Chương 68: Tết hoa đăng khai mạc (2)
- Long Trần, lôi đài kia chính là lôi đài tranh đoạt Phượng Minh đệ nhất dũng sĩ, ngươi có hứng thú thử một lần không?
Thạch Phong cười nói.
- Không có hứng thú, không thích chiến đấu giống như xiếc khỉ này!
Long Trần lắc đầu.
- Khà khà, Long Trần, ngươi nói như vậy ta cũng an tâm rồi.
Thạch Phong cười nói.
Long Trần hơi ngẩn người, lập tức hiểu được, thì ra Thạch Phong là vì danh đầu Phượng Minh đệ nhất dũng sĩ này mà đến.
- Chúc ngươi kỳ khai đắc thắng.
Long Trần vươn quyền đầu ra nói.
Thạch Phong cũng vươn quyền đầu ra chạm với Long Trần, sau đó nói:
- Yên tâm đi, chỉ cần không phải chống lại Long Trần ngươi, ta vẫn có lòng tin.
- Các ngươi thật kỳ cục, như vậy chẳng phải là không có chuyện của chúng ta nữa à, các huynh đệ đi thôi, chúng ta nhân lúc còn có thời gian, mau đi công thông một chút.
Hầu Tử kéo mọi người chạy đi.
- Nhớ kỹ, lát nữa tập hợp ở bên này.
Thạch Phong lớn tiếng hô to.
Cũng không biết bọn họ có nghe thấy hay không, sau khi nhanh chóng tản ra, lập tức chui vào trong đám người, đều tự tìm kiếm mục tiêu của mình.
- Thạch Phong, hiện tại tu vi của ngươi thế nào rồi?
Long Trần thấy trái phải không có ai, thấp giọng hỏi.
- Đã là Ngưng Huyết nhất trọng đỉnh phong, không bao lâu nữa là có thể tiến vào Ngưng Huyết nhị trọng.
Thạch Phong có chút cảm kích nói.
Sở dĩ hắn có thể tu hành nhanh như vậy, toàn là nhờ vào sự trợ giúp của Long Trần, càng sớm tiến vào Ngưng Huyết cảnh, đối với tu hành sau này càng có lợi.
Nếu ba mươi tuổi mới đột phá Ngưng Huyết cảnh, như vậy trên cơ bản cả đời cũng rất khó tiến vào Ngưng Huyết nhất trọng thiên.
Hiện giờ Thạch Phong vẫn chưa đến mười tám tuổi, đã đột phá Ngưng Huyết cảnh, tương lai thành công bước vào Dịch Cân cảnh ít nhất cũng có ba thành cơ hội.
Dịch Cân cảnh, đó chính là tồn tại cường đại nhất Phượng Minh Đế Quốc, toàn bộ Phượng Minh Đế Quốc chỉ có ba vị mà thôi.
Long Trần gật đầu, tốc độ như vậy, chứng minh Thạch Phong vô cùng khắc khổ, có điều Long Trần từng kiểm tra đan điền của Thạch Phong, linh căn của hắn chỉ có thể tính là trên trung đẳng, chỉ sợ Dịch Cân cảnh chính là điểm cuối của võ đạo rồi, muốn tiến thêm chỉ sợ là không có hy vọng lớn.
- Sau này ta giúp ngươi luyện một viên Cố Cơ Đan, củng cố căn cơ của ngươi thêm một chút, với sự chăm chỉ của ngươi, trước ba mươi tuổi chắc có hi vọng tấn thăng Dịch Cân cảnh.
Long Trần nói.
- Long Trần, đan dược lần trước ngươi cho ta đúng là tự ngươi luyện à?
Thạch Phong rất kinh hỉ, đồng thời vẫn hỏi với vẻ không dám tin.
- Lạ nhỉ, không phải ta luyện thì chẳng lẽ là ta nhặt được à?
Long Trần không khỏi có chút tức giận nói.
- Không phải, chúng ta vốn đều cho rằng là Vân Kỳ Đại Sư đưa cho ngươi.
Thạch Phong thành thật nói.
Dù sao Long Trần lắc mình biến hóa, trở thành một đan đồ, bọn họ vẫn có chút không tiếp nhận được, cho nên mới có suy đoán này.
Có điều, Long Trần hôm nay đã nói như vậy thì chứng tỏ, Long Trần có thể tự mình luyện đan.
- Căn cơ hiện tại của ngươi tuy không tệ lắm, nhưng vẫn chưa đủ vững chắc, chủ yếu là ở Tụ Khí sơ kỳ tu luyện có chút quá mức sốt ruột.
Như vậy sẽ để lại một số tỳ vết trên căn cơ của ngươi, cho nên khi tương lai trùng kích Dịch Cân cảnh, sẽ tạo thành một số chướng ngại.
Ta lát nữa sẽ luyện cho ngươi một viên Cố Cơ Đan, tuy không thể hoàn toàn xóa đi tỳ vết đó, có điều tương lai khi ngươi trùng kích Dịch Cân cảnh sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Long Trần nói.
- Huynh đệ, những lời khách khí ta không nói nhiều, chỉ cần một câu của huynh đệ ngươi, mạng này của Thạch Phong ta, ngươi cứ tùy thời cầm lấy.
Thạch Phong trịnh trọng nói.
- Huynh đệ với nhau nói những lời tổn thương tới tình cảm như vậy làm gì, ơ đó là gì thế?
Long Trần bỗng nhiên nhìn thấy có mấy chục vệ binh mặc cẩm y từ xa xa đi tới, trong tay cầm vật thể cực lớn, không nhìn rõ hình dạng.
- Đó là hoa đăng của các công chúa, tết hoa đăng hàng năm, các công chúa đều sẽ tự tay chế tác hoa đăng, cầu phúc cho Phượng Minh.
Thạch Phong giải thích.
Công chúa? Vậy phải nhìn kỹ xem cái nào là Sở Dao làm. Có điều những vệ sĩ đó đều tập trung đi đến phía sau một tấm màn cực lớn.
Hiển nhiên bọn họ trước khi tiết mục còn chưa bắt đầu sẽ không để mọi người thấy trước, mà theo những vệ sĩ này tới, lại có nhiều vệ sĩ hơn vào sân, bao vây một chiếc ghế cao cao tại thượng.
Ghế đó đối diện lôi đài, cũng hướng về tất cả mọi người bên này, theo các vệ sĩ tiến vào, những nam nữ đang lải nhải nói cười cũng đều chạy tới.
Giống như thủy triều, vốn còn có vô số chỗ trống, kết quả lập tức bị lấp đầy, một số nữ tử còn đỡ, không cướp được vị trí, chỉ cần liếc mắt với một nam tử là lập tức được nhường chỗ.
Mà những nam tử đó thì chỉ có thể đứng ở xa xa phía sau mà nhìn, ngay cả đám người Vu Mập cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, ai bảo bọn họ đi tán gái, vị trí đều bị chiếm hết, chỉ có thể đứng bên rìa.
Mọi người ở đây vừa ngồi xuống xong, một chiếc phượng liễn xuất hiện, đột nhiên một tiếng quát dài vang lên, tất cả vệ sĩ đều quỳ rạp xuống đất.
- Thái Hậu giá lâm.
Thạch Phong cười nói.
- Không có hứng thú, không thích chiến đấu giống như xiếc khỉ này!
Long Trần lắc đầu.
- Khà khà, Long Trần, ngươi nói như vậy ta cũng an tâm rồi.
Thạch Phong cười nói.
Long Trần hơi ngẩn người, lập tức hiểu được, thì ra Thạch Phong là vì danh đầu Phượng Minh đệ nhất dũng sĩ này mà đến.
- Chúc ngươi kỳ khai đắc thắng.
Long Trần vươn quyền đầu ra nói.
Thạch Phong cũng vươn quyền đầu ra chạm với Long Trần, sau đó nói:
- Yên tâm đi, chỉ cần không phải chống lại Long Trần ngươi, ta vẫn có lòng tin.
- Các ngươi thật kỳ cục, như vậy chẳng phải là không có chuyện của chúng ta nữa à, các huynh đệ đi thôi, chúng ta nhân lúc còn có thời gian, mau đi công thông một chút.
Hầu Tử kéo mọi người chạy đi.
- Nhớ kỹ, lát nữa tập hợp ở bên này.
Thạch Phong lớn tiếng hô to.
Cũng không biết bọn họ có nghe thấy hay không, sau khi nhanh chóng tản ra, lập tức chui vào trong đám người, đều tự tìm kiếm mục tiêu của mình.
- Thạch Phong, hiện tại tu vi của ngươi thế nào rồi?
Long Trần thấy trái phải không có ai, thấp giọng hỏi.
- Đã là Ngưng Huyết nhất trọng đỉnh phong, không bao lâu nữa là có thể tiến vào Ngưng Huyết nhị trọng.
Thạch Phong có chút cảm kích nói.
Sở dĩ hắn có thể tu hành nhanh như vậy, toàn là nhờ vào sự trợ giúp của Long Trần, càng sớm tiến vào Ngưng Huyết cảnh, đối với tu hành sau này càng có lợi.
Nếu ba mươi tuổi mới đột phá Ngưng Huyết cảnh, như vậy trên cơ bản cả đời cũng rất khó tiến vào Ngưng Huyết nhất trọng thiên.
Hiện giờ Thạch Phong vẫn chưa đến mười tám tuổi, đã đột phá Ngưng Huyết cảnh, tương lai thành công bước vào Dịch Cân cảnh ít nhất cũng có ba thành cơ hội.
Dịch Cân cảnh, đó chính là tồn tại cường đại nhất Phượng Minh Đế Quốc, toàn bộ Phượng Minh Đế Quốc chỉ có ba vị mà thôi.
Long Trần gật đầu, tốc độ như vậy, chứng minh Thạch Phong vô cùng khắc khổ, có điều Long Trần từng kiểm tra đan điền của Thạch Phong, linh căn của hắn chỉ có thể tính là trên trung đẳng, chỉ sợ Dịch Cân cảnh chính là điểm cuối của võ đạo rồi, muốn tiến thêm chỉ sợ là không có hy vọng lớn.
- Sau này ta giúp ngươi luyện một viên Cố Cơ Đan, củng cố căn cơ của ngươi thêm một chút, với sự chăm chỉ của ngươi, trước ba mươi tuổi chắc có hi vọng tấn thăng Dịch Cân cảnh.
Long Trần nói.
- Long Trần, đan dược lần trước ngươi cho ta đúng là tự ngươi luyện à?
Thạch Phong rất kinh hỉ, đồng thời vẫn hỏi với vẻ không dám tin.
- Lạ nhỉ, không phải ta luyện thì chẳng lẽ là ta nhặt được à?
Long Trần không khỏi có chút tức giận nói.
- Không phải, chúng ta vốn đều cho rằng là Vân Kỳ Đại Sư đưa cho ngươi.
Thạch Phong thành thật nói.
Dù sao Long Trần lắc mình biến hóa, trở thành một đan đồ, bọn họ vẫn có chút không tiếp nhận được, cho nên mới có suy đoán này.
Có điều, Long Trần hôm nay đã nói như vậy thì chứng tỏ, Long Trần có thể tự mình luyện đan.
- Căn cơ hiện tại của ngươi tuy không tệ lắm, nhưng vẫn chưa đủ vững chắc, chủ yếu là ở Tụ Khí sơ kỳ tu luyện có chút quá mức sốt ruột.
Như vậy sẽ để lại một số tỳ vết trên căn cơ của ngươi, cho nên khi tương lai trùng kích Dịch Cân cảnh, sẽ tạo thành một số chướng ngại.
Ta lát nữa sẽ luyện cho ngươi một viên Cố Cơ Đan, tuy không thể hoàn toàn xóa đi tỳ vết đó, có điều tương lai khi ngươi trùng kích Dịch Cân cảnh sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Long Trần nói.
- Huynh đệ, những lời khách khí ta không nói nhiều, chỉ cần một câu của huynh đệ ngươi, mạng này của Thạch Phong ta, ngươi cứ tùy thời cầm lấy.
Thạch Phong trịnh trọng nói.
- Huynh đệ với nhau nói những lời tổn thương tới tình cảm như vậy làm gì, ơ đó là gì thế?
Long Trần bỗng nhiên nhìn thấy có mấy chục vệ binh mặc cẩm y từ xa xa đi tới, trong tay cầm vật thể cực lớn, không nhìn rõ hình dạng.
- Đó là hoa đăng của các công chúa, tết hoa đăng hàng năm, các công chúa đều sẽ tự tay chế tác hoa đăng, cầu phúc cho Phượng Minh.
Thạch Phong giải thích.
Công chúa? Vậy phải nhìn kỹ xem cái nào là Sở Dao làm. Có điều những vệ sĩ đó đều tập trung đi đến phía sau một tấm màn cực lớn.
Hiển nhiên bọn họ trước khi tiết mục còn chưa bắt đầu sẽ không để mọi người thấy trước, mà theo những vệ sĩ này tới, lại có nhiều vệ sĩ hơn vào sân, bao vây một chiếc ghế cao cao tại thượng.
Ghế đó đối diện lôi đài, cũng hướng về tất cả mọi người bên này, theo các vệ sĩ tiến vào, những nam nữ đang lải nhải nói cười cũng đều chạy tới.
Giống như thủy triều, vốn còn có vô số chỗ trống, kết quả lập tức bị lấp đầy, một số nữ tử còn đỡ, không cướp được vị trí, chỉ cần liếc mắt với một nam tử là lập tức được nhường chỗ.
Mà những nam tử đó thì chỉ có thể đứng ở xa xa phía sau mà nhìn, ngay cả đám người Vu Mập cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, ai bảo bọn họ đi tán gái, vị trí đều bị chiếm hết, chỉ có thể đứng bên rìa.
Mọi người ở đây vừa ngồi xuống xong, một chiếc phượng liễn xuất hiện, đột nhiên một tiếng quát dài vang lên, tất cả vệ sĩ đều quỳ rạp xuống đất.
- Thái Hậu giá lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất