Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 44: A Man (2)

Trước Sau
Bỗng nhiên một thanh âm truyền đến.

- Ngươi nói dừng tay thì dừng tay à, ngươi là ai chứ?

Lão bản kia đang nổi nóng, nghe thấy thanh âm, không chút nghĩ ngợi trực tiếp mắng lại một câu, sau đó mới nhìn về phía người đó.

Có điều khi nhìn thấy người đó, lão bản lập tức sợ toát mồ hôi, lắp bắp nói:

- Tiểu. . . Hầu gia. . .

- Dừng tay đi, ở đây là một trăm kim tệ, đủ cho ngươi dỡ ống khói rồi đào lại miệng giếng rồi.

Long Trần lười chẳng muốn tính toán với người như vậy, trực tiếp ném cho hắn một túi kim tệ, chuyện có thể dùng tiền để giải quyết, hắn lười chẳng muốn động thủ.

Người khác thấy thế vội vàng dừng tay, lão bản béo đó vội vàng nói:

- Hầu gia, cái này...

- Cầm lấy rồi cút đi.

Long Trần chau mày, lạnh lùng nói.

Nhìn thấy sắc mặt của tên mập đó, Long Trần biết, tên ngu ngốc này tám phần là muốn chèo kéo quan hệ với mình, thế là trực tiếp hừ lạnh một tiếng, không thể hoà nhã với người như vậy được.

- Vâng, vâng, tiểu nhân giờ cút ngay.

Tên mập đó vội vàng dt đám người, xám xịt chuồn đi.

- Tiểu huynh đệ, đứng lên đi.

Long Trần nhìn thiếu niên vẫn nằm trên đất, nói.

Thiếu niên đó giống như đang ngủ, nghe thấy Long Trần gọi, lúc này mới ngỡ ngàng ngẩng đầu, phát hiện người đánh hắn đều biến mất rồi.

- Là ngươi đã cứu ta à?

Thiếu niên đó có chút ngờ nghệch nói.

- Trở nên rồi nói sau.



Long Trần cười nói, thiếu niên đó nhìn qua thì vô cùng trung hậu thành thật, khiến người ta tâm sinh hảo cảm.

- Ờ.

Khi thiếu niên đó vừa đứng lên, không khỏi khiến người xem náo nhiệt chung quanh đều hô lên một tiếng, vốn nằm trên đất, mọi người chỉ cảm thấy hình thể của hắn rất lớn, hiện giờ vừa đứng lên, không khỏi khiến mọi người giật mình.

Thiếu niên đó thân cao gần trượng, giống như một cự vô bá vậy, khiến người chung quanh tràn ngập áp lực.

- Cao thế.

Long Trần cũng không khỏi cả kinh, ở trước mặt hắn, người chung quanh đều biến thành giống như trẻ con.

- Bọn họ đánh ngươi, vì sao ngươi không hoàn thủ?

Long Trần thấy hắn cường tráng như vậy, những người đánh hắn cũng không phải võ giả, hắn hoàn toàn có thể thoải mái đánh ngã bọn họ.

- Bọn họ nói ta đã làm sai, bọn họ đánh ta, ta không thể hoàn thủ.

Thiếu niên đó hiền hậu nói.

Long Trần lắc đầu, tên này tuy cường tráng, nhưng có vẻ như chỉ số thông minh chỉ bằng tiểu hài tử, hiếm có người lại thành thật hàm hậu như vậy, có điều có thể làm một cái giếng thành ống khói, phần chỉ số thông minh này cũng thực sự khiến người ta lo lắng.

- Nhà ngươi ở đâu?

- Ta không có nhà, vị đại ca này, trong nhà ngươi cần người làm việc cực nhọc không? Ta không cần tiền công, chỉ cần cho ta cơm ăn là được, ta đói lắm.

Thiếu niên đó nài nỉ.

Long Trần vừa muốn lên tiếng, bỗng nhiên có người nhắc nhở:

- Tiểu Hầu gia, ngươi đừng mắc mưu, tiểu tử này một bữa có thể ăn hết một con trâu, ngươi mướn hắn tuyệt đối là không có lời.

- Không, ta có thể không ăn thịt, chỉ cần có cơm ăn là được.

Thiếu niên đó có chút hớt hải nói.

- Được, vậy đi theo ta, ngươi tên là gì?

Long Trần hỏi.



- Ta tên là Man Ngưu, cám ơn đại ca.

Man Ngưu hưng phấn nói.

- Ừ, sau này ta gọi ngươi là A Man, ngươi cứ gọi ta là Long ca được rồi.

Long Trần gật đầu nói.

- Được, Long ca.

A Man hàm hậu gật đầu.

Sau khi Long Trần và A Man rời khỏi, người ở đây không khỏi hâm mộ, hâm mộ tên ngốc đó được một thế tử nhìn trúng, đúng là người ngốc thì có phúc..

Trên đường đi Long Trần hỏi một chút về quá khứ của A Man, A Man nói hắn là được người hảo tâm nhặt được, có điều khi hắn năm tuổi, một hồi bệnh dịch đã cướp đi mạng của người trong thôn, chỉ có một mình hắn sống sót.

Thế là hắn liền một mình lưu lạc đến đế đô, dựa vào làm cu li mà kiếm miếng ăn, nhưng vì sức ăn của hắn quá khỏe, rất nhanh đã bị đuổi đi, ngày tháng thật sự rất gian khổ.

- A Man, sau này đi theo ta, ta sẽ không để ngươi phải chịu đói.

Trong lòng Long Trần không khỏi dâng lên một tia đồng tình.

Tuy thân phận của hai người khác nhau, nhưng trình độ khốn khổ cũng không khác biệt lắm, Long Trần chỉ là vừa mới đổi vận mà thôi.

Hai người đang đi, vừa bước vào một đại lộ rộng rãi, đột nhiên có tiếng kinh hô truyền đến, một thân ảnh khổng lồ lướt qua.

Đó là một chiếc liễn xa xa hoa, kéo xe là một con Xích Huyết Ly Ngưu, chính là ma thú cấp một, một đường chạy gấp không để ý tới người chung quanh.

Một tiểu cô nương năm sáu tuổi đang chơi đùa ở ven đường, đột nhiên nhìn thấy con Xích Huyết Ly Ngưu đó, lập tức bị dọa tới choáng váng, ngay cả tránh né cũng quên mất, mắt thấy sắp bị liễn xa đâm chết.

Long Trần hừ lạnh, dưới chân vang lên tiếng nổ, gạch lát kiên cố bị đạp vỡ mấy khối, cả người giống như một đạo thiểm điện, ôm lấy tiểu cô nương kia vội vàng tránh sang bên.

Long Trần vừa đứng vững, chiếc liễn xa đó đã đi xượt qua hai người, ngay khi Long Trần cho rằng tất cả đã xong, một thanh âm tức giận truyền đến:

- Dân đen lớn mật, cả gan ngăn cản đại giá, muốn chết à.

Theo tiếng hừ lạnh đó, một đạo trường tiên mang theo kình phong gào thét quất tới Long Trần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau