Chương 144: A Man hiển uy (2)
- Keng.
Tia lửa văng khắp nơi, đồng thời chấn cho màng nhĩ của mọi người ong ong, một số thị vệ cảm thấy tai đau nhói, máu tươi chậm rãi chảy ra, trong nhất thời không nghe thấy được gì.
Sau tiếng nổ, hai thân ảnh đều lui về phía sau, A Man rầm rập lui liền ba bước, mới đứng vững lại được.
Mà Vương Mãng cho dù ra sức ổn định thân hình, vẫn trực tiếp lui xa ba trượng, hai chân cày mặt đất ra hai cái rãnh sâu.
Một kích qua đi, long trời lở đất, người bên Hạ Trường Phong vẻ mặt kinh hãi nhìn A Man giống như cự nhân kia.
Khi nhìn thấy Khai Sơn Cự Phủ trong tay A Man, đồng tử Hạ Trường Phong co rút lại, hắn nhận ra cái búa lớn đó, chính là cái búa đã nhìn thấy trong hội bán đấu giá, trọng lượng đạt tới hơn ba ngàn cân.
Nhìn hình thể của A Man và chiến phủ trong tay hắn, quả thực chính là đo người hắn mà làm, ở trên tay không hề cảm thấy cồng kềnh chút nào.
Hạ Trường Phong khiếp sợ, Vương Mãng lại càng khiếp sợ hơn, hắn từ nhỏ trời sinh thần lực, kiếm bản to trong tay nặng tới hơn hai ngàn cân, từ khi cầm thanh vũ khí hạng nặng này, trong cùng cấp, ít ai có thể chống đỡ được quá ba chiêu trong tay hắn.
Tuy cũng được xưng là vũ khí bí mật, nhưng chính là Hoàng Thường thi triển thú hóa, cũng không thể chống đỡ được quá mười chiêu trong tay Vương Mãng.
Nhưng hôm nay hắn không ngờ bị một tên ngốc nghếch to con không nhìn ra một tia dao động tu vi nào đẩy lui, vừa khiếp sợ, đồng thời cũng vừa tức giận.
- Đi chết đi.
Vương Mãng gầm lên giận dữ, toàn thân huyết khí sôi trào, vốn đối phó với Long Trần, hắn không muốn thể hiện quá nhiều thực lực, giữ lại thực lực là tác phong trước nay của Hạ Trường Phong, hắn và Hoàng Thường cũng quen rồi.
Nhưng nhìn thấy có người trên lực lượng không ngờ còn hơn mình một bậc, hắn phẫn nộ, hắn tuyệt đối không cho phép người như vậy xuất hiện.
- Vù.
Trường kiếm trong tay Vương Mãng chấn động, không gian phát ratiếng nổ vang, lần này tiếng gió trên kiếm bản to càng thê lương hơn, giống như Diêm Vương đoạt mệnh.
Công kích sắc bén như vậy, khiến người ta kinh hãi, Long Trần vừa khiếp sợ, đồng thời cũng không khỏi yên lòng.
Vương Mãng là một chiến sĩ loại hình lực lượng, không thích quá nhiều kỹ xảo đối chiến, chiêu thức đơn giản trực tiếp, nhưng lực sát thương khủng bố.
Có điều công kích như vậy, đối với A Man đầu óc đơn giản mà nói là thích hợp nhất, bởi vì A Man căn bản không biết cái gì là kỹ xảo.
- Ầm!
Lại một lần va chạm kịch liệt, sóng khí khủng bố sinh ra quét nát cỏ khô trên mặt đất
Nếu chỉ cỏ khô nát bấy thì cũng thôi, mấu chốt là trên mặt đất còn có không ít đá vụn, đá vụn bay ra, lực lượng rất lớn.
Bởi vì va chạm kịch liệt lúc trước, những thị vệ đó đã không còn nhạy bén đối với thanh âm, kết quả có một người trực tiếp bị đá văng trúng đầu, lực lượng khủng bố trực tiếp đâm thủng đầu hắn, vô thanh vô tức ngã xuống đất.
Người khác thấy thế vội vàng lui nhanh về phía sau, chiến đấu như vậy quá khủng bố, cứ như vậy chết một cách không minh bạch, thật sự quá uất ức.
- Ầm!
- Ầm!
Tiếng nổ vang không ngừng, tiếng hò hét không dứt, một thanh kiếm bản to, một thanh búa lớn, không ngừng va chạm với nhau, tia lửa văng khắp nơi, đại địa cũng theo đó mà rung chuyển.
Long Trần nhìn A Man giống như chiến thần phụ thể, trong lòng nổi lên vẻ hưng phấn, A Man cuối cùng cũng bắt đầu phát uy rồi.
Tuy uy lực hiện tại hoàn toàn không tỷ lệ thuận với năng lực mà hắn nên có, nhưng bất kể là nói như thế nào, một phen tâm huyết của mình cũng không uổng phí.
Có điều cũng may mà gặp phải Vương Mãng, nếu gặp phải Hoàng Thường, A Man chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu.
Thứ nhất, A Man không có kinh nghiệm chiến đấu, tất cả kinh nghiệm chiến đấu của hắn đều là trong những ngày này đi theo Long Trần săn thú mà có.
Thứ hai, A Man không biết công kích, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, A Man đều là thấy công kích của đối phương đến thì đón đỡ.
Nếu một khi A Man công kích, lập tức sẽ lộ ra nhược điểm trí mạng của hắn, mà Vương Mãng lúc này đang điên cuồng tấn công, không ngờ che giấu được nhược điểm của A Man.
Nếu đổi lại là loại người như Hoàng Thường, tất nhiên trước tiên sẽ thăm dò nhược điểm của kẻ địch rồi tung một kích trí mạng.
Nhưng Vương Mãng lại không biết nội tình của A Man, nếu không cho dù A Man cường hãn tới mấy, hắn không có kinh nghiệm chiến đấu, chỉ sợ sau mấy chiêu vẫn sẽ thua.
Vương Mãng thấy A Man chỉ thủ chứ không tấn công, trên mặt còn hiện lên thần sắc hưng phấn thì không khỏi giận dữ, cho rằng A Man đang đùa giỡn hắn, công kích càng lúc càng trở nên sắc bén.
Chỉ chớp mắt, hai người đã chiến đấu mấy chục chiêu, khiến Long Trần không ngờ là, A Man sử dụng chiến phủ càng lúc càng thành thạo, không còn cứng ngắc như lúc ban đầu.
Long Trần trước giờ chưa dạy A Man về kỹ xảo chiến phủ, cho dù dạy cũng chưa chắc đã dạy được, quan trọng nhất là bản thân Long Trần không biết.
A Man giống như có một loại bản năng chiến đấu trời sinh, theo chiến đấu được tiến hành, không ngờ có thể tự động cảm ngộ.
Giống như thân thể hắn, không cần tu hành, có thể tự động hấp thu thiên địa linh khí, quả thực giống như là quái vật.
Thấy A Man không ngờ vẫn chống đỡ được trong thế công giống như mưa rền gió dữ của Vương Mãng, trong lòng Long Trần không khỏi thầm hô may mắn.
Vận khí của Vương Mãng không tốt, bị một người ngoài nghề như A Man khắc chế, kiếm bản to trong tay hắn vốn chính là đi theo lộ tuyến cương mãnh, không cầu kỹ xảo, chỉ cầu sát thương, kết quả sức uy hiếp đối với A Man lại hạ xuống thấp nhất.
Nếu đổi lại là một cao thủ loại hình kỹ xảo, A Man rất nhanh sẽ bị thua, quả nhiên thế giới thực sự kỳ diệu, lần này dẫn A Man ra, xem như là dẫn đúng rồi.
Mắt thấy A Man tạm thời không có nguy hiểm, Long Trần không dám trì hoãn thời gian, nhân lúc hiện tại bọn họ đều bị A Man hù dọa, mình phải tranh thủ.
Nhìn Hạ Trường Phong đang khiếp sợ, dưới chân Long Trần khẽ động, người đã bay ra, đập xuống một quyền.
Tia lửa văng khắp nơi, đồng thời chấn cho màng nhĩ của mọi người ong ong, một số thị vệ cảm thấy tai đau nhói, máu tươi chậm rãi chảy ra, trong nhất thời không nghe thấy được gì.
Sau tiếng nổ, hai thân ảnh đều lui về phía sau, A Man rầm rập lui liền ba bước, mới đứng vững lại được.
Mà Vương Mãng cho dù ra sức ổn định thân hình, vẫn trực tiếp lui xa ba trượng, hai chân cày mặt đất ra hai cái rãnh sâu.
Một kích qua đi, long trời lở đất, người bên Hạ Trường Phong vẻ mặt kinh hãi nhìn A Man giống như cự nhân kia.
Khi nhìn thấy Khai Sơn Cự Phủ trong tay A Man, đồng tử Hạ Trường Phong co rút lại, hắn nhận ra cái búa lớn đó, chính là cái búa đã nhìn thấy trong hội bán đấu giá, trọng lượng đạt tới hơn ba ngàn cân.
Nhìn hình thể của A Man và chiến phủ trong tay hắn, quả thực chính là đo người hắn mà làm, ở trên tay không hề cảm thấy cồng kềnh chút nào.
Hạ Trường Phong khiếp sợ, Vương Mãng lại càng khiếp sợ hơn, hắn từ nhỏ trời sinh thần lực, kiếm bản to trong tay nặng tới hơn hai ngàn cân, từ khi cầm thanh vũ khí hạng nặng này, trong cùng cấp, ít ai có thể chống đỡ được quá ba chiêu trong tay hắn.
Tuy cũng được xưng là vũ khí bí mật, nhưng chính là Hoàng Thường thi triển thú hóa, cũng không thể chống đỡ được quá mười chiêu trong tay Vương Mãng.
Nhưng hôm nay hắn không ngờ bị một tên ngốc nghếch to con không nhìn ra một tia dao động tu vi nào đẩy lui, vừa khiếp sợ, đồng thời cũng vừa tức giận.
- Đi chết đi.
Vương Mãng gầm lên giận dữ, toàn thân huyết khí sôi trào, vốn đối phó với Long Trần, hắn không muốn thể hiện quá nhiều thực lực, giữ lại thực lực là tác phong trước nay của Hạ Trường Phong, hắn và Hoàng Thường cũng quen rồi.
Nhưng nhìn thấy có người trên lực lượng không ngờ còn hơn mình một bậc, hắn phẫn nộ, hắn tuyệt đối không cho phép người như vậy xuất hiện.
- Vù.
Trường kiếm trong tay Vương Mãng chấn động, không gian phát ratiếng nổ vang, lần này tiếng gió trên kiếm bản to càng thê lương hơn, giống như Diêm Vương đoạt mệnh.
Công kích sắc bén như vậy, khiến người ta kinh hãi, Long Trần vừa khiếp sợ, đồng thời cũng không khỏi yên lòng.
Vương Mãng là một chiến sĩ loại hình lực lượng, không thích quá nhiều kỹ xảo đối chiến, chiêu thức đơn giản trực tiếp, nhưng lực sát thương khủng bố.
Có điều công kích như vậy, đối với A Man đầu óc đơn giản mà nói là thích hợp nhất, bởi vì A Man căn bản không biết cái gì là kỹ xảo.
- Ầm!
Lại một lần va chạm kịch liệt, sóng khí khủng bố sinh ra quét nát cỏ khô trên mặt đất
Nếu chỉ cỏ khô nát bấy thì cũng thôi, mấu chốt là trên mặt đất còn có không ít đá vụn, đá vụn bay ra, lực lượng rất lớn.
Bởi vì va chạm kịch liệt lúc trước, những thị vệ đó đã không còn nhạy bén đối với thanh âm, kết quả có một người trực tiếp bị đá văng trúng đầu, lực lượng khủng bố trực tiếp đâm thủng đầu hắn, vô thanh vô tức ngã xuống đất.
Người khác thấy thế vội vàng lui nhanh về phía sau, chiến đấu như vậy quá khủng bố, cứ như vậy chết một cách không minh bạch, thật sự quá uất ức.
- Ầm!
- Ầm!
Tiếng nổ vang không ngừng, tiếng hò hét không dứt, một thanh kiếm bản to, một thanh búa lớn, không ngừng va chạm với nhau, tia lửa văng khắp nơi, đại địa cũng theo đó mà rung chuyển.
Long Trần nhìn A Man giống như chiến thần phụ thể, trong lòng nổi lên vẻ hưng phấn, A Man cuối cùng cũng bắt đầu phát uy rồi.
Tuy uy lực hiện tại hoàn toàn không tỷ lệ thuận với năng lực mà hắn nên có, nhưng bất kể là nói như thế nào, một phen tâm huyết của mình cũng không uổng phí.
Có điều cũng may mà gặp phải Vương Mãng, nếu gặp phải Hoàng Thường, A Man chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu.
Thứ nhất, A Man không có kinh nghiệm chiến đấu, tất cả kinh nghiệm chiến đấu của hắn đều là trong những ngày này đi theo Long Trần săn thú mà có.
Thứ hai, A Man không biết công kích, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, A Man đều là thấy công kích của đối phương đến thì đón đỡ.
Nếu một khi A Man công kích, lập tức sẽ lộ ra nhược điểm trí mạng của hắn, mà Vương Mãng lúc này đang điên cuồng tấn công, không ngờ che giấu được nhược điểm của A Man.
Nếu đổi lại là loại người như Hoàng Thường, tất nhiên trước tiên sẽ thăm dò nhược điểm của kẻ địch rồi tung một kích trí mạng.
Nhưng Vương Mãng lại không biết nội tình của A Man, nếu không cho dù A Man cường hãn tới mấy, hắn không có kinh nghiệm chiến đấu, chỉ sợ sau mấy chiêu vẫn sẽ thua.
Vương Mãng thấy A Man chỉ thủ chứ không tấn công, trên mặt còn hiện lên thần sắc hưng phấn thì không khỏi giận dữ, cho rằng A Man đang đùa giỡn hắn, công kích càng lúc càng trở nên sắc bén.
Chỉ chớp mắt, hai người đã chiến đấu mấy chục chiêu, khiến Long Trần không ngờ là, A Man sử dụng chiến phủ càng lúc càng thành thạo, không còn cứng ngắc như lúc ban đầu.
Long Trần trước giờ chưa dạy A Man về kỹ xảo chiến phủ, cho dù dạy cũng chưa chắc đã dạy được, quan trọng nhất là bản thân Long Trần không biết.
A Man giống như có một loại bản năng chiến đấu trời sinh, theo chiến đấu được tiến hành, không ngờ có thể tự động cảm ngộ.
Giống như thân thể hắn, không cần tu hành, có thể tự động hấp thu thiên địa linh khí, quả thực giống như là quái vật.
Thấy A Man không ngờ vẫn chống đỡ được trong thế công giống như mưa rền gió dữ của Vương Mãng, trong lòng Long Trần không khỏi thầm hô may mắn.
Vận khí của Vương Mãng không tốt, bị một người ngoài nghề như A Man khắc chế, kiếm bản to trong tay hắn vốn chính là đi theo lộ tuyến cương mãnh, không cầu kỹ xảo, chỉ cầu sát thương, kết quả sức uy hiếp đối với A Man lại hạ xuống thấp nhất.
Nếu đổi lại là một cao thủ loại hình kỹ xảo, A Man rất nhanh sẽ bị thua, quả nhiên thế giới thực sự kỳ diệu, lần này dẫn A Man ra, xem như là dẫn đúng rồi.
Mắt thấy A Man tạm thời không có nguy hiểm, Long Trần không dám trì hoãn thời gian, nhân lúc hiện tại bọn họ đều bị A Man hù dọa, mình phải tranh thủ.
Nhìn Hạ Trường Phong đang khiếp sợ, dưới chân Long Trần khẽ động, người đã bay ra, đập xuống một quyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất