Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 127: Thăm hỏi Sở Dao (1)

Trước Sau
Lò đan chấn động kịch liệt, năng lượng khủng bố trào ra, giống như trong lò đan đang phong tồn một con ma thú cuồng bạo đang ra sức giãy dụa.

- Phong.

Long Trần hét lớn một tiếng, bàn tay trấn áp trên nắp lò, nhưng tinh hoa của đan dược không phải chỉ dựa vào lực lượng nhục thân là có thể phong ấn.

Khi tay ấn nắp lò, đồng thời Linh hồn chi lực cường hãn giống như thủy triều trào ra, hình thành phong tỏa trùng trùng xung quanh lò đan, khóa chặt lấy lò đan.

Giãy dụa kịch liệt suốt nửa canh giờ, lò đan cuối cùng cũng bắt đầu chậm rãi trở về yên tĩnh, cuối cùng thì hoàn toàn bình ổn.

Chậm rãi mở nắp lò, trong gian nhà vốn tăm tối, lập tức trở nên sáng rực, một viên đan dược giống như dạ minh châu đang tỏa ra ánh sáng nhu hòa.

- Khà khà, cuối cùng cũng luyện thành rồi.

Long Trần thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, một cỗ cảm giác mỏi mệt mãnh liệt dâng lên, hắn cảm thấy mình sắp hôn mê rồi.

Đây là lò đan dược thứ ba mà hắn luyện chế, lò thứ nhất là luyện chế Dong Tinh Đan cho Sở Dao, nếu so sánh, Dong Tinh Đan ngược lại luyện chế dễ nhất.

Lò thứ hai chính là Phệ Hồn Hủ Tâm Đan, đan này là lấy Hủ Tâm Thảo làm nguyên liệu, luyện chế ra một viên độc đan, dùng để dùng để phòng thân.

Một viên cuối cùng chính là đan dược khó luyện chế nhất, tên là Dưỡng Hồn Đan, tài liệu của luyện đan tới từ Dạ Ma Đầu Cốt có được ở chỗ Hoa Vân Các.

Thân thể Dạ Ma giống như dơi, khi trưởng thành có thể đạt tới ba trượng, vô cùng hung mãnh khát máu, đáng sợ nhất là Dạ Ma có năng lực công kích linh hồn.

Đó là một loại thủ đoạn công kích cực kỳ đáng sợ, trực tiếp công kích linh hồn của người ta, căn bản khiến người ta khó lòng phòng bị.

Long Trần dùng tinh hạch trong ma thú cấp hai Dạ Ma Đầu Cốt này làm chủ liệu, thành công luyện chế một viên Dưỡng Hồn Đan.

Dưỡng Hồn Đan là một loại đan dược vô cùng đặc thù, ở thế giới hiện đại, cơ hồ là tuyệt tích, trong ký ức Đan Đế của Long Trần, phối phương tẩm bổ linh hồn như vậy cũng chỉ có ba loại mà thôi.

Dưỡng Hồn Đan có thể tẩm bổ linh hồn của người khác, nhất là đối với Hồn tu, ở thời kỳ tu hành đầu, ăn một viên Dưỡng Hồn Đan này, tuyệt đối sẽ vượt qua vạch xuất phát rất nhanh.

Đây là số ít đan dược không có bất kỳ tác dụng phụ nào, viên đan dược này đối với Long Trần mà nói, cũng vô cùng quý giá, dù sao Luyện Dược Sư cũng cần Linh hồn chi lực cường đại.



Có điều nhìn viên Dưỡng Hồn Đan giống như dạ minh châu này, trong đầu Long Trần ngay lập tức hiện lên khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết của Mộng Kỳ.

Mộng Kỳ là một vị Ngự Thú Sư, đó mới là Hồn tu chân chính, cho nàng ta ăn vào, mới không đến nỗi lãng phí.

Có điều Mộng Kỳ hiện giờ đang ở Phong Hồn Các, cũng không biết Phong Hồn Các rốt cuộc là ở đâu, hắn không có chút tin tức nào, muốn tặng cho giai nhân, lại khổ nỗi không có cách.

Thở dài, trước tiên cất Dưỡng Hồn Đan, nếu trong nửa năm vẫn không thấy Mộng Kỳ, chỉ có thể tự mình phục dụng.

Dù sao Dưỡng Hồn Đan cũng khác với đan khác, qua nửa năm, Hồn lực bên trong đan dược sẽ bắt đầu xói mòn.

Cất xong đan dược, Long Trần rốt cuộc không chống đỡ được, từng cơn mệt mỏi ập tới, ngã đầu thiếp đi, khi mở mắt đã là giữa trưa ngày hôm sau.

Rời giường rửa mặt một chút, sau khi thỉnh an mẫu thân, ăn cơm trưa, Long Trần ra cửa, chuẩn bị đi gặp Sở Phong.

Hắn và Sở Phong đã hẹn trước, hôm nay gặp mặt ở một quán trà, khi Long Trần đến, Sở Phong đã đang chờ.

Bên cạnh Sở Phong là một nam tử trung niên, nam tử trung niên đó thấy Long Trần tới, vừa muốn lên tiếng, đột nhiên trước mắt tối sầm, đã ngất đi.

Sau khi một chưởng đánh ngất thị vệ, Long Trần lập tức lấy ra dịch dịch dung đổ lên mặt, không quá thời gian một nén hương, Long Trần đã thay quần áo của thị vệ đó, cùng Sở Phong tới hoàng cung.

Tất cả đều được tiến hành dựa theo kế hoạch, thời gian trước, Sở Phong dựa theo phân phó của Long Trần, mỗi ngày đều dẫn một thị vệ theo bên cạnh, để giấu tai mắt người khác.

Hiện giờ Long Trần đi theo bên cạnh Sở Phong, sẽ không quá gây chú ý, quả nhiên, hai người vô cùng thoải mái tiến vào nội viện hoàng cung.

Long Trần là lần đầu tiên tiến vào hoàng cung, sau khi vào, bên trong vòng trái quẹo phải, khiến Long Trần hoa cả mắt, nếu không phải có Linh hồn chi lực vô cùng cường đại, đổi thành người khác đã sớm lạc đường rồi.

- Long huynh, tỷ tỷ của ta bị giam lỏng ở trong Ngọc Dao Cung của chính nàng ta, bên ngoài có thị vệ canh giữ, khi ta tới, bọn họ chưa bao giờ ngăn cản ta cả. Có điều lần này có thể dẫn cả ngươi vào hay không thì thật sự không nắm chắc.

Sở Phong có chút lo lắng nói.

- Không sao, cứ thử vận may, chúng ta tùy cơ ứng biến, nếu thật sự không được, ta cũng sẽ không xông vào.



Long Trần gật gật đầu nói.

Lần này Long Trần đến, một mặt là để đưa đan dược cho Sở Dao, hóa giải chân khí dị chủng trong cơ thể nàng ta.

Dù sao Dong Tinh Đan cũng chỉ có một viên, hơn nữa luyện hóa đan dược cũng cần kỹ xảo nhất định, nếu có Long Trần ở bên cạnh bảo hộ, vạn nhất xuất hiện bất ngờ gì cũng có thể bổ cứu.

Ngoài ra sau khi Long Trần trên hội đèn lồng thổ lộ nội tâm với Sở Dao, trong lòng đã có bóng dáng của thiếu nữ xinh đẹp này, thỉnh thoảng lại nhớ nhung trong lòng.

Lần này hắn tới là để cổ vũ lòng tin cho Sở Dao, cho dù ngày tháng có gian khổ tới mấy, cũng có Long Trần ở bên cạnh nàng ta.

Hắn hy vọng có thể chia sẻ một bộ phận thống khổ trong nội tâm nàng ta, không hy vọng nàng ta sống trong bất lực dày vò, cho nên Long Trần mới tới.

Cuối cùng phía trước xuất hiện một cung điện, chính là Ngọc Dao Cung của Sở Dao công chúa, ở cửa có tám gã cẩm y thị vệ canh giữ.

Ngoại vi Ngọc Dao Cung cũng có mấy chục vị binh tướng, tuần tra qua lại, khiến Long Trần không khỏi khí huyết trào dâng.

Nơi này là hoàng cung, chẳng khác nào là nhà của Sở Dao, nhưng ở chính nhà mình lại bị nhiều người canh giữ như vậy, thế này thì có khác gì là ngồi tù đâu? Long Trần càng lúc càng phản cảm với hoàng thất.

- Thái Hậu có lệnh, người ngoài không thể tiến vào Ngọc Dao Cung.

Quả nhiên Sở Phong và Long Trần vừa tới cửa liền bị thị vệ ngăn lại.

- Lớn mật, ta đi gặp tỷ tỷ của ta, vì sao không thể vào.

Sắc mặt Sở Phong giận dữ, không khỏi quát lạnh nói.

- Thất hoàng tử, xin lỗi, ngài có thể vào, có điều thị vệ này của ngài thì không thể vào.

Thị vệ đó không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

- Càn rỡ, hắn là thị vệ bên cạnh ta, chính là người ta tin tưởng nhất, có tin một câu của ta có thể khiến ngươi đầu rơi xuống đất không.

Sở Phong lớn tiếng quát.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau