Chương 4: Muốn Chết, Ta Thành Toàn Cho Ngươi
Những học viên đang chuẩn bị rời đi bỗng chốc dừng bước, trên mặt mang theo vẻ thích thú nhìn về phía này.
"Có trò hay để xem rồi!"
Ai cũng biết, Ngô Phàm là một trong những kẻ theo đuổi Tô Thanh Lạc.
Chỉ tiếc, Tô Thanh Lạc chưa từng liếc mắt nhìn hắn ta lấy một lần.
Diệp Vân Phi ngẩng đầu, thần sắc điềm nhiên nhìn Ngô Phàm, trong ánh mắt bình tĩnh ấy lại ẩn chứa một tia nguy hiểm khó lường.
"Tên phế vật này, hôm nay có vẻ hơi khác."
Ngô Phàm khẽ giật mình.
Sau khi Diệp Vân Phi mất đi tu vi thì hắn ta đã nhiều lần bắt nạt Diệp Vân Phi.
Mỗi lần nhìn vào mắt Diệp Vân Phi, hắn ta đều thấy sự bất lực và phẫn nộ.
Nhưng hôm nay, chỉ có sự bình tĩnh đến đáng sợ.
"Mau giao Tinh Thạch ghi âm cho ta, đồ của Thanh Lạc, không phải thứ phế vật như ngươi có thể sở hữu.
Còn nữa, trước đây ta đã nhiều lần cảnh cáo ngươi, không được phép tiếp xúc với Thanh Lạc, vậy mà ngươi dám phớt lờ lời ta.
Hiện tại, ngươi có hai lựa chọn.
Thứ nhất, chui qua háng ta, sau đó bị ta đánh một trận.
Thứ hai, để ta đánh một trận, sau đó lại chui qua háng ta."
Ngô Phàm cười nhạo, sải bước tiến về phía Diệp Vân Phi.
Hắn ta là Luyện Thể nhị trọng, đối phó với một tên phế vật không thể tu luyện, dễ như trở bàn tay.
Bỗng nhiên, Ngô Phàm nghiêng người về phía trước, nở nụ cười nham hiểm, ghé sát tai Diệp Vân Phi nói nhỏ.
"Tên phế vật, thật ra tất cả mọi chuyện trước đây, đều là do Diệp Cường thiếu gia sai khiến ta làm, cho nên... ngươi hãy tự hiểu lấy!"
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Vân Phi trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo vô cùng.
"Ngươi muốn chết, ta thành toàn cho ngươi."
Sát khí kinh khủng bỗng chốc bùng phát, khiến nhiệt độ không gian xung quanh trong nháy mắt giảm xuống.
Tuy rằng Diệp Vân Phi đã trọng sinh, nhưng vẫn còn sót lại một tia thần hồn của Thiên Đế, không thể xem thường.
Giờ khắc này, Ngô Phàm cảm giác mình như bị một con hung thú thời hồng hoang nhìn chằm chằm, sợ hãi liên tục lùi về sau.
"Tên phế vật, ngươi..."
Ngô Phàm tức giận ngập trời.
Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, một nắm đấm đã nhanh như chớp phóng đại trong mắt hắn ta, hung hăng đập vào mặt.
“Rầm!”
Ngô Phàm rất muốn né tránh, nhưng tốc độ nắm đấm quá nhanh, không lệch một ly, đánh trúng mũi hắn ta.
“Ầm...”
Ngô Phàm bay ngược ra ngoài, sau đó nặng nề ngã xuống đất, đầu nghiêng sang một bên, ngất xỉu.
Diệp Vân Phi mặt không chút thay đổi, xoay người rời đi.
Phía sau, từng ánh mắt không thể tin nổi, kinh hãi nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Vân Phi.
Điều này... sao có thể!?
...
Lúc này, tại một con đường tấp nập người qua lại trong Viên Nguyệt học cung.
“Rầm!”
Một tiếng động trầm đục vang lên, một bóng người chật vật bay ngược ra ngoài, thân thể cọ xát trên mặt đất tạo thành một vệt dài.
Đó là một thiếu niên dáng người cường tráng, lúc này mặt mũi bê bết máu, quần áo trên người bị xé rách tả tơi.
"Xương cốt cũng thật cứng a!"
Một thiếu niên áo lam mặt mày hung dữ, vừa huơ huơ nắm đấm, vừa nhìn thiếu niên cường tráng đang nằm trên đất cười nhạo.
Xung quanh tụ tập rất đông học viên xem náo nhiệt.
"Tần Phong, rốt cuộc ta đã đắc tội gì với ngươi, tại sao ngươi lại đánh ta?"
Thiếu niên cường tráng đưa tay lau đi vết máu trên mặt, phẫn uất chất vấn.
Hắn tên là Chu Mộc, là học viên của Viên Nguyệt học cung.
Sau khi Diệp Vân Phi trở thành phế nhân, chỉ có Chu Mộc còn nguyện ý kết giao với Diệp Vân Phi, coi hắn là bạn tốt.
Còn tên thiếu niên áo lam ra tay đánh người kia, chính là Tần Phong!
Con cháu dòng chính của Tần gia Viên Nguyệt thành!
Trước đây, cũng chính hắn ta đã đánh Diệp Vân Phi bị thương, khiến Diệp Vân Phi phải nằm trên cáng được khiêng về Diệp gia.
Tần Phong nhìn Chu Mộc với vẻ mặt giễu cợt.
"Đắc tội ta? Chỉ bằng thứ rác rưởi như ngươi, có tư cách đắc tội ta sao? Muốn trách, thì trách ngươi và tên phế vật Diệp Vân Phi kia đi quá gần, khiến ta rất khó chịu, cho nên... ta muốn biến ngươi thành phế vật giống như Diệp Vân Phi!"
Sau lưng Tần Phong, còn đứng sáu bảy thiếu niên khác vẻ mặt ngạo mạn, bọn họ đều là con cháu của Tần gia!
"Tần Phong, ngươi quá đáng lắm rồi!"
Chu Mộc gầm lên.
"Mẹ kiếp, còn dám cãi lời! Ta muốn xem, xương cốt của ngươi rốt cuộc cứng đến mức nào!"
Tần Phong lại xông về phía Chu Mộc, thế công hung hãn vô cùng.
"Tần Phong, ngươi ức hiếp người quá đáng, ta liều mạng với ngươi!"
Trong lòng Chu Mộc tràn đầy phẫn uất, hét lớn một tiếng, như phát điên lao thẳng về phía Tần Phong.
Tuy nhiên, Chu Mộc chỉ có tu vi Luyện Thể nhất trọng.
Mà Tần Phong đã là Luyện Thể tứ trọng.
Chênh lệch giữa hai người quá lớn.
“Rầm!”
Chu Mộc lại bị Tần Phong một quyền đánh bay, liên tục phun máu.
Nhưng lúc này sự phản kháng của Chu Mộc, lại triệt để chọc giận Tần Phong.
"Thứ ti tiện không bằng chó lợn, hôm nay ta phế bỏ ngươi, để ngươi đi theo hầu hạ tên phế vật Diệp Vân Phi kia!"
Nói xong, Tần Phong dồn lực vào chân, đột ngột lao ra, nắm đấm phải mang theo linh lực cường đại, hung hăng đánh về phía đan điền của Chu Mộc.
Những học viên đang xem náo nhiệt xung quanh, chứng kiến cảnh này cũng nhịn không được nhỏ giọng bàn tán.
"Chu Mộc tiêu đời rồi, một quyền này đánh trúng, chắc chắn sẽ bị phế."
"Phế thì đã sao? Tần Phong là con cháu dòng chính của Tần gia, cho dù đánh chết người cũng chẳng ai dám nói gì!"
...
Chu Mộc nhìn nắm đấm mang theo linh lực uy áp cường đại của Tần Phong đang lao tới, trong lòng không khỏi dâng lên một trận tuyệt vọng.
"Mình sắp bị phế bỏ rồi sao?"
Hắn biết, với thân phận của Tần Phong, cho dù thật sự đánh chết mình, cũng không có chỗ nào để nói lý lẽ.
Ngay sau đó.
“Rầm!”
Một tiếng động trầm đục vang lên, tiếp theo là một luồng khí lãng mạnh mẽ, khiến gương mặt Chu Mộc rung lên nhè nhẹ.
"Xin lỗi, ta đến muộn."
Sau đó, một giọng nói áy náy truyền vào tai Chu Mộc.
"Phi ca!?"
Chu Mộc toàn thân chấn động, vội vàng quay đầu lại.
Chỉ thấy một thiếu niên dáng người hơi gầy, không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh, trên mặt mang theo nụ cười khiến người ta an tâm khó tả.
"Có trò hay để xem rồi!"
Ai cũng biết, Ngô Phàm là một trong những kẻ theo đuổi Tô Thanh Lạc.
Chỉ tiếc, Tô Thanh Lạc chưa từng liếc mắt nhìn hắn ta lấy một lần.
Diệp Vân Phi ngẩng đầu, thần sắc điềm nhiên nhìn Ngô Phàm, trong ánh mắt bình tĩnh ấy lại ẩn chứa một tia nguy hiểm khó lường.
"Tên phế vật này, hôm nay có vẻ hơi khác."
Ngô Phàm khẽ giật mình.
Sau khi Diệp Vân Phi mất đi tu vi thì hắn ta đã nhiều lần bắt nạt Diệp Vân Phi.
Mỗi lần nhìn vào mắt Diệp Vân Phi, hắn ta đều thấy sự bất lực và phẫn nộ.
Nhưng hôm nay, chỉ có sự bình tĩnh đến đáng sợ.
"Mau giao Tinh Thạch ghi âm cho ta, đồ của Thanh Lạc, không phải thứ phế vật như ngươi có thể sở hữu.
Còn nữa, trước đây ta đã nhiều lần cảnh cáo ngươi, không được phép tiếp xúc với Thanh Lạc, vậy mà ngươi dám phớt lờ lời ta.
Hiện tại, ngươi có hai lựa chọn.
Thứ nhất, chui qua háng ta, sau đó bị ta đánh một trận.
Thứ hai, để ta đánh một trận, sau đó lại chui qua háng ta."
Ngô Phàm cười nhạo, sải bước tiến về phía Diệp Vân Phi.
Hắn ta là Luyện Thể nhị trọng, đối phó với một tên phế vật không thể tu luyện, dễ như trở bàn tay.
Bỗng nhiên, Ngô Phàm nghiêng người về phía trước, nở nụ cười nham hiểm, ghé sát tai Diệp Vân Phi nói nhỏ.
"Tên phế vật, thật ra tất cả mọi chuyện trước đây, đều là do Diệp Cường thiếu gia sai khiến ta làm, cho nên... ngươi hãy tự hiểu lấy!"
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Vân Phi trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo vô cùng.
"Ngươi muốn chết, ta thành toàn cho ngươi."
Sát khí kinh khủng bỗng chốc bùng phát, khiến nhiệt độ không gian xung quanh trong nháy mắt giảm xuống.
Tuy rằng Diệp Vân Phi đã trọng sinh, nhưng vẫn còn sót lại một tia thần hồn của Thiên Đế, không thể xem thường.
Giờ khắc này, Ngô Phàm cảm giác mình như bị một con hung thú thời hồng hoang nhìn chằm chằm, sợ hãi liên tục lùi về sau.
"Tên phế vật, ngươi..."
Ngô Phàm tức giận ngập trời.
Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, một nắm đấm đã nhanh như chớp phóng đại trong mắt hắn ta, hung hăng đập vào mặt.
“Rầm!”
Ngô Phàm rất muốn né tránh, nhưng tốc độ nắm đấm quá nhanh, không lệch một ly, đánh trúng mũi hắn ta.
“Ầm...”
Ngô Phàm bay ngược ra ngoài, sau đó nặng nề ngã xuống đất, đầu nghiêng sang một bên, ngất xỉu.
Diệp Vân Phi mặt không chút thay đổi, xoay người rời đi.
Phía sau, từng ánh mắt không thể tin nổi, kinh hãi nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Vân Phi.
Điều này... sao có thể!?
...
Lúc này, tại một con đường tấp nập người qua lại trong Viên Nguyệt học cung.
“Rầm!”
Một tiếng động trầm đục vang lên, một bóng người chật vật bay ngược ra ngoài, thân thể cọ xát trên mặt đất tạo thành một vệt dài.
Đó là một thiếu niên dáng người cường tráng, lúc này mặt mũi bê bết máu, quần áo trên người bị xé rách tả tơi.
"Xương cốt cũng thật cứng a!"
Một thiếu niên áo lam mặt mày hung dữ, vừa huơ huơ nắm đấm, vừa nhìn thiếu niên cường tráng đang nằm trên đất cười nhạo.
Xung quanh tụ tập rất đông học viên xem náo nhiệt.
"Tần Phong, rốt cuộc ta đã đắc tội gì với ngươi, tại sao ngươi lại đánh ta?"
Thiếu niên cường tráng đưa tay lau đi vết máu trên mặt, phẫn uất chất vấn.
Hắn tên là Chu Mộc, là học viên của Viên Nguyệt học cung.
Sau khi Diệp Vân Phi trở thành phế nhân, chỉ có Chu Mộc còn nguyện ý kết giao với Diệp Vân Phi, coi hắn là bạn tốt.
Còn tên thiếu niên áo lam ra tay đánh người kia, chính là Tần Phong!
Con cháu dòng chính của Tần gia Viên Nguyệt thành!
Trước đây, cũng chính hắn ta đã đánh Diệp Vân Phi bị thương, khiến Diệp Vân Phi phải nằm trên cáng được khiêng về Diệp gia.
Tần Phong nhìn Chu Mộc với vẻ mặt giễu cợt.
"Đắc tội ta? Chỉ bằng thứ rác rưởi như ngươi, có tư cách đắc tội ta sao? Muốn trách, thì trách ngươi và tên phế vật Diệp Vân Phi kia đi quá gần, khiến ta rất khó chịu, cho nên... ta muốn biến ngươi thành phế vật giống như Diệp Vân Phi!"
Sau lưng Tần Phong, còn đứng sáu bảy thiếu niên khác vẻ mặt ngạo mạn, bọn họ đều là con cháu của Tần gia!
"Tần Phong, ngươi quá đáng lắm rồi!"
Chu Mộc gầm lên.
"Mẹ kiếp, còn dám cãi lời! Ta muốn xem, xương cốt của ngươi rốt cuộc cứng đến mức nào!"
Tần Phong lại xông về phía Chu Mộc, thế công hung hãn vô cùng.
"Tần Phong, ngươi ức hiếp người quá đáng, ta liều mạng với ngươi!"
Trong lòng Chu Mộc tràn đầy phẫn uất, hét lớn một tiếng, như phát điên lao thẳng về phía Tần Phong.
Tuy nhiên, Chu Mộc chỉ có tu vi Luyện Thể nhất trọng.
Mà Tần Phong đã là Luyện Thể tứ trọng.
Chênh lệch giữa hai người quá lớn.
“Rầm!”
Chu Mộc lại bị Tần Phong một quyền đánh bay, liên tục phun máu.
Nhưng lúc này sự phản kháng của Chu Mộc, lại triệt để chọc giận Tần Phong.
"Thứ ti tiện không bằng chó lợn, hôm nay ta phế bỏ ngươi, để ngươi đi theo hầu hạ tên phế vật Diệp Vân Phi kia!"
Nói xong, Tần Phong dồn lực vào chân, đột ngột lao ra, nắm đấm phải mang theo linh lực cường đại, hung hăng đánh về phía đan điền của Chu Mộc.
Những học viên đang xem náo nhiệt xung quanh, chứng kiến cảnh này cũng nhịn không được nhỏ giọng bàn tán.
"Chu Mộc tiêu đời rồi, một quyền này đánh trúng, chắc chắn sẽ bị phế."
"Phế thì đã sao? Tần Phong là con cháu dòng chính của Tần gia, cho dù đánh chết người cũng chẳng ai dám nói gì!"
...
Chu Mộc nhìn nắm đấm mang theo linh lực uy áp cường đại của Tần Phong đang lao tới, trong lòng không khỏi dâng lên một trận tuyệt vọng.
"Mình sắp bị phế bỏ rồi sao?"
Hắn biết, với thân phận của Tần Phong, cho dù thật sự đánh chết mình, cũng không có chỗ nào để nói lý lẽ.
Ngay sau đó.
“Rầm!”
Một tiếng động trầm đục vang lên, tiếp theo là một luồng khí lãng mạnh mẽ, khiến gương mặt Chu Mộc rung lên nhè nhẹ.
"Xin lỗi, ta đến muộn."
Sau đó, một giọng nói áy náy truyền vào tai Chu Mộc.
"Phi ca!?"
Chu Mộc toàn thân chấn động, vội vàng quay đầu lại.
Chỉ thấy một thiếu niên dáng người hơi gầy, không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh, trên mặt mang theo nụ cười khiến người ta an tâm khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất