Chương 27:
Anh đang trốn tránh!
Lúc này, tin nhắn hiện lên hai chữ bệnh viện, Trình Cần có muốn trốn tránh cũng không tránh được, cảm thấy không còn buồn ngủ anh ngồi dậy, lập tức trả lời: "Sở Dương?"
Sở Dương hắng giọng: "Tôi đang ở bệnh viện, anh có thể đến đây được không?"
"Bệnh viện?" Trình Cần đứng dậy mặc quần áo: "Bệnh viện nào?"
"Bệnh viện Trung y."
"Tôi đến ngay."
Khi Trình Cần đến bệnh viện, Sở Dương đang ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, trong lòng anh có chút hồi hộp, tự hỏi đứa nhỏ trước mặt là ai, cho đến khi nhìn thấy bàn chân bị băng bó của Sở Dương.
Trình Cần ngồi xổm xuống kiểm tra: "Sao lại thế này?"
Sở Dương nhìn chằm chằm vào mắt Trình Cần, hỏi: "Anh gần đây đi đâu? Tại sao không có ở nhà?"
“Cậu có ý gì?” Trình Cần cau mày suy nghĩ một chút: “Cậu đi tìm tôi sao?”
Sở Dương im lặng một hồi, mới nói: "Tôi xuống lầu nên ngã gãy chân."
Trình Cần thở dài một hơi: "Cậu coi vậy mà số mệnh nhiều chông gai quá, đến chân cũng không giữ gìn cẩn thận."
Sở Dương cúi đầu không nói gì.
Trình Cần đỡ Sở Dương đứng dậy, để cậu dựa vào vai mình: "Tôi đưa cậu đi về, ký túc xá của cậu có ai không?"
“Không về ký túc xá, sẽ gây phiền phức cho các bạn cùng lớp.” Sở Dương nói.
"Vậy đưa cậu trở về chung cư?"
"Chìa khóa để quên ở nhà rồi."
Trình Cần nhướng mày, luôn cảm thấy đây là một cái bẫy tinh xảo: "Vậy cậu định đi đâu?"
Sở Dương đỏ mặt, thận trọng nói: "Nếu được, tôi muốn đến chỗ ở của anh?"
Trình Cần nhìn Sở Dương cười nói: "Cậu không sợ phiền toái tôi sao?"
"Xin lỗi." Sở Dương cúi đầu: "Vậy để tôi hỏi cậu tôi."
Trình Cần thở dài: "Được rồi, anh ta đang ở Tây Tạng khơi nắng cao nguyên đỏ đấy, mau đi thôi."
Sở Dương bĩu môi, khóe miệng xuất hiện một đường cong không rõ nét.
Ra khỏi bệnh viện, còn cách bãi đậu xe một chút, Trình Cần cảm thấy thật lạ thường, anh không thích “Thiết quải lý Sở Dương”, vì vậy ngồi xổm nói: "Lên đi, tôi cõng cậu."
Sở Dương nói: "Tôi rất nặng đấy."
"Cậu bây giờ đang bị thương ở chân đấy! Đừng nói nhảm nữa, lên đi." Trình Cần vẫn giữ nguyên tư thế, Sở Dương ngoan ngoãn leo lên, sau đó vòng tay qua cổ anh, Trình Cần quay đầu lại, hơi nóng thở ra của Sở Dương phảng phất lên người anh "Gần đây tôi rất mệt, cõng cậu vì muốn nhanh về nên không có ý gì khác, cậu đừng có hiểu lầm, là tôi muốn về nhà và ngủ càng sớm càng tốt."
Sở Dương cảm thấy có chút đau lòng, muốn vươn tay sờ chiếc cằm chưa cạo râu của Trình Cần: "Đúng vậy, tôi thấy anh có quầng thâm dưới mắt."
“Do tôi bận quá, ngày nào cũng ngủ ở phòng làm việc.” Trình Cần sững sờ: “Dựa vào, cậu nặng thật làm cả lưng tôi đau nhức.”
“Thì ra anh lại tăng ca!” Sở Dương thì thào, giọng điệu nhẹ nhõm.
Trình Cần nói: "Này? Cậu có vẻ rất vui khi tôi phải tăng ca nhỉ?"
“Không phải.” Tai của Trình Cần chạm nhẹ vào miệng Sở Dương, suýt chút nữa cậu không kìm được mà ngậm vào, thấp giọng giải thích: “Tôi còn tưởng rằng anh đang trốn tránh tôi.”
Trình Cần không biết nói thế nào, nhưng may mắn thay cậu đã im lặng.
Sau khi lên xe, Sở Dương bí mật theo dõi Trình Cần, lúc sắp về đến nhà, cậu nói: "Chú Trình, chúng ta..."
“Tin hay không?” Trình Cần liếc mắt nhìn cậu: “Nếu còn nói cái khác tôi sẽ ném cậu lại đây!”
Sở Dương quay đầu lại: "Chú chán ghét tôi sao?"
"Không có."
"Vậy thì tại sao?"
"Không tại sao hết." Trình Cần quyết định mang những suy nghĩ của mình nói ra hết: "Vì tuổi tác, vì gia đình, bởi vì cậu là cháu trai bên ngoại của Ôn Văn Trạch."
"Tuổi tác không thành vấn đề, chuyện của chúng ta với cậu tôi không có quan hệ gì, về phần trong nhà...Tôi sẽ giải quyết..."
“Được rồi!” Trình Cần xua tay cắt ngang Sở Dương: “Tôi đã nói lý do, cho nên cậu đừng tranh cãi gì thêm, tôi cũng không muốn nghe.”
Cho đến khi về đến nhà, ngay cả nửa câu Sở Dương cũng không hé miệng, Trình Cần có thể cảm nhận được cảm giác khó chịu trong cậu.
Trình Cần nghĩ, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi.
“Ngủ đi, buổi tối có việc thì gọi cho tôi.” Trình Cần cầm chăn đặt ở phòng khách “Đáng lẽ là cậu ngủ trên giường tôi ngủ dưới đất, nhưng vì tôi quá mệt mỏi mà tuổi cũng lớn, cậu còn trẻ, chịu chút thiệt thòi chắc cũng không sao."
Sở Dương không trả lời.
Trình Cần ngáp một cái, chuẩn bị đi ngủ, vừa định đóng cửa, lại nghĩ đến nếu lỡ buổi tối cậu nhóc gọi mình mà mình không nghe được thì sao, cuối cùng anh quyết định không đóng lại.
Sở Dương lúc này mới nói: "Trình Cần, anh nói những lý do kia, tôi không chấp nhận."
Trình Cần vịn khung cửa, quay lại nhìn Sở Dương.
Cậu nhóc nhìn anh không chịu được mà chớp mắt.
Trình Cần nói: "Nếu cậu không muốn thừa nhận, vậy thì đừng thừa nhận. Tôi sẽ không vì cậu không thừa nhận mà thay đổi một số sự thật."
Trình Cần lúc đầu rất buồn ngủ, nhưng sau một hồi nằm lăn qua lăn lại như vậy, cơ thể mệt mỏi nổi loạn, nhắm mắt lại đều nhìn thấy hình ảnh của “cừu non” bên ngoài, đầu óc như kim châm, từng hình ảnh hiện lên không dứt.
Trình Cần ở trên giường như “bánh nướng áp chảo”, vừa lật người lập tức nghe thấy bên ngoài có tiếng động lớn.
Trình Cần ngồi dậy kêu to: "Sở Dương?"
Một lúc sau, Sở Dương đáp: "Tôi không sao."
Nói không sao chính là có sao.
Trình Cần có chút cáu kỉnh gãi đầu, mang giày đi ra phòng khách, ai ngờ cậu nhóc không có ở đó, anh vào phòng tắm lại phát hiện cậu nhóc ngồi dưới đất.
“Cậu làm sao vậy?” Trình Cần vội vàng chạy vào đỡ cậu dậy: “Mặc quần lót để lau sàn nhà tôi?”
Sở Dương nhìn quần áo Trình Cần rộng rãi để lộ xương quai xanh, không khỏi đứng dậy, lắp bắp nói: "Nước tiểu, tôi đi tiểu rồi bị trượt chân."
"Lúc trước thấy chân cậu còn rất nhanh nhẹn mà, lần này sao lại yếu ớt như vậy?" Đương nhiên là Trình Cần không tin: "Không phải nói có việc gì thì gọi tôi sao?"
“Kêu anh giúp tôi đỡ chim sao?” Sở Dương nói: “Tôi còn sợ chim ở giữa sẽ lớn hơn!”
Trình Cần: "..."
Lần đầu tiên anh thấy cứng họng mà nhìn chằm chằm cậu, lại một lần nữa bị Sở Dương cười nhạo.
"Cậu đi chân trần thế kia làm sao mà không bị trượt cho được! Bị ngã như thế mà không nứt xương mông." Trình Cần thở dài: "Lên đi, tôi cõng cậu."
Sở Dương rất nghe lời, nhoài người về phía lưng Trình Cần thì thấy được cái gáy không hề đề phòng mà lộ ra.
Trình Cần nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn, cả người anh cứng ngắc quay đầu nhìn Sở Dương: "Cậu!"
"Tôi đối với cậu chỉ là quan hệ chú cháu." Sở Dương đỏ mặt, vô tội thừa nhận: "Anh như vậy có gì ngạc nhiên?"
"Cậu, con mẹ nó." Người xấu xa như Trình Cần chưa bao giờ nói lắp, đối mặt với sự lỗ mãng đơn giản mà thẳng thắn như vậy anh không biết dùng lời gì để nói: "Cái này cũng có thể?"
Sở Dương nói: "Không phải nói tôi còn trẻ sao?"
Tác giả có điều muốn nói:
Trình Cần: Còn gì tuyệt bằng khi còn trẻ!
Sở Dương: Tuổi trẻ đúng là tuyệt... Này, anh đi đâu vậy?
Trình Cần: Mấy ngày nữa tôi sẽ về nhà cũ, tôi nghĩ cậu cần bình tĩnh lại.
Sở Dương: Không được, ta sẽ không khoe khoang nữa, nhất định phải thông cảm cho người lớn tuổi. T.T
Trình Cần: ...
Thật sự là mình không viết gì ở chương 16: rồi bị khóa luôn, hơi lo lắng nhưng lưng thì đau quá, vẹo vọ
Đầu năm nay, cô nương độc ác buộc phải làm theo ý tốt của mình, này...
Nói cách khác, mấy ngày nay trời lạnh quá. Tôi sắp bị đóng băng thành một con chó. Hôm trước tôi mang tất chân. Hôm nay tôi phải thay áo khoác. Đó là một câu chuyện cổ tích về mùa thu. Tôi giặt tất nhưng ngày nào cũng mưa mà không khô thì khó chịu lắm.
Chiến lược.
Trình Cần đưa Sở Dương trở lại trường vào ngày hôm sau, trên xe không nói một lời, tập trung lái xe, không vượt đèn vàng, không chạm vạch trắng, tắc đường không "tức giận đường lộ", tiêu biểu cho hình ảnh người lái xe già tốt bụng.
Trình Cần mua cho cậu một chiếc nạng ở cửa hàng thiết bị y tế.
"Nạng?"
Trình Cần cũng không nhìn cậu: "Ừ, giúp cậu không giống như con thỏ mù mà nhảy."
Sở Dương: “...”
Lúc này, tin nhắn hiện lên hai chữ bệnh viện, Trình Cần có muốn trốn tránh cũng không tránh được, cảm thấy không còn buồn ngủ anh ngồi dậy, lập tức trả lời: "Sở Dương?"
Sở Dương hắng giọng: "Tôi đang ở bệnh viện, anh có thể đến đây được không?"
"Bệnh viện?" Trình Cần đứng dậy mặc quần áo: "Bệnh viện nào?"
"Bệnh viện Trung y."
"Tôi đến ngay."
Khi Trình Cần đến bệnh viện, Sở Dương đang ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, trong lòng anh có chút hồi hộp, tự hỏi đứa nhỏ trước mặt là ai, cho đến khi nhìn thấy bàn chân bị băng bó của Sở Dương.
Trình Cần ngồi xổm xuống kiểm tra: "Sao lại thế này?"
Sở Dương nhìn chằm chằm vào mắt Trình Cần, hỏi: "Anh gần đây đi đâu? Tại sao không có ở nhà?"
“Cậu có ý gì?” Trình Cần cau mày suy nghĩ một chút: “Cậu đi tìm tôi sao?”
Sở Dương im lặng một hồi, mới nói: "Tôi xuống lầu nên ngã gãy chân."
Trình Cần thở dài một hơi: "Cậu coi vậy mà số mệnh nhiều chông gai quá, đến chân cũng không giữ gìn cẩn thận."
Sở Dương cúi đầu không nói gì.
Trình Cần đỡ Sở Dương đứng dậy, để cậu dựa vào vai mình: "Tôi đưa cậu đi về, ký túc xá của cậu có ai không?"
“Không về ký túc xá, sẽ gây phiền phức cho các bạn cùng lớp.” Sở Dương nói.
"Vậy đưa cậu trở về chung cư?"
"Chìa khóa để quên ở nhà rồi."
Trình Cần nhướng mày, luôn cảm thấy đây là một cái bẫy tinh xảo: "Vậy cậu định đi đâu?"
Sở Dương đỏ mặt, thận trọng nói: "Nếu được, tôi muốn đến chỗ ở của anh?"
Trình Cần nhìn Sở Dương cười nói: "Cậu không sợ phiền toái tôi sao?"
"Xin lỗi." Sở Dương cúi đầu: "Vậy để tôi hỏi cậu tôi."
Trình Cần thở dài: "Được rồi, anh ta đang ở Tây Tạng khơi nắng cao nguyên đỏ đấy, mau đi thôi."
Sở Dương bĩu môi, khóe miệng xuất hiện một đường cong không rõ nét.
Ra khỏi bệnh viện, còn cách bãi đậu xe một chút, Trình Cần cảm thấy thật lạ thường, anh không thích “Thiết quải lý Sở Dương”, vì vậy ngồi xổm nói: "Lên đi, tôi cõng cậu."
Sở Dương nói: "Tôi rất nặng đấy."
"Cậu bây giờ đang bị thương ở chân đấy! Đừng nói nhảm nữa, lên đi." Trình Cần vẫn giữ nguyên tư thế, Sở Dương ngoan ngoãn leo lên, sau đó vòng tay qua cổ anh, Trình Cần quay đầu lại, hơi nóng thở ra của Sở Dương phảng phất lên người anh "Gần đây tôi rất mệt, cõng cậu vì muốn nhanh về nên không có ý gì khác, cậu đừng có hiểu lầm, là tôi muốn về nhà và ngủ càng sớm càng tốt."
Sở Dương cảm thấy có chút đau lòng, muốn vươn tay sờ chiếc cằm chưa cạo râu của Trình Cần: "Đúng vậy, tôi thấy anh có quầng thâm dưới mắt."
“Do tôi bận quá, ngày nào cũng ngủ ở phòng làm việc.” Trình Cần sững sờ: “Dựa vào, cậu nặng thật làm cả lưng tôi đau nhức.”
“Thì ra anh lại tăng ca!” Sở Dương thì thào, giọng điệu nhẹ nhõm.
Trình Cần nói: "Này? Cậu có vẻ rất vui khi tôi phải tăng ca nhỉ?"
“Không phải.” Tai của Trình Cần chạm nhẹ vào miệng Sở Dương, suýt chút nữa cậu không kìm được mà ngậm vào, thấp giọng giải thích: “Tôi còn tưởng rằng anh đang trốn tránh tôi.”
Trình Cần không biết nói thế nào, nhưng may mắn thay cậu đã im lặng.
Sau khi lên xe, Sở Dương bí mật theo dõi Trình Cần, lúc sắp về đến nhà, cậu nói: "Chú Trình, chúng ta..."
“Tin hay không?” Trình Cần liếc mắt nhìn cậu: “Nếu còn nói cái khác tôi sẽ ném cậu lại đây!”
Sở Dương quay đầu lại: "Chú chán ghét tôi sao?"
"Không có."
"Vậy thì tại sao?"
"Không tại sao hết." Trình Cần quyết định mang những suy nghĩ của mình nói ra hết: "Vì tuổi tác, vì gia đình, bởi vì cậu là cháu trai bên ngoại của Ôn Văn Trạch."
"Tuổi tác không thành vấn đề, chuyện của chúng ta với cậu tôi không có quan hệ gì, về phần trong nhà...Tôi sẽ giải quyết..."
“Được rồi!” Trình Cần xua tay cắt ngang Sở Dương: “Tôi đã nói lý do, cho nên cậu đừng tranh cãi gì thêm, tôi cũng không muốn nghe.”
Cho đến khi về đến nhà, ngay cả nửa câu Sở Dương cũng không hé miệng, Trình Cần có thể cảm nhận được cảm giác khó chịu trong cậu.
Trình Cần nghĩ, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi.
“Ngủ đi, buổi tối có việc thì gọi cho tôi.” Trình Cần cầm chăn đặt ở phòng khách “Đáng lẽ là cậu ngủ trên giường tôi ngủ dưới đất, nhưng vì tôi quá mệt mỏi mà tuổi cũng lớn, cậu còn trẻ, chịu chút thiệt thòi chắc cũng không sao."
Sở Dương không trả lời.
Trình Cần ngáp một cái, chuẩn bị đi ngủ, vừa định đóng cửa, lại nghĩ đến nếu lỡ buổi tối cậu nhóc gọi mình mà mình không nghe được thì sao, cuối cùng anh quyết định không đóng lại.
Sở Dương lúc này mới nói: "Trình Cần, anh nói những lý do kia, tôi không chấp nhận."
Trình Cần vịn khung cửa, quay lại nhìn Sở Dương.
Cậu nhóc nhìn anh không chịu được mà chớp mắt.
Trình Cần nói: "Nếu cậu không muốn thừa nhận, vậy thì đừng thừa nhận. Tôi sẽ không vì cậu không thừa nhận mà thay đổi một số sự thật."
Trình Cần lúc đầu rất buồn ngủ, nhưng sau một hồi nằm lăn qua lăn lại như vậy, cơ thể mệt mỏi nổi loạn, nhắm mắt lại đều nhìn thấy hình ảnh của “cừu non” bên ngoài, đầu óc như kim châm, từng hình ảnh hiện lên không dứt.
Trình Cần ở trên giường như “bánh nướng áp chảo”, vừa lật người lập tức nghe thấy bên ngoài có tiếng động lớn.
Trình Cần ngồi dậy kêu to: "Sở Dương?"
Một lúc sau, Sở Dương đáp: "Tôi không sao."
Nói không sao chính là có sao.
Trình Cần có chút cáu kỉnh gãi đầu, mang giày đi ra phòng khách, ai ngờ cậu nhóc không có ở đó, anh vào phòng tắm lại phát hiện cậu nhóc ngồi dưới đất.
“Cậu làm sao vậy?” Trình Cần vội vàng chạy vào đỡ cậu dậy: “Mặc quần lót để lau sàn nhà tôi?”
Sở Dương nhìn quần áo Trình Cần rộng rãi để lộ xương quai xanh, không khỏi đứng dậy, lắp bắp nói: "Nước tiểu, tôi đi tiểu rồi bị trượt chân."
"Lúc trước thấy chân cậu còn rất nhanh nhẹn mà, lần này sao lại yếu ớt như vậy?" Đương nhiên là Trình Cần không tin: "Không phải nói có việc gì thì gọi tôi sao?"
“Kêu anh giúp tôi đỡ chim sao?” Sở Dương nói: “Tôi còn sợ chim ở giữa sẽ lớn hơn!”
Trình Cần: "..."
Lần đầu tiên anh thấy cứng họng mà nhìn chằm chằm cậu, lại một lần nữa bị Sở Dương cười nhạo.
"Cậu đi chân trần thế kia làm sao mà không bị trượt cho được! Bị ngã như thế mà không nứt xương mông." Trình Cần thở dài: "Lên đi, tôi cõng cậu."
Sở Dương rất nghe lời, nhoài người về phía lưng Trình Cần thì thấy được cái gáy không hề đề phòng mà lộ ra.
Trình Cần nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn, cả người anh cứng ngắc quay đầu nhìn Sở Dương: "Cậu!"
"Tôi đối với cậu chỉ là quan hệ chú cháu." Sở Dương đỏ mặt, vô tội thừa nhận: "Anh như vậy có gì ngạc nhiên?"
"Cậu, con mẹ nó." Người xấu xa như Trình Cần chưa bao giờ nói lắp, đối mặt với sự lỗ mãng đơn giản mà thẳng thắn như vậy anh không biết dùng lời gì để nói: "Cái này cũng có thể?"
Sở Dương nói: "Không phải nói tôi còn trẻ sao?"
Tác giả có điều muốn nói:
Trình Cần: Còn gì tuyệt bằng khi còn trẻ!
Sở Dương: Tuổi trẻ đúng là tuyệt... Này, anh đi đâu vậy?
Trình Cần: Mấy ngày nữa tôi sẽ về nhà cũ, tôi nghĩ cậu cần bình tĩnh lại.
Sở Dương: Không được, ta sẽ không khoe khoang nữa, nhất định phải thông cảm cho người lớn tuổi. T.T
Trình Cần: ...
Thật sự là mình không viết gì ở chương 16: rồi bị khóa luôn, hơi lo lắng nhưng lưng thì đau quá, vẹo vọ
Đầu năm nay, cô nương độc ác buộc phải làm theo ý tốt của mình, này...
Nói cách khác, mấy ngày nay trời lạnh quá. Tôi sắp bị đóng băng thành một con chó. Hôm trước tôi mang tất chân. Hôm nay tôi phải thay áo khoác. Đó là một câu chuyện cổ tích về mùa thu. Tôi giặt tất nhưng ngày nào cũng mưa mà không khô thì khó chịu lắm.
Chiến lược.
Trình Cần đưa Sở Dương trở lại trường vào ngày hôm sau, trên xe không nói một lời, tập trung lái xe, không vượt đèn vàng, không chạm vạch trắng, tắc đường không "tức giận đường lộ", tiêu biểu cho hình ảnh người lái xe già tốt bụng.
Trình Cần mua cho cậu một chiếc nạng ở cửa hàng thiết bị y tế.
"Nạng?"
Trình Cần cũng không nhìn cậu: "Ừ, giúp cậu không giống như con thỏ mù mà nhảy."
Sở Dương: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất