Chương 166: Thanh âm thần bí (2)
Nhưng hiện giờ bị Nham Báo làm phiền, hơn nữa máu chảy quá nhiều, thể lực yếu ớt, cự ly mười trượng đó giống như một lạch trời, không thể vượt qua.
Thân thể yếu ớt, phản ứng cũng không linh mẫn được như bình thường, tuy tránh được răng nanh của Nham Báo, nhưng không tránh được móng vuốt sắc bén của nó, ngực bị cắt qua, máu tươi giàn giụa.
Bùm.
Long Trần lại một cước đá bay Nham Báo, nhưng sau một cước này, Long Trần cảm thấy trước mắt tối sầm, không nhìn thấy gì nữa.
Trong lòng thở dài, đây là dự triệu mất máu quá nhiều, sắp hôn mê rồi, không ngờ Long Trần ta lại phải chết trong miệng súc sinh này.
Trong tai nghe tiếng gió, Long Trần thậm chí cảm nhận được cái miệng tanh hôi đó đang kề sát yết hầu của mình.
Phập.
Một thanh âm truyền đến, Long Trần cảm thấy yết hầu mình nóng lên, giống như có chất lỏng chảy qua yết hầu hắn.
Sau đó hắn lại nghe thấy thanh âm cực kỳ xa xôi, giống như tiếng người, hình như là thanh âm của một nữ tử, sau đó Long Trần liền rơi vào trong bóng tối vô tận.
Trong bóng tối, Long Trần cảm thấy thân thể của mình đang bồng bềnh, giống như đang bay lên, lại như đang rơi xuống, giống như trầm luân trong bóng tối vô tận.
- Ngươi nên tỉnh lại, ngươi có rất nhiều sứ mệnh, chờ ngươi đi hoàn thành.
- Ngươi phải trở nên mạnh mẽ, ngươi có rất nhiều kẻ địch, chờ ngươi đi tàn sát.
- Số mệnh của ngươi chính là đảo lộn thiên địa này, chư thiên Thần Ma, chỉ xứng phủ phục dưới chân của ngươi, Long Trần, mau tỉnh lại đi.
Trong bóng tối vô tận, trong đầu Long Trần, một thanh âm liên tục vang lên, đó là một loại kêu gọi đến từ sâu trong linh hồn.
Long Trần nghe thấy, hắn muốn nói, nhưng hắn không há được miệng, hắn muốn mở mắt, nhưng lại bất lực.
Giống như thanh âm đó không phải của thế giới này, có lẽ là thuộc về quá khứ hoặc tương lai, hắn không thể chạm tới.
Sau khi Long Trần nhớ kỹ ba câu đó, liền triệt để hôn mê, trong loáng thoáng, hắn cảm thấy một đôi tay đang ôn nhu vuốt ve khuôn mặt hắn, ôn nhu giống như mẫu thân vậy.
Sắc mặt Tứ hoàng tử cực kỳ khó coi, nhìn Anh Hầu nằm trên giường, toàn thân đã biến thành màu đen, tỏa ra mùi tanh tưởi, hắn quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình.
Một cường giả Dịch Cân cảnh, đi truy sát một tiểu tử Tụ Khí cảnh, không ngờ rơi vào kết cục như vậy, nếu không phải tận mắt thấy, ai có thể tin được?
Lúc ấy khi thủ hạ bẩm báo Anh Hầu trọng thương, hắn ngay lập tức cho rằng Anh Hầu gặp phải ma thú khủng bố.
Nhưng nhìn bộ dạng nửa chết nửa sống của Anh Hầu ở trước mắt, cuối cùng khiến trong đầu hắn hiện ra khuôn mặt trẻ tuổi đó.
Không biết vì sao, nghĩ đến khuôn mặt đó, trong lòng hắn lại cảm thấy bối rối, một khâu quan trọng nhất trong kế hoạch của hắn, không ngờ lại thất bại.
Cho dù trước giờ đều không xem thường Long Trần, nhưng vẫn không ngờ, hắn có thể đào thoát dưới tay Anh Hầu, lại còn có thể khiến Anh Hầu chật vật như vậy.
- Xin lỗi, là ta lơ là.
Anh Hầu hổ thẹn nói, đường đường là một cường giả Dịch Cân cảnh, đuổi giết một tiểu tử Tụ Khí cảnh, thiếu chút nữa thì mất cả mạng, đây quả thực là một loại sỉ nhục.
Tứ hoàng tử lắc đầu nói:
- Ta biết tính cách của ngươi, ngươi không phải người sơ ý lơ là, thất bại lần này chỉ có thể nói, chúng ta đều xem thường Long Trần, ta cũng có trách nhiệm.
Không thể không nói Tứ hoàng tử là người rất biết lung lạc, nếu không hắn cũng không thể lung lạc được cường giả đứng đầu như Anh Hầu Vũ Hầu.
Một câu đã miễn tội cho Anh Hầu, đồng thời lại khiến trong lòng Anh Hầu cực kỳ thoải mái, đây là chỗ cao minh của Tứ hoàng tử.
Nếu chuyện đã xảy ra, tức giận cũng chẳng có ích lợi gì, ngược lại sẽ ảnh hưởng tới Anh Hầu, không bằng chấp nhận sự thực này.
Vả lại từ thương thế của Anh Hầu cho thấy, Anh Hầu tuyệt đối không phải lơ là, lơ là trong miệng hắn chỉ là để tự lấy cớ cho mình mà thôi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tứ hoàng tử liền cảm thấy bối rối, nghĩ tới tính cách mạnh mẽ của Long Trần, sắc mặt liền trở nên khó coi.
Có điều nghĩ đến bên cạnh có nam tử áo trắng, hắn lại yên tâm, tuy Long Trần chạy thoát, nhưng không có quá nhiều thay đổi đối với kế hoạch của hắn.
Sờ sờ Lưu Ảnh Ngọc trong tay, trong đó ghi lại toàn bộ quá trình Long Trần và A Man kích sát Hạ Trường Phong, có cái này, có thể thực hiện toàn bộ kế hoạch của hắn.
Long Trần lọt lưới, khiến hắn có chút ăn ngủ khó yên, có điều hắn có biện pháp đối phó Long Trần, thế là nhìn Anh Hầu, nói:
- Ngươi cứ an tâm dưỡng thương, ngày mai Vệ Thương Đại Sư sẽ tự mình tới chữa thương cho ngươi, rất nhanh là có thể khỏi hẳn.
- Đa tạ hoàng tử.
Anh Hầu vội vàng cảm tạ, độc của hắn tuy tạm thời đã áp chế, nhưng không khu trừ được, độc đan của Long Trần quá khủng bố.
Bọn họ đã nhờ Luyện Dược Sư Công Hội giúp đỡ, Vân Kỳ Đại Sư cũng đã tới, có điều sau khi nhìn thấy thương thế của Anh Hầu, Vân Kỳ Đại Sư chỉ lạnh lùngnói một câu, ta cũng bất lực.
Lúc ấy Anh Hầu biết, Vân Kỳ Đại Sư chỉ sợ đã nhìn ra manh mối gì đó, cho nên mới cự tuyệt cứu hắn.
Hiện giờ nghe nói Vệ Thương sẽ đến, Anh Hầu mới yên tâm, hắn nhất định có thể cứu mình.
Tứ hoàng tử sau khi từ chỗ Anh Hầu trở về, đi qua đi lại trong phòng, một lúc sau, cầm bút lên, viết vài chữ, bảo thị vệ cầm đi.
Nhìn trời bên ngoài đã đen xì, Tứ hoàng tử thở dài: Tuy Long Trần lọt lưới, kế hoạch vẫn phải tiếp tục tiến hành.
Thân thể yếu ớt, phản ứng cũng không linh mẫn được như bình thường, tuy tránh được răng nanh của Nham Báo, nhưng không tránh được móng vuốt sắc bén của nó, ngực bị cắt qua, máu tươi giàn giụa.
Bùm.
Long Trần lại một cước đá bay Nham Báo, nhưng sau một cước này, Long Trần cảm thấy trước mắt tối sầm, không nhìn thấy gì nữa.
Trong lòng thở dài, đây là dự triệu mất máu quá nhiều, sắp hôn mê rồi, không ngờ Long Trần ta lại phải chết trong miệng súc sinh này.
Trong tai nghe tiếng gió, Long Trần thậm chí cảm nhận được cái miệng tanh hôi đó đang kề sát yết hầu của mình.
Phập.
Một thanh âm truyền đến, Long Trần cảm thấy yết hầu mình nóng lên, giống như có chất lỏng chảy qua yết hầu hắn.
Sau đó hắn lại nghe thấy thanh âm cực kỳ xa xôi, giống như tiếng người, hình như là thanh âm của một nữ tử, sau đó Long Trần liền rơi vào trong bóng tối vô tận.
Trong bóng tối, Long Trần cảm thấy thân thể của mình đang bồng bềnh, giống như đang bay lên, lại như đang rơi xuống, giống như trầm luân trong bóng tối vô tận.
- Ngươi nên tỉnh lại, ngươi có rất nhiều sứ mệnh, chờ ngươi đi hoàn thành.
- Ngươi phải trở nên mạnh mẽ, ngươi có rất nhiều kẻ địch, chờ ngươi đi tàn sát.
- Số mệnh của ngươi chính là đảo lộn thiên địa này, chư thiên Thần Ma, chỉ xứng phủ phục dưới chân của ngươi, Long Trần, mau tỉnh lại đi.
Trong bóng tối vô tận, trong đầu Long Trần, một thanh âm liên tục vang lên, đó là một loại kêu gọi đến từ sâu trong linh hồn.
Long Trần nghe thấy, hắn muốn nói, nhưng hắn không há được miệng, hắn muốn mở mắt, nhưng lại bất lực.
Giống như thanh âm đó không phải của thế giới này, có lẽ là thuộc về quá khứ hoặc tương lai, hắn không thể chạm tới.
Sau khi Long Trần nhớ kỹ ba câu đó, liền triệt để hôn mê, trong loáng thoáng, hắn cảm thấy một đôi tay đang ôn nhu vuốt ve khuôn mặt hắn, ôn nhu giống như mẫu thân vậy.
Sắc mặt Tứ hoàng tử cực kỳ khó coi, nhìn Anh Hầu nằm trên giường, toàn thân đã biến thành màu đen, tỏa ra mùi tanh tưởi, hắn quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình.
Một cường giả Dịch Cân cảnh, đi truy sát một tiểu tử Tụ Khí cảnh, không ngờ rơi vào kết cục như vậy, nếu không phải tận mắt thấy, ai có thể tin được?
Lúc ấy khi thủ hạ bẩm báo Anh Hầu trọng thương, hắn ngay lập tức cho rằng Anh Hầu gặp phải ma thú khủng bố.
Nhưng nhìn bộ dạng nửa chết nửa sống của Anh Hầu ở trước mắt, cuối cùng khiến trong đầu hắn hiện ra khuôn mặt trẻ tuổi đó.
Không biết vì sao, nghĩ đến khuôn mặt đó, trong lòng hắn lại cảm thấy bối rối, một khâu quan trọng nhất trong kế hoạch của hắn, không ngờ lại thất bại.
Cho dù trước giờ đều không xem thường Long Trần, nhưng vẫn không ngờ, hắn có thể đào thoát dưới tay Anh Hầu, lại còn có thể khiến Anh Hầu chật vật như vậy.
- Xin lỗi, là ta lơ là.
Anh Hầu hổ thẹn nói, đường đường là một cường giả Dịch Cân cảnh, đuổi giết một tiểu tử Tụ Khí cảnh, thiếu chút nữa thì mất cả mạng, đây quả thực là một loại sỉ nhục.
Tứ hoàng tử lắc đầu nói:
- Ta biết tính cách của ngươi, ngươi không phải người sơ ý lơ là, thất bại lần này chỉ có thể nói, chúng ta đều xem thường Long Trần, ta cũng có trách nhiệm.
Không thể không nói Tứ hoàng tử là người rất biết lung lạc, nếu không hắn cũng không thể lung lạc được cường giả đứng đầu như Anh Hầu Vũ Hầu.
Một câu đã miễn tội cho Anh Hầu, đồng thời lại khiến trong lòng Anh Hầu cực kỳ thoải mái, đây là chỗ cao minh của Tứ hoàng tử.
Nếu chuyện đã xảy ra, tức giận cũng chẳng có ích lợi gì, ngược lại sẽ ảnh hưởng tới Anh Hầu, không bằng chấp nhận sự thực này.
Vả lại từ thương thế của Anh Hầu cho thấy, Anh Hầu tuyệt đối không phải lơ là, lơ là trong miệng hắn chỉ là để tự lấy cớ cho mình mà thôi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tứ hoàng tử liền cảm thấy bối rối, nghĩ tới tính cách mạnh mẽ của Long Trần, sắc mặt liền trở nên khó coi.
Có điều nghĩ đến bên cạnh có nam tử áo trắng, hắn lại yên tâm, tuy Long Trần chạy thoát, nhưng không có quá nhiều thay đổi đối với kế hoạch của hắn.
Sờ sờ Lưu Ảnh Ngọc trong tay, trong đó ghi lại toàn bộ quá trình Long Trần và A Man kích sát Hạ Trường Phong, có cái này, có thể thực hiện toàn bộ kế hoạch của hắn.
Long Trần lọt lưới, khiến hắn có chút ăn ngủ khó yên, có điều hắn có biện pháp đối phó Long Trần, thế là nhìn Anh Hầu, nói:
- Ngươi cứ an tâm dưỡng thương, ngày mai Vệ Thương Đại Sư sẽ tự mình tới chữa thương cho ngươi, rất nhanh là có thể khỏi hẳn.
- Đa tạ hoàng tử.
Anh Hầu vội vàng cảm tạ, độc của hắn tuy tạm thời đã áp chế, nhưng không khu trừ được, độc đan của Long Trần quá khủng bố.
Bọn họ đã nhờ Luyện Dược Sư Công Hội giúp đỡ, Vân Kỳ Đại Sư cũng đã tới, có điều sau khi nhìn thấy thương thế của Anh Hầu, Vân Kỳ Đại Sư chỉ lạnh lùngnói một câu, ta cũng bất lực.
Lúc ấy Anh Hầu biết, Vân Kỳ Đại Sư chỉ sợ đã nhìn ra manh mối gì đó, cho nên mới cự tuyệt cứu hắn.
Hiện giờ nghe nói Vệ Thương sẽ đến, Anh Hầu mới yên tâm, hắn nhất định có thể cứu mình.
Tứ hoàng tử sau khi từ chỗ Anh Hầu trở về, đi qua đi lại trong phòng, một lúc sau, cầm bút lên, viết vài chữ, bảo thị vệ cầm đi.
Nhìn trời bên ngoài đã đen xì, Tứ hoàng tử thở dài: Tuy Long Trần lọt lưới, kế hoạch vẫn phải tiếp tục tiến hành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất