Chương 152: Anh Hầu khủng bố (2)
Long Trần cảm thấy huyệt Lao Cung của mình, kinh lạc chung quanh không chịu nổi sự trùng kích của linh khí, không ngờ bắt đầu chậm rãi vỡ ra.
- Chống đỡ cho ta.
Long Trần gầm lên trong lòng, rốt cuộc không quản được nhiều như vậy, tuy chỉ có một tia năng lượng xuyên qua huyệt Lao Cung chảy ra.
Không chút nghĩ ngợi, rót một tia năng lượng đó vào trong kiếm bản to, kiếm bản to lập tức chấn động, phát ra một tiếng nổ vang.
Vốn khi trường kiếm của Anh Hầu sắp đâm vào hông Long Trần, đột nhiên trong lòng hắn giật thót, tóc gáy trên người toàn bộ dựng đứng, bằng vào kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, theo bản năng từ bỏ tấn công, vội vàng thối lui trước.
Có điều hắn vừa lùi, kiếm bản to trong tay Long Trần đã giơ lên, trên kiếm bản to dài bảy thước, tỏa ra ánh sáng quỷ dị, giống như mang theo khí tức tử vong vô tận, chém xuống Anh Hầu.
- Khai thiên.
Vẻ mặt Anh Hầu kinh sợ nhìn trường kiếm trong tay Long Trần, thanh trường kiếm đó không ngờ đã khóa cứng hắn.
Một Tụ Khí cảnh nho nhỏ, không ngờ có thể thông qua khí cơ, khóa chết một cường giả Dịch Cân hơn hắn hai cấp, quả thực là nghe rợn cả người.
Tỏa định bình thường sẽ phát sinh trong trường hợp cường giả tỏa định người yếu hơn mình, thực lực gần nhau bình thường rất khó tỏa định, một Tụ Khí cảnh nho nhỏ, đi tỏa định một Dịch Cân cảnh, nói ra chỉ tổ khiến người ta cười nhạt.
Nhưng chuyện như vậy lại phát sinh trước mặt Anh Hầu, có điều Anh Hầu rất nhanh liền từ trong khiếp sợ khôi phục lại, bởi vì một cỗ khí tức tử vong cực kỳ nồng đậm đã khiến hắn thức tỉnh.
Trường kiếm trong tay Long Trần mang theo ánh sáng quỷ dị, giống như lưỡi dao của thiên thần đã vô tình chém xuống.
- Phá Lãng Trảm.
Hiện tại đã không có thời gian để thắc mắc Long Trần làm sao mà tỏa định được hắn, mắt thấy một kiếm của Long Trần chém tới, Anh Hầu hét lớn một tiếng, gân xanh toàn thân lồi lên, giống như bị dây leo quấn thân, khí thế lại đề thăng, chém ra một kiếm.
Mũi kiếm như nước, sóng khí cuồn cuộn, phạm vi bắn ra hơn chục trượng, một kích long trời lở đất này chính là tuyệt kỹ giấu dưới đáy hòm của Anh Hầu, là một chiêu chiến kỹ Địa cấp.
Ầm.
Trong khoảnh khắc kiếm bản to của Long Trần va chạm với trường kiếm của Anh Hầu, thiên địa giống như tĩnh lặng, sau đó mới là một thanh âm khiến phong vân chấn động truyền đến.
Ba thân ảnh đồng thời bị đánh bay, lực lượng khủng bố đã đánh tan nơi kịch chiến lúc trước, trên mặt đất xuất hiện một hố to phạm vi gần mười trượng.
Long Trần cảm thấy xương cốt cả người giống là rụng ra, tay phải lại đau đớn không chịu nổi, theo lý thuyết với độ rộng kinh lạc hiện tại của hắn, vẫn không thể đủ để thi triển Khai Thiên.
Vừa rồi hắn cường hành thi triển, đã chấn vỡ kinh lạc chung quanh huyệt Lao Cung, hắn cuối cùng cũng kiến thức được sự khủng bố của Khai Thiên.
Cũng may hắn vào thời điểm cuối cùng, phát giác không đúng, chỉ vận dụng một tia lực lượng của Khai Thiên, lực lượng còn lại thì không dám thôi động.
Dù là như vậy, kinh lạc ở bàn tay vẫn bị chấn nát, nếu toàn lực thi triển, chỉ sợ toàn bộ kinh lạc của hắn đều sẽ bị đánh tan, trở thành một phế nhân hàng thật giá thật.
Nghĩ mà sợ, đồng thời Long Trần lại cảm thấy hưng phấn, uy lực khủng bố như vậy, Khai Thiên này rốt cuộc là chiến kỹ cấp bậc gì.
- Thật không hổ là con trai của Long Thiên Khiếu, được, tốt lắm, rất tốt, ha ha ha.
Một trận tiếng cười to truyền đến, khói bụi chậm rãi tan đi, một thân ảnh chậm rãi hiện ra, người đó chính là Anh Hầu.
Có điều Anh Hầu lúc này cực kỳ chật vật, một thân trường bào vốn sạch sẽ đã trở nên rách mướp, trên ngực có một lỗ hổng rất to, máu tươi đang chậm rãi chảy ra.
Trường kiếm trong tay cũng chỉ còn lại chuôi kiếm, một kích vừa rồi đã chấn vỡ bảo kiếm của hắn.
Đồng tử Long Trần co rút lại, hắn phát hiện tuy Anh Hầu trông chật vật, nhưng khí tức không giảm xuống nhiều, điều này chứng minh Anh Hầu vẫn có chiến lực cực kỳ cường đại.
Vươn tay xé quần áo đã rách trước người xuống, lộ ra vết thương bên trong, đồng thời cũng lộ ra một bộ giáp mềm.
Giáp mềm đó hiện ra màu vàng kim, nhìn qua thì vô cùng mềm mại, có điều bộ giáp mềm đó lúc này vẫn thủng một lỗ dài, chính là bị một kiếm của Long Trần chém ra.
- Chiến kỹ cường hãn thật, nếu không phải có Kim Ti Nhuyễn Giáp này, bản hầu có khả năng đã mất mạng rồi.
Anh Hầu nhìn vết thương trước ngực, lạnh lùng nói:
- Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi giao ra chiến kỹ, ta có thể cho các ngươi chết một cách thống khoái, thế nào?
Long Trần chuyển kiếm bản to sang tay trái, bởi vì tay phải của hắn đã nửa bị phế, căn bản không cầm vững được kiếm bản to, miễn cưỡng đứng lên, cười lạnh nói:
- Nếu không thì sao?
- Long Trần, ngươi tốt nhất hãy nghĩ cho rõ, chết không hề đáng sợ, sống không bằng chết mới là thống khổ nhất, mà ta ở phương diện này lại rất có tâm đắc, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng hối hận.
Anh Hầu lạnh lùng thốt nói.
- Long Trần ta chưa bao giờ hối hận.
Long Trần nhìn A Man bên cạnh, lén đánh mắt ra hiệu cho hắn.
Long Trần không dám làm quá rõ ràng, sau khi đánh mắt ra hiệu xong, tay trái Long Trần chậm rãi giơ trường kiếm trong tay lên, cười lạnh nói:
- Anh Chiêu, một chiêu vừa rồi chỉ là một lần thử mà thôi, tiếp theo, lấy mạng chó của ngươi.
Long Trần nói xong, trường kiếm trong tay chém xuống đất, sóng khí khủng bố bùng nổ, cuốn lên khói bụi đầy trời.
- Hừ, đẻ bản hầu nhìn xem, ngươi có bao nhiêu năng lực.
Anh Hầu cười lạnh một tiếng, quệt một cái lên giới chỉ, trong tay lại nhiều có thêm thanh trường kiếm, chỉ về phía trước.
Có điều khi khói bụi tản đi, Anh Hầu đang đề phòng toàn bộ tinh thần phát hiện, Long Trần ở phía trước đã biến mất, chỉ để lại A Man ngơ ngác đứng đó.
Anh Hầu biến sắc, vội vàng giương mắt nhìn, chỉ thấy Long Trần đã chạy ra cự ly mấy trăm trượng, chạy thẳng vào trong núi lớn.
- Chống đỡ cho ta.
Long Trần gầm lên trong lòng, rốt cuộc không quản được nhiều như vậy, tuy chỉ có một tia năng lượng xuyên qua huyệt Lao Cung chảy ra.
Không chút nghĩ ngợi, rót một tia năng lượng đó vào trong kiếm bản to, kiếm bản to lập tức chấn động, phát ra một tiếng nổ vang.
Vốn khi trường kiếm của Anh Hầu sắp đâm vào hông Long Trần, đột nhiên trong lòng hắn giật thót, tóc gáy trên người toàn bộ dựng đứng, bằng vào kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, theo bản năng từ bỏ tấn công, vội vàng thối lui trước.
Có điều hắn vừa lùi, kiếm bản to trong tay Long Trần đã giơ lên, trên kiếm bản to dài bảy thước, tỏa ra ánh sáng quỷ dị, giống như mang theo khí tức tử vong vô tận, chém xuống Anh Hầu.
- Khai thiên.
Vẻ mặt Anh Hầu kinh sợ nhìn trường kiếm trong tay Long Trần, thanh trường kiếm đó không ngờ đã khóa cứng hắn.
Một Tụ Khí cảnh nho nhỏ, không ngờ có thể thông qua khí cơ, khóa chết một cường giả Dịch Cân hơn hắn hai cấp, quả thực là nghe rợn cả người.
Tỏa định bình thường sẽ phát sinh trong trường hợp cường giả tỏa định người yếu hơn mình, thực lực gần nhau bình thường rất khó tỏa định, một Tụ Khí cảnh nho nhỏ, đi tỏa định một Dịch Cân cảnh, nói ra chỉ tổ khiến người ta cười nhạt.
Nhưng chuyện như vậy lại phát sinh trước mặt Anh Hầu, có điều Anh Hầu rất nhanh liền từ trong khiếp sợ khôi phục lại, bởi vì một cỗ khí tức tử vong cực kỳ nồng đậm đã khiến hắn thức tỉnh.
Trường kiếm trong tay Long Trần mang theo ánh sáng quỷ dị, giống như lưỡi dao của thiên thần đã vô tình chém xuống.
- Phá Lãng Trảm.
Hiện tại đã không có thời gian để thắc mắc Long Trần làm sao mà tỏa định được hắn, mắt thấy một kiếm của Long Trần chém tới, Anh Hầu hét lớn một tiếng, gân xanh toàn thân lồi lên, giống như bị dây leo quấn thân, khí thế lại đề thăng, chém ra một kiếm.
Mũi kiếm như nước, sóng khí cuồn cuộn, phạm vi bắn ra hơn chục trượng, một kích long trời lở đất này chính là tuyệt kỹ giấu dưới đáy hòm của Anh Hầu, là một chiêu chiến kỹ Địa cấp.
Ầm.
Trong khoảnh khắc kiếm bản to của Long Trần va chạm với trường kiếm của Anh Hầu, thiên địa giống như tĩnh lặng, sau đó mới là một thanh âm khiến phong vân chấn động truyền đến.
Ba thân ảnh đồng thời bị đánh bay, lực lượng khủng bố đã đánh tan nơi kịch chiến lúc trước, trên mặt đất xuất hiện một hố to phạm vi gần mười trượng.
Long Trần cảm thấy xương cốt cả người giống là rụng ra, tay phải lại đau đớn không chịu nổi, theo lý thuyết với độ rộng kinh lạc hiện tại của hắn, vẫn không thể đủ để thi triển Khai Thiên.
Vừa rồi hắn cường hành thi triển, đã chấn vỡ kinh lạc chung quanh huyệt Lao Cung, hắn cuối cùng cũng kiến thức được sự khủng bố của Khai Thiên.
Cũng may hắn vào thời điểm cuối cùng, phát giác không đúng, chỉ vận dụng một tia lực lượng của Khai Thiên, lực lượng còn lại thì không dám thôi động.
Dù là như vậy, kinh lạc ở bàn tay vẫn bị chấn nát, nếu toàn lực thi triển, chỉ sợ toàn bộ kinh lạc của hắn đều sẽ bị đánh tan, trở thành một phế nhân hàng thật giá thật.
Nghĩ mà sợ, đồng thời Long Trần lại cảm thấy hưng phấn, uy lực khủng bố như vậy, Khai Thiên này rốt cuộc là chiến kỹ cấp bậc gì.
- Thật không hổ là con trai của Long Thiên Khiếu, được, tốt lắm, rất tốt, ha ha ha.
Một trận tiếng cười to truyền đến, khói bụi chậm rãi tan đi, một thân ảnh chậm rãi hiện ra, người đó chính là Anh Hầu.
Có điều Anh Hầu lúc này cực kỳ chật vật, một thân trường bào vốn sạch sẽ đã trở nên rách mướp, trên ngực có một lỗ hổng rất to, máu tươi đang chậm rãi chảy ra.
Trường kiếm trong tay cũng chỉ còn lại chuôi kiếm, một kích vừa rồi đã chấn vỡ bảo kiếm của hắn.
Đồng tử Long Trần co rút lại, hắn phát hiện tuy Anh Hầu trông chật vật, nhưng khí tức không giảm xuống nhiều, điều này chứng minh Anh Hầu vẫn có chiến lực cực kỳ cường đại.
Vươn tay xé quần áo đã rách trước người xuống, lộ ra vết thương bên trong, đồng thời cũng lộ ra một bộ giáp mềm.
Giáp mềm đó hiện ra màu vàng kim, nhìn qua thì vô cùng mềm mại, có điều bộ giáp mềm đó lúc này vẫn thủng một lỗ dài, chính là bị một kiếm của Long Trần chém ra.
- Chiến kỹ cường hãn thật, nếu không phải có Kim Ti Nhuyễn Giáp này, bản hầu có khả năng đã mất mạng rồi.
Anh Hầu nhìn vết thương trước ngực, lạnh lùng nói:
- Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi giao ra chiến kỹ, ta có thể cho các ngươi chết một cách thống khoái, thế nào?
Long Trần chuyển kiếm bản to sang tay trái, bởi vì tay phải của hắn đã nửa bị phế, căn bản không cầm vững được kiếm bản to, miễn cưỡng đứng lên, cười lạnh nói:
- Nếu không thì sao?
- Long Trần, ngươi tốt nhất hãy nghĩ cho rõ, chết không hề đáng sợ, sống không bằng chết mới là thống khổ nhất, mà ta ở phương diện này lại rất có tâm đắc, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng hối hận.
Anh Hầu lạnh lùng thốt nói.
- Long Trần ta chưa bao giờ hối hận.
Long Trần nhìn A Man bên cạnh, lén đánh mắt ra hiệu cho hắn.
Long Trần không dám làm quá rõ ràng, sau khi đánh mắt ra hiệu xong, tay trái Long Trần chậm rãi giơ trường kiếm trong tay lên, cười lạnh nói:
- Anh Chiêu, một chiêu vừa rồi chỉ là một lần thử mà thôi, tiếp theo, lấy mạng chó của ngươi.
Long Trần nói xong, trường kiếm trong tay chém xuống đất, sóng khí khủng bố bùng nổ, cuốn lên khói bụi đầy trời.
- Hừ, đẻ bản hầu nhìn xem, ngươi có bao nhiêu năng lực.
Anh Hầu cười lạnh một tiếng, quệt một cái lên giới chỉ, trong tay lại nhiều có thêm thanh trường kiếm, chỉ về phía trước.
Có điều khi khói bụi tản đi, Anh Hầu đang đề phòng toàn bộ tinh thần phát hiện, Long Trần ở phía trước đã biến mất, chỉ để lại A Man ngơ ngác đứng đó.
Anh Hầu biến sắc, vội vàng giương mắt nhìn, chỉ thấy Long Trần đã chạy ra cự ly mấy trăm trượng, chạy thẳng vào trong núi lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất