Chương 42:
“Anh ta có một điều kiện.”
“Điều kiện?” Trình Cần nhíu mi, đặt hết mọi tài liệu xuống bàn, ý bảo Lý An Sâm ngồi xuống, anh hỏi: “Điều kiện gì?”
Lý An Sâm nói: “Điều kiện chính là anh ta muốn người biên tập là cậu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chương báo thù tạm thời kết thúc
Ngọt sao?
Quay ngựa.
“Tôi?” Trình Cần bị câu nói ấy làm cho giật mình: “Anh ta chỉ thẳng tên tôi luôn sao?”
Lý An Sâm gật đầu: “Cậu có muốn trực tiếp gặp anh ta không?”
Quy mô của phòng làm việc cũng không phải là số một ở trong nước, thậm chí chỉ là một nguồn máu tươi còn mới mà thôi. Những người làm việc lâu năm kỳ cựu ở đây đều gây dựng được sự nghiệp của mình đa phần là những người trẻ tuổi, bọn họ có gan dám đổi mới và cho ra đời những tác phẩm xuất sắc. Ở trong ngành, danh tiếng của bọn họ cũng không tồi.
Trình Cần đã làm bùng nổ những bức ảnh trong chuyên mục giới thiệu nhân vật của tạp chí công ty. Anh chưa bao giờ đứng tên với danh nghĩa là người đứng đầu phòng làm việc vào những dịp nào đó hay trên tạp chí, thậm chí anh còn không có Weibo với blog, mà tất cả những thứ đó đều là cách để tuyên truyền phía đối ngoại chính thức của phòng làm việc, thế nhưng ông chủ xuất đầu lộ diện không phải anh, mà là Lý An Sâm.
Chẳng lẽ người kia là Bùi Soái? Không đúng, anh ta chỉ một nhiếp ảnh thôi mà.
Nói một cách dễ hiểu, kỹ năng chụp ảnh của Bùi Soái quả thực không tồi, những bức ảnh cậu nhóc được đắp nặn tạo hình rất phù hợp với nguyên tác... Sau khi bắt đầu tuần lễ văn hóa, hai người có thể hợp tác trở lại, đến lúc đó Lãng Du cùng với Xuất Trần có thể làm một ít chuyện xấu hổ... Chỉ còn một tuần nữa là Sở Dương sẽ khai giảng năm mới, sau khi bắt đầu nhập học thì không thể ngủ nướng được và anh còn phải đưa đón bạn trai nhỏ của mình đến trường.
“Này.” Lý An Sâm vỗ vỗ cái bàn: “Cậu có nghe tôi nói gì không? Có muốn nghe tiếp không vậy?”
“Hả?” Trình Cần chống cằm, cắn móng tay trên ngón út, vẻ mặt phơi phới: “Nói đến chỗ nào rồi?”
Lông mày Lý An Sâm run sắp lên khỏi kính: “Ban ngày ban mặt mà cậu đang nghĩ gì trong đầu vậy hả?”
“Hả?” Trình Cần sờ sờ cằm mình rồi vỗ mặt: “Rõ ràng như vậy luôn à?”
Lý An Sâm: “…”
Trình Cần hất lại tóc, rung đùi đắc ý như thể không có gì để khoe khoang hơn: “Về sau không còn độc thân nữa, điều này quả thực không tốt, rất dễ bị phân tâm…”
Lý An Sâm nghe vậy liền tức giận, lập tức quay người bỏ đi.
“Này, cụ Lý, tôi còn chưa nói xong đâu.” Trình Cần biết sai liền sửa, vòng qua cái bàn giữ chặt Lý An Sâm, lần trước anh ta đi hưởng tuần trăng mật còn không có tìm được, lại thể hiện chuyện tình cảm ở đây một lần nữa, đều là những con rùa ngàn năm, khoe khoang cái gì chứ, trở lại chuyện chính nói: “Ước gì cậu ở đây, buổi chiều tôi có công chuyện rồi.”
Lý An Sâm “Hừ” một tiếng, sửa sang lại cổ áo: “Thực xin lỗi tổng biên tập cao quý đây, buổi chiều tôi xin nghỉ phép để đi cầu hôn, tiền lương thì tùy ông đây xem xét.”
Trình Cần: “…”
Chỉ là thể hiện tình cảm thôi mà, có cần phải tính toán chi li nhiều như vậy không, dùng tới cả cầu hôn! Một lời nói dối nghiêm túc cũng quá lợi hại đi chứ. Trình Cần ngồi trở lại trên ghế, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lý An Sâm hờ hững khoe khoang, xua xua tay nói: "Được rồi, lúc đó tôi sẽ đến quỳ xuống trước mặt cậu."
Trình Cần sợ rằng Lý An Sâm sẽ phàn nàn rằng anh làm việc không tốt, vì thế anh đã không về nhà, ngồi trước bàn vẽ tranh và chú tâm suy nghĩ về nội dung tiếp theo. Khi anh vừa định đặt bút xuống tờ giấy Kent trắng bóng thì đột nhiên đầu óc anh bừng lên, có gì đó đang lóe lên.
Chẳng hạn như kỹ thuật được thể hiện trong truyện tranh của Sở Dương, cách xử lý phân cảnh, thậm chí cả phong cách vẽ hiện thực đều rất giống anh, nhưng khi nhìn kỹ lại, ngoài những tác phẩm rất dễ đọc ra thì Sở Dương có vẻ như rất ngay thẳng trong phong cách vẽ tranh của cậu. Thậm chí còn cố tình khắc lên bút danh của chính mình.
Trình Cần kẹp bút vào giữa môi đang mím chặt cái mũi của mình, khủy tay của mình lại dựa vào ghế. Anh nghĩ rằng một số họa sĩ lúc mới bắt đầu sẽ bắt chước nét vẽ của các họa sĩ khác và theo thời gian dần hình thành phong cách riêng của họ. Anh cũng không ngoại lệ, phong cách của anh bắt đầu được hình thành, rồi dần trở thành một nhãn hiệu riêng của bản thân. Đó cũng là cách mà 《 thần đỉnh 》 bắt đầu.
Tuy nhiên, Sở Dương nói rằng cậu thích tranh của mình từ khi còn nhỏ hơn, hồi đó, những bức tranh trong tập phác thảo đều là vẽ chơi cho nên rất xấu. Những bước đầu khi thực hiện 《 thần đỉnh 》về mặt cốt truyện và hình ảnh quả thực còn rất non nớt, qua nhiều năm như vậy vẫn còn ảnh hưởng lớn sao?
Trình Cần cấm lấy bút đặt bên cạnh tờ giấy, giữ cho bút và tờ giấy song song với nhau.
Sở Dương《 thần đỉnh 》 Lãng Du, không biết có hiểu đúng hay không, cậu là 《 thần đỉnh 》, nếu như không phải, chắc là cậu bị cô chủ lớn Trình Song em gái của anh sẽ vẻ đến “Tráng đinh”.
Không biết cậu có thể hay không cũng vẽ được đồng nghiệp của《 Thần đỉnh 》?
Trình Cần dường như đã nghĩ ra được điều gì đó, quyết định giữa trưa sẽ trở về và hỏi Sở Dương một chút về tài khoản Weibo.
Trình Cần nhìn đồng hồ, phát hiện ra bây giờ cũng đã hơn mười phút trôi qua, căn bệnh trì hoãn cứ kéo dài từ năm này qua năm khác, như bệnh ung thư đang ở giai đoạn cuối vậy, không có thuốc điều trị.
Vì thế, họa sĩ Trình lập tức cầm bút lên vội vàng bắt đầu, vừa vẽ xong bảng phân cảnh thì nhận được điện thoại của mẹ Trình, bà ấy nói rằng ở nhà có bánh bao thịt, Trình Cần vốn dĩ muốn từ chối với lý do rằng anh rất bận rộn với công việc sắp tới, lời nói trong miệng chuẩn bị thốt ra. Thì anh nhớ đến lần đầu tiên gặp Sở Dương, con gấu con đã tự mình xử lý một túi bao bánh hấp, Sở Dương nhất định sẽ thích ăn bánh bao nhồi thịt. Vì vậy anh quay đầu lại nói, lát nữa về nhà gói mang đi.
Bà Trình không muốn như vậy, bà đích thân đi học cách làm bánh bao thịt cho Trình Cần ăn để anh trở về để nếm “mùi vị của mẹ”, nhưng mà đứa trẻ này đã nhiều ngày như vậy rồi vẫn không về nhà, cả một cuộc điện thoại cũng không có. Anh từ nhỏ đã không có cái tính ổn định như Trình Thiên, sợ anh sẽ lẳng lơ khi ở bên ngoài, hơn nữa, dì Lý ở nhà bên cạnh giới thiệu một cô gái, bà còn suy nghĩ để thăm dò ngọn nguồn xem cô gái đó với Trình Cần có phải đang yêu nhau hay không, nếu có thì ăn bánh bao để bắt đầu ra tay làm chuyện lớn được thuận lợi.
Ai ngờ đâu, Trình Cần bây giờ đã được “thăng cấp”, cơm nhà cũng không còn thèm để mắt đến, chỉ muốn gói mang đi, về nhà lấy cơm chẳng khác gì “tập đoàn bán cơm”, chỉ khác duy nhất là anh không cần phải trả tiền.
"Mẹ, con bận thật mà. Chiều con còn phải đi gặp một tác giả lớn nữa. Mẹ đừng giận, nếu như mẹ cần, con sẽ mua cho mẹ mấy thứ dung dịch mỹ phẩm làm đẹp mà trước kia ba mua cho mẹ để uống trắng da được không?" Trình Cần rất tinh ý khi nói chuyện, sau khi cảm thấy được quý bà bên kia sắp tức giận, anh lập tức uống miếng nước lấy lại bình tĩnh và nói với bà Trình: " Xong việc, con sẽ về nhà chăm sóc mẹ. Sẽ chăm sóc người thật tốt luôn.”
“Nói hươu nói vượn.” mẹ Trình nín khóc rồi mỉm cười đến mức những nếp nhăn quanh mắt cũng bị kéo lên: “Con lớn như vậy rồi phải biết tự chăm sóc bản thân. Mẹ chỉ lo cho con, đặc biệt là cái tay.”
“Hì hì.”
“Còn biết cười nữa à, buổi trưa nhớ qua sớm.” Nói xong mẹ Trình liền cúp máy. trên điện thoại hiển thị thời gian cuộc trò chuyện: 2 phút 59 giây.
Sau khi cúp điện thoại, Trình Cần gửi tin nhắn cho Sở Dương trên WeChat: Em có đang ở nhà không?
Sở Dương: Dạ có, em đang vẽ tranh.
Sở Dương: Làm sao vậy? Anh nhớ em à?
Sở Dương: Em cũng nhớ anh nữa, nhớ anh nhiều đến mức không thể tập trung vẽ được nữa.
Trình Cần cười: Đừng kiếm cớ, nếu mà anh còn ở nhà chẳng phải em sẽ càng không thể tập trung đúng không?
Sở Dương: Ít nhất cũng có thể tập trung vào chuyện khác, ví dụ như...
Trình Cần đợi hai giây, thấy Sở Dương không nói tiếp câu sau vì thế anh liền hỏi lại: Ví dụ như chuyện gì?
Trình Cần mới vừa nháy gửi đi thì Sở Dương gửi tới một đoạn video ngắn.
Trong video Sở Dương đang cầm trên tay một quyển có miếng dán tiện dụng để tự động lật trang.
Mặt trên vẽ hai người đàn ông đang khỏa thân, hai người họ đang…
Một người thì bị trói vào ghế, người kia thì quỳ gối, biểu cảm của nhân vật được phóng đại, sợi dây thừng bị lồi ra, chuông được vẫy mạnh tạo cảm giác thực sự rất sinh động, bởi vì tờ giấy được lật qua liên tục với tốc độ rất nhanh, tạo ra một đoạn clip vô cùng trôi chảy như một đoạn phim vậy, cộng thêm đoạn sau có phối âm nữa thì đây chính là một sản phẩm H rồi.
Trình Cần cầm điện thoại thiếu chút nữa là ném nó đi: “Chết tiệt!”
Trình Cần bấm tin nhắn trên điện thoại: “Cừu con, em thật sự không biết xấu hổ à, không ngờ em ban ngày ban mặt lại dám vẽ một bức tranh như vậy!”
Sở Dương cười ra tiếng: “Chú Trình à, đừng giả bộ nữa, anh thực sự thích nó mà.”
Trình Cần không thể nói nên lời, Thất Hòa từng viết một quyển sách, tựa đề《 người không biết xấu hổ chính là dáng vẻ tôi thích nhất》, tên của quyển sách này là do anh đặt ra.
“Em bây giờ thành yêu tinh rồi.”
Sở Dương cười khẽ một chút, nói: “Anh khi nào trở về vậy, nhớ anh nhiều lắm.”
“Một lát nữa.” Trình Cần nói: “Đúng rồi, trước khi anh về có ghé qua nhà mẹ để lấy bánh bao, em đừng nấu cơm.”
“Dạ.”
Trình Cần nghiêm túc mà ho khan một tiếng: “Không được vẽ mấy bức tranh bậy bạ đó nữa, em chuyên tâm mà vẽ tranh đàng hoàng lại đi.”
Sở Dương dạ một tiếng.
Trình Cần giữa trưa về nhà không thể tránh khỏi bị...
“Điều kiện?” Trình Cần nhíu mi, đặt hết mọi tài liệu xuống bàn, ý bảo Lý An Sâm ngồi xuống, anh hỏi: “Điều kiện gì?”
Lý An Sâm nói: “Điều kiện chính là anh ta muốn người biên tập là cậu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chương báo thù tạm thời kết thúc
Ngọt sao?
Quay ngựa.
“Tôi?” Trình Cần bị câu nói ấy làm cho giật mình: “Anh ta chỉ thẳng tên tôi luôn sao?”
Lý An Sâm gật đầu: “Cậu có muốn trực tiếp gặp anh ta không?”
Quy mô của phòng làm việc cũng không phải là số một ở trong nước, thậm chí chỉ là một nguồn máu tươi còn mới mà thôi. Những người làm việc lâu năm kỳ cựu ở đây đều gây dựng được sự nghiệp của mình đa phần là những người trẻ tuổi, bọn họ có gan dám đổi mới và cho ra đời những tác phẩm xuất sắc. Ở trong ngành, danh tiếng của bọn họ cũng không tồi.
Trình Cần đã làm bùng nổ những bức ảnh trong chuyên mục giới thiệu nhân vật của tạp chí công ty. Anh chưa bao giờ đứng tên với danh nghĩa là người đứng đầu phòng làm việc vào những dịp nào đó hay trên tạp chí, thậm chí anh còn không có Weibo với blog, mà tất cả những thứ đó đều là cách để tuyên truyền phía đối ngoại chính thức của phòng làm việc, thế nhưng ông chủ xuất đầu lộ diện không phải anh, mà là Lý An Sâm.
Chẳng lẽ người kia là Bùi Soái? Không đúng, anh ta chỉ một nhiếp ảnh thôi mà.
Nói một cách dễ hiểu, kỹ năng chụp ảnh của Bùi Soái quả thực không tồi, những bức ảnh cậu nhóc được đắp nặn tạo hình rất phù hợp với nguyên tác... Sau khi bắt đầu tuần lễ văn hóa, hai người có thể hợp tác trở lại, đến lúc đó Lãng Du cùng với Xuất Trần có thể làm một ít chuyện xấu hổ... Chỉ còn một tuần nữa là Sở Dương sẽ khai giảng năm mới, sau khi bắt đầu nhập học thì không thể ngủ nướng được và anh còn phải đưa đón bạn trai nhỏ của mình đến trường.
“Này.” Lý An Sâm vỗ vỗ cái bàn: “Cậu có nghe tôi nói gì không? Có muốn nghe tiếp không vậy?”
“Hả?” Trình Cần chống cằm, cắn móng tay trên ngón út, vẻ mặt phơi phới: “Nói đến chỗ nào rồi?”
Lông mày Lý An Sâm run sắp lên khỏi kính: “Ban ngày ban mặt mà cậu đang nghĩ gì trong đầu vậy hả?”
“Hả?” Trình Cần sờ sờ cằm mình rồi vỗ mặt: “Rõ ràng như vậy luôn à?”
Lý An Sâm: “…”
Trình Cần hất lại tóc, rung đùi đắc ý như thể không có gì để khoe khoang hơn: “Về sau không còn độc thân nữa, điều này quả thực không tốt, rất dễ bị phân tâm…”
Lý An Sâm nghe vậy liền tức giận, lập tức quay người bỏ đi.
“Này, cụ Lý, tôi còn chưa nói xong đâu.” Trình Cần biết sai liền sửa, vòng qua cái bàn giữ chặt Lý An Sâm, lần trước anh ta đi hưởng tuần trăng mật còn không có tìm được, lại thể hiện chuyện tình cảm ở đây một lần nữa, đều là những con rùa ngàn năm, khoe khoang cái gì chứ, trở lại chuyện chính nói: “Ước gì cậu ở đây, buổi chiều tôi có công chuyện rồi.”
Lý An Sâm “Hừ” một tiếng, sửa sang lại cổ áo: “Thực xin lỗi tổng biên tập cao quý đây, buổi chiều tôi xin nghỉ phép để đi cầu hôn, tiền lương thì tùy ông đây xem xét.”
Trình Cần: “…”
Chỉ là thể hiện tình cảm thôi mà, có cần phải tính toán chi li nhiều như vậy không, dùng tới cả cầu hôn! Một lời nói dối nghiêm túc cũng quá lợi hại đi chứ. Trình Cần ngồi trở lại trên ghế, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lý An Sâm hờ hững khoe khoang, xua xua tay nói: "Được rồi, lúc đó tôi sẽ đến quỳ xuống trước mặt cậu."
Trình Cần sợ rằng Lý An Sâm sẽ phàn nàn rằng anh làm việc không tốt, vì thế anh đã không về nhà, ngồi trước bàn vẽ tranh và chú tâm suy nghĩ về nội dung tiếp theo. Khi anh vừa định đặt bút xuống tờ giấy Kent trắng bóng thì đột nhiên đầu óc anh bừng lên, có gì đó đang lóe lên.
Chẳng hạn như kỹ thuật được thể hiện trong truyện tranh của Sở Dương, cách xử lý phân cảnh, thậm chí cả phong cách vẽ hiện thực đều rất giống anh, nhưng khi nhìn kỹ lại, ngoài những tác phẩm rất dễ đọc ra thì Sở Dương có vẻ như rất ngay thẳng trong phong cách vẽ tranh của cậu. Thậm chí còn cố tình khắc lên bút danh của chính mình.
Trình Cần kẹp bút vào giữa môi đang mím chặt cái mũi của mình, khủy tay của mình lại dựa vào ghế. Anh nghĩ rằng một số họa sĩ lúc mới bắt đầu sẽ bắt chước nét vẽ của các họa sĩ khác và theo thời gian dần hình thành phong cách riêng của họ. Anh cũng không ngoại lệ, phong cách của anh bắt đầu được hình thành, rồi dần trở thành một nhãn hiệu riêng của bản thân. Đó cũng là cách mà 《 thần đỉnh 》 bắt đầu.
Tuy nhiên, Sở Dương nói rằng cậu thích tranh của mình từ khi còn nhỏ hơn, hồi đó, những bức tranh trong tập phác thảo đều là vẽ chơi cho nên rất xấu. Những bước đầu khi thực hiện 《 thần đỉnh 》về mặt cốt truyện và hình ảnh quả thực còn rất non nớt, qua nhiều năm như vậy vẫn còn ảnh hưởng lớn sao?
Trình Cần cấm lấy bút đặt bên cạnh tờ giấy, giữ cho bút và tờ giấy song song với nhau.
Sở Dương《 thần đỉnh 》 Lãng Du, không biết có hiểu đúng hay không, cậu là 《 thần đỉnh 》, nếu như không phải, chắc là cậu bị cô chủ lớn Trình Song em gái của anh sẽ vẻ đến “Tráng đinh”.
Không biết cậu có thể hay không cũng vẽ được đồng nghiệp của《 Thần đỉnh 》?
Trình Cần dường như đã nghĩ ra được điều gì đó, quyết định giữa trưa sẽ trở về và hỏi Sở Dương một chút về tài khoản Weibo.
Trình Cần nhìn đồng hồ, phát hiện ra bây giờ cũng đã hơn mười phút trôi qua, căn bệnh trì hoãn cứ kéo dài từ năm này qua năm khác, như bệnh ung thư đang ở giai đoạn cuối vậy, không có thuốc điều trị.
Vì thế, họa sĩ Trình lập tức cầm bút lên vội vàng bắt đầu, vừa vẽ xong bảng phân cảnh thì nhận được điện thoại của mẹ Trình, bà ấy nói rằng ở nhà có bánh bao thịt, Trình Cần vốn dĩ muốn từ chối với lý do rằng anh rất bận rộn với công việc sắp tới, lời nói trong miệng chuẩn bị thốt ra. Thì anh nhớ đến lần đầu tiên gặp Sở Dương, con gấu con đã tự mình xử lý một túi bao bánh hấp, Sở Dương nhất định sẽ thích ăn bánh bao nhồi thịt. Vì vậy anh quay đầu lại nói, lát nữa về nhà gói mang đi.
Bà Trình không muốn như vậy, bà đích thân đi học cách làm bánh bao thịt cho Trình Cần ăn để anh trở về để nếm “mùi vị của mẹ”, nhưng mà đứa trẻ này đã nhiều ngày như vậy rồi vẫn không về nhà, cả một cuộc điện thoại cũng không có. Anh từ nhỏ đã không có cái tính ổn định như Trình Thiên, sợ anh sẽ lẳng lơ khi ở bên ngoài, hơn nữa, dì Lý ở nhà bên cạnh giới thiệu một cô gái, bà còn suy nghĩ để thăm dò ngọn nguồn xem cô gái đó với Trình Cần có phải đang yêu nhau hay không, nếu có thì ăn bánh bao để bắt đầu ra tay làm chuyện lớn được thuận lợi.
Ai ngờ đâu, Trình Cần bây giờ đã được “thăng cấp”, cơm nhà cũng không còn thèm để mắt đến, chỉ muốn gói mang đi, về nhà lấy cơm chẳng khác gì “tập đoàn bán cơm”, chỉ khác duy nhất là anh không cần phải trả tiền.
"Mẹ, con bận thật mà. Chiều con còn phải đi gặp một tác giả lớn nữa. Mẹ đừng giận, nếu như mẹ cần, con sẽ mua cho mẹ mấy thứ dung dịch mỹ phẩm làm đẹp mà trước kia ba mua cho mẹ để uống trắng da được không?" Trình Cần rất tinh ý khi nói chuyện, sau khi cảm thấy được quý bà bên kia sắp tức giận, anh lập tức uống miếng nước lấy lại bình tĩnh và nói với bà Trình: " Xong việc, con sẽ về nhà chăm sóc mẹ. Sẽ chăm sóc người thật tốt luôn.”
“Nói hươu nói vượn.” mẹ Trình nín khóc rồi mỉm cười đến mức những nếp nhăn quanh mắt cũng bị kéo lên: “Con lớn như vậy rồi phải biết tự chăm sóc bản thân. Mẹ chỉ lo cho con, đặc biệt là cái tay.”
“Hì hì.”
“Còn biết cười nữa à, buổi trưa nhớ qua sớm.” Nói xong mẹ Trình liền cúp máy. trên điện thoại hiển thị thời gian cuộc trò chuyện: 2 phút 59 giây.
Sau khi cúp điện thoại, Trình Cần gửi tin nhắn cho Sở Dương trên WeChat: Em có đang ở nhà không?
Sở Dương: Dạ có, em đang vẽ tranh.
Sở Dương: Làm sao vậy? Anh nhớ em à?
Sở Dương: Em cũng nhớ anh nữa, nhớ anh nhiều đến mức không thể tập trung vẽ được nữa.
Trình Cần cười: Đừng kiếm cớ, nếu mà anh còn ở nhà chẳng phải em sẽ càng không thể tập trung đúng không?
Sở Dương: Ít nhất cũng có thể tập trung vào chuyện khác, ví dụ như...
Trình Cần đợi hai giây, thấy Sở Dương không nói tiếp câu sau vì thế anh liền hỏi lại: Ví dụ như chuyện gì?
Trình Cần mới vừa nháy gửi đi thì Sở Dương gửi tới một đoạn video ngắn.
Trong video Sở Dương đang cầm trên tay một quyển có miếng dán tiện dụng để tự động lật trang.
Mặt trên vẽ hai người đàn ông đang khỏa thân, hai người họ đang…
Một người thì bị trói vào ghế, người kia thì quỳ gối, biểu cảm của nhân vật được phóng đại, sợi dây thừng bị lồi ra, chuông được vẫy mạnh tạo cảm giác thực sự rất sinh động, bởi vì tờ giấy được lật qua liên tục với tốc độ rất nhanh, tạo ra một đoạn clip vô cùng trôi chảy như một đoạn phim vậy, cộng thêm đoạn sau có phối âm nữa thì đây chính là một sản phẩm H rồi.
Trình Cần cầm điện thoại thiếu chút nữa là ném nó đi: “Chết tiệt!”
Trình Cần bấm tin nhắn trên điện thoại: “Cừu con, em thật sự không biết xấu hổ à, không ngờ em ban ngày ban mặt lại dám vẽ một bức tranh như vậy!”
Sở Dương cười ra tiếng: “Chú Trình à, đừng giả bộ nữa, anh thực sự thích nó mà.”
Trình Cần không thể nói nên lời, Thất Hòa từng viết một quyển sách, tựa đề《 người không biết xấu hổ chính là dáng vẻ tôi thích nhất》, tên của quyển sách này là do anh đặt ra.
“Em bây giờ thành yêu tinh rồi.”
Sở Dương cười khẽ một chút, nói: “Anh khi nào trở về vậy, nhớ anh nhiều lắm.”
“Một lát nữa.” Trình Cần nói: “Đúng rồi, trước khi anh về có ghé qua nhà mẹ để lấy bánh bao, em đừng nấu cơm.”
“Dạ.”
Trình Cần nghiêm túc mà ho khan một tiếng: “Không được vẽ mấy bức tranh bậy bạ đó nữa, em chuyên tâm mà vẽ tranh đàng hoàng lại đi.”
Sở Dương dạ một tiếng.
Trình Cần giữa trưa về nhà không thể tránh khỏi bị...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất