạnh Mạnh Chương.
Mạnh Chương chỉ dịch tới bên cạnh một chút, để hai người ngồi không quá chật, động tác tự nhiên không nhìn ra chút mờ ám nào cả, như là một chuyện rất bình thường. Truyện Teen Hay
Thấy Mạnh Chương và Hoắc Tinh giống như chẳng có chuyện như xảy ra, Cố Ngạo cũng không nói gì cả, dù sao có nhưng việc cũng không thích hợp để hỏi ở đây
Tầng hai của “Một nửa ngọt ngào” có một khu vực được tách riêng ra, bên trên có ghi là “phòng VIP”, thật ra là nơi Mẫn Thiều Kỳ dùng để tiếp người của mình. Ví dụ như có lúc Cố Ngạo đến, có thể phải xử lý một số chuyện, sẽ tới đây ngồi. Mà Mạnh Chương cũng sẽ mang máy tính tới để giải quyết việc, nhưng vì thích bầu không khí bên ngoài hơn, vậy nên cũng không tới đây.
Mà hôm nay bố mẹ của Cố Ngạo đột nhiên tới, nơi này đương nhiên có tác dụng vô cùng to lớn.
Bánh và cà phê Uông Nguyệt Hoa gọi được mang lên đầy đủ, đồ của Mạnh Chương cũng được đưa lên tầng, Mẫn Thiều Kỳ còn đặc biệt mang lên hai miếng bánh kem cheese chanh muối.
Cố Chính Khanh không hứng thú với đồ ngọt cho lắm, chỉ uống cà phê, chỉ thoảng thì ăn mấy miếng bánh mỳ.
Uông Nguyệt Hoa kéo Mẫn Thiều Kỳ nói chuyện, trong giọng nói tràn ngập sự quan tâm.
Mẫn Thiều Kỳ đã rất lâu rồi chưa được nhận sự quan tâm từ một người mẹ, trong lòng cũng cảm thấy có chút ấm áp.
“Cố Ngạo đối xử với con tốt chứ?” Uông Nguyệt Hoa hỏi, sau đó nói: “Thẳng nhỏ Cố Ngạo này ấy mà khuyết điểm nhiều lắm, có lúc quá kiêu ngạo, đâu có hiền lành được như Tiểm Hàm, vậy nên mong con khoan dung với nó một chút, đừng chấp nhặt với nó.”
Mẫn Thiều Kỳ vội lắc đầu, nói: “Không đâu bác gái, Cố Ngạo đối xử với với con tốt lắm, cũng chưa từng cáu giận với con.”
“Ôi, con bác bác còn lạ gì nó? Trong bốn đứa con của bác, đứa khiến người ta lo lắng nhất chính là nó. Tâm cao khí ngạo(1), có lẽ vấn đề là do việc đặt tên, cái này phải trách ba nó.” Uông Nguyệt Hoa cười nói. Thật ra bà cũng không phải lôi điểm xấu của Cố Ngạo ra nói, mà thật sự thì so với mấy đứa nhỏ khác, Cố Ngạo nóng tính hơn nhiều, mặc dù đối xử với người nhà thì không có gì để bàn cãi, nhưng với người ngoài lại chẳng phải người dễ gần gì cho cam.
(1)Ý chỉ người ngạo mạn, tự cho mình tài trí hơn người. Dùng để hình người kiêu căng, ngạo mạn, không coi ai ra gì.
“Anh ấy thật sự rất tốt…” Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy mình không nghĩ ra được bất cứ khuyết điểm nào của Cố Ngạo, tuy là có thể có, nhưng đối với cậu mà nói chẳng đáng là gì cả.
Nụ cười Uông Nguyệt Hoa càng thêm đậm, nói: “Thằng ba nhà bác dùng cách gì để lừa con vậy? Bênh vực nó như vậy?”
Thật ra chuyện của Cố Ngạo và Mẫn Thiều Kỳ, Cố Ngạo, Cố Diễm và Cố Hàm đều đã nói qua với họ, họ đại khái cũng hiểu qua qua. Là người từng trải, kinh nghiệm của bọn họ ở bất cứ phương diện nào cũng nhiều hơn đám nhỏ nhiều, cũng không phải người có tư tưởng xưa cũ, vậy nên với mối tình này, họ đều có thái độ khoan dung và thấu hiểu. Chỉ là muốn gặp mặt Mẫn Thiều Kỳ, họ tin tưởng cảm giác và những gì mình thấy hơn là qua chỉ qua những lời đám nhỏ nói.
Người là một loại động vật thích ngụy trang, giả vờ ngây thơ, giả vờ lương thiện, giả vờ hiền lành… Những kiểu này Uông Nguyệt Hoa và Cố Chính Khanh đều đã gặp rất nhiều rồi, chỉ cần qua một thời gian ở cùng, đều nhìn ra được nagy. Vậy nên giả vờ chỉ có thể lừa gạt một người minh mẫn, nhưng rất khó để lừa gạt được hai người.
Uông Nguyệt Hoa nhìn ra dược sự ngượng ngùng của Mẫn Thiều Kỳ, cũng không biết nói lời ngon ngọt, ít nhất cho đến hiện tại đều chưa từng khen bà và Cố Chính Khanh một câu, đều là nói về Cố Ngạo. Hơn nữa có một tâm trạng rất khó để giả vờ, đó chính là – căng thẳng. Tâm trạng này sẽ lan truyền đến mỗi dây thần kinh và cơ bắp trên cơ thể, dù cho là diễn viên muốn diễn được tâm trạng này, cũng cần phối hợp nhạc nền thích hợp. Hơn nữa căng thẳng và sợ hãi lại không giống nhau, căng thẳn là một loại cảm xúc vô cùng tỉ mỉ. Không giống như sợ hãi còn có kèm thêm sự kéo dài của tâm trạng, vậy nên căng thẳng rất khó để giả vờ.
Hai người cảm nhận được sự căng thẳng trên người Mẫn Thiều Kỳ, nhưng kiểu căng thẳng này không phải là căng thẳng tiêu cực, là sự căng thẳng thấp thỏm bao gồm cả sự ngượng ngùng và bất an của cậu, chỉ hy vọng rằng họ sẽ không ghét cậu, sẽ có thể chấp nhận cậu. Việc này Uông Nguyệt Hoa có thể hiểu. Trước đây bà và Cố Chính Khanh đều đã từng trải qua việc gặp người lớn trong nhà, dù cho bình thường có bình tĩnh thế nào, đến khi đó căng thẳng cũng là điều tất nhiên.
Vậy nên cảm nhận được tâm trạng này từ trên người Mẫn Thiều Kỳ, Uông Nguyệt Hoa lại rất vui vẻ, ít nhất Mẫn Thiều Kỳ thật sự hy vọng mình được chấp nhận, cũng chứng mình hai đứa nhỏ thật sự nghiêm túc với nhau, không phải là chơi đùa trong chốc lát.
“Anh ấy không…không lừa con. Con… thích anh ấy…” Giọng Mẫn Thiều Kỳ càng về sau chính cậu cũng không nghe được.
Thấy cậu như vậy, Cố Chính Khanh ấy vậy mà lại nở nụ cười: “Con đừng căng thẳng như vậy. Các con thích nhau là chuyện tốt. Bác và bác gái con thật ra đã muốn gặp còn từ lâu rồi, dù gì cũng sắp thành người một nhà, nên cũng phải tìm hiểu nhau một chút.” Đối với Trang Duy và Hạ Tử Thần, Cố Chính Khanh cảm giác mình thi thoảng còn có thể có bộ dạng một người cha nghiêm khắc, nói chuyện với hai đứa con về chuyện học hành, công việc, sự nghiệp các thứ, nhưng với Mẫn Thiều Kỳ, ông cảm thấy dường như mình chỉ có thể chiều chuộng mà thôi, Mẫn Thiều Kỳ quá đơn thuần, biểu hiện cảm xúc cũng rất trực tiếp, căn bản không giấu được, có lẽ là do tiếp xúc xã hội quá muộn, nhưng thứ hiếm có nhất chính là như đơn thuần như thế này, vậy nên về mặt tình cảm mới cố chấp đến vậy, mới có thể khiến con ông khó dứt bỏ đến vậỵ.
Mẫn Thiều Kỳ nhìn Uông Nguyệt Hoa rồi lại nhìn Cố Chính Khanh, nhỏ giọng hỏi: “Các bác… không phản đối sao ạ?”
Uông Nguyệt Hoa cười ha ha một tiếng, nói: “Có cái gì mà phải phản đối, bác sinh mấy đứa nó ra cũng không phải để sắp đặt cuộc đời chúng nó, mà là để cho chúng có một cuộc sống tốt đẹp.”
Cố Chính Khanh gật đầu, “Các con chỉ cần vui vẻ sống cuộc sống của các con, đừng để người nhà lo lắng là được rồi.”
Trong lòng Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy vô cùng ấm áp, cậu không ngờ rằng tình cảm của cậu và Cố Ngạo lại được chấp nhận một cách dễ dàng đến vậy.
Chỉ là cậu không biết rằng, vào lúc cậu không hề hay biết, Cố Ngạo, Cố Diễm và Cố Hàm đều đã từng nói với bố mẹ họ rất nhiều lần. Đương nhiên, trọng điểm không phải Cố Chính Khanh và Uông Nguyệt Hoa sẽ phản đối, mà là để hai người họ có chút hiểu biết về Mẫn Thiều Kỳ, cũng có chút tin tưởng hơn về chuyện tình cảm của Mẫn Thiều Kỳ và Cố Ngạo.
“Con cảm ơn ạ.” Mắt Mẫn Thiều Kỳ có hơi nong nóng, vào lúc này, cậu thực sự cảm thấy rằng cậu sẽ lại có được một gia đình với những người nhà yêu quý cậu.
Uông Nguyệt Hoa vuốt ve mái tóc của Mẫn Thiều Kỳ, nói: “Cố Ngạo có chỗ nào không tốt, con cứ nói với bác, đừng nhường nó.”
Mẫn Thiều Kỳ cố gắng chớp mắt, muốn đem sự ướt át trong mắt chảy ngược vào, nói: “Anh ấy thực sự rất tốt.”
Uông Nguyệt Hoa bật cười, nói: “Được rồi, được rồi, được rồi, con thấy tốt là được rồi. Bác thấy con ấy mà người tình trong mắt hóa Tây Thi mất rồi.” Trêu Mẫn Thiều Kỳ là việc mà bà thấy rất thú vị.
Mẫn Thiều Kỳ mím mím môi, khuôn mặt đỏ bừng – không ngờ rằng tính cách của Cố phu nhân lại tốt đến vậy.
Cố Chính Khanh xem giờ rồi nói: “Chọn ngày không bằng đúng lúc, Tiểu Chương, con gọi điện bảo chúng nó để trống thời gian tối nay, cả nhà ra ngoài ăn cơm.
“Vâng.” Mạnh Chương gật đầu. Chuyện này chắc chắn phải đển vãn bối như cậu liên lạc rồi.
Nhưng gọi xong bốn cuộc điện thoại, Mạnh Chương cũng cảm nhận được rõ ràng sự khác nhau trong phong cách sống của bốn anh em Cố gia.
Lúc gọi điện cho Cố Diễm, Cố Diễm nói sẽ bảo thư ký hủy bỏ công việc buổi tối, hôm nay Trang Duy đúng lúc không có việc, buổi tối anh về thẳng nhà đón người – Người này rõ ràng là người có sự nghiệp.
Lúc gọi diện cho Cố Hàm, Cố Hàm rất vui vẻ đồng ý, nói hôm nay đúng lúc không phải trực đêm – Người này là người độc thân.
Lúc gọi cho Cố Ngạo, Cố Ngạo ở đầu dây bên kia cứ hỏi mãi xem Mẫn Thiều Kỳ có bị dọa không, tâm trạng thế nào rồi, có bị dọa khóc không – Người này thì coi Mẫn Thiều Kỳ là trung tâm.
Lúc gọi cho Cố Hủ, Cố Hủ hỏi Hạ Tử Thần ở bên cạnh buổi tối với kế hoạch gì không, sau đó xác nhận sẽ đến đúng giờ – Người này sự nghiệp và tình cảm dính liền với nhau, cả hai dính lấy nhau như hình với bóng.
Bởi vì quyết định đột ngột, vậy nên quyết định địa điểm ăn cơm phải ở nhà, mà là ở một nhà hàng cao cấp.
Nhà hàng này có rất nhiều món, phong cách trang trí cũng khá dễ chịu, quần áo của phục vụ đều rất quy củ, hơn nữa đều là phòng riêng, tính riêng tư rất tốt, rất thích hợp để ăn cơm gia đình hoặc các trường hợp tụ họp bạn bè không mang tính nhạỵ cảm.
Mạnh Chương dù không phải người Cố gia, nhưng được nuôi dạy bên cạnh ông Uông, Cố gia cũng coi cậu như con trong nhà, vậy nên đương nhiên cũng không thể thiếu cậu. Mạnh Chương đều thân với anh em Cố gia, đương nhiên cũng không ngại ngùng gì cả, bữa cơm gia đình của Cố gia cậu đã tham gia rất nhiều lần rồi.
Lần ăn cơm này cuối cùng Mẫn Thiều Kỳ cũng gặp được Tứ thiếu Cố Hủ và Hạ Tử Thần người yêu của Cố Hủ. Cố Hủ rất đẹp trai, trên người mang theo sự tự tin và phong độ của một người trẻ tuổi, đối xử với Hạ Tử Thần rất dịu dàng, trong bữa cơm đều giúp Hạ Tử Thần gặp thức ăn, rót nước. Hạ Tử Thần cũng thật sự rất đẹp, khác hoàn toàn với vẻ đẹp quyết rũ của Trang Duy, là kiểu đẹp sạch sẽ lạnh lùng, hơn nữa giọng nói rất hay, dù cho Mẫn Thiều Kỳ không phải là một người thanh khống đi chăng nữa, cũng không khỏi muốn nghe cậu ấy nói thêm vài câu.
Mẫn Thiều Kỳ sinh cùng năm với Cố Hủ, nhưng so ngày sinh lại nhỏ hơn một chút. Nhưng theo bối phận, Cố Hủ còn phải gọi Mẫn Thiều Kỳ là “anh dâu”, cũng may Cố Hủ không nghịch như Cố Ngạo, vậy nên hai người gọi nhau bằng tên. Nhưng Hạ Tử Thần phải gọi cậu là “anh Thiều Kỳ”, khiến Mẫn Thiều Kỳ đột nhiên cảm thấy có tinh thần trách nhiệm của một người làm anh.
Bởi vì tuổi tác gần nhau, vậy nên Mẫn Thiều Kỳ cùng Hạ Tử Thần và Cố Hủ có nhiều chủ đề chung hơn, dù trông dáng vẻ của Hạ Tử Thần có nhàn nhạt như vậy nhưng không phải là người quá lạnh nhạt.
Sau một bữa cơm, Mẫn Thiều Kỳ đều thân hơn vơi người nhà Cố gia.
Ăn cơm xong đã hơn tám giờ tối.
Cố Ngạo đề nghị mọi người cùng nhau tới quán rượu ngồi, uống rồi hãy về, dù sao cũng hiếm có một lần người một gia có thời gian rảnh rỗi tụ tập với nhau.
Cố Chính Khanh và Uông Nguyệt Hoa cười nói rằng đó nơi mà người trẻ thích thôi, hai người không đi, vừa hay về sớm nghỉ ngơi.
Cố Hủ và Hạ Tử Thần đi về trước, Cố Hủ trước đó đi công tác, đêm qua gần 12h đêm mới về đến nhà, ngày hôm nay lại cần cù chăm chỉ đi làm. Buổi tối gia đình xum họp, lại là vì giới thiệu Mẫn Thiều Kỳ với bọn họ, cậu và Hạ Tử Thần đương niên không thể vắng mặt, nhưng ăn cơm xong cậu càng muốn về nhà để hưởng thụ thế giới hai người với Hạ Tử Thần hơn, hưởng thụ cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, chứ không phải là đi giết thời gian với mấy ông anh.
Cố Ngạo nhìn bóng lưng gấp gáp của Cố Hủ, nói: “Bé út cũng thành thiên từ lâu rồi mà sao đến quán bar cũng không cho đi thế?”
Vẫn là Cố Diễm dùng một câu để nói lên tất cả, “Cố Hủ đi công tác một tuần, nửa đêm qua mới về.”
Đến đây thì mọi người đều hiểu rồi. Cố Ngạo còn huýt sáo về hướng xe Cố Hủ, Cố Hủ đã lên xe rồi, ấn còi một cái coi như đáp lại, sau đó nhấn ga, nghênh ngang rời đi.
Dẫn theo Trang Duy và Cố Hàm, Cố Ngạo đương nhiên xe không chọn mấy quán rượu lộn xộn kia, vậy nên địa điểm đã được quyết định ở quán Giang Hằng hát.
Bởi vì Cố Ngạo đã đặt chỗ trước, vậy nên khi bọn họ đến không phải ngồi tách nhau, mặc dù không phải chỗ trong góc khuất, nhưng chỉ cần chỗ đủ rộng, đủ chỗ ngồi là được rồi.
Bọn họ vừa ngồi xuống, Hoắc Tinh liền đi tới, chào từng người một, nói: “Trùng hợp vậy.”
“Tới một mình à? Sao không hẹn?” Cố Ngạo cười gọi hắn ngồi cùng.
Hoắc Tinh đều quen thân với Cố Diễm và Cố Hàm, ngồi cũng cũng là điều bình thường.
“Nhờ ông chủ ở đây nhập cho tôi mấy bình rượu, tiện đường tới xem một chút.” Hoắc Tinh nói chuyện, anh mắt lại rơi trên người Mạnh Chương. Sau đó rất tự nhiên đi tới, ngồi xuống cạnh Mạnh Chương.
Mạnh Chương chỉ dịch tới bên cạnh một chút, để hai người ngồi không quá chật, động tác tự nhiên không nhìn ra chút mờ ám nào cả, như là một chuyện rất bình thường. Truyện Teen Hay
Thấy Mạnh Chương và Hoắc Tinh giống như chẳng có chuyện như xảy ra, Cố Ngạo cũng không nói gì cả, dù sao có nhưng việc cũng không thích hợp để hỏi ở đây
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất