Cứu Mạng! Ta Thế Mà Xuyên Thành Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn

Chương 14:

Trước Sau
Thẩm An An trở về phòng, trước tiên đi xem Tiểu Hàn ngủ ngon lành, thấy bảo bảo không có dấu hiệu muốn tỉnh, liền ngồi vào bên cạnh bàn học tính viết thư.

Mặc dù trong đầu có một đống lời muốn nói nhưng đến lúc viết thật thì cầm bút lại không biết phải nói gì. Nghĩ mãi vẫn tính là đi theo hướng tình cảm trước, sau đó từ từ nói cho Lục Thương Ngôn biết mục đích viết thư của mình.

Lục Thương Ngôn thân mến:

Thư đến tay, khi anh nhìn thấy bức thư này, em đoán là anh đang nhà yên tâm em ở nhà chăm sóc Tiểu Hàn. Anh không biết Tiểu Hàn đã bắt đầu ăn dặm rồi, em làm cho thằng bé món trứng hấp, thằng bé thích lắm. Nhìn thấy bảo bảo lớn lên từng ngày nhưng anh lại ở ngoài vất vả vì gia đình, em và bảo bảo thực sự nhớ anh vô cùng.

Thứ hai, từ khi anh đến kinh đô, trong nhà thường xuyên truyền đến tin anh ở ngoài có bát sắt, lương cao, cho nên trong thôn thường có người đến hỏi thăm tin tức của anh.

Tiếp theo là, gần đây mẹ em lại đến tìm em, nói là dạo này em trai em và cô gái kia muốn xem mắt thành công nhưng nhà gái muốn sính lễ 1000 tệ, mẹ muốn em bỏ tiền sính lễ, em thực sự không muốn nhưng lại không tiện từ chối.

Vì những lý do này, em nghĩ đến việc bán căn nhà ở quê, sau đó đưa Tiểu Hàn đến kinh đô đoàn tụ với anh, không biết anh có đồng ý không.

Mong anh trả lời,



Vợ anh, Thẩm An An.

Đợi viết xong bức thư này, Thẩm An An đều cảm thấy tế bào não của mình sắp cạn kiệt rồi. Cẩn thận bỏ thư vào phong bì, tính mấy ngày nữa sẽ đến huyện gửi thư đi.

Anh hỏi tại sao không gọi điện thoại, một là tiền điện thoại đắt, hai là Thẩm An An mới xuyên đến, hơi không rõ cách chung sống của chủ cũ và Lục Thương Ngôn, sợ lộ tẩy. Bây giờ viết thư gửi đi, chỉ có thể mong Lục Thương Ngôn sớm nhận được bức thư này.

Theo Thẩm An An thấy, cuối cùng Lục Thương Ngôn chắc chắn sẽ không để bán căn nhà này. Bởi vì trong ký ức của chủ cũ có thể thấy, người bên này đều rất coi trọng truyền thống nhà tổ.

Thứ hai, căn nhà này là do mẹ của Lục Thương Ngôn bỏ tiền ra xây, cho nên lúc chia gia tài, Lục Thương Ngôn là đứa con không được sủng ái mới có thể được chia căn nhà tốt như vậy, cho nên căn nhà này mang quá nhiều kỷ niệm của anh và mẹ, anh chắc chắn không muốn bán nhà.

Nếu Thẩm An An không xuyên đến, chủ cũ bán căn nhà này, ước chừng hai vợ chồng sẽ gây ra một trận thị phi lớn. Bây giờ nói trước, chỉ hy vọng chồng của chủ cũ có thể nể tình cô thành thật mà không so đo quá nhiều.

Nhưng điều mà Thẩm An An không ngờ tới là, lá thư này lại có sức mạnh lớn đến vậy, tạm thời không nói đến điều này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau