Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 107: Hội đấu giá (1)

Trước Sau
Ánh nắng chính ngọ chiếu thẳng xuống đất, chiếu rọi Hoa Vân Các, càng làm tôn lên sự to lớn của Hoa Vân Các, cho dù mặt trời chói chang, nhưng vẫn có vô số người, chen chúc tới Hoa Vân Các.

Trước Hoa Vân Các, đại sảnh bán đấu giá rộng lớn, đã ngồi đầy người, người có thể được mời tới, không phú tức quý, hoặc là quyền cao chức trọng, hoặc đều là một số cao thủ.

- Ha ha, vẫn là lần đầu tiên tham gia hội đấu giá của Hoa Vân Các, nghĩ thôi cũng khiến người ta hưng phấn.

Hầu Tử từ trong ghế lô nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt hưng phấn nói.

Đám người Thạch Phong, Vu Mập cũng không hơn Hầu Tử là bao, xuyên qua vách tường thủy tinh của ghế lô, có thể nhìn rõ nhất cử nhất động bên ngoài, người khác lại không nhìn thấy bọn họ.

Nhìn những nhân vật có uy tín danh dự trong đế đô, bình thường đều là nhân vật mà bọn họ phải ngước nhìn, hiện giờ lại chỉ có thể ngồi ghế công chúng, khiến hắn cảm thấy kiêu ngạo từ tận đáy lòng.

- Hôm nay xem như dựa hơi Long Trần, nếu không đãi ngộ như vậy, chỉ sợ cả đời cũng chưa chắc đã có.

Thạch Phong cũng cảm thán nói.

Thạch Phong Hiện giờ, trải qua tĩnh dưỡng, đã hoàn toàn khang phục, không chỉ như vậy, Thạch Phong còn chưa bao giờ từng chịu đả kích như thế.

Trải qua đả kích lần này, khiến hắn nhân họa đắc phúc, càng thêm kiên định ý chí của mình, không ngờ liên tục đột phá, tấn thăng đến cảnh giới Ngưng Huyết tam trọng thiên, chỉ thiếu một bước là có thể bước vào Ngưng Huyết trung kỳ.

Phải biết rằng phụ thân của Thạch Phong cũng mới là Ngưng Huyết trung kỳ mà thôi, đối với Thạch Phong, hắn cũng ký thác kỳ vọng cực lớn.

Kỳ thật Thạch Phong sở dĩ có thể đột phá nhanh như vậy, một bộ phận là nguyên nhân của chính hắn, một bộ phận khác phải quy công cho đan dược của Long Trần.

Lần này Thạch Phong chịu khổ, chẳng khác nào bị Long Trần liên lụy, trong lòng Long Trần hổ thẹn, về sau lại lén cho Thạch Phong một viên Cố Cơ Đan.

Khiến hắn triệt để củng cố căn cơ, dược hiệu cường đại, khiến hắn thoải mái phá vỡ xiềng xích, liên tục tấn thăng.



- Đúng rồi, Long Trần, Hoa Vân Các sao lại coi trọng ngươi như vậy, cho ngươi một ghế lô xa hoa thế này?

Thạch Phong có chút nghi hoặc hỏi.

Phải biết rằng đại sảnh bán đấu giá có thể chứa mấy vạn người này, ghế lô lại chỉ có mười cái mà thôi, đó đều là để giành cho khách nhân cực kỳ tôn quý, theo lý thuyết Long Trần không có tư cách giành được ghế lô này.

- Ngươi cho rằng ghế lô này là cho không à, lát nữa hội đấu giá bắt đầu, chúng ta phải bỏ rất nhiều máu đó.

Long Trần cười nói.

- Không thể nào, thứ trên hội đấu giá mỗi năm một lần đều là trân phẩm, đồ tốt, bán cả chúng ta đi cũng không mua nổi.

Hầu Tử vẻ mặt kinh hãi nói.

- Với cái dáng người của ngươi, cho dù bán cũng không tới phiên ngươi, bất luận là bán theo cân, hay là bán linh kiện, ngươi đều là an toàn nhất.

Vu Mập nói.

- Ta không sợ thì ngươi sợ cái gì, chúng ta là theo Long ca lăn lộn, phát hiện ngươi đúng là mặn ăn củ cái nhạt ăn tim.

Long Trần cười nói:

- Yên tâm đi, không ai đuổi chúng ta là được, ơ, hắn cũng tới à?

Khiến Long Trần bất ngờ là, hắn bỗng nhiên nhìn thấy thân ảnh quen thuộc - Hạ Trường Phong, hai mắt không khỏi lạnh lùng.



Tên hỗn đản này không ngờ vẫn chưa đi, Long Trần thầm cắn răng, hiện tại Hạ Trường Phong lại khôi phục vẻ tiêu sái ngày xưa, đi cùng Đại hoàng tử Hạ Dương, vừa nói vừa cười đi vào.

Sau lưng bọn họ, còn có một nữ tử dáng người thướt tha, chính là Hạ Bạch Trì đổ đan thất bại với Long Trần.

Phía sau bọn họ là mấy thị vệ, đều vô cùng trẻ tuổi, chỉ khoảng trên dưới ba mươi, có điều toàn bộ đều là cường giả Ngưng Huyết cảnh.

Khi Long Trần nhìn thấy một người, trong lòng khẽ động, hắn cảm ứng được một dao động linh hồn quen thuộc.

Khiến hắn nhớ tới nam tử đội đấu lạp lúc trước khi hắn đánh bại Lý Hạo, đã sử dụng ám khí giết Lý Hạo diệt khẩu.

Tuy lúc ấy hắn đội đấu lạp, Long Trần không nhìn thấy khuôn mặt hắn, hơn nữa tốc độ của hắn cực nhanh, trong giây lát đã biến mất, nhưng Long Trần thân là Luyện Dược Sư, Linh hồn chi lực vẫn cường đại dị thường.

Hắn không cần nhìn vẻ mặt đối phương, hoàn toàn có thể dựa vào dao động linh hồn đến nhận ra đối phương, bởi vì dao động linh hồn của mỗi người đều sẽ có khác biệt không nhỏ, đây là năng lực đặc hữu của Luyện Dược Sư, linh mẫn giống như mũi chó săn.

- Không ngờ hắn là người của Đại hoàng tử.

Mắt Long Trần hơi nhíu lại, chẳng lẽ người chủ sự sau lưng chuyện này là hắn? Long Trần đang trầm tư, Đại hoàng tử đã dẫn theo Hạ Trường Phong, tiến vào một ghế lô.

- Nhìn kìa, Tứ hoàng tử cũng tới.

Hầu Tử nói.

Long Trần xuyên qua vách tường xuyên qua, nhìn thấy Tứ hoàng tử và một đám hoàng tử khác, chỉ có điều Long Trần không thấy thân ảnh của Sở Phong, chắc hẳn hắn lúc này đang trốn đi đâu tu luyện rồi.

Tứ hoàng tử và mấy vị hoàng tử khác cũng tiến vào một ghế lô, có điều không phải cùng ghế với bọn Đại hoàng tử và Hạ Trường Phong.

- Khà khà, chúng ta hôm nay coi như là có thể sống như hoàng tử rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau