Chương 110: Kim Ban Hổ (2)
- Một trăm năm mươi vạn.
Đúng lúc này, thanh âm của Hạ Trường Phong từ trong ghế lô truyền, khiến cho cả trường hợp lập tức tĩnh lặng đi nhiều.
- Không hổ là Đại Hạ hoàng tử, đúng là ánh mắt sáng ngời, liếc một cái liền nhìn ra chỗ quý giá của Lưu Kim Giáp, Đại Hạ hoàng tử đã ra giá một trăm năm mươi vạn, còn có ai ra giá cao hơn không?
Diêu Ny Thiên nũng nịu tán thưởng.
- Một trăm năm mươi mốt vạn.
Một người trung niên nói.
- Một trăm tám mươi vạn
Thanh âm của Hạ Trường Phong vẫn bình thản, khiến người ta cảm thấy hắn giống như chỉ là thuận miệng nói chơi.
Sắc mặt người trung niên đó hơi có chút khó coi, có điều lại lắc đầu, không tiếp tục ra giá, hiển nhiên một trăm tám mươi vạn đã vượt qua năng lực thừa nhận của hắn rồi.
- Một trăm tám mươi vạn, lần thứ nhất.
- Một trăm tám mươi vạn lần thứ hai.
- Một trăm tám mươi vạn lần thứ ba, xong, chúc mừng Đại Hạ hoàng tử đã thu Lưu Kim Chiến Giáp vào túi, trở thành người thắng đầu tiên của hội đấu giá lần này, chúc mừng.
Diêu Ny Thiên nói rất đúng chỗ, khiến người ta trong lòng thoải mái, Long Trần không thể không thừa nhận, nàng ta là một gian thương đủ tư cách.
- Ha ha, chỉ là một chút tiền trinh mà thôi, không biết Hạ mỗ có tư cách cùng ăn bữa tối với tiểu thư hay không?
Hạ Trường Phong bỗng nhiên ra khỏi ghế lô, nhìn Diêu Ny Thiên cười nói.
- Được Đại Hạ hoàng tử để mắt, tiểu nữ tử vô cùng vinh hạnh, có điều hiện tại không phải lúc bàn chuyện riêng.
Diêu Ny Thiên mỉm cười cười, sâu xa khó hiểu nói.
- Là bổn vương đường đột, mời cô nương tiếp tục.
Hạ Trường Phong cười nhạt, vung tay áo, vô cùng tiêu sái xoay người tiến vào ghế lô.
Long Trần nhìn bóng lưng của Hạ Trường Phong, khóe miệng lộ ra vẻ khinh thường, với chút chỉ số thông minh này của ngươi cũng dám đấu với người thành tinh như Diêu Ny Thiên, nàng ta không lừa cả quốc gia của ngươi đã coi như là tổ tông nhà ngươi tích đức rồi.
Long Trần đang trầm tư, vật phẩm thứ hai đã được đưa lên, quả nhiên giống như Long Trần đã suy đoán, Lưu Kim Giáp là có hoa mà không có quả.
Nhưng kiện thứ hai thì là có quả mà không có hoa, không ngờ là một tấm khế đất, Long Trần cũng không hiểu lắm, có điều khế đất đó khi được công bố, dẫn tới một trận xôn xao.
Nhìn khế đất đó, đối với một số người, có sức hấp dẫn cực lớn, đây cũng là chỗ cao minh của Hoa Vân Các.
Vật phẩm bọn họ bán đấu giá phạm vi rất rộng, cơ hồ người nào đến đây cũng đều có thứ mà mình cảm thấy hứng thú.
Vật phẩm đa dạng hóa, mới là nguyên nhân hội đấu giá của Hoa Vân Các tổ chức năm này lớn hơn năm trước, có điều để trù bị hội đấu giá như vậy, bọn họ cần bỏ vào vô số nhân lực vật lực.
Trải qua một phen cạnh tranh giá, khế đất đó được một phú thương, dùng cái giá tám mươi vạn mua được, khiến người đó hưng phấn không thôi, chắc là buôn bán có lời.
Theo hai đợt tranh mua kết thúc, lại liên tục tiến hành ba lượt canh tranh, tuy đồ bán ra đều vô cùng tân kỳ, có điều không khiến Long Trần cảm thấy hứng thú.
Nhưng tới đợt thứ sáu, khiến Long Trần bất ngờ là, vật phẩm bán đấu giá không ngờ là một con vật sống.
Trong lồng sắt vuông vuông, có một con ấu hổ nho nhỏ, nhìn thì chỉ dài hơn năm thước, có điều lông tơ cả người mới tinh, hiển nhiên vừa được sinh ra không bao lâu, mắt vừa mở, nhìn qua vô cùng đáng yêu.
- Kim Ban Hổ, ma thú cấp hai, trên người mọc ra vằn màu vàng đặc biệt, sau khi lớn lên màu sắc sẽ càng diễm lệ hơn.
Hơn nữa mọi người đều biết, Kim Ban Hổ là ma thú dễ thuần hóa nhất trong ma thú cấp hai, nói cách khác, cho dù một người không có tu vi, cũng có thể điều khiển nó.
Kim Ban Hổ cả đời chỉ giao phối năm lần, cho nên ấu thú này vô cùng quý giá, mọi người đều phải quý trọng cơ hội.
Kim Ban Hổ mới sinh, giá khởi điểm năm mươi vạn kim tệ, canh tranh bắt đầu!
Theo Diêu Ny Thiên vừa dứt lời, toàn trường lập tức sôi trào, tiếng ra giá liên tiếp vang lên.
- Sáu mươi vạn
- Tám mươi vạn.
- Một trăm mười vạn.
Đó chính là ma thú nhỏ cấp hai, một khi nuôi lớn, vậy tương đương với một cường giả Ngưng Huyết cảnh, hơn nữa chiến lực còn khủng bố hơn cường giả Ngưng Huyết cảnh bình thường, ai có thể không động tâm.
- Mẹ nó, thực sự muốn một con, đáng tiếc, tất nhiên cũng là giá trên trời.
Thạch Phong rất ít chửi bậy, nhưng lần này cũng không nhịn được, Kim Ban Hổ thật sự rất mê người.
Đừng nói Thạch Phong, ngay cả Long Trần cũng không khỏi động lòng, lúc trước hắn đặc biệt hâm mộ ma thú đó của Mộng Kỳ.
Tuy hắn không phải Ngự Thú Sư, nhưng hắn chỉ cần bồi dưỡng ra sự tín nhiệm của ma thú, thì có thể điều khiển ma thú tác chiến.
Mắt thấy giá đã đột phá đến một trăm năm mươi vạn, Long Trần bỗng nhiên hô:
- Ba trăm vạn.
Long Trần lập tức trả giá gấp đôi, khiến không ít người khựng lại, cái giá ba trăm vạn này khiến không ít người chùn bước, toàn trường biến thành một mảng tĩnh lặng.
Long Trần không khỏi mừng rỡ, nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ ba trăm vạn cũng không tới, hiện giờ mình một phát nói ra, chắc có thể mua được.
- Ba trăm mười vạn.
Ngay khi Long Trần cho rằng có thể thu được Kim Ban Hổ vào trong túi, một thanh âm nữ nhân mang theo hận ý truyền đến.
Đúng lúc này, thanh âm của Hạ Trường Phong từ trong ghế lô truyền, khiến cho cả trường hợp lập tức tĩnh lặng đi nhiều.
- Không hổ là Đại Hạ hoàng tử, đúng là ánh mắt sáng ngời, liếc một cái liền nhìn ra chỗ quý giá của Lưu Kim Giáp, Đại Hạ hoàng tử đã ra giá một trăm năm mươi vạn, còn có ai ra giá cao hơn không?
Diêu Ny Thiên nũng nịu tán thưởng.
- Một trăm năm mươi mốt vạn.
Một người trung niên nói.
- Một trăm tám mươi vạn
Thanh âm của Hạ Trường Phong vẫn bình thản, khiến người ta cảm thấy hắn giống như chỉ là thuận miệng nói chơi.
Sắc mặt người trung niên đó hơi có chút khó coi, có điều lại lắc đầu, không tiếp tục ra giá, hiển nhiên một trăm tám mươi vạn đã vượt qua năng lực thừa nhận của hắn rồi.
- Một trăm tám mươi vạn, lần thứ nhất.
- Một trăm tám mươi vạn lần thứ hai.
- Một trăm tám mươi vạn lần thứ ba, xong, chúc mừng Đại Hạ hoàng tử đã thu Lưu Kim Chiến Giáp vào túi, trở thành người thắng đầu tiên của hội đấu giá lần này, chúc mừng.
Diêu Ny Thiên nói rất đúng chỗ, khiến người ta trong lòng thoải mái, Long Trần không thể không thừa nhận, nàng ta là một gian thương đủ tư cách.
- Ha ha, chỉ là một chút tiền trinh mà thôi, không biết Hạ mỗ có tư cách cùng ăn bữa tối với tiểu thư hay không?
Hạ Trường Phong bỗng nhiên ra khỏi ghế lô, nhìn Diêu Ny Thiên cười nói.
- Được Đại Hạ hoàng tử để mắt, tiểu nữ tử vô cùng vinh hạnh, có điều hiện tại không phải lúc bàn chuyện riêng.
Diêu Ny Thiên mỉm cười cười, sâu xa khó hiểu nói.
- Là bổn vương đường đột, mời cô nương tiếp tục.
Hạ Trường Phong cười nhạt, vung tay áo, vô cùng tiêu sái xoay người tiến vào ghế lô.
Long Trần nhìn bóng lưng của Hạ Trường Phong, khóe miệng lộ ra vẻ khinh thường, với chút chỉ số thông minh này của ngươi cũng dám đấu với người thành tinh như Diêu Ny Thiên, nàng ta không lừa cả quốc gia của ngươi đã coi như là tổ tông nhà ngươi tích đức rồi.
Long Trần đang trầm tư, vật phẩm thứ hai đã được đưa lên, quả nhiên giống như Long Trần đã suy đoán, Lưu Kim Giáp là có hoa mà không có quả.
Nhưng kiện thứ hai thì là có quả mà không có hoa, không ngờ là một tấm khế đất, Long Trần cũng không hiểu lắm, có điều khế đất đó khi được công bố, dẫn tới một trận xôn xao.
Nhìn khế đất đó, đối với một số người, có sức hấp dẫn cực lớn, đây cũng là chỗ cao minh của Hoa Vân Các.
Vật phẩm bọn họ bán đấu giá phạm vi rất rộng, cơ hồ người nào đến đây cũng đều có thứ mà mình cảm thấy hứng thú.
Vật phẩm đa dạng hóa, mới là nguyên nhân hội đấu giá của Hoa Vân Các tổ chức năm này lớn hơn năm trước, có điều để trù bị hội đấu giá như vậy, bọn họ cần bỏ vào vô số nhân lực vật lực.
Trải qua một phen cạnh tranh giá, khế đất đó được một phú thương, dùng cái giá tám mươi vạn mua được, khiến người đó hưng phấn không thôi, chắc là buôn bán có lời.
Theo hai đợt tranh mua kết thúc, lại liên tục tiến hành ba lượt canh tranh, tuy đồ bán ra đều vô cùng tân kỳ, có điều không khiến Long Trần cảm thấy hứng thú.
Nhưng tới đợt thứ sáu, khiến Long Trần bất ngờ là, vật phẩm bán đấu giá không ngờ là một con vật sống.
Trong lồng sắt vuông vuông, có một con ấu hổ nho nhỏ, nhìn thì chỉ dài hơn năm thước, có điều lông tơ cả người mới tinh, hiển nhiên vừa được sinh ra không bao lâu, mắt vừa mở, nhìn qua vô cùng đáng yêu.
- Kim Ban Hổ, ma thú cấp hai, trên người mọc ra vằn màu vàng đặc biệt, sau khi lớn lên màu sắc sẽ càng diễm lệ hơn.
Hơn nữa mọi người đều biết, Kim Ban Hổ là ma thú dễ thuần hóa nhất trong ma thú cấp hai, nói cách khác, cho dù một người không có tu vi, cũng có thể điều khiển nó.
Kim Ban Hổ cả đời chỉ giao phối năm lần, cho nên ấu thú này vô cùng quý giá, mọi người đều phải quý trọng cơ hội.
Kim Ban Hổ mới sinh, giá khởi điểm năm mươi vạn kim tệ, canh tranh bắt đầu!
Theo Diêu Ny Thiên vừa dứt lời, toàn trường lập tức sôi trào, tiếng ra giá liên tiếp vang lên.
- Sáu mươi vạn
- Tám mươi vạn.
- Một trăm mười vạn.
Đó chính là ma thú nhỏ cấp hai, một khi nuôi lớn, vậy tương đương với một cường giả Ngưng Huyết cảnh, hơn nữa chiến lực còn khủng bố hơn cường giả Ngưng Huyết cảnh bình thường, ai có thể không động tâm.
- Mẹ nó, thực sự muốn một con, đáng tiếc, tất nhiên cũng là giá trên trời.
Thạch Phong rất ít chửi bậy, nhưng lần này cũng không nhịn được, Kim Ban Hổ thật sự rất mê người.
Đừng nói Thạch Phong, ngay cả Long Trần cũng không khỏi động lòng, lúc trước hắn đặc biệt hâm mộ ma thú đó của Mộng Kỳ.
Tuy hắn không phải Ngự Thú Sư, nhưng hắn chỉ cần bồi dưỡng ra sự tín nhiệm của ma thú, thì có thể điều khiển ma thú tác chiến.
Mắt thấy giá đã đột phá đến một trăm năm mươi vạn, Long Trần bỗng nhiên hô:
- Ba trăm vạn.
Long Trần lập tức trả giá gấp đôi, khiến không ít người khựng lại, cái giá ba trăm vạn này khiến không ít người chùn bước, toàn trường biến thành một mảng tĩnh lặng.
Long Trần không khỏi mừng rỡ, nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ ba trăm vạn cũng không tới, hiện giờ mình một phát nói ra, chắc có thể mua được.
- Ba trăm mười vạn.
Ngay khi Long Trần cho rằng có thể thu được Kim Ban Hổ vào trong túi, một thanh âm nữ nhân mang theo hận ý truyền đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất