Chương 147: Lâm vào tuyệt cảnh (1)
Một cước trước khi chết của Hạ Trường Phong tụ tập lực lượng cả đời, Long Trần trực tiếp bị đá bay ra hơn chục trượng, lại ở trên mặt đất chật vật lăn xa bốn năm trượng mới dừng lại.
Nhìn máu tươi trên trường đao trong tay và Hạ Trường Phong đã đầu một nơi thân một nẻo, Long Trần hít sâu một hơi.
Hạ Trường Phong này che giấu quá sâu, trong lòng hắn có bất an cực lớn, luôn cảm thấy dường như sẽ xảy ra chuyện gì.
Huyết La Chưởng đó tuyệt đối không phải chiêu số mạnh nhất của Hạ Trường Phong, chỉ có điều vận khí của hắn không tốt, bị Long Trần nắm được cơ hội ngàn năm một thuở như vậy.
Tu vi của Long Trần căn bản không ở đan điền, mà là giấu trong Phong Phủ Tinh, cho nên đối với một cước đó, Long Trần không có bất kỳ cố kỵ gì, liều mình lưỡng bại câu thương, cũng phải trảm sát hắn.
Trong lòng hắn có một loại cảm giác vô cùng kỳ quái, một loại cảm giác uy hiếp như có như không, thủy chung vẫn quay chung quanh hắn, đó là một loại cảm giác không thể nói rõ.
Hắn sợ Hạ Trường Phong có thủ đoạn khủng bố hơn, đợi được cơ hội ngàn năm một thuở này, tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Hạ Trường Phong cứ như vậy thành một con quỷ hồ đồ, có điều một cước trước khi chết của hắn, chính là tụ tập tu vi cả đời, đá vào bụng Long Trần, lực lượng khủng bố khiến Long Trần máu tươi phun trào, ngũ tạng chấn động, thiếu chút nữa thì nổ tung.
Vội vàng nuốt vào một viên Nhuận Tạng Đan, áp chế thương thế, đồng thời trong lòng thầm lấy làm may mắn, Hạ Trường Phong này rất cường đại.
Nếu bằng vào thực lực chân thật, có thể hạ được hắn hay không, đúng là rất khó nói, cho dù hạ được hắn, chỉ sợ cũng phải trả một cái giá không nhỏ, tuyệt đối không thể dễ dàng như hiện tại, có thể thấy được vận khí là trọng yếu cỡ nào.
Hít sâu một hơi, huyết độc trên tay đã được dược lực áp chế, đang chậm rãi khôi phục màu sắc.
Đan dược Long Trần mang theo người đều là đan dược dùng để cứu mạng, toàn bộ là cấp bậc thượng phẩm, khôi phục rất nhanh, đây là vốn của Đan tu.
Đi đến cạnh thi thể Hạ Trường Phong, cởi không gian giới chỉ trên tay hắn, có điều hiện tại vẫn không phải lúc xem thu hoạch.
Chẳng thèm nhìn cái đầu chết không nhắm mắt đó, Long Trần bay thẳng đến chỗ A Man đang chiến đấu.
Hiện giờ A Man đang tận tình hò hét, búa lớn trong tay múa vù vù, không ngờ càng đánh càng hăng, búa lớn tung hoành qua lại, không có chiêu số, nhưng không ngờ uy lực cực lớn.
Vương Mãng vốn một tay cầm kiếm, lúc này đã hai tay cầm kiếm, vẻ mặt kinh hãi đánh với A Man.
Nhìn đến đây, Long Trần thở dài trong lòng, xem ra Hạ Trường Phong đó đã bị định trước là đáng chết, Vương Mãng rõ ràng là một cao thủ thực lực khủng bố, nhưng đầu lại nóng lên, đọ lực lượng với A Man.
Nếu luận về thực lực chân chính, chỉ cần hắn hơi vận dụng chút kỹ xảo, đều có thể thoải mái đánh bại A Man, có điều đầu óc của chiến sĩ loại hình lực lượng, có lẽ chính là khiến người ta nhìn không hiểu như vậy.
- Ầm!
Lại một tiếng nổ vang, Vương Mãng cuối cùng dường như không địch lại A Man lực lượng vô cùng, bị một búa đánh bay.
Vương Mãng đã không có vẻ tức giận lúc trước, lúc này vẻ mặt kinh hãi, hắn đã dựa vào thần lực chiến thắng vô số cường địch, nhưng hôm nay lại triệt để thất bại thảm hại trên lực lượng.
- Phập.
Khi Vương Mãng đang vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm A Man, hắn không biết, phía sau mình có thêm một thân ảnh, một thanh trường đao lặng lẽ không một tiếng động xẹt qua hắn.
Vương Mãng đột nhiên cảm thấy mình đang bay lên cao, nhưng phản ứng đầu tiên của hắn là mình không hề bay lên, khi hắn nhìn thấy thân thể của mình vẫn ở trên mặt đất, tư duy đã rơi vào tăm tối.
A Man đột nhiên gian nhìn thấy Vương Mãng bị một đao của Long Trần chém bay đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Khai Sơn Chiến Phủ trong tay A Man nặng nề rơi xuống đất.
Thấy A Man vẻ mặt kinh sợ nhìn thi thể Vương Mãng, Long Trần biết, đây là lần đầu tiên A Man nhìn thấy giết người, phản ứng này cũng là rất bình thường.
- A Man, đây là thực tại tàn khốc, nếu chúng ta muốn sống, bọn họ nhất định phải chết.
Long Trần thở dài nói.
- Long ca, ta không sao.
A Man lắc đầu nói:
- Chỉ cần Long ca cho rằng bọn họ đáng chết, vậy bọn họ nhất định là đáng chết.
Long Trần cười khổ, giảng đạo lý với A Man là không có tác dụng gì, có điều sự tín nhiệm của A Man đối với hắn, vẫn khiến hắn vô cùng cảm động.
- Chúng ta mau rời khỏi thôi.
Long Trần vừa muốn dẫn A Man rời khỏi, hắn luôn cảm thấy hôm nay có chút không đúng, đột nhiên cả người căng thẳng, giống như bị cổ thú Hồng Hoang nhìn chằm chằm, một khí tức tử vong mãnh liệt nháy mắt đã bao phủ hắn, Long Trần cảm thấy mình giống như rơi vào hầm băng.
Chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy trên vách núi cao mấy chục trượng ở xa xa, một người đứng trên đó, đang thản nhiên nhìn Long Trần.
Nhìn người đó xuất hiện, đồng tử Long Trần đột nhiên co rút lại, hắn cuối cùng cũng minh bạch, nguồn gốc sự sợ hãi của mình không phải là ở trên người Hạ Trường Phong, mà là ở trên người người này.
Người đó vươn hai tay ra nhẹ nhàng vỗ một cái, vẻ mặt tán thưởng nói:
- Dùng tu vi Tụ Khí, liên tục trảm sát cường giả Ngưng Huyết cảnh, hơn nữa trong đó còn có một Ngưng Huyết đỉnh phong.
Ha ha, không thể không nói, Long Trần ngươi quả thật là một thiên tài, không hổ là con trai của Long Thiên Khiếu.
Thanh âm tràn ngập khí tức âm nhu, đó chính là thanh âm đặc hữu của Anh Hầu, hắn lúc này đang đứng trên vách núi từ trên cao nhìn xuống Long Trần, giống như một con ma báo, đang nhìn con mồi của mình.
Trong lòng Long Trần lập tức căng thẳng, chẳng trách mình luôn cảm thấy khiếp vía, thì ra là bị hắn theo dõi.
Hiển nhiên Anh Hầu đã tới từ lâu, có điều vẫn ẩn mình trong chỗ tối, cho tới khi mình giết Hạ Trường Phong hắn mới xuất hiện.
- Âm mưu.
Long Trần lập tức nghĩ tới chữ này, Anh Hầu là tới giết mình.
Nhìn máu tươi trên trường đao trong tay và Hạ Trường Phong đã đầu một nơi thân một nẻo, Long Trần hít sâu một hơi.
Hạ Trường Phong này che giấu quá sâu, trong lòng hắn có bất an cực lớn, luôn cảm thấy dường như sẽ xảy ra chuyện gì.
Huyết La Chưởng đó tuyệt đối không phải chiêu số mạnh nhất của Hạ Trường Phong, chỉ có điều vận khí của hắn không tốt, bị Long Trần nắm được cơ hội ngàn năm một thuở như vậy.
Tu vi của Long Trần căn bản không ở đan điền, mà là giấu trong Phong Phủ Tinh, cho nên đối với một cước đó, Long Trần không có bất kỳ cố kỵ gì, liều mình lưỡng bại câu thương, cũng phải trảm sát hắn.
Trong lòng hắn có một loại cảm giác vô cùng kỳ quái, một loại cảm giác uy hiếp như có như không, thủy chung vẫn quay chung quanh hắn, đó là một loại cảm giác không thể nói rõ.
Hắn sợ Hạ Trường Phong có thủ đoạn khủng bố hơn, đợi được cơ hội ngàn năm một thuở này, tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Hạ Trường Phong cứ như vậy thành một con quỷ hồ đồ, có điều một cước trước khi chết của hắn, chính là tụ tập tu vi cả đời, đá vào bụng Long Trần, lực lượng khủng bố khiến Long Trần máu tươi phun trào, ngũ tạng chấn động, thiếu chút nữa thì nổ tung.
Vội vàng nuốt vào một viên Nhuận Tạng Đan, áp chế thương thế, đồng thời trong lòng thầm lấy làm may mắn, Hạ Trường Phong này rất cường đại.
Nếu bằng vào thực lực chân thật, có thể hạ được hắn hay không, đúng là rất khó nói, cho dù hạ được hắn, chỉ sợ cũng phải trả một cái giá không nhỏ, tuyệt đối không thể dễ dàng như hiện tại, có thể thấy được vận khí là trọng yếu cỡ nào.
Hít sâu một hơi, huyết độc trên tay đã được dược lực áp chế, đang chậm rãi khôi phục màu sắc.
Đan dược Long Trần mang theo người đều là đan dược dùng để cứu mạng, toàn bộ là cấp bậc thượng phẩm, khôi phục rất nhanh, đây là vốn của Đan tu.
Đi đến cạnh thi thể Hạ Trường Phong, cởi không gian giới chỉ trên tay hắn, có điều hiện tại vẫn không phải lúc xem thu hoạch.
Chẳng thèm nhìn cái đầu chết không nhắm mắt đó, Long Trần bay thẳng đến chỗ A Man đang chiến đấu.
Hiện giờ A Man đang tận tình hò hét, búa lớn trong tay múa vù vù, không ngờ càng đánh càng hăng, búa lớn tung hoành qua lại, không có chiêu số, nhưng không ngờ uy lực cực lớn.
Vương Mãng vốn một tay cầm kiếm, lúc này đã hai tay cầm kiếm, vẻ mặt kinh hãi đánh với A Man.
Nhìn đến đây, Long Trần thở dài trong lòng, xem ra Hạ Trường Phong đó đã bị định trước là đáng chết, Vương Mãng rõ ràng là một cao thủ thực lực khủng bố, nhưng đầu lại nóng lên, đọ lực lượng với A Man.
Nếu luận về thực lực chân chính, chỉ cần hắn hơi vận dụng chút kỹ xảo, đều có thể thoải mái đánh bại A Man, có điều đầu óc của chiến sĩ loại hình lực lượng, có lẽ chính là khiến người ta nhìn không hiểu như vậy.
- Ầm!
Lại một tiếng nổ vang, Vương Mãng cuối cùng dường như không địch lại A Man lực lượng vô cùng, bị một búa đánh bay.
Vương Mãng đã không có vẻ tức giận lúc trước, lúc này vẻ mặt kinh hãi, hắn đã dựa vào thần lực chiến thắng vô số cường địch, nhưng hôm nay lại triệt để thất bại thảm hại trên lực lượng.
- Phập.
Khi Vương Mãng đang vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm A Man, hắn không biết, phía sau mình có thêm một thân ảnh, một thanh trường đao lặng lẽ không một tiếng động xẹt qua hắn.
Vương Mãng đột nhiên cảm thấy mình đang bay lên cao, nhưng phản ứng đầu tiên của hắn là mình không hề bay lên, khi hắn nhìn thấy thân thể của mình vẫn ở trên mặt đất, tư duy đã rơi vào tăm tối.
A Man đột nhiên gian nhìn thấy Vương Mãng bị một đao của Long Trần chém bay đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Khai Sơn Chiến Phủ trong tay A Man nặng nề rơi xuống đất.
Thấy A Man vẻ mặt kinh sợ nhìn thi thể Vương Mãng, Long Trần biết, đây là lần đầu tiên A Man nhìn thấy giết người, phản ứng này cũng là rất bình thường.
- A Man, đây là thực tại tàn khốc, nếu chúng ta muốn sống, bọn họ nhất định phải chết.
Long Trần thở dài nói.
- Long ca, ta không sao.
A Man lắc đầu nói:
- Chỉ cần Long ca cho rằng bọn họ đáng chết, vậy bọn họ nhất định là đáng chết.
Long Trần cười khổ, giảng đạo lý với A Man là không có tác dụng gì, có điều sự tín nhiệm của A Man đối với hắn, vẫn khiến hắn vô cùng cảm động.
- Chúng ta mau rời khỏi thôi.
Long Trần vừa muốn dẫn A Man rời khỏi, hắn luôn cảm thấy hôm nay có chút không đúng, đột nhiên cả người căng thẳng, giống như bị cổ thú Hồng Hoang nhìn chằm chằm, một khí tức tử vong mãnh liệt nháy mắt đã bao phủ hắn, Long Trần cảm thấy mình giống như rơi vào hầm băng.
Chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy trên vách núi cao mấy chục trượng ở xa xa, một người đứng trên đó, đang thản nhiên nhìn Long Trần.
Nhìn người đó xuất hiện, đồng tử Long Trần đột nhiên co rút lại, hắn cuối cùng cũng minh bạch, nguồn gốc sự sợ hãi của mình không phải là ở trên người Hạ Trường Phong, mà là ở trên người người này.
Người đó vươn hai tay ra nhẹ nhàng vỗ một cái, vẻ mặt tán thưởng nói:
- Dùng tu vi Tụ Khí, liên tục trảm sát cường giả Ngưng Huyết cảnh, hơn nữa trong đó còn có một Ngưng Huyết đỉnh phong.
Ha ha, không thể không nói, Long Trần ngươi quả thật là một thiên tài, không hổ là con trai của Long Thiên Khiếu.
Thanh âm tràn ngập khí tức âm nhu, đó chính là thanh âm đặc hữu của Anh Hầu, hắn lúc này đang đứng trên vách núi từ trên cao nhìn xuống Long Trần, giống như một con ma báo, đang nhìn con mồi của mình.
Trong lòng Long Trần lập tức căng thẳng, chẳng trách mình luôn cảm thấy khiếp vía, thì ra là bị hắn theo dõi.
Hiển nhiên Anh Hầu đã tới từ lâu, có điều vẫn ẩn mình trong chỗ tối, cho tới khi mình giết Hạ Trường Phong hắn mới xuất hiện.
- Âm mưu.
Long Trần lập tức nghĩ tới chữ này, Anh Hầu là tới giết mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất