Chương 5: Hồ sen.
Thức dậy với cái đầu đau nhức, Vũ Lam Trạch Văn nhíu mày nhớ lại lúc trước khi mình bất tỉnh càng cảm thấy cay cú hơn, mà lần này ăn cay đủ ở chỗ tưởng rằng hắn nằm sẵn trên thớt là có thể thịt rồi nhưng không, tên cáo già ấy thật lắm chiêu trò.
Hắn ta ngồi tự nói mình nghe: "Ta không tin là ta không ăn sạch ngươi từ đầu đến cuối."
Gặp Vũ Lam Trạch Chương đang vờn mèo gần đó thư thả với người múa hát linh đình trước mặt hắn, lại cảm thấy bản thân không cam lòng, bị chơi hai vố đau đớn từ hôm trước đến hôm nay khiến Vũ Lam Trạch Văn nhìn gì cũng cay mắt.
Hắn ta liền đến trước mặt Vũ Lam Trạch Chương kéo tai hắn quát: "Đệ ta được lắm, sáng ngồi chơi rảnh rỗi quá nhỉ. Hay là đi biên ải một chuyến cho vui."
Hắn chẳng hiểu sao tự nhiên mình bị xách tai, thấy người hầu gần hắn ta bảo là dạo này quân thượng tâm tình không tốt, vẫn là tránh làm điều mà hắn ta không vừa mắt.
Nhưng mà hắn làm gì khiến hắn ta cay mắt à, không lẽ là do mặt hắn đẹp quá nên bị ca ca ghen tị, mặt hắn lúc này hiện rõ vẻ tự luyến, Vũ Lam Trạch Văn thấy thế liền thấy thằng em mình có vấn đề.
Lại nhớ, hắn quên không nói với ca ca mình đoạn hớn hở nói: "Ca à, hôm trước ta mới quen được mĩ nhân Long tộc xinh đẹp, ca thấy thế nào, nàng cũng có ý với ta."
Hắn ta trước giờ bận tâm quái gì việc thằng em có bao nhiêu bồ chứ, đối với hắn ta, nó có lấy cả thiên hạ thì hắn ta cũng không muốn quản, nhưng chắc tại máu chung thủy nó ăn sâu vào máu của dòng tộc rồi hay sao ấy, mà nhớ năm tháng trước nó quen một mĩ nhân ở Hồ tộc, bị người ta đá ngay sau năm buổi yêu đương, lúc đấy nó khóc nguyên tháng, Vũ Lam Trạch Văn nghe tin xong không biết nên làm gì nữa, chỉ biết úp tay vào mặt mà bất lực rồi hỏi tại sao hắn ta có thằng em ngáo như vậy chứ?
Thấy bảo hình như đấy là huyền cơ của Thanh Khâu, không ngờ Thanh Khâu lại có sở thích đá người khác.
Lần này hắn chọn yêu cô nàng của Long tộc chẳng biết kết cục đi đến đâu, đồng cảm cho sự ngây thơ trong tình yêu của thằng em, Vũ Lam Trạch Văn đặt tay lên vai hắn nói: "Đệ của ta, ta chúc tình yêu này của đệ lâu dài hơn mối tình trước một chút."
Hắn nhíu mày chu mỏ nói: "Ca à, hơn năm ngày rồi."
Vũ Lam Trạch Văn ngạc nhiên đáp: "Thế à, thế thì tiếp tục nha, ta mong là ngươi không bị người ta đá lần nữa."
Vũ Lam Trạch Chương nghe vậy tức đến xì khói đầu, còn Vũ Lam Trạch Văn sau khi bắt nạt thằng em xong thì bước đi thong thả vui vẻ. Đúng là thằng anh củ chuối của năm.
Làm xong việc nhưng lại cảm thấy nhớ tên xấu xa nào đó, bức bách quá nên hắn ta liền chạy đến Vũ Thần để tìm tên xấu xa kia.
Đến nơi thì chẳng thấy hắn trong phòng, ra ngoài thấy điện hắn toàn là hoa sen vàng lung linh toả hương, hắn ta nhìn quanh một lượt xem hắn ở đâu, nhưng chẳng thấy người đâu.
Ra hồ sen vàng trước mặt, hắn ta ngó đầu xuống nhìn mặt nước thì bất thình lình mĩ nhân từ dưới nước ngoi lên ghé sát mặt hắn ta làm hắn ta mắt trợn tròn ngạc nhiên, tiểu mĩ nhân kia mấp máy môi nói: "Quân thượng Vũ Lam rảnh đến mức không có gì làm nên lại đến tìm bổn tọa sao?"
Nhìn xuống vùng cổ trắng ướt át đang chảy từng giọt nước xuống dưới ngực hắn, Vũ Lam Trạch Văn hoa mắt đỏ mặt theo quán tính mà ngã úp đầu xuống hồ sen.
Vũ Thần Trương Lăng hai tay vuốt ngược mái tóc ướt nhìn hắn ta rồi cười đoạn thầm chửi nhỏ: "Tên ngốc."
Định bước lên bờ thì có bàn tay to thô ôm kéo lấy eo của hắn, tay còn lại thì bắt lấy tay kia của hắn, hắn ta kéo sát hắn ôm vào ngực mình đoạn nói sát bên tai: "Ra là hôm này trời nóng nên thiên quân ra hồ sen tắm."
Nói rồi hắn ta khịt mũi đoạn nói: "Mùi sen trên người ngươi lại làm ta có dục vọng rồi. Thiên quân không phải là cố tình làm vậy đúng không?"
Vũ Thần Trương Lăng liếc mắt cạn lời nói: "Ai biết nhà ngươi đến mà rảnh rỗi ra hồ tắm chỉ để quyến rũ ngươi. Đồ thần kinh, thả tay ra!"
Hắn ta trượt tay xuống dưới làm hành động gì không rõ mà khiến cho Vũ Thần Trương Lăng giật bắn người, tay kia theo phản xạ mà giữ lấy tay hắn ta đỏ mặt tức giận nói: "Vũ Lam Trạch Văn! Ngươi bỏ tay ra!"
Hắn ta không những không nghe lại còn cúi xuống gặm tai người ta khiến tai người ta đỏ rực ấm nóng lại còn nói lời lưu manh: "Thật ra ta thấy làm ở đâu cũng như nhau thôi, nếu thiên quân không chê thì chúng ta trực tiếp làm ở tại đây là được."
"Cái gì gọi là được chứ?", Vũ Thần Trương Lăng gằn giọng giận dữ nói.
Lại cảm thấy cái thứ kinh khủng kia chọc tới rồi, Vũ Thần Trương Lăng nghiến răng đoạn chửi hắn ta: "Tên vô sỉ nhà ngươi."
Rõ là hồ nước rất mát nhưng sao hắn ta vẫn cảm thấy nóng, chắc là tại tiếp xúc thân mật với tên trước mặt chăng? Hắn ta cúi người xuống, hôn rồi gặm phần thịt sau gáy của Vũ Thần Trương Lăng rồi đè người hắn xuống mặt bờ làm cho lộ đủ phần lưng trắng mượt mà không một chút gợn rồi hôn xuống hõm lưng làm Vũ Thần Trương Lăng giật bắn người vì nhột.
Chính ra hắn ta thấy, hoá ra chỉ cần uy hiếp hắn bằng cái thứ trong tay hắn ta đang nắm kia thì hoàn toàn có thể khiến hắn ngoan ngoãn như bây giờ nhưng ai mà biết được, nhỡ ít nữa hắn lại giở trò gì thì sao. Nên là để lâu thì không ổn, cắm vào trước là ổn nhất.
Nhưng mà cảm giác trong tay đúng thật là vi diệu, không ngờ cái thứ đó lại dễ thương đến vậy, mềm mại lại ....m, hắn ta nghĩ tới là đã đỏ hết cả mặt rồi, sao cùng là đàn ông mà hắn lại khác đến vậy chứ?
Nghĩ vậy trong miệng hắn ta lẩm bẩm chậc miệng một cái chửi hắn: "Tên yêu nghiệt."
Vũ Thần Trương Lăng nghe thấy hắn ta lẩm bẩm tay lại không ngừng bóp nặn cái thứ đó trong đầu tức không chịu nổi, lại thêm cái thứ kia đang không ngừng to dần, để hắn cắn vào là đăng xuất thật luôn.
Không phản kháng nữa, Vũ Thần Trương Lăng dùng nhu để cảm hoá hắn ta, cơ thể bỗng tự mềm dẻo khiến đối phương thừ người ra, rồi nhẹ nhàng cọ mông lên cái kia của hắn ta.
Vũ Lam Trạch Văn rõ là đã nhắc đi nhắc lại trong miệng trước khi đến đây là "Không được tin hắn, không được tin hắn, không được tin hắn, điều quan trọng phải nhắc lại ba lần."
Nhưng nhìn cách hắn quyến rũ hắn ta như vậy, có mười hắn ta cũng không chịu nổi.
Tay hắn ta vẫn giữa chặt tay của Vũ Thần Trương Lăng nhưng phía dưới đã thả lỏng, hắn nhân lúc này mà vươn tay kéo cổ hắn ta xuống rồi hôn lên môi hắn ta đoạn nói: "Ta không chạy nữa."
Hắn ta lại càng thẫn thờ hơn bỏ tay ra khỏi chỗ kia mà ôm lấy eo của hắn bóp nặn xuýt xoa rồi hôn theo nhịp điệu của đối phương.
Để cho có cảm giác chân thật, hắn ta cắn lấy môi của Vũ Thần Trương Lăng làm hắn tức giận chửi: "Ngươi là chó à mà tự nhiên cắn người."
Vũ Lam Trạch Văn vặn cằm hắn nói: "Ta muốn xem xem cái miệng này của ngươi là nói thật hay nói đùa."
Vũ Thần Trương Lăng nhíu mày tức giận nói: "Bổn tọa còn phải nói dối với cái tên mới lớn như ngươi sao?"
Vũ Lam Trạch Văn có được câu này của hắn liền cảm thấy yên tâm đoạn hôn lên trán hắn nói: "Vậy thì tốt."
Tay hắn ta lại sấn tới vuốt ve từ mông xuống đùi rồi nâng chân hắn lên đặt chân hắn vắt lên hông mình, Vũ Thần Trương Lăng ngạc nhiên khi thấy hắn đã tự lột hết quần áo của bản thân từ lúc nào, giờ thân hình vạm vỡ to lớn của hắn ta hiện ra trước mắt hắn làm hắn cảm thấy thật rùng mình.
Tay hắn ta bắt đầu cầm thứ của mình mà thúc vào mông của đối phương.
Vấn đề là to quá nên không vào ngay được luôn khiến Vũ Thần Trương Lăng cười phì rồi cười há há há đến mất cái nết trước mặt hắn ta.
Hắn ta xấu hổ muốn chết, nôn nóng muốn ăn người ta nhưng cũng tại không cho vào được mà bị người ta cười, nhưng không chịu khuất phục, hắn ta tay nâng mông người kia, tay còn lại nâng cằm hắn đoạn nói: "Ngươi bình tĩnh, bổn quân tuy không có kinh nghiệm trong việc này nhưng thử nhiều lần rồi sẽ được thôi, không cho được vào luôn vậy ta dùng đầu ngón tay nới lỏng trước."
Tay kia của hắn vậy mà thật sự đâm vào trong, Vũ Thần Trương Lăng đang định chửi thì bị hắn ta dùng môi chặn lại.
Cảm giác bị tay hắn ta càn quấy thật là khó chịu, nhưng không thể vì thế mà để hắn ta làm thêm đến bước tiếp theo, không thì trong trắng của bản thân coi như dâng không người ta rồi. Vũ Thần Trương Lăng híp mắt, ánh mắt như nói lên điều trong tâm rằng hắn muốn trêu cho đến khi Vũ Lam Trạch Văn khóc nhè thì thôi.
Hắn ta ngồi tự nói mình nghe: "Ta không tin là ta không ăn sạch ngươi từ đầu đến cuối."
Gặp Vũ Lam Trạch Chương đang vờn mèo gần đó thư thả với người múa hát linh đình trước mặt hắn, lại cảm thấy bản thân không cam lòng, bị chơi hai vố đau đớn từ hôm trước đến hôm nay khiến Vũ Lam Trạch Văn nhìn gì cũng cay mắt.
Hắn ta liền đến trước mặt Vũ Lam Trạch Chương kéo tai hắn quát: "Đệ ta được lắm, sáng ngồi chơi rảnh rỗi quá nhỉ. Hay là đi biên ải một chuyến cho vui."
Hắn chẳng hiểu sao tự nhiên mình bị xách tai, thấy người hầu gần hắn ta bảo là dạo này quân thượng tâm tình không tốt, vẫn là tránh làm điều mà hắn ta không vừa mắt.
Nhưng mà hắn làm gì khiến hắn ta cay mắt à, không lẽ là do mặt hắn đẹp quá nên bị ca ca ghen tị, mặt hắn lúc này hiện rõ vẻ tự luyến, Vũ Lam Trạch Văn thấy thế liền thấy thằng em mình có vấn đề.
Lại nhớ, hắn quên không nói với ca ca mình đoạn hớn hở nói: "Ca à, hôm trước ta mới quen được mĩ nhân Long tộc xinh đẹp, ca thấy thế nào, nàng cũng có ý với ta."
Hắn ta trước giờ bận tâm quái gì việc thằng em có bao nhiêu bồ chứ, đối với hắn ta, nó có lấy cả thiên hạ thì hắn ta cũng không muốn quản, nhưng chắc tại máu chung thủy nó ăn sâu vào máu của dòng tộc rồi hay sao ấy, mà nhớ năm tháng trước nó quen một mĩ nhân ở Hồ tộc, bị người ta đá ngay sau năm buổi yêu đương, lúc đấy nó khóc nguyên tháng, Vũ Lam Trạch Văn nghe tin xong không biết nên làm gì nữa, chỉ biết úp tay vào mặt mà bất lực rồi hỏi tại sao hắn ta có thằng em ngáo như vậy chứ?
Thấy bảo hình như đấy là huyền cơ của Thanh Khâu, không ngờ Thanh Khâu lại có sở thích đá người khác.
Lần này hắn chọn yêu cô nàng của Long tộc chẳng biết kết cục đi đến đâu, đồng cảm cho sự ngây thơ trong tình yêu của thằng em, Vũ Lam Trạch Văn đặt tay lên vai hắn nói: "Đệ của ta, ta chúc tình yêu này của đệ lâu dài hơn mối tình trước một chút."
Hắn nhíu mày chu mỏ nói: "Ca à, hơn năm ngày rồi."
Vũ Lam Trạch Văn ngạc nhiên đáp: "Thế à, thế thì tiếp tục nha, ta mong là ngươi không bị người ta đá lần nữa."
Vũ Lam Trạch Chương nghe vậy tức đến xì khói đầu, còn Vũ Lam Trạch Văn sau khi bắt nạt thằng em xong thì bước đi thong thả vui vẻ. Đúng là thằng anh củ chuối của năm.
Làm xong việc nhưng lại cảm thấy nhớ tên xấu xa nào đó, bức bách quá nên hắn ta liền chạy đến Vũ Thần để tìm tên xấu xa kia.
Đến nơi thì chẳng thấy hắn trong phòng, ra ngoài thấy điện hắn toàn là hoa sen vàng lung linh toả hương, hắn ta nhìn quanh một lượt xem hắn ở đâu, nhưng chẳng thấy người đâu.
Ra hồ sen vàng trước mặt, hắn ta ngó đầu xuống nhìn mặt nước thì bất thình lình mĩ nhân từ dưới nước ngoi lên ghé sát mặt hắn ta làm hắn ta mắt trợn tròn ngạc nhiên, tiểu mĩ nhân kia mấp máy môi nói: "Quân thượng Vũ Lam rảnh đến mức không có gì làm nên lại đến tìm bổn tọa sao?"
Nhìn xuống vùng cổ trắng ướt át đang chảy từng giọt nước xuống dưới ngực hắn, Vũ Lam Trạch Văn hoa mắt đỏ mặt theo quán tính mà ngã úp đầu xuống hồ sen.
Vũ Thần Trương Lăng hai tay vuốt ngược mái tóc ướt nhìn hắn ta rồi cười đoạn thầm chửi nhỏ: "Tên ngốc."
Định bước lên bờ thì có bàn tay to thô ôm kéo lấy eo của hắn, tay còn lại thì bắt lấy tay kia của hắn, hắn ta kéo sát hắn ôm vào ngực mình đoạn nói sát bên tai: "Ra là hôm này trời nóng nên thiên quân ra hồ sen tắm."
Nói rồi hắn ta khịt mũi đoạn nói: "Mùi sen trên người ngươi lại làm ta có dục vọng rồi. Thiên quân không phải là cố tình làm vậy đúng không?"
Vũ Thần Trương Lăng liếc mắt cạn lời nói: "Ai biết nhà ngươi đến mà rảnh rỗi ra hồ tắm chỉ để quyến rũ ngươi. Đồ thần kinh, thả tay ra!"
Hắn ta trượt tay xuống dưới làm hành động gì không rõ mà khiến cho Vũ Thần Trương Lăng giật bắn người, tay kia theo phản xạ mà giữ lấy tay hắn ta đỏ mặt tức giận nói: "Vũ Lam Trạch Văn! Ngươi bỏ tay ra!"
Hắn ta không những không nghe lại còn cúi xuống gặm tai người ta khiến tai người ta đỏ rực ấm nóng lại còn nói lời lưu manh: "Thật ra ta thấy làm ở đâu cũng như nhau thôi, nếu thiên quân không chê thì chúng ta trực tiếp làm ở tại đây là được."
"Cái gì gọi là được chứ?", Vũ Thần Trương Lăng gằn giọng giận dữ nói.
Lại cảm thấy cái thứ kinh khủng kia chọc tới rồi, Vũ Thần Trương Lăng nghiến răng đoạn chửi hắn ta: "Tên vô sỉ nhà ngươi."
Rõ là hồ nước rất mát nhưng sao hắn ta vẫn cảm thấy nóng, chắc là tại tiếp xúc thân mật với tên trước mặt chăng? Hắn ta cúi người xuống, hôn rồi gặm phần thịt sau gáy của Vũ Thần Trương Lăng rồi đè người hắn xuống mặt bờ làm cho lộ đủ phần lưng trắng mượt mà không một chút gợn rồi hôn xuống hõm lưng làm Vũ Thần Trương Lăng giật bắn người vì nhột.
Chính ra hắn ta thấy, hoá ra chỉ cần uy hiếp hắn bằng cái thứ trong tay hắn ta đang nắm kia thì hoàn toàn có thể khiến hắn ngoan ngoãn như bây giờ nhưng ai mà biết được, nhỡ ít nữa hắn lại giở trò gì thì sao. Nên là để lâu thì không ổn, cắm vào trước là ổn nhất.
Nhưng mà cảm giác trong tay đúng thật là vi diệu, không ngờ cái thứ đó lại dễ thương đến vậy, mềm mại lại ....m, hắn ta nghĩ tới là đã đỏ hết cả mặt rồi, sao cùng là đàn ông mà hắn lại khác đến vậy chứ?
Nghĩ vậy trong miệng hắn ta lẩm bẩm chậc miệng một cái chửi hắn: "Tên yêu nghiệt."
Vũ Thần Trương Lăng nghe thấy hắn ta lẩm bẩm tay lại không ngừng bóp nặn cái thứ đó trong đầu tức không chịu nổi, lại thêm cái thứ kia đang không ngừng to dần, để hắn cắn vào là đăng xuất thật luôn.
Không phản kháng nữa, Vũ Thần Trương Lăng dùng nhu để cảm hoá hắn ta, cơ thể bỗng tự mềm dẻo khiến đối phương thừ người ra, rồi nhẹ nhàng cọ mông lên cái kia của hắn ta.
Vũ Lam Trạch Văn rõ là đã nhắc đi nhắc lại trong miệng trước khi đến đây là "Không được tin hắn, không được tin hắn, không được tin hắn, điều quan trọng phải nhắc lại ba lần."
Nhưng nhìn cách hắn quyến rũ hắn ta như vậy, có mười hắn ta cũng không chịu nổi.
Tay hắn ta vẫn giữa chặt tay của Vũ Thần Trương Lăng nhưng phía dưới đã thả lỏng, hắn nhân lúc này mà vươn tay kéo cổ hắn ta xuống rồi hôn lên môi hắn ta đoạn nói: "Ta không chạy nữa."
Hắn ta lại càng thẫn thờ hơn bỏ tay ra khỏi chỗ kia mà ôm lấy eo của hắn bóp nặn xuýt xoa rồi hôn theo nhịp điệu của đối phương.
Để cho có cảm giác chân thật, hắn ta cắn lấy môi của Vũ Thần Trương Lăng làm hắn tức giận chửi: "Ngươi là chó à mà tự nhiên cắn người."
Vũ Lam Trạch Văn vặn cằm hắn nói: "Ta muốn xem xem cái miệng này của ngươi là nói thật hay nói đùa."
Vũ Thần Trương Lăng nhíu mày tức giận nói: "Bổn tọa còn phải nói dối với cái tên mới lớn như ngươi sao?"
Vũ Lam Trạch Văn có được câu này của hắn liền cảm thấy yên tâm đoạn hôn lên trán hắn nói: "Vậy thì tốt."
Tay hắn ta lại sấn tới vuốt ve từ mông xuống đùi rồi nâng chân hắn lên đặt chân hắn vắt lên hông mình, Vũ Thần Trương Lăng ngạc nhiên khi thấy hắn đã tự lột hết quần áo của bản thân từ lúc nào, giờ thân hình vạm vỡ to lớn của hắn ta hiện ra trước mắt hắn làm hắn cảm thấy thật rùng mình.
Tay hắn ta bắt đầu cầm thứ của mình mà thúc vào mông của đối phương.
Vấn đề là to quá nên không vào ngay được luôn khiến Vũ Thần Trương Lăng cười phì rồi cười há há há đến mất cái nết trước mặt hắn ta.
Hắn ta xấu hổ muốn chết, nôn nóng muốn ăn người ta nhưng cũng tại không cho vào được mà bị người ta cười, nhưng không chịu khuất phục, hắn ta tay nâng mông người kia, tay còn lại nâng cằm hắn đoạn nói: "Ngươi bình tĩnh, bổn quân tuy không có kinh nghiệm trong việc này nhưng thử nhiều lần rồi sẽ được thôi, không cho được vào luôn vậy ta dùng đầu ngón tay nới lỏng trước."
Tay kia của hắn vậy mà thật sự đâm vào trong, Vũ Thần Trương Lăng đang định chửi thì bị hắn ta dùng môi chặn lại.
Cảm giác bị tay hắn ta càn quấy thật là khó chịu, nhưng không thể vì thế mà để hắn ta làm thêm đến bước tiếp theo, không thì trong trắng của bản thân coi như dâng không người ta rồi. Vũ Thần Trương Lăng híp mắt, ánh mắt như nói lên điều trong tâm rằng hắn muốn trêu cho đến khi Vũ Lam Trạch Văn khóc nhè thì thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất