Chương 98: Đan Cốc (2)
Long Trần vội vàng khoát tay.
- Này không phải sư tôn để cho ta, hắn là nhờ ta lưu truyền xuống, hơn nữa coi như ta cho ngươi, ngươi cũng chưa chắc dùng tới.
Vân Kỳ đại sư mỉm cười nói.
- Vì sao?
- Mặc dù lệnh bài này là bằng chứng nhập học, nhưng không có thực lực, ngươi ngay cả cửa cũng không tìm thấy.
Vân Kỳ đại sư cười khổ nói:
- Vừa nãy đã nói với ngươi, Đan Cốc là thánh địa trong lòng đan tu, làm sao có thể dễ dàng đi vào như vậy. Ngươi có tấm lệnh bài này, còn cần thực lực tương xứng mới có thể sử dụng nó, bằng không vô dụng.
- Cần thực lực ra sao?
Long Trần hỏi.
- Trước hai mươi tuổi, thành tựu Đan Vương, là có thể dựa vào lệnh bài này đi báo danh.
Vân Kỳ đại sư thở dài nói.
Long Trần nghe mà miệng há thật to, Đan Vương? Trước hai mươi tuổi? Đây là đang kể chuyện cười sao?
Nhân vật như Vân Kỳ đại sư, tu luyện gần trăm năm, cũng chỉ là Đan Sư đỉnh cao, hai mươi tuổi Đan Vương, cái kia không phải đùa giỡn sao?
Chẳng trách Vân Kỳ đại sư sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy, vì một đồ vật như thế, hại chết thê tử của mình, đổi thành ai cũng sẽ phát điên.
Long Trần bỗng nhiên rõ ràng, từ khi sư muội chết, Vân Kỳ đại sư bảo vệ bí mật này, chính là vì trả thù Vệ Thương.
Để hắn vẫn nhớ "chí bảo" trong tay Vân Kỳ, làm hắn ngủ không được, phải nghĩ trăm phương ngàn kế đối phó Vân Kỳ.
Hạ Bạch Trì xuất hiện, rất có thể là vì món chí bảo này, khi Long Trần xuất hiện, thái độ của Vân Kỳ đại sư đối với Long Trần, để bọn hắn sinh ra cảnh giác.
Cho nên muốn giết chết Long Trần, để Vân Kỳ đại sư không người nối nghiệp, Vệ Thương hắn không chiếm được, liền để cái “bảo bối” này triệt để hủy hoại ở trong tay Vân Kỳ đại sư.
Nghĩ tới đây, Long Trần không khỏi có chút dở khóc dở cười, này đều là cái gì a, thực là thiên ý trêu ngươi.
- Tuy thiên phú của ngươi rất cao, bất quá đáng tiếc, ngươi sinh ở Man Hoang chi địa, không có đại phái truyền thừa, cơ hội ngươi dùng tới lệnh bài này nhỏ bé không đáng kể. Bất quá chỉ cần có một cơ hội, thì phải truyền thừa tiếp. Tổ tiên của sư phụ ta, có người tiến vào Đan Cốc, cái lệnh bài này cũng vậy vinh quang của bọn hắn, cho nên hi vọng tương lai có một ngày, sẽ có một thiên tài mang theo lệnh bài này lần thứ hai tiến vào Đan Cốc. Vì cái hứa hẹn này, ta trả giá thực quá to lớn, bây giờ ta truyền nó cho ngươi, cũng coi như ném đi trách nhiệm.
Vân Kỳ đại sư phức tạp nói.
Có thể nói, lệnh bài này thay đổi một đời của hắn, bất quá cái thay đổi này, từ đầu đến đuôi đều là bi kịch.
Thậm chí nói, hắn có chút phẫn hận, hắn không biết nên trút phần phẫn hận này cho ai, sư tôn? Vệ Thương? Chính mình? Hay là ông trời?
Giống như vận mệnh mở ra một chuyện cười, nhưng kết quả này, lại làm cho người không cười nổi.
Đưa tay tiếp nhận lệnh bài, hai mươi tuổi thành tựu Đan Vương, nếu như nói người khác không có hi vọng, nhưng không có nghĩa là Long Trần không có hi vọng.
- Đa tạ đại sư.
Long Trần cung kính nói.
- Muốn nói cảm tạ, hẳn là ta mới đúng, giao lệnh bài này ra, ta cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ của sư tôn, ta có thể buông tay đi làm một vài chuyện rồi.
Vân Kỳ đại sư mỉm cười nói.
Long Trần cả kinh:
- Đại sư... Ngươi...
Phảng phất như nhìn thấu ý nghĩ của Long Trần, Vân Kỳ đại sư cười nói:
- Yên tâm đi, không có bết bát như ngươi tưởng tượng, ta sẽ không đồng quy vu tận với Vệ Thương, như vậy chẳng phải là ta thua sao?
Nghe Vân Kỳ đại sư nói như thế, Long Trần yên tâm không ít, nếu như mình cầm lệnh bài, Vân Kỳ đại sư buông tay đi giết Vệ Thương, nháo cái đồng quy vu tận, trong lòng hắn sẽ không thoải mái.
Vì lão sắc quỷ kia, liên lụy nhân vật như Vân Kỳ đại sư, thực là lấy bình quý đập chuột.
- Hài tử, đồ vật ta có thể dạy cho ngươi không nhiều, bất quá ngươi là người có hy vọng dùng được lệnh bài này nhất mà ta thấy, nỗ lực lên.
Tuy Vân Kỳ đại sư không muốn nhiều lời, nhưng vẫn không nhịn được lải nhải một câu.
Nếu Long Trần có thể tiến vào Đan Cốc, đối với đan tu mà nói, chuyện này quả là phi thăng thành tiên.
- Đại sư yên tâm, đệ tử nhất định sẽ cố gắng.
Tuy Vân Kỳ đại sư không thu Long Trần làm đệ tử, trước đây là sợ đưa tới họa sát thân cho Long Trần, dù sao cũng có Vệ Thương ở bên cạnh nhìn chằm chằm.
Bây giờ quan hệ giữa Long Trần và Vệ Thương, thiên hạ đều biết, Long Trần thẳng thắn lấy đệ tử tương xứng, biểu đạt kính ý với vị trưởng giả này.
Trước khi đi, Vân Kỳ đại sư căn dặn Long Trần, phải thường xuyên cẩn thận, phòng ngừa đối phương chó cùng rứt giậu, Long Trần gật đầu tán thành.
Vừa mới tới trước cổng nhà, Long Trần không khỏi trợn to hai mắt.
- Tình huống gì đây?
- Này không phải sư tôn để cho ta, hắn là nhờ ta lưu truyền xuống, hơn nữa coi như ta cho ngươi, ngươi cũng chưa chắc dùng tới.
Vân Kỳ đại sư mỉm cười nói.
- Vì sao?
- Mặc dù lệnh bài này là bằng chứng nhập học, nhưng không có thực lực, ngươi ngay cả cửa cũng không tìm thấy.
Vân Kỳ đại sư cười khổ nói:
- Vừa nãy đã nói với ngươi, Đan Cốc là thánh địa trong lòng đan tu, làm sao có thể dễ dàng đi vào như vậy. Ngươi có tấm lệnh bài này, còn cần thực lực tương xứng mới có thể sử dụng nó, bằng không vô dụng.
- Cần thực lực ra sao?
Long Trần hỏi.
- Trước hai mươi tuổi, thành tựu Đan Vương, là có thể dựa vào lệnh bài này đi báo danh.
Vân Kỳ đại sư thở dài nói.
Long Trần nghe mà miệng há thật to, Đan Vương? Trước hai mươi tuổi? Đây là đang kể chuyện cười sao?
Nhân vật như Vân Kỳ đại sư, tu luyện gần trăm năm, cũng chỉ là Đan Sư đỉnh cao, hai mươi tuổi Đan Vương, cái kia không phải đùa giỡn sao?
Chẳng trách Vân Kỳ đại sư sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy, vì một đồ vật như thế, hại chết thê tử của mình, đổi thành ai cũng sẽ phát điên.
Long Trần bỗng nhiên rõ ràng, từ khi sư muội chết, Vân Kỳ đại sư bảo vệ bí mật này, chính là vì trả thù Vệ Thương.
Để hắn vẫn nhớ "chí bảo" trong tay Vân Kỳ, làm hắn ngủ không được, phải nghĩ trăm phương ngàn kế đối phó Vân Kỳ.
Hạ Bạch Trì xuất hiện, rất có thể là vì món chí bảo này, khi Long Trần xuất hiện, thái độ của Vân Kỳ đại sư đối với Long Trần, để bọn hắn sinh ra cảnh giác.
Cho nên muốn giết chết Long Trần, để Vân Kỳ đại sư không người nối nghiệp, Vệ Thương hắn không chiếm được, liền để cái “bảo bối” này triệt để hủy hoại ở trong tay Vân Kỳ đại sư.
Nghĩ tới đây, Long Trần không khỏi có chút dở khóc dở cười, này đều là cái gì a, thực là thiên ý trêu ngươi.
- Tuy thiên phú của ngươi rất cao, bất quá đáng tiếc, ngươi sinh ở Man Hoang chi địa, không có đại phái truyền thừa, cơ hội ngươi dùng tới lệnh bài này nhỏ bé không đáng kể. Bất quá chỉ cần có một cơ hội, thì phải truyền thừa tiếp. Tổ tiên của sư phụ ta, có người tiến vào Đan Cốc, cái lệnh bài này cũng vậy vinh quang của bọn hắn, cho nên hi vọng tương lai có một ngày, sẽ có một thiên tài mang theo lệnh bài này lần thứ hai tiến vào Đan Cốc. Vì cái hứa hẹn này, ta trả giá thực quá to lớn, bây giờ ta truyền nó cho ngươi, cũng coi như ném đi trách nhiệm.
Vân Kỳ đại sư phức tạp nói.
Có thể nói, lệnh bài này thay đổi một đời của hắn, bất quá cái thay đổi này, từ đầu đến đuôi đều là bi kịch.
Thậm chí nói, hắn có chút phẫn hận, hắn không biết nên trút phần phẫn hận này cho ai, sư tôn? Vệ Thương? Chính mình? Hay là ông trời?
Giống như vận mệnh mở ra một chuyện cười, nhưng kết quả này, lại làm cho người không cười nổi.
Đưa tay tiếp nhận lệnh bài, hai mươi tuổi thành tựu Đan Vương, nếu như nói người khác không có hi vọng, nhưng không có nghĩa là Long Trần không có hi vọng.
- Đa tạ đại sư.
Long Trần cung kính nói.
- Muốn nói cảm tạ, hẳn là ta mới đúng, giao lệnh bài này ra, ta cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ của sư tôn, ta có thể buông tay đi làm một vài chuyện rồi.
Vân Kỳ đại sư mỉm cười nói.
Long Trần cả kinh:
- Đại sư... Ngươi...
Phảng phất như nhìn thấu ý nghĩ của Long Trần, Vân Kỳ đại sư cười nói:
- Yên tâm đi, không có bết bát như ngươi tưởng tượng, ta sẽ không đồng quy vu tận với Vệ Thương, như vậy chẳng phải là ta thua sao?
Nghe Vân Kỳ đại sư nói như thế, Long Trần yên tâm không ít, nếu như mình cầm lệnh bài, Vân Kỳ đại sư buông tay đi giết Vệ Thương, nháo cái đồng quy vu tận, trong lòng hắn sẽ không thoải mái.
Vì lão sắc quỷ kia, liên lụy nhân vật như Vân Kỳ đại sư, thực là lấy bình quý đập chuột.
- Hài tử, đồ vật ta có thể dạy cho ngươi không nhiều, bất quá ngươi là người có hy vọng dùng được lệnh bài này nhất mà ta thấy, nỗ lực lên.
Tuy Vân Kỳ đại sư không muốn nhiều lời, nhưng vẫn không nhịn được lải nhải một câu.
Nếu Long Trần có thể tiến vào Đan Cốc, đối với đan tu mà nói, chuyện này quả là phi thăng thành tiên.
- Đại sư yên tâm, đệ tử nhất định sẽ cố gắng.
Tuy Vân Kỳ đại sư không thu Long Trần làm đệ tử, trước đây là sợ đưa tới họa sát thân cho Long Trần, dù sao cũng có Vệ Thương ở bên cạnh nhìn chằm chằm.
Bây giờ quan hệ giữa Long Trần và Vệ Thương, thiên hạ đều biết, Long Trần thẳng thắn lấy đệ tử tương xứng, biểu đạt kính ý với vị trưởng giả này.
Trước khi đi, Vân Kỳ đại sư căn dặn Long Trần, phải thường xuyên cẩn thận, phòng ngừa đối phương chó cùng rứt giậu, Long Trần gật đầu tán thành.
Vừa mới tới trước cổng nhà, Long Trần không khỏi trợn to hai mắt.
- Tình huống gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất