Chương 155: Lễ vật của Long Trần (1)
Thấy Anh Hầu bắt đầu hành động, Long Trần cũng không chậm trễ, bắt đầu từ từ di động sâu vào trong rừng rậm.
Tốc độ của Long Trần cũng không nhanh, một mặt hắn cần cẩn thận dè dặt, tận lực đừng tạo ra quá nhiều dấu vết, như vậy có thể gia tăng độ khó Anh Hầu tìm hắn.
Một mặt khác, hắn không dám phát ra thanh âm, nếu không một khi bị Anh Hầu phát hiện, nỗ lực lúc trước sẽ uổng phí toàn bộ.
Cho nên tốc độ di động của Long Trần, so với tốc độ tìm kiếm của Anh Hầu thì không nhanh hơn là bao, hơn nữa lộ tuyến tiến tới của Long Trần lại không thể là thẳng tắp, như vậy vạn nhất Anh Hầu mà chạy thẳng tới thì nguy rồi.
Dù sao đây cũng không phải là trò chơi trốn tìm bình thường, một khi thất bại thì mạng sẽ không còn, Long Trần từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên khẩn trương như vậy, giống như lưỡi hái tử thần đang kề lên cổ hắn, chỉ cần hơi chút sơ sẩy sẽ đầu rơi xuống đất.
- Long Trần, ta thấy ngươi rồi, đi chết đi.
Anh Hầu bỗng nhiên hét lớn một tiếng, lao về phía trước, Long Trần sửng sốt, lập tức khóe miệng lại hiện lên một nụ cười lạnh.
Hiện tại vị trí của hắn cách Anh Hầu khoảng năm dặm, không phải nói tốc độ của Anh Hầu nhanh hơn Long Trần.
Mà là Long Trần phải đi vòng vèo, không thể đi thẳng, có điều dựa theo dấu chân của Long Trần, cự ly giữa bọn họ vẫn là hơn mười dặm.
Hiển nhiên Anh Hầu là đang phô trương thanh thế, bỗng nhiên nhảy ra, dọa dẫm Long Trần còn trẻ, nếu là người trẻ tuổi bình thường, đã sớm sợ tới vỡ mật, bỏ mạng thục mạng, như vậy lại sẽ rơi vào bẫy của hắn.
Nhưng hiện giờ Long Trần lại lẳng lặng trốn dưới một cây đại thụ, thưởng thức sự tự biên tự diễn của vị nhân vật đứng đầu Phượng Minh Đế Quốc này.
Có điều Long Trần không dám trực tiếp dùng ánh mắt nhìn về phía Anh Hầu, từ lần trước ở hội đấu giá của Hoa Vân Các, hắn nhìn xuyên qua vách thủy tinh, sau khi bị Anh Hầu cảm ứng được, Long Trần biết, sự cảnh giác của cao thủ là là vô cùng đáng sợ.
Anh Hầu thử mấy lần liên tục đều không không có hiệu quả, không thể không quay về chỗ cũ, tiếp tục thăm dò dấu chân của Long Trần.
Dù sao cho dù Long Trần có cẩn thận tới mấy, hắn cũng không biết bay, đi dưới đất, trên cỏ, trên đá, trên cành khô đều sẽ lưu lại dấu vết.
Có điều bởi vì Long Trần cẩn thận, dấu vết ở một số nơi không quá rõ ràng, phải xem xét cẩn thận mới có thể kết luận con đường Long Trần đi qua, như vậy cần tiêu hao đại lượng thời gian và tinh lực của Anh Hầu.
So sánh với Long Trần, hắn càng bị động hơn, phải trả giá nhiều hơn Long Trần, trong lòng Anh Hầu càng lúc càng tức giận.
- Long Trần, chờ sau khi bản hầu bắt được ngươi, tất nhiên sẽ rút gân lột da ngươi, nghiền xương thành tro.
Anh Hầu không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Hắn biết Long Trần ở ngay gần, có thể nghe thấy hắn nói, thậm chí hắn có thể liên tưởng đến được, Long Trần đang trốn trong một góc tối mà cười trộm, điều này khiến hắn càng nghĩ càng tức.
Đường đường là một cường giả Dịch Cân cảnh, một trong ba cao thủ đứng đầu Phượng Minh Đế Quốc, không ngờ ngay cả một tiểu tử Tụ Khí cảnh cũng không giết được, nếu chuyện này truyền ra, hắn sẽ trở thành trò cười của toàn bộ đế quốc.
Có điều tuy có đầy một bụng tức lại không trút ra được, hắn vẫn phải bảo trì bình tĩnh, nếu không một khi sơ sẩy, chỉ sợ thật sự sẽ để Long Trần chạy thoát, vừa tìm kiếm vừa giỏng tai lắng nghe động tĩnh chung quanh.
Khóe miệng Long Trần hiện lên một nụ cười lạnh:
- Muốn rút gân lột da ta à? Chỉ sợ nguyện vọng vĩ đại này của ngươi rất khó thực hiện được.
Thấy Anh Hầu lại bắt đầu chậm rãi đi tới, Long Trần phân biệt một chút phương hướng, hiện giờ chỉ có thể đi vào sâu trong rừng rậm mới là mục tiêu lý tưởng nhất.
Kỳ thật hắn có thể vòng qua Anh Hầu, vụng trộm chạy ra khỏi sơn cốc, có thể quay về đế đô, hơn nữa ý tưởng này vô cùng mê người.
Có điều Long Trần kiên quyết từ bỏ, bởi vì thông qua sự hiểu biết đối với Anh Hầu, trước khi hắn tới đây, tất nhiên sẽ có bố trí, nếu mình tùy tiện ra ngoài, rất có khả năng sẽ tự chui đầu vào lưới.
Quan trọng nhất là hiện giờ hắn nội thương rất nặng, kinh lạc ở tay phải lại bị chấn nát, chiến lực không bằng một phần mười bình thường, tùy tiện gặp phải mấy cường giả Ngưng Huyết cảnh, đều có khả năng lấy mạng của hắn.
Cho nên Long Trần không thể không áp chế sự dụ hoặc của đế đô đối với hắn, tiếp tục tiến vào sâu trong rừng rậm, một đường cẩn thận dè dặt, đi theo hình chữ "Z", tuy như vậy không thể kéo giãn cự ly thật nhanh, nhưng có thể dẫn Anh Hầu nhầm đường, khiến hắn tiến tới càng chậm hơn.
Sau khi lại đi được hai canh giờ, sắc trời sầm xuống, toàn bộ rừng rậm cũng trở nên âm trầm khủng bố, thỉnh thoảng lại có tiếng gầm của mãnh thú.
Sắc mặt Long Trần hơi đổi, vạn nhất vận khí không tốt, bị một con mãnh thú phát hiện, tuy không đến mức bị mãnh thú ăn thịt, nhưng vạn nhất dẫn Anh Hầu tới, đó mới là đáng sợ nhất.
Hiện giờ bóng đêm tiến đến, một số dã thú cỡ lớn lúc này đang là lúc kiếm ăn, những dã thú đó không biết hắn lợi hại thế nào, vạn nhất coi hắn là thành đồ ăn rồi công kích, vậy thì phiền lắm.
Lúc này Long Trần trốn ở phía dưới một vách đá, đột nhiên tiếng vang nhỏ truyền đến, Long Trần vội vàng dùng thần thức quét qua, trong lòng không khỏi lộp bộp.
Tuy lúc này vươn tay không thấy năm ngón, có điều Linh hồn chi lực của Long Trần tản ra, có thể thay thế mắt, "nhìn" rõ tình huống trong phạm vi mấy chục trượng chung quanh.
Đó là một con sói, cao ba thước, nhìn qua giống như một con nghé con, đang há miệng nhìn chằm chằm Long Trần.
Long Trần không khỏi thầm kêu trời quên ta rồi, đây là một con dã thú, không phải ma thú, tuy chiến lực không mạnh, nhưng nếu con súc sinh đui mù này công kích hắn, cho dù hắn có thể nháy mắt trảm sát nó, cũng sẽ phát ra một số động tĩnh.
Hiện giờ toàn bộ rừng rậm là một mảng yên tĩnh, Anh Hầu cách hắn chỉ hơn mười dặm, với tu vi Dịch Cân cảnh của hắn, không thể không phát giác ra, huống chi hắn hiện tại đang lẳng lặng chú ý tất cả động tĩnh chung quanh.
Tốc độ của Long Trần cũng không nhanh, một mặt hắn cần cẩn thận dè dặt, tận lực đừng tạo ra quá nhiều dấu vết, như vậy có thể gia tăng độ khó Anh Hầu tìm hắn.
Một mặt khác, hắn không dám phát ra thanh âm, nếu không một khi bị Anh Hầu phát hiện, nỗ lực lúc trước sẽ uổng phí toàn bộ.
Cho nên tốc độ di động của Long Trần, so với tốc độ tìm kiếm của Anh Hầu thì không nhanh hơn là bao, hơn nữa lộ tuyến tiến tới của Long Trần lại không thể là thẳng tắp, như vậy vạn nhất Anh Hầu mà chạy thẳng tới thì nguy rồi.
Dù sao đây cũng không phải là trò chơi trốn tìm bình thường, một khi thất bại thì mạng sẽ không còn, Long Trần từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên khẩn trương như vậy, giống như lưỡi hái tử thần đang kề lên cổ hắn, chỉ cần hơi chút sơ sẩy sẽ đầu rơi xuống đất.
- Long Trần, ta thấy ngươi rồi, đi chết đi.
Anh Hầu bỗng nhiên hét lớn một tiếng, lao về phía trước, Long Trần sửng sốt, lập tức khóe miệng lại hiện lên một nụ cười lạnh.
Hiện tại vị trí của hắn cách Anh Hầu khoảng năm dặm, không phải nói tốc độ của Anh Hầu nhanh hơn Long Trần.
Mà là Long Trần phải đi vòng vèo, không thể đi thẳng, có điều dựa theo dấu chân của Long Trần, cự ly giữa bọn họ vẫn là hơn mười dặm.
Hiển nhiên Anh Hầu là đang phô trương thanh thế, bỗng nhiên nhảy ra, dọa dẫm Long Trần còn trẻ, nếu là người trẻ tuổi bình thường, đã sớm sợ tới vỡ mật, bỏ mạng thục mạng, như vậy lại sẽ rơi vào bẫy của hắn.
Nhưng hiện giờ Long Trần lại lẳng lặng trốn dưới một cây đại thụ, thưởng thức sự tự biên tự diễn của vị nhân vật đứng đầu Phượng Minh Đế Quốc này.
Có điều Long Trần không dám trực tiếp dùng ánh mắt nhìn về phía Anh Hầu, từ lần trước ở hội đấu giá của Hoa Vân Các, hắn nhìn xuyên qua vách thủy tinh, sau khi bị Anh Hầu cảm ứng được, Long Trần biết, sự cảnh giác của cao thủ là là vô cùng đáng sợ.
Anh Hầu thử mấy lần liên tục đều không không có hiệu quả, không thể không quay về chỗ cũ, tiếp tục thăm dò dấu chân của Long Trần.
Dù sao cho dù Long Trần có cẩn thận tới mấy, hắn cũng không biết bay, đi dưới đất, trên cỏ, trên đá, trên cành khô đều sẽ lưu lại dấu vết.
Có điều bởi vì Long Trần cẩn thận, dấu vết ở một số nơi không quá rõ ràng, phải xem xét cẩn thận mới có thể kết luận con đường Long Trần đi qua, như vậy cần tiêu hao đại lượng thời gian và tinh lực của Anh Hầu.
So sánh với Long Trần, hắn càng bị động hơn, phải trả giá nhiều hơn Long Trần, trong lòng Anh Hầu càng lúc càng tức giận.
- Long Trần, chờ sau khi bản hầu bắt được ngươi, tất nhiên sẽ rút gân lột da ngươi, nghiền xương thành tro.
Anh Hầu không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Hắn biết Long Trần ở ngay gần, có thể nghe thấy hắn nói, thậm chí hắn có thể liên tưởng đến được, Long Trần đang trốn trong một góc tối mà cười trộm, điều này khiến hắn càng nghĩ càng tức.
Đường đường là một cường giả Dịch Cân cảnh, một trong ba cao thủ đứng đầu Phượng Minh Đế Quốc, không ngờ ngay cả một tiểu tử Tụ Khí cảnh cũng không giết được, nếu chuyện này truyền ra, hắn sẽ trở thành trò cười của toàn bộ đế quốc.
Có điều tuy có đầy một bụng tức lại không trút ra được, hắn vẫn phải bảo trì bình tĩnh, nếu không một khi sơ sẩy, chỉ sợ thật sự sẽ để Long Trần chạy thoát, vừa tìm kiếm vừa giỏng tai lắng nghe động tĩnh chung quanh.
Khóe miệng Long Trần hiện lên một nụ cười lạnh:
- Muốn rút gân lột da ta à? Chỉ sợ nguyện vọng vĩ đại này của ngươi rất khó thực hiện được.
Thấy Anh Hầu lại bắt đầu chậm rãi đi tới, Long Trần phân biệt một chút phương hướng, hiện giờ chỉ có thể đi vào sâu trong rừng rậm mới là mục tiêu lý tưởng nhất.
Kỳ thật hắn có thể vòng qua Anh Hầu, vụng trộm chạy ra khỏi sơn cốc, có thể quay về đế đô, hơn nữa ý tưởng này vô cùng mê người.
Có điều Long Trần kiên quyết từ bỏ, bởi vì thông qua sự hiểu biết đối với Anh Hầu, trước khi hắn tới đây, tất nhiên sẽ có bố trí, nếu mình tùy tiện ra ngoài, rất có khả năng sẽ tự chui đầu vào lưới.
Quan trọng nhất là hiện giờ hắn nội thương rất nặng, kinh lạc ở tay phải lại bị chấn nát, chiến lực không bằng một phần mười bình thường, tùy tiện gặp phải mấy cường giả Ngưng Huyết cảnh, đều có khả năng lấy mạng của hắn.
Cho nên Long Trần không thể không áp chế sự dụ hoặc của đế đô đối với hắn, tiếp tục tiến vào sâu trong rừng rậm, một đường cẩn thận dè dặt, đi theo hình chữ "Z", tuy như vậy không thể kéo giãn cự ly thật nhanh, nhưng có thể dẫn Anh Hầu nhầm đường, khiến hắn tiến tới càng chậm hơn.
Sau khi lại đi được hai canh giờ, sắc trời sầm xuống, toàn bộ rừng rậm cũng trở nên âm trầm khủng bố, thỉnh thoảng lại có tiếng gầm của mãnh thú.
Sắc mặt Long Trần hơi đổi, vạn nhất vận khí không tốt, bị một con mãnh thú phát hiện, tuy không đến mức bị mãnh thú ăn thịt, nhưng vạn nhất dẫn Anh Hầu tới, đó mới là đáng sợ nhất.
Hiện giờ bóng đêm tiến đến, một số dã thú cỡ lớn lúc này đang là lúc kiếm ăn, những dã thú đó không biết hắn lợi hại thế nào, vạn nhất coi hắn là thành đồ ăn rồi công kích, vậy thì phiền lắm.
Lúc này Long Trần trốn ở phía dưới một vách đá, đột nhiên tiếng vang nhỏ truyền đến, Long Trần vội vàng dùng thần thức quét qua, trong lòng không khỏi lộp bộp.
Tuy lúc này vươn tay không thấy năm ngón, có điều Linh hồn chi lực của Long Trần tản ra, có thể thay thế mắt, "nhìn" rõ tình huống trong phạm vi mấy chục trượng chung quanh.
Đó là một con sói, cao ba thước, nhìn qua giống như một con nghé con, đang há miệng nhìn chằm chằm Long Trần.
Long Trần không khỏi thầm kêu trời quên ta rồi, đây là một con dã thú, không phải ma thú, tuy chiến lực không mạnh, nhưng nếu con súc sinh đui mù này công kích hắn, cho dù hắn có thể nháy mắt trảm sát nó, cũng sẽ phát ra một số động tĩnh.
Hiện giờ toàn bộ rừng rậm là một mảng yên tĩnh, Anh Hầu cách hắn chỉ hơn mười dặm, với tu vi Dịch Cân cảnh của hắn, không thể không phát giác ra, huống chi hắn hiện tại đang lẳng lặng chú ý tất cả động tĩnh chung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất