Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 29: Khai Thiên (1)

Trước Sau
Trong lòng mọi người kinh hoàng, Long Trần thật muốn mưu phản sao? Bất quá làm cho tất cả mọi người trợn mắt ngoác mồm là, tay của Long Trần dừng lại ở trước mặt Thất hoàng tử, không có hạ xuống.

Thất hoàng tử vốn đã sợ đến nhắm hai mắt, bất quá đợi nửa ngày, thấy vẫn không có tình huống gì khác thường, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.

Chỉ thấy trong tay Long Trần cầm một ngọc bài, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, so với khuôn mặt sát thần trước kia, thì tưởng chừng như là hai người.

- Thất hoàng tử, ngươi nhìn cho kỹ, đây là lệnh bài thân phận của Luyện Đan Sư, ngươi nói ta còn cần quỳ lạy ngươi không?

Thất hoàng tử trở về từ cõi chết, bây giờ hắn đã bị Long Trần dọa sợ vỡ mật, nơi nào còn có thời gian đi phân rõ lệnh bài kia thật giả?

- Không cần... Hoàn toàn không cần.

Thất hoàng tử nhìn Long Trần, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Vừa nãy Long Trần thả ra sát khí, để hắn cảm nhận được khí tức tử vong, đối với một hoàng tử quen sống ở trong nhung lụa mà nói, không có bị doạ tè ra quần, đã xem như gan rất lớn rồi.

- Đa tạ Thất hoàng tử thông cảm.

Long Trần khẽ mỉm cười nói, đối với loại con ông cháu cha này, hắn chỉ cần hù dọa một chút là được, coi như hắn có lệnh bài Luyện Đan Sư, cũng không dám thật giết một hoàng tử, dù sao nơi này vẫn là địa bàn của Phượng Minh Đế Quốc.

- Đứng lên đi.

Long Trần chậm rãi duỗi ra một tay, đưa về phía Thất hoàng tử đã sợ đến co quắp ngồi dưới đất.

Thất hoàng tử như thụ sủng nhược kinh nhìn Long Trần, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, chậm chạp vươn tay ra.

Dù sao cũng là hoàng tử, lại nói hắn bất quá là bị Chu Diệu Dương lợi dụng, nếu như Long Trần thật kết oán với hắn, vậy thì thật trúng gian kế của Chu Diệu Dương rồi.

Tuy Long Trần không để ý, thế nhưng cảm giác bị người mưu hại rất khó chịu, hắn làm như thế, chẳng khác gì cho Thất hoàng tử một bậc thang xuống đài.



Thất hoàng tử mới mười lăm tuổi, tuy hình thể cao to, thế nhưng kinh nghiêm lại ít đến mức đáng thương, bị Long Trần ân uy tịnh thi như thế, nhất thời có chút tay chân luống cuống, sau khi đứng lên, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

- Thất hoàng tử, nếu không ngươi ở lại trò chuyện một lúc?

Long Trần nhắc nhở.

- Ồ nha, không được, bản... ân, ta còn có chút sự tình phải giải quyết, ta đi về trước.

Nói xong, Thất hoàng tử vội vàng xoay người rời Văn Học Điện, thời điểm đi ra Văn Học Điện, Thất hoàng tử cảm giác chân mình có chút mềm nhũn.

Bất quá đối với Long Trần, trong lòng hắn cực kỳ sợ sệt, vừa nãy thậm chí hắn nhìn thấy Tử Thần mỉm cười, cảm giác sinh tử hoàn toàn ở trong một ý nghĩ của Long Trần.

Nhìn thấy Thất hoàng tử đi rồi, Long Trần xoay người, liếc mắt nhìn đám thế tử kia, vừa nãy bọn hắn có tham dự vây công Long Trần.

Bất quá theo Long Trần triển khai thủ đoạn trọng thương Chu Diệu Dương, bọn hắn đều sợ đến không dám nhúc nhích, lúc này thấy Long Trần nhìn mình, không khỏi biến sắc, dồn dập lui về phía sau.

Đối với đám người kia, Long Trần không thèm để ý, tuy bọn hắn từng để cho Long Trần hận ngứa răng, thế nhưng bây giờ, cả hai đã không phải một cấp bậc, loại thù hận kia cũng trở nên phai nhạt đi rất nhiều.

Chậm rãi đi tới trước mặt Chu Diệu Dương, lúc này thần quang trong mắt đối phương tan rã, bộ dáng bất cứ lúc nào cũng sẽ mất mạng.

- Long Trần, ngươi không thể giết hắn, chúng ta nhanh đưa hắn đến Luyện Dược Sư Công Hội đi, hẳn là còn có thể cứu.

Thạch Phong đi tới khuyên nhủ, dù sao nơi này không phải võ đài, thuộc về tư đấu, nếu như xảy ra án mạng, Long Trần sẽ không thoát được trách nhiệm.

- Yên tâm đi, cái gọi là người tốt sống không lâu, gieo vạ lưu ngàn năm, ngươi nhìn hắn mi loạn như cỏ, xương trán hãm sâu, chính là bộ dạng của tiểu nhân, người như vậy, sẽ không dễ dàng chết như vậy, ngươi không thấy sắc mặt hắn cực kỳ hồng hào sao?

Long Trần cười nói.



Đám người Vu bàn tử không còn gì để nói, Chu Diệu Dương cũng coi như mỹ nam tử, sở dĩ mi loạn như cỏ, xương trán hãm sâu, là bị Long Trần đánh thành như vậy nha.

Lại nói cái sắc mặt kia là hồng hào sao? Đó là bởi vì huyết dịch không cách nào lưu thông, đều tụ ở trên mặt nha.

Lấy ra một viên thuốc, nhét vào trong miệng của Chu Diệu Dương.

- Ba ba.

Long Trần tát Chu Diệu Dương hai cái, đan dược vốn không cách nào nuốt, lại thuận lợi tiến vào trong bụng hắn.

Tuy Long Trần rất hận Chu Diệu Dương, thế nhưng hắn còn chưa mất trí, có thể đánh Chu Diệu Dương bị thương nặng, thế nhưng tuyệt đối không chết được.

Ăn thuốc chữa thương do mình luyện chế, có thể bảo đảm ngũ tạng của hắn không hư, còn ngoại thương, khà khà, vậy thì để người nhà họ Chu đi giải quyết, Long Trần chỉ cần giữ hắn không chết là được.

- Mấy người các ngươi, nếu như không muốn Chu Diệu Dương chết, thì nhanh mang hắn về đi.

Long Trần chỉ vào mấy thế tử còn đang ngẩn người kia, lạnh lùng nói.

Lúc này mấy người kia mới phản ứng lại, vội vàng nâng Chu Diệu Dương lên, đặt trên bàn, sau đó khiêng bàn đi.

Thuận tiện nhấc Vương Mãng đã hôn mê đi luôn.

- Ngươi, ngươi, còn có ngươi, lại đây lau khô vết máu đi.

Long Trần chỉ vào mấy thế tử nói, trước đây mấy tên này không ít lần chế nhạo, tuy Long Trần không muốn bắt bọn họ khai đao, thế nhưng xả giận một chút là không thể tránh được.

Mấy gia hỏa bị Long Trần điểm danh đều run rẩy, ngay cả cái rắm cũng không dám thả, vội vàng đi quét dọn, cực kỳ chịu khó, không bao lâu thì quét dọn hoàn tất, ngay cả mười mấy cái răng của Vương Mãng cũng được tìm đủ.

Ra ngoài Long Trần dự liệu là, bên này đã quét dọn xong hơn nửa giờ, tiên sinh giảng bài mới đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau