Chương 163: Hùng tâm của Tứ hoàng tử (1)
Đó là một tờ giấy da thú, bên trên giấy vẽ vô số ký hiệu, vừa không giống văn tự, lại không giống phù văn, vô cùng kỳ dị.
- Ngươi không ngờ có thể câu thông với Man tộc?
Nam tử áo trắng khiếp sợ nói.
Man tộc sở dĩ gọi là Man tộc, bởi vì phương thức hành vi giống như dã thú của bọn họ, nhưng bọn họ cũng có văn minh thô lậu của mình.
Những ký hiệu giống như giun bò trước mắt này chính là văn tự của Man tộc, rất nhiều người đều từng thấy, nhưng không biết phân biệt thế nào, không ngờ Tứ hoàng tử có thể làm được.
- Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ người hữu tâm, để thực hiện được mục tiêu, cần trả giá bằng toàn bộ nỗ lực, mới có thể có thu hoạch.
Ta lúc nhỏ đã nhìn thấu vận mệnh của mình, lúc đó, ta bắt đầu thu thập lợi thế để sửa đổi vận mệnh của ta.
Ta phái vô số người, thử dung nhập vào Man tộc, nhưng trên cơ bản đều bị trở thành đồ ăn, có điều chuyện gì cũng có ngoại lệ, có một người trong đó không ngờ được Man tộc tiếp nhận, sau đó, ta dần dần có năng lực câu thông với Man tộc.
Tứ hoàng tử thản nhiên nói:
- Ta và mẫu thân một mặt hành sử nghĩa vụ đánh cờ, một mặt bồi dưỡng thế lực của mình, nói thật, ta từ ba năm trước đã có thực lực giúp các ngươi không tốn một binh một tốt mà có được Phượng Minh, có điều nếu làm vậy, ta sẽ chẳng có được chút lợi ích nào.
Nam tử áo trắng gật đầu:
- Tiếp tục.
- Cho nên để đối phó với Long Thiên Khiếu, ta cố ý không cung cấp tiếp tế tiếp viện cho hắn, lại lén dẫn rất nhiều bần dân ở phụ cận tới biên cảnh mà Long Thiên Khiếu quản hạt.
Âm thầm xây dựng thanh thế cho Long Thiên Khiếu, khiến tất cả mọi người cho rằng Long Thiên Khiếu là thần hộ mệnh của bọn họ, ta rất hiểu tính tình của Long Thiên Khiếu, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ những bách tính bình dân đó.
Tứ hoàng tử nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói.
- Anh hùng dễ lừa, Sở Hạ, ngươi quả thật cao minh.
Nam tử áo trắng lần đầu tiên khen ngợi Tứ hoàng tử.
Có thể nói nước cờ này của Tứ hoàng tử vô cùng cao minh, dùng những bình dân bách tính đó, không cần tốn nhiều sức đã khóa chết được Long Thiên Khiếu.
Quan trọng nhất, đây là một thế cục khó giải, Long Thiên Khiếu cho dù biết cũng đành bất lực, bỏ mặc tính mạng của trăm vạn bách tính ở biên cảnh, hắn không làm được.
Một mưu kế vô cùng đơn giản, lại có thể khóa chặt Long Thiên Khiếu ở biên cảnh, ngay cả nam tử áo trắng cũng cảm thấy khâm phục.
- Đáng tiếc những Man tộc đó thật sự rất khiến ta thất vọng, những năm gần đây, ta âm thầm trợ giúp bọn họ không ít lương thực. Nhưng bọn họ lại vẫn chỉ có thể miễn cưỡng bất phân thắng bại với Long Thiên Khiếu, thành một hồi tiêu hao chiến kéo dài, đúng là một đám man di chưa được khai hóa.
Tứ hoàng tử lắc đầu nói.
Nam tử áo trắng, trầm tư một chút nói:
- Ta muốn biết, Long Trần hiện tại như thế nào?
- Hắn chắc đã chết rồi, nếu kế của ta không có sai sót, đầu của hắn đang trên đường về đế đô.
Long Trần này đúng là một quái vật, có điều ta không phải là một người thích bất ngờ, cho nên ta phái Anh Chiêu đi, ta tin các hạ biết Anh Hầu Anh Chiêu chứ.
Tứ hoàng tử nói.
Sắc mặt nam tử áo trắng hơi đổi, có điều không phát tác, nói:
- Ta biết hắn, tu vi coi như không tồi, để hắn đi đối phó một tiểu tử chỉ có Tụ Khí cảnh, có chút chuyện bé xé ra to.
Sắc mặt Tứ hoàng tử không thay đổi, nhưng nghe khẩu khí của nam tử áo trắng, giống như Anh Hầu thân là cường giả Dịch Cân cảnh, cũng không được hắn để vào mắt.
Bởi vậy có thể thấy được, người thanh niên tuổi tác xấp xỉ với mình này có thực lực cực kỳ khủng bố, điều này khiến Tứ hoàng tử càng thêm trở nên cẩn thận hơn.
- Ha ha, ta nói rồi, ta là một người cẩn thận, chuyện không nắm chắc, ta sẽ không làm, giống như lần này mượn tay Long Trần, giết tên ngu ngốc Hạ Trường Phong đó vậy.
Tứ hoàng tử nói.
Nam tử áo trắng gật đầu:
- Ngươi quả thật mạnh hơn Hạ Trường Phong, đối với cái chết của Hạ Trường Phong, ta có thể bỏ qua, cũng có thể hoàn thành tâm nguyện của ngươi.
Có điều, nếu ngươi làm thay Hạ Trường Phong không tốt, ta có thể không chút khách khí nói với ngươi rằng, chết đối với ngươi mà nói sẽ là một chuyện vô cùng xa xỉ.
Nói đến về sau, ngữ khí nhu hòa của nam tử áo trắng trở nên âm trầm, một cỗ khí cơ quỷ dị tràn ngập trong không khí.
Tứ hoàng tử không đếm xỉa tới sự uy hiếp của nam tử áo trắng, mỉm cười nói:
- Các hạ yên tâm đi, vì cơ hội này, ta ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, ta quý trọng nó còn hơn cả các hạ.
- Vậy thì tốt, hiện giờ Long Trần đã chết rồi, ta muốn biết kế hoạch về sau của ngươi.
Nam tử áo trắng nói.
Tuy hắn không xem thường Long Trần, nhưng dưới sự đuổi giết của một cường giả Dịch Cân cảnh, Long Trần tuyệt đối không có một chút cơ hội nào.
- Sau khi Long Trần chết, Anh Chiêu sẽ cầm đầu của hắn quay về đế đô, đồng thời cũng sẽ mang về hình ảnh ghi lại cảnh Long Trần kích sát Hạ Trường Phong.
Lúc này các hạ câu thông với bên Đại Hạ Đế Quốc, để bọn họ phái đại quân tinh nhuệ bao vây đế đô.
Lúc đó, ta sẽ triệu hồi Anh Hầu và Vũ Hầu, đến lúc đó tới trước thành giằng co, Đại Hạ muốn chúng ta giao ra hung thủ, vì tình 'Hữu nghị' của hai nước, ta sẽ danh chính ngôn thuận giao ra người của Long gia, chọn thời cơ thích hợp, trảm sát bọn họ.
Tứ hoàng tử nói.
- Thời cơ thích hợp mà ngươi nói là lúc nào, 'Bọn họ' mà ngươi nói chắc không chỉ là người Long gia chứ.
Nam tử áo trắng thản nhiên nói.
- Ngươi không ngờ có thể câu thông với Man tộc?
Nam tử áo trắng khiếp sợ nói.
Man tộc sở dĩ gọi là Man tộc, bởi vì phương thức hành vi giống như dã thú của bọn họ, nhưng bọn họ cũng có văn minh thô lậu của mình.
Những ký hiệu giống như giun bò trước mắt này chính là văn tự của Man tộc, rất nhiều người đều từng thấy, nhưng không biết phân biệt thế nào, không ngờ Tứ hoàng tử có thể làm được.
- Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ người hữu tâm, để thực hiện được mục tiêu, cần trả giá bằng toàn bộ nỗ lực, mới có thể có thu hoạch.
Ta lúc nhỏ đã nhìn thấu vận mệnh của mình, lúc đó, ta bắt đầu thu thập lợi thế để sửa đổi vận mệnh của ta.
Ta phái vô số người, thử dung nhập vào Man tộc, nhưng trên cơ bản đều bị trở thành đồ ăn, có điều chuyện gì cũng có ngoại lệ, có một người trong đó không ngờ được Man tộc tiếp nhận, sau đó, ta dần dần có năng lực câu thông với Man tộc.
Tứ hoàng tử thản nhiên nói:
- Ta và mẫu thân một mặt hành sử nghĩa vụ đánh cờ, một mặt bồi dưỡng thế lực của mình, nói thật, ta từ ba năm trước đã có thực lực giúp các ngươi không tốn một binh một tốt mà có được Phượng Minh, có điều nếu làm vậy, ta sẽ chẳng có được chút lợi ích nào.
Nam tử áo trắng gật đầu:
- Tiếp tục.
- Cho nên để đối phó với Long Thiên Khiếu, ta cố ý không cung cấp tiếp tế tiếp viện cho hắn, lại lén dẫn rất nhiều bần dân ở phụ cận tới biên cảnh mà Long Thiên Khiếu quản hạt.
Âm thầm xây dựng thanh thế cho Long Thiên Khiếu, khiến tất cả mọi người cho rằng Long Thiên Khiếu là thần hộ mệnh của bọn họ, ta rất hiểu tính tình của Long Thiên Khiếu, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ những bách tính bình dân đó.
Tứ hoàng tử nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói.
- Anh hùng dễ lừa, Sở Hạ, ngươi quả thật cao minh.
Nam tử áo trắng lần đầu tiên khen ngợi Tứ hoàng tử.
Có thể nói nước cờ này của Tứ hoàng tử vô cùng cao minh, dùng những bình dân bách tính đó, không cần tốn nhiều sức đã khóa chết được Long Thiên Khiếu.
Quan trọng nhất, đây là một thế cục khó giải, Long Thiên Khiếu cho dù biết cũng đành bất lực, bỏ mặc tính mạng của trăm vạn bách tính ở biên cảnh, hắn không làm được.
Một mưu kế vô cùng đơn giản, lại có thể khóa chặt Long Thiên Khiếu ở biên cảnh, ngay cả nam tử áo trắng cũng cảm thấy khâm phục.
- Đáng tiếc những Man tộc đó thật sự rất khiến ta thất vọng, những năm gần đây, ta âm thầm trợ giúp bọn họ không ít lương thực. Nhưng bọn họ lại vẫn chỉ có thể miễn cưỡng bất phân thắng bại với Long Thiên Khiếu, thành một hồi tiêu hao chiến kéo dài, đúng là một đám man di chưa được khai hóa.
Tứ hoàng tử lắc đầu nói.
Nam tử áo trắng, trầm tư một chút nói:
- Ta muốn biết, Long Trần hiện tại như thế nào?
- Hắn chắc đã chết rồi, nếu kế của ta không có sai sót, đầu của hắn đang trên đường về đế đô.
Long Trần này đúng là một quái vật, có điều ta không phải là một người thích bất ngờ, cho nên ta phái Anh Chiêu đi, ta tin các hạ biết Anh Hầu Anh Chiêu chứ.
Tứ hoàng tử nói.
Sắc mặt nam tử áo trắng hơi đổi, có điều không phát tác, nói:
- Ta biết hắn, tu vi coi như không tồi, để hắn đi đối phó một tiểu tử chỉ có Tụ Khí cảnh, có chút chuyện bé xé ra to.
Sắc mặt Tứ hoàng tử không thay đổi, nhưng nghe khẩu khí của nam tử áo trắng, giống như Anh Hầu thân là cường giả Dịch Cân cảnh, cũng không được hắn để vào mắt.
Bởi vậy có thể thấy được, người thanh niên tuổi tác xấp xỉ với mình này có thực lực cực kỳ khủng bố, điều này khiến Tứ hoàng tử càng thêm trở nên cẩn thận hơn.
- Ha ha, ta nói rồi, ta là một người cẩn thận, chuyện không nắm chắc, ta sẽ không làm, giống như lần này mượn tay Long Trần, giết tên ngu ngốc Hạ Trường Phong đó vậy.
Tứ hoàng tử nói.
Nam tử áo trắng gật đầu:
- Ngươi quả thật mạnh hơn Hạ Trường Phong, đối với cái chết của Hạ Trường Phong, ta có thể bỏ qua, cũng có thể hoàn thành tâm nguyện của ngươi.
Có điều, nếu ngươi làm thay Hạ Trường Phong không tốt, ta có thể không chút khách khí nói với ngươi rằng, chết đối với ngươi mà nói sẽ là một chuyện vô cùng xa xỉ.
Nói đến về sau, ngữ khí nhu hòa của nam tử áo trắng trở nên âm trầm, một cỗ khí cơ quỷ dị tràn ngập trong không khí.
Tứ hoàng tử không đếm xỉa tới sự uy hiếp của nam tử áo trắng, mỉm cười nói:
- Các hạ yên tâm đi, vì cơ hội này, ta ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, ta quý trọng nó còn hơn cả các hạ.
- Vậy thì tốt, hiện giờ Long Trần đã chết rồi, ta muốn biết kế hoạch về sau của ngươi.
Nam tử áo trắng nói.
Tuy hắn không xem thường Long Trần, nhưng dưới sự đuổi giết của một cường giả Dịch Cân cảnh, Long Trần tuyệt đối không có một chút cơ hội nào.
- Sau khi Long Trần chết, Anh Chiêu sẽ cầm đầu của hắn quay về đế đô, đồng thời cũng sẽ mang về hình ảnh ghi lại cảnh Long Trần kích sát Hạ Trường Phong.
Lúc này các hạ câu thông với bên Đại Hạ Đế Quốc, để bọn họ phái đại quân tinh nhuệ bao vây đế đô.
Lúc đó, ta sẽ triệu hồi Anh Hầu và Vũ Hầu, đến lúc đó tới trước thành giằng co, Đại Hạ muốn chúng ta giao ra hung thủ, vì tình 'Hữu nghị' của hai nước, ta sẽ danh chính ngôn thuận giao ra người của Long gia, chọn thời cơ thích hợp, trảm sát bọn họ.
Tứ hoàng tử nói.
- Thời cơ thích hợp mà ngươi nói là lúc nào, 'Bọn họ' mà ngươi nói chắc không chỉ là người Long gia chứ.
Nam tử áo trắng thản nhiên nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất