Chương 106: Sinh Cơ Tạo Cốt Đan (2)
- Ngài chờ chút, tiểu nhân đi một chút sẽ trở lại ngay.
- Thế tử đại nhân, mời dùng trà.
Trà Nghệ Sư kia hai tay đưa tới một ly trà, trà chưa tới, hương trà đã ùa vào mũi.
- Trà ngon.
Long Trần nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nước trà vào miệng, ôn nhuận ấm áp, kẽ răng cũng thơm, khiến người ta tâm thần phấn chấn, không khỏi tán thưởng.
- Trà ngon, người còn ngon hơn.
Long Trần nhìn Trà Nghệ Sư cười nói.
Mặt nữ tử đó hơi đỏ lên, đôi mắt đẹp lúng liếng, bộ dạng rất khiến người ta trìu mến, có điều sự tán thưởng của Long Trần đối với nàng ta, lại lập tức bởi vì biểu cảm này mà biến mất vô tung vô ảnh.
Trà nghệ của nữ tử này vô cùng tinh trạm, đặc biệt là sự nắm giữ đối với nhiệt độ nước, đổi chén, khiến Long Trần tâm sinh kính nể, dù sao người có tay nghề đều đáng được người ta tôn kính.
Có điều biểu cảm đã muốn còn giả vờ ngại này rõ ràng là để mặc cho chàng hái, lại khiến người ta mất mát, Long Trần cảm thấy phản cảm, ngay cả trà cũng không muốn uống, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Trà Nghệ Sư kia đột nhiên cảm thấy xấu hổ, nàng ta không ngờ pháp môn trăm lần trúng cả trăm này của mình lại mất đi hiệu lực.
Nàng ta cũng không quen Long Trần, hơn nữa nàng ta cũng đã qua tuổi truy mộng, không biết thiếu niên trước mắt chính là đệ nhất nhân danh chấn Phượng Minh.
Cũng may không khí xấu hổ không kéo dài bao lâu, Phú Quý đã trở lại, đồng thời trước người còn có một lão giả khoảng sáu mươi tuổi.
Hai người vừa tới, Trà Nghệ Sư kia vội vàng thối lui, lão giả đó vừa tiến vào, một tay phất qua ngực, làm một lễ tiết Luyện Dược Sư.
- Bái kiến Long Trần thế tử, xin tự giới thiệu một chút, bản thân Tiền Phúc, đều là Đan đồ xin được chỉ giáo nhiều hơn.
Long Trần thầm nghĩ, không hổ là người làm ăn, tên đều may mắn như vậy, đứng dậy làm một lễ tiết Luyện Dược Sư, nói:
- Các hạ khách khí rồi, luận về kinh nghiệm luyện đan, các hạ chính là tiền bối.
Sau khi hai bên khách khí một phen, Long Trần trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói:
- Lần này ta cần bán đấu giá mấy viên đan dược, các hạ xem trước đi.
Long Trần nói xong, đưa một bình ngọc cho Tiền Phúc, Tiền Phúc cẩn thận tiếp nhận bình ngọc, đeo găng tay, đồng thời lấy ra một khay ngọc, đổ đan dược bên trong ra.
- Đây là.
Khi Tiền Phúc nhìn thấy viên đan dược đó, thấy là một viên đan dược trung phẩm cấp hai, không khỏi mừng rỡ trong lòng, nhưng khi vừa muốn xem đây là đan gì, lại không khỏi trợn tròn mắt, hắn không ngờ không biết.
Tuy Tiền Phúc thiên phú hữu hạn, chỉ là một vị Đan đồ, nhưng cả đời đã thấy vô số đan dược, nếu không cũng không thể làm Giám Định Sư đỉnh cấp của Hoa Vân Các.
Nhưng một viên đan dược cấp hai như vậy, không ngờ lại làm khó hắn, nhìn cả nửa ngày, cũng ngửi một lúc, lại lấy ra mấy loại dụng cụ để kiểm tra.
Sau một phen bận rộn, sắc mặt Tiền Phúc không khỏi có chút xấu hổ, hắn không biết đây là đan gì, thế chẳng khác nào là tát vào mặt Giám Định Sư như hắn.
Biểu cảm của Tiền Phúc đều nằm trong suy đoán của Long Trần, viên Sinh Cơ Tạo Cốt Đan này vốn tới từ linh hồn Đan Đế, là một loại đan dược rất ít được chú ý.
Long Trần tập hợp hai trăm mươi bảy loại dược liệu, mới luyện chế ra nó, tuy những dược liệu đó không phải quá quý giá. Nhưng đan phương đó quá kỳ diệu, tổng hợp dược liệu khác nhau lại cùng một chỗ, cũng phát huy ra dược tính khác nhau.
Có khi vài ba loại dung hợp, có đôi khi là hơn mười loại, dược phấn sau khi dung hợp còn trải qua dung hợp lại với trình tự khác nhau, sau đó mới có thể luyện đan, quả thực khiến người ta trố mắt.
Khi Luyện chế ra Sinh Cơ Tạo Cốt Đan, Long Trần lần đầu tiên cảm nhận được sự bác đại tinh thâm của đan đạo, dược liệu khác nhau, dung hợp với nhau, sẽ phát huy ra hiệu quả khác nhau, dung hợp đi dung hợp lại, quả thực là quỷ phủ thần công.
- Khụ, nếu tại hạ không nhìn lầm, đây là một loại đan chữa thương, hơn nữa công hiệu mạnh tới khiếp người.
Xem cả nửa ngày, không nói ra được tên, nhưng Tiền Phúc vẫn nói ra được công hiệu của nó, Giám Định Sư như hắn, không phải là bất tài, có điều về phần công hiệu mạnh tới mức nào, bản thân hắn cũng không chắc.
Tiền Phúc không khỏi có chút mặt đỏ, thứ không chắc chắn, vậy thì không thể bán đấu giá, nếu không ngay cả mình cũng không rõ, mang ra bán, chẳng phải là lừa người à? Như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh dự của Hoa Vân Các.
Tiền Phúc ở Hoa Vân Các đảm nhiệm Giám Định Sư đan dược đã được hơn ba mươi năm, tra qua vô số điển tịch, đối với đan dược từ cấp ba trở xuống, có thể nói là rõ như lòng bàn tay, hôm nay xem như đã triệt để gặp hạn té ngã.
- Thế tử, rất xin lỗi, viên đan dược này, ta không gọi ra được tên của nó, cũng không rõ dược tính của nó, cho nên viên đan dược này, chúng ta không thể nhận.
Tiền Phúc có chút không có hảo ý, nói.
Tiền Phúc vừa nói xong, Long Trần còn chưa nói gì, mặt Phú Quý đã tái đi, nếu đồ của Long Trần không thể bán đấu giá, hoa hồng của hắn sẽ hoàn toàn không còn, hiện tại hắn chỉ dựa vào cây đại thụ Long Trần này thôi.
- Viên đan dược này, tên là Sinh Cơ Tạo Cốt Đan, là kỳ dược trị liệu ngoại thương.
Long Trần mỉm cười, không nhanh không chậm nói.
- Thật xin lỗi, cho dù ngài nói ra được tên, chúng ta vẫn không thể nhận.
Tiền Phúc lại áy náy nói, biết sao được, điều này liên quan tới danh dự của Hoa Vân Các, hắn không dám mạo hiểm.
Không thể người ta nói gì thì tin cái đó được, vạn nhất xảy ra một chút sai lầm, tiền đồ cả đời của Tiền Phúc sẽ mất sạch.
- Không sao, ngươi chủ yếu là không chắc dược tính của đan dược, ta có thể chứng minh cho ngươi xem.
Long Trần cười nói.
- Chứng minh?
Vẻ mặt Tiền Phúc và Phú Quý trở nên nghi hoặc.
- Đắc tội.
Trong tay Long Trần bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường đao, trong ánh mắt kinh hãi của hai người, bổ về phía Tiền Phúc.
- Hự!
Huyết quang bắn ra.
- Thế tử đại nhân, mời dùng trà.
Trà Nghệ Sư kia hai tay đưa tới một ly trà, trà chưa tới, hương trà đã ùa vào mũi.
- Trà ngon.
Long Trần nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nước trà vào miệng, ôn nhuận ấm áp, kẽ răng cũng thơm, khiến người ta tâm thần phấn chấn, không khỏi tán thưởng.
- Trà ngon, người còn ngon hơn.
Long Trần nhìn Trà Nghệ Sư cười nói.
Mặt nữ tử đó hơi đỏ lên, đôi mắt đẹp lúng liếng, bộ dạng rất khiến người ta trìu mến, có điều sự tán thưởng của Long Trần đối với nàng ta, lại lập tức bởi vì biểu cảm này mà biến mất vô tung vô ảnh.
Trà nghệ của nữ tử này vô cùng tinh trạm, đặc biệt là sự nắm giữ đối với nhiệt độ nước, đổi chén, khiến Long Trần tâm sinh kính nể, dù sao người có tay nghề đều đáng được người ta tôn kính.
Có điều biểu cảm đã muốn còn giả vờ ngại này rõ ràng là để mặc cho chàng hái, lại khiến người ta mất mát, Long Trần cảm thấy phản cảm, ngay cả trà cũng không muốn uống, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Trà Nghệ Sư kia đột nhiên cảm thấy xấu hổ, nàng ta không ngờ pháp môn trăm lần trúng cả trăm này của mình lại mất đi hiệu lực.
Nàng ta cũng không quen Long Trần, hơn nữa nàng ta cũng đã qua tuổi truy mộng, không biết thiếu niên trước mắt chính là đệ nhất nhân danh chấn Phượng Minh.
Cũng may không khí xấu hổ không kéo dài bao lâu, Phú Quý đã trở lại, đồng thời trước người còn có một lão giả khoảng sáu mươi tuổi.
Hai người vừa tới, Trà Nghệ Sư kia vội vàng thối lui, lão giả đó vừa tiến vào, một tay phất qua ngực, làm một lễ tiết Luyện Dược Sư.
- Bái kiến Long Trần thế tử, xin tự giới thiệu một chút, bản thân Tiền Phúc, đều là Đan đồ xin được chỉ giáo nhiều hơn.
Long Trần thầm nghĩ, không hổ là người làm ăn, tên đều may mắn như vậy, đứng dậy làm một lễ tiết Luyện Dược Sư, nói:
- Các hạ khách khí rồi, luận về kinh nghiệm luyện đan, các hạ chính là tiền bối.
Sau khi hai bên khách khí một phen, Long Trần trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói:
- Lần này ta cần bán đấu giá mấy viên đan dược, các hạ xem trước đi.
Long Trần nói xong, đưa một bình ngọc cho Tiền Phúc, Tiền Phúc cẩn thận tiếp nhận bình ngọc, đeo găng tay, đồng thời lấy ra một khay ngọc, đổ đan dược bên trong ra.
- Đây là.
Khi Tiền Phúc nhìn thấy viên đan dược đó, thấy là một viên đan dược trung phẩm cấp hai, không khỏi mừng rỡ trong lòng, nhưng khi vừa muốn xem đây là đan gì, lại không khỏi trợn tròn mắt, hắn không ngờ không biết.
Tuy Tiền Phúc thiên phú hữu hạn, chỉ là một vị Đan đồ, nhưng cả đời đã thấy vô số đan dược, nếu không cũng không thể làm Giám Định Sư đỉnh cấp của Hoa Vân Các.
Nhưng một viên đan dược cấp hai như vậy, không ngờ lại làm khó hắn, nhìn cả nửa ngày, cũng ngửi một lúc, lại lấy ra mấy loại dụng cụ để kiểm tra.
Sau một phen bận rộn, sắc mặt Tiền Phúc không khỏi có chút xấu hổ, hắn không biết đây là đan gì, thế chẳng khác nào là tát vào mặt Giám Định Sư như hắn.
Biểu cảm của Tiền Phúc đều nằm trong suy đoán của Long Trần, viên Sinh Cơ Tạo Cốt Đan này vốn tới từ linh hồn Đan Đế, là một loại đan dược rất ít được chú ý.
Long Trần tập hợp hai trăm mươi bảy loại dược liệu, mới luyện chế ra nó, tuy những dược liệu đó không phải quá quý giá. Nhưng đan phương đó quá kỳ diệu, tổng hợp dược liệu khác nhau lại cùng một chỗ, cũng phát huy ra dược tính khác nhau.
Có khi vài ba loại dung hợp, có đôi khi là hơn mười loại, dược phấn sau khi dung hợp còn trải qua dung hợp lại với trình tự khác nhau, sau đó mới có thể luyện đan, quả thực khiến người ta trố mắt.
Khi Luyện chế ra Sinh Cơ Tạo Cốt Đan, Long Trần lần đầu tiên cảm nhận được sự bác đại tinh thâm của đan đạo, dược liệu khác nhau, dung hợp với nhau, sẽ phát huy ra hiệu quả khác nhau, dung hợp đi dung hợp lại, quả thực là quỷ phủ thần công.
- Khụ, nếu tại hạ không nhìn lầm, đây là một loại đan chữa thương, hơn nữa công hiệu mạnh tới khiếp người.
Xem cả nửa ngày, không nói ra được tên, nhưng Tiền Phúc vẫn nói ra được công hiệu của nó, Giám Định Sư như hắn, không phải là bất tài, có điều về phần công hiệu mạnh tới mức nào, bản thân hắn cũng không chắc.
Tiền Phúc không khỏi có chút mặt đỏ, thứ không chắc chắn, vậy thì không thể bán đấu giá, nếu không ngay cả mình cũng không rõ, mang ra bán, chẳng phải là lừa người à? Như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh dự của Hoa Vân Các.
Tiền Phúc ở Hoa Vân Các đảm nhiệm Giám Định Sư đan dược đã được hơn ba mươi năm, tra qua vô số điển tịch, đối với đan dược từ cấp ba trở xuống, có thể nói là rõ như lòng bàn tay, hôm nay xem như đã triệt để gặp hạn té ngã.
- Thế tử, rất xin lỗi, viên đan dược này, ta không gọi ra được tên của nó, cũng không rõ dược tính của nó, cho nên viên đan dược này, chúng ta không thể nhận.
Tiền Phúc có chút không có hảo ý, nói.
Tiền Phúc vừa nói xong, Long Trần còn chưa nói gì, mặt Phú Quý đã tái đi, nếu đồ của Long Trần không thể bán đấu giá, hoa hồng của hắn sẽ hoàn toàn không còn, hiện tại hắn chỉ dựa vào cây đại thụ Long Trần này thôi.
- Viên đan dược này, tên là Sinh Cơ Tạo Cốt Đan, là kỳ dược trị liệu ngoại thương.
Long Trần mỉm cười, không nhanh không chậm nói.
- Thật xin lỗi, cho dù ngài nói ra được tên, chúng ta vẫn không thể nhận.
Tiền Phúc lại áy náy nói, biết sao được, điều này liên quan tới danh dự của Hoa Vân Các, hắn không dám mạo hiểm.
Không thể người ta nói gì thì tin cái đó được, vạn nhất xảy ra một chút sai lầm, tiền đồ cả đời của Tiền Phúc sẽ mất sạch.
- Không sao, ngươi chủ yếu là không chắc dược tính của đan dược, ta có thể chứng minh cho ngươi xem.
Long Trần cười nói.
- Chứng minh?
Vẻ mặt Tiền Phúc và Phú Quý trở nên nghi hoặc.
- Đắc tội.
Trong tay Long Trần bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường đao, trong ánh mắt kinh hãi của hai người, bổ về phía Tiền Phúc.
- Hự!
Huyết quang bắn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất