Chương 124: Đấu giá kết thúc (2)
Anh Hầu hít sâu một hơi, cả giận nói.
- Cũng không thể nói như vậy, ta đấu giá thứ này, có mấy nguyên nhân: Thứ nhất, viên cổ đan này cho dù ta mua về với giá cao, cũng không lỗ vốn, hiến nó cho lão sư của ta, hắn cũng ngại mắng ta, có lẽ còn có thể khen ta vài câu.
Thứ hai, vừa rồi ngươi đâm ta một đao, khiến ta rất khó chịu, tính tình của ta rất quái lạ, cái miệng này cái gì cũng thích ăn, chỉ là không thích ăn thiệt.
Thứ ba, đều là trụ cột của Phượng Minh Đế Quốc, cha ta Trấn Viễn Hậu trấn thủ Biên Hoang, huyết chiến sa trường, lập hạ công lao hãn mã cho Phượng Minh, nhưng nhà ta lại nghèo rớt mồng tơi, ngay cả mấy chục người hầu cũng sắp không nuôi nổi.
Mà Anh Hầu ngươi nổi danh ngang cha ta, cả ngày ở trong hoàng cung chơi bời lêu lổng, lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Cho nên ta rất hiếu kỳ, chênh lệch giữa người và người rốt cuộc là bao lớn, thế là ta muốn thử một chút, của cải của Anh Hầu đại nhân ngươi rốt cuộc nhiều bao nhiêu, hơn Long gia ta bao nhiêu lần?
Long Trần cười hì hì nói.
Hơn phân nửa người ở đây đều là người của Phượng Minh Đế Quốc, những lời vừa rồi của Long Trần, tuy là vừa cười vừa nói, có điều tất cả mọi người đều nghe ra oán khí trong lòng Long Trần.
Trấn Viễn Hậu cũng là một trong ba cường giả trấn quốc của Phượng Minh, xuất lực nhiều nhất, lại phải chịu đãi ngộ không công bằng như vậy, quả thật khiến người ta trong lòng không phục.
- Nói cách khác, ngươi là muốn tranh với ta tới cùng?
Trong hai mắt Anh Hầu hiện lên một tia sát ý, nhìn mảnh vỡ trong tay, thản nhiên nói.
- Cũng không thể nói như vậy, có lẽ ngươi ra giá cao hơn, hoặc là người nào đó có thể uyển chuyển biểu đạt một chút sự áy náy của mình, người Long gia ta quang minh lỗi lạc, có lẽ có thể cân nhắc rời khỏi cạnh tranh.
Long Trần nói.
- Ha ha ha, tốt, quả nhiên là hổ phụ không có khuyển tử, hậu sinh khả uý, hôm nay ta nhận thua, vậy ta sẽ mặt dày ra giá thêm một lần, mười lăm ức một trăm vạn.
Anh Hầu cười nói.
Người toàn trường không khỏi cả kinh, không ngờ Long Trần thực sự ép cho Anh Hầu phải cúi đầu, câu nhận thua kia của Anh Hầu đã nói rõ tất cả.
Long Trần mỉm cười, xem ra đây đã là điểm mấu chốt của Anh Hầu rồi, hắn bỏ thêm một trăm vạn, vậy ý tứ rất rõ ràng, nếu Long Trần ra giá tiếp, hắn sẽ từ bỏ.
Mà kết quả hắn bỏ cuộc chỉ sợ chính là chó cùng rứt giậu, Long Trần biết lúc nào nên có chừng có mực, cho nên hắn không tiếp tục hô giá nữa.
Hôm nay hắn đã xem như giành thắng lợi, một cường giả nổi danh cùng phụ thân, lại bị mình đè dưới hạ phong, hơn nữa còn ở dưới trường hợp long trọng như vậy, coi như là trút giận được rồi.
Hiện giờ thực lực không đủ, hắn không dám bức bách Anh Hầu quá đáng, nếu không bức hắn quá, lặng lẽ thủ tiêu mình, cho dù Luyện Dược Sư Công Hội cũng không thể truy cứu.
Cho dù về sau truy cứu, khi đó mình đã chết rồi, còn ý nghĩa gì nữa, báo thù cũng phải từng bước một mới được.
Diêu Ny Thiên cuối cùng cũng khôi phục nụ cười lúc trước, thấy toàn trường không ai cạnh tranh, bắt đầu đếm.
Cuối cùng Anh Hầu được như ước nguyện, có được Sinh Cơ Tạo Cốt Đan, đột nhiên toàn trường vải màu bay múa, trong tiếng nhạc du dương, mười mấy thiếu nữ mặc thải y nhẹ nhàng múa lượn.
Trong tiếng cảm tạ quyến rũ của Diêu Ny Thiên, lần Hoa Vân Phách Mại này cuối cùng cũng bế mạc, các tân khách chậm rãi rời khỏi phòng đấu giá.
Long Trần không vội vã rời khỏi, mà là chờ mọi người đều đi rồi, hắn mới dẫn theo mọi người ra khỏi ghế lô.
Có điều bọn họ mới ra khỏi ghế lô, liền gặp mấy người, mấy người đó không phải ai khác, chính là Hạ Trường Phong, Sở Dương và Hạ Bạch Trì.
- Long Trần, ngươi đừng ỷ vào có Vân Kỳ làm chỗ dựa cho ngươi mà kiêu ngạo, Thái Hậu đã quyết định gả Tam công chúa cho ca ca ta, sau này nàng ta chính là nữ nhân của hắn, ngươi đừng có cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Hạ Bạch Trì thấy Long Trần đi ra, hừ lạnh một tiếng nói.
- Ồ, ngươi không phải là nữ nhân lên giường với sư phụ à? Hiện giờ sư phụ ngươi đi rồi, ngươi không cần đi theo thị tẩm sao?
Long Trần còn chưa nói hết, Hầu Tử tiếp lời nói tiếp lời nói.
Dù sao lăn lộn với Long Trần lâu như vậy, tự tin cũng có thêm nhiều, cảm thấy ở bên cạnh Long Trần, nếu không gây ra chút họa thì cảm thấy trong lòng không nỡ.
Hạ Bạch Trì biến sắc, lời nói của Hầu Tử chẳng khác nào là một bàn tay hung hăng tát thẳng lên mặt nàng ta.
Ngày đó Hạ Bạch Trì thất thần, nói ra những lời này, rất nhiều người đều nghe thấy, có điều không ai dám nói ra mà thôi, Hạ Bạch Trì còn lừa mình dối người cho rằng, người khác cách quá xa, không nghe rõi.
- Ngươi muốn chết.
Hạ Bạch Trì vừa muốn xuất thủ, bỗng nhiên bị Hạ Trường Phong giữ lại, nơi này dù sao cũng là địa bàn của Hoa Vân Các, không được động thủ.
- Long Trần, Sở Dao đã định trước là nữ nhân của ta, ngươi đừng si tâm vọng tưởng, ta là Đại Hạ hoàng tử, mà ngươi chỉ là một thế tử, thân phận của chúng ta cách biệt quá xa.
Hạ Trường Phong thản nhiên nói.
Long Trần giống như không nghe thấy Hạ Trường Phong nói, hắn biết, mục đích bọn họ tới chính là để khiêu khích mình.
Hắn đã sớm nhận được tin tức, sự khiêu khích này không đả thương được tới hắn, Long Trần bỗng nhiên nhìn một thị vệ phía sau Đại hoàng tử, nói:
- Ta hình như đã gặp ngươi ở đâu rồi.
Thị vệe cười nhạt nói:
- Ta là thị vệ của Đại hoàng tử, gặp cũng là rất bình thường.
- Ta là nói, ở môt nơi khá đặc thù, ví dụ như - gần lôi đài.
Long Trần nhìn hắn, nói.
Thị vệ đó không nói gì, cũng không thèm nhìn Long Trần lấy một cái.
Long Trần mỉm cười, nói với Hạ Trường Phong:
- Sắc mặt ngươi đen xì, chính là dấu hiệu tai họa sắp tới, phải cẩn thận thì tốt hơn.
Nói xong, bỏ lại đám người Hạ Trường Phong sắc mặt tối sầm, Long Trần dẫn theo mọi người ra khỏi Hoa Vân Các, có điều vừa ra khỏi cửa lớn, Phú Quý liền chạy tới:
- Đại nhân nhà ta muốn gặp ngài.
- Cũng không thể nói như vậy, ta đấu giá thứ này, có mấy nguyên nhân: Thứ nhất, viên cổ đan này cho dù ta mua về với giá cao, cũng không lỗ vốn, hiến nó cho lão sư của ta, hắn cũng ngại mắng ta, có lẽ còn có thể khen ta vài câu.
Thứ hai, vừa rồi ngươi đâm ta một đao, khiến ta rất khó chịu, tính tình của ta rất quái lạ, cái miệng này cái gì cũng thích ăn, chỉ là không thích ăn thiệt.
Thứ ba, đều là trụ cột của Phượng Minh Đế Quốc, cha ta Trấn Viễn Hậu trấn thủ Biên Hoang, huyết chiến sa trường, lập hạ công lao hãn mã cho Phượng Minh, nhưng nhà ta lại nghèo rớt mồng tơi, ngay cả mấy chục người hầu cũng sắp không nuôi nổi.
Mà Anh Hầu ngươi nổi danh ngang cha ta, cả ngày ở trong hoàng cung chơi bời lêu lổng, lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Cho nên ta rất hiếu kỳ, chênh lệch giữa người và người rốt cuộc là bao lớn, thế là ta muốn thử một chút, của cải của Anh Hầu đại nhân ngươi rốt cuộc nhiều bao nhiêu, hơn Long gia ta bao nhiêu lần?
Long Trần cười hì hì nói.
Hơn phân nửa người ở đây đều là người của Phượng Minh Đế Quốc, những lời vừa rồi của Long Trần, tuy là vừa cười vừa nói, có điều tất cả mọi người đều nghe ra oán khí trong lòng Long Trần.
Trấn Viễn Hậu cũng là một trong ba cường giả trấn quốc của Phượng Minh, xuất lực nhiều nhất, lại phải chịu đãi ngộ không công bằng như vậy, quả thật khiến người ta trong lòng không phục.
- Nói cách khác, ngươi là muốn tranh với ta tới cùng?
Trong hai mắt Anh Hầu hiện lên một tia sát ý, nhìn mảnh vỡ trong tay, thản nhiên nói.
- Cũng không thể nói như vậy, có lẽ ngươi ra giá cao hơn, hoặc là người nào đó có thể uyển chuyển biểu đạt một chút sự áy náy của mình, người Long gia ta quang minh lỗi lạc, có lẽ có thể cân nhắc rời khỏi cạnh tranh.
Long Trần nói.
- Ha ha ha, tốt, quả nhiên là hổ phụ không có khuyển tử, hậu sinh khả uý, hôm nay ta nhận thua, vậy ta sẽ mặt dày ra giá thêm một lần, mười lăm ức một trăm vạn.
Anh Hầu cười nói.
Người toàn trường không khỏi cả kinh, không ngờ Long Trần thực sự ép cho Anh Hầu phải cúi đầu, câu nhận thua kia của Anh Hầu đã nói rõ tất cả.
Long Trần mỉm cười, xem ra đây đã là điểm mấu chốt của Anh Hầu rồi, hắn bỏ thêm một trăm vạn, vậy ý tứ rất rõ ràng, nếu Long Trần ra giá tiếp, hắn sẽ từ bỏ.
Mà kết quả hắn bỏ cuộc chỉ sợ chính là chó cùng rứt giậu, Long Trần biết lúc nào nên có chừng có mực, cho nên hắn không tiếp tục hô giá nữa.
Hôm nay hắn đã xem như giành thắng lợi, một cường giả nổi danh cùng phụ thân, lại bị mình đè dưới hạ phong, hơn nữa còn ở dưới trường hợp long trọng như vậy, coi như là trút giận được rồi.
Hiện giờ thực lực không đủ, hắn không dám bức bách Anh Hầu quá đáng, nếu không bức hắn quá, lặng lẽ thủ tiêu mình, cho dù Luyện Dược Sư Công Hội cũng không thể truy cứu.
Cho dù về sau truy cứu, khi đó mình đã chết rồi, còn ý nghĩa gì nữa, báo thù cũng phải từng bước một mới được.
Diêu Ny Thiên cuối cùng cũng khôi phục nụ cười lúc trước, thấy toàn trường không ai cạnh tranh, bắt đầu đếm.
Cuối cùng Anh Hầu được như ước nguyện, có được Sinh Cơ Tạo Cốt Đan, đột nhiên toàn trường vải màu bay múa, trong tiếng nhạc du dương, mười mấy thiếu nữ mặc thải y nhẹ nhàng múa lượn.
Trong tiếng cảm tạ quyến rũ của Diêu Ny Thiên, lần Hoa Vân Phách Mại này cuối cùng cũng bế mạc, các tân khách chậm rãi rời khỏi phòng đấu giá.
Long Trần không vội vã rời khỏi, mà là chờ mọi người đều đi rồi, hắn mới dẫn theo mọi người ra khỏi ghế lô.
Có điều bọn họ mới ra khỏi ghế lô, liền gặp mấy người, mấy người đó không phải ai khác, chính là Hạ Trường Phong, Sở Dương và Hạ Bạch Trì.
- Long Trần, ngươi đừng ỷ vào có Vân Kỳ làm chỗ dựa cho ngươi mà kiêu ngạo, Thái Hậu đã quyết định gả Tam công chúa cho ca ca ta, sau này nàng ta chính là nữ nhân của hắn, ngươi đừng có cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Hạ Bạch Trì thấy Long Trần đi ra, hừ lạnh một tiếng nói.
- Ồ, ngươi không phải là nữ nhân lên giường với sư phụ à? Hiện giờ sư phụ ngươi đi rồi, ngươi không cần đi theo thị tẩm sao?
Long Trần còn chưa nói hết, Hầu Tử tiếp lời nói tiếp lời nói.
Dù sao lăn lộn với Long Trần lâu như vậy, tự tin cũng có thêm nhiều, cảm thấy ở bên cạnh Long Trần, nếu không gây ra chút họa thì cảm thấy trong lòng không nỡ.
Hạ Bạch Trì biến sắc, lời nói của Hầu Tử chẳng khác nào là một bàn tay hung hăng tát thẳng lên mặt nàng ta.
Ngày đó Hạ Bạch Trì thất thần, nói ra những lời này, rất nhiều người đều nghe thấy, có điều không ai dám nói ra mà thôi, Hạ Bạch Trì còn lừa mình dối người cho rằng, người khác cách quá xa, không nghe rõi.
- Ngươi muốn chết.
Hạ Bạch Trì vừa muốn xuất thủ, bỗng nhiên bị Hạ Trường Phong giữ lại, nơi này dù sao cũng là địa bàn của Hoa Vân Các, không được động thủ.
- Long Trần, Sở Dao đã định trước là nữ nhân của ta, ngươi đừng si tâm vọng tưởng, ta là Đại Hạ hoàng tử, mà ngươi chỉ là một thế tử, thân phận của chúng ta cách biệt quá xa.
Hạ Trường Phong thản nhiên nói.
Long Trần giống như không nghe thấy Hạ Trường Phong nói, hắn biết, mục đích bọn họ tới chính là để khiêu khích mình.
Hắn đã sớm nhận được tin tức, sự khiêu khích này không đả thương được tới hắn, Long Trần bỗng nhiên nhìn một thị vệ phía sau Đại hoàng tử, nói:
- Ta hình như đã gặp ngươi ở đâu rồi.
Thị vệe cười nhạt nói:
- Ta là thị vệ của Đại hoàng tử, gặp cũng là rất bình thường.
- Ta là nói, ở môt nơi khá đặc thù, ví dụ như - gần lôi đài.
Long Trần nhìn hắn, nói.
Thị vệ đó không nói gì, cũng không thèm nhìn Long Trần lấy một cái.
Long Trần mỉm cười, nói với Hạ Trường Phong:
- Sắc mặt ngươi đen xì, chính là dấu hiệu tai họa sắp tới, phải cẩn thận thì tốt hơn.
Nói xong, bỏ lại đám người Hạ Trường Phong sắc mặt tối sầm, Long Trần dẫn theo mọi người ra khỏi Hoa Vân Các, có điều vừa ra khỏi cửa lớn, Phú Quý liền chạy tới:
- Đại nhân nhà ta muốn gặp ngài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất