Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 49: Đại Hạ hoàng tử (1)

Trước Sau
Nam tử đó đột nhiên cảm thấy cả người lạnh toát, giống như bị một con mãnh thú Hồng Hoang nhìn chằm chằm.

Hán tử mặt sẹo không chút nghĩ ngợi, một quyền vốn đang đánh tới Long Trần lập tức đổi phương hướng, đón đỡ quyền đầu còn to hơn cả cái mâm kia.

Bùm.

Một tiếng nổ vang lên, toàn bộ tửu lâu lay động, trong lòng mọi người không khỏi chấn động mãnh liệt, chỉ thấy một thân ảnh cực lớn chắn ở trước người Long Trần, người đó chính là A Man.

Lúc này A Man giống như một Cự Linh Chiến Thần, hai mắt như phun ra lửa, trên da hiện lên một tầng màu đỏ quỷ dị, không ngờ đã ngăn cản được một quyền của hán tử mặt sẹo.

Trong lòng hán tử mặt sẹo cũng kinh hãi, hắn nằm mơ cũng không ngờ tên cao to đó lại hoàn toàn dựa vào lực lượng nhục thân mà chặn được một quyền của mình.

Có điều tuy đỡ được một quyền của hán tử mặt sẹo, cả người A Man lại bị đẩy lui mấy bước, thiếu chút nữa thì ngã ngồi xuống đất, may được Long Trần đỡ lấy.

Sắc mặt hán tử mặt sẹo thay đổi mấy lượt, Long Trần và A Man đều tu vi không cao, nhưng không ngờ lại ngăn cản được cường giả Ngưng Huyết cảnh như hắn, trong lòng khiếp sợ, đồng thời hai mắt không khỏi toàn là sát ý.

Thấy sát ý trên mặt hán tử mặt sẹo, biết hắn đã động sát tâm, Long Trần giật thót, Phong Phủ Tinh của mình vẫn chưa đại thành, căn bản không thể đối phó hắn.

Quan trọng nhất là, tuy hán tử mặt sẹo đó đã nổi giận, nhưng tâm cơ thâm trầm, vẫn không sử dụng chiến kỹ, hiển nhiên chưa dùng ra thủ đoạn chân chính.

Hiện giờ A Man không biết làm sao lại bỗng nhiên trở nên cường đại hơn rất nhiều, nhưng cho dù là hai người liên thủ cũng tuyệt đối không cản được sát thủ của hán tử mặt sẹo.

Long Trần lặng lẽ quệt lên giới chỉ, một viên thuốc màu đỏ chậm rãi xuất hiện trong tay, lạnh lùng nhìn hán tử mặt sẹo đó.

- Dừng tay.

Ngay khi hán tử mặt sẹo chuẩn bị động thủ, một tiếng quát lạnh truyền đến, đoàn người xuất hiện trên tửu lâu.

Người đến tổng cộng có mười mấy người, đều mặc phục sức hộ vệ, có điều hai nam tử đi trước đều mặc trường bào màu vàng, lộ ra vẻ vô cùng sa hoa lộng lẫy.

- Tham kiến Thái Tử điện hạ.

Mọi người vừa thấy người đó, không khỏi kinh hãi, vội vàng quỳ xuống hành lễ.



Người đó không phải ai khác, chính là Thái Tử đương triều Sở Dương, nhìn qua khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mũi cao miệng vuông, rất có uy nghiêm.

Một nam tử khác ở bên cạnh hắn, nhìn qua thì hơi trẻ hơn Sở Dương, sắc mặt trắng nõn, tướng mạo anh tuấn, có điều lại tạo cho người ta một loại cảm giác âm nhu.

- Sở Dương huynh, Phượng Minh Đế Quốc các ngươi chính là đối đãi với khách nhân như vậy à?

Nam tử kia có chút âm trầm nói.

Lúc này sắc mặt của Sở Dương cũng có chút khó coi, nhìn mi chữ bát nằm trên đất, không khỏi phẫn nộ quát:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi mù mắt à? Không biết bọn họ là khách quý từ Đại Hạ đến sao?

Ánh mắt Sở Dương quét qua mọi người, đám người Vu Mập không khỏi toát mồ hôi, trong lòng vô cùng lo lắng.

Bọn họ cũng nhìn ra, người đó có thể nói chuyện với Thái Tử như vậy, lại nhìn thấy búi tóc đặc hữu đó của hắn, lập tức minh bạch, người này chỉ sợ cũng là hoàng tử của Đại Hạ Đế Quốc.

Đại Hạ Đế Quốc có quốc lực xấp xỉ với Phượng Minh Đế Quốc, từng là tử địch, có điều mấy chục năm gần đây quan hệ đã dịu đi, thành lập bang giao hữu hảo.

Nhưng khác với hoàng đế của Phượng Minh Đế Quốc, hoàng tử của Đại Hạ Đế Quốc tổng cộng chỉ có hai người, bọn họ không biết người này rốt cuộc là Đại hoàng tử hay là Nhị hoàng tử.

- Không phải ta mắt mù, là tên gia hỏa mi chữ bát này mắt chó, cho nên ta cũng chỉ đành thay chủ nhân hắn giáo huấn hắn một chút.

Long Trần đi ra, nhìn Sở Dương, không mặn không nhạt nói.

- Ngươi là ai?

Thái Tử Sở Dương thấy một thiếu niên dám nói chuyện với mình bằng khẩu khí như vậy, trong lòng không khỏi tức giận, có điều hắn vẫn coi như là bình tĩnh, không sai thủ hạ trực tiếp bắt người.

- Long Trần.

Sở Dương sửng sốt, nếu nói trước kia hắn không biết tới cái tên Long Trần này, nhưng hiện giờ trong giới quý tộc đế đô, người không biết cái tên này đã rất ít.

Vốn là một phế vật, lại liên tục hai lần ở trên lôi đài đánh bại một cường giả Tụ Khí cảnh, về sau lại ma xui quỷ khiến thế nào trở thành một đan đồ, điều này khiến trên người Long Trần lập tức được phủ lên một lớp khăn che thần bí



- Ngươi vì sao lại ẩu đả với hộ vệ của Trường Phong Thái Tử?

Trong lòng Sở Dươngcũng không khỏi giật thót, chuyện liên lụy đến Luyện Dược Sư Công Hội, cho dù hắn là Thái Tử cũng cảm thấy cực kỳ khó giải quyết.

- Không vì sao cả, chính là thấy hôm nay mệnh của hắn nên như vậy, thay trời hành đạo mà thôi.

Long Trần xòe tay nói.

- Ngươi.

Sở Dương không khỏi tức giận, hắn vốn hy vọng Long Trần nói ra lý do, hắn lại chu toàn một chút rồi nhắc tới Luyện Dược Sư Công Hội sau lưng Long Trần, chuyện này sẽ từ chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ.

Nhưng Long Trần giống như không nghe ra ý tứ của hắn, không ngờ lại thốt ra một câu như vậy, khiến hắn tức tới tái cả mặt.

- Ngươitên là Long Trần à? Ta hình như có nghe nói tới ngươi, có vẻ ngươi gần đây rất uy phong?

Đại Hạ Quốc hoàng tử Hạ Trường Phong bỗng nhiên ngắt lời.

- Khà khà, uy phong cũng chỉ có một chút thôi, có điều so với người của Đại Hạ Quốc ngươi thì lại như gặp sư phụ vậy.

Long Trần chỉ vào mi chữ bát nằm trên mặt đất, vẻ mặt trào phúng nói:

- Giục ma thú, ngồi liễn xa đâm ngang đâm dọc ở nơi sầm uất, không đếm xỉa tới tính mạng của người khác, đây là loại uy phong gì chứ. Một con chó cũng uy phong như vậy ,ta thật sự không tưởng tượng được, chủ nhân của con chó còn uy phong tới thế nào nữa!

Sắc mặt Hạ Trường Phong không khỏi hơi trầm xuống, trầm giọng nói:

- Việc này là thật à?

Long Trần hừ lạnh một tiếng:

- Đừng hỏi ta, hỏi con chó của ngươi đi.

- Lỗ La, có việc này à?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau