Chương 36: Cố tích triều đích cố (nuối tiếc củacố tích triều)
Cố Tích Triều cảm giác được thân thể mình biến đổi rất rõ ràngvào sáng sớm ngày thứ bảy.
Sáng sớm ngày thứ bảy, đoàn người do Dương Vô Tà và Gia Cát Thần Hầu phái đi tiếp ứng gặp Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều ở một thương *** tại Thiểm Tây.
Vùng núi Thương Lạc có rất nhiều trúc, màu trúc bốn mùa xanh tươi làm cho người ta cảm thấy thật an bình.
Hắn xuống xe ngựa mà bỗng cảm thấy chóng mặt một thoáng.
Vì thế một dự cảm xấu liền xộc đến —— hắn chậm rãi vận khí xuống đan điền, cảm thấy nội lực tan rả.
Đến ngày thứ bảy, Cố Tích Triều mỗi ngày đều độ khí cho Thích Thiếu Thương – mỗi một lần, công lực hao tổn. Cố Tích Triều hiện giờ, đại khái chỉ có ba phần nội lực mà thôi.
Vô luận là gì, đạt đến rất khó, mất đi cực kỳ đơn giản.
Nhiều năm chịu khổ luyện tập để đạt được nội lực, gần bảy ngày, liền cơ hồ tiêu hao đi hơn phân nửa.
Có lẽ đây là thời khắc để trời nhắc nhở hắn, cần học “quý trọng”.
Quý trọng những gì chính mình đạt được, nếu không muốn mất đi.
Nhưng là Cố Tích Triều hiện giờ quý trọng nhất, có lẽ chỉ có một người bên cạnh hắn.
Hắn đỡ lấy một gốc cây thúy trúc, cực lực kềm chế thứ cảm giác không khỏe trong người —— thì ra cảm giác có được rồi lại mất đi như vậy, thật không thể nào chịu đựng nổi, tứ chi luôn thấy bủn rủn, vắng vẻ, tựa hồ chính mình đang bị đẩy gục.
Cố Tích Triều yếu đuối như thế từ khi nào? Hắn có chút tức giận bất bình.
Hắn còn rất muốn mắng Thích Thiếu Thương Từ khi ta gặp ngươi, không chuyện gì là hảo sự!
Nhưng hắn vẫn thực cảm kích, ít ra là còn có cách, không phải sao? Còn có thể bảo trụ được mạng của Thích Thiếu Thương.
Còn sống, liền có hi vọng, chính là tốt.
Bảy ngày này, những lúc tận hưởng nụ hôn của người kia cũng là lúc Thích Thiếu Thương thống khổ nhất.
Hắn quyến luyến cặp môi kia. Đôi môi của Cố Tích Triều có ma lực, hôn lên rồi sẽ không rời bỏ được, nhưng mỗi lần độ khí cho hắn, nội lực Cố Tích Triều liền tản đi mất.
Chính là Cố Tích Triều hung hăng h nhìn hắn, ánh mắt kia rõ ràng đang nói, “Ta muốn ngươi sống, mạng của ngươi là của ta.”
Vì thế Thích Thiếu Thương không thể cự tuyệt. Hắn muốn sống, chỉ có sống thì những gì Cố Tích Triều phải trả giá vì hắn mới không lãng phí.
Một bàn tay lạnh lẽo khác phủ lấy cây thúy trúc trên tay của Cố Tích Triều. Tay bọn họ đều lạnh lẽo, không biết ai ấm ai lạnh nữa.
Trong trí nhớ, bàn tay của Thích Thiếu Thương luôn ấm áp. Ngọn lửa của Thích Thiếu Thương bình thường luôn có thể biến đông lạnh thành xuân ấm.
Hiện giờ cơ thể bị hàn khí khống chế, thân thể tự nhiên cũng dần lạnh đi. Cố Tích Triều thật nhớ nhiệt lượng trước kia của Thích Thiếu Thương.
Bởi vì lạnh nên hắn nguyện ý đứng bên Thích Thiếu Thương.
Kỳ thật hắn từng nghĩ tới hàn khí từ vết thương xung đột với nhiệt khí trong người, vì sao lang y lại không nói tới việc tìm một người có nhiệt khí lớn hơn để độ khí. Nhiệt tính đối với một thân thể đã thương tổn sẽ tàn phá mãnh liệt, hàn tính tóm lại là có chút nhẹ nhàng ôn hòa hơn.
Cho nên hắn có chút may mắn, mình có thể chất thiên hàn. Huống hồ, mặc kệ là ai, trừ mình ra, nếu phải giúp Thích Thiếu Thương độ khí mà dùng phương thức này, Cố Tích Triều không chịu nổi.
Nhưng chung quy vẫn cảm thấy đáng tiếc.
Một Thích Thiếu Thương nhiệt khí bừng bừng trước kia tiêu thất. Hắn lạnh, Thích Thiếu Thương so với hắn còn lạnh hơn.
Chúng ta khi lạnh đều muốn sưởi ấm. Cố Tích Triều thật sự nghĩ tới vấn đề này.
Cũng như bàn tay đang bao trùm lên mu bàn tay hắn cũng lạnh, lạnh lẽo cùng hắn.
Đang nghĩ lung tung, tai nghe được thanh âm người kia từ sau truyền tới, “Đệ phải nhớ kỹ, tâm luôn nhiệt.”
Vì thế Cố Tích Triều sang sảng cười rộ lên, “Vẫn nghe nói rằng kẻ đã vứt bỏ ta hôm qua tuyệt không thể lưu lại. Chuyện cũ tuy rằng nan truy, nhưng ta vẫn muốn nghĩ ngợi xem.”
Nói xong, Cố Tích Triều chậm rãi xoay người sang chỗ khác, “Thích đại hiệp, về sau, an nguy của tại hạ phải phiền ngài quan lụy rồi.”
Cố Tích Triều tuy cười nói, nhưng hắn hiểu cả đời này, hắn cũng chỉ nói câu đó với một mình Thích Thiếu Thương.
Cố Tích Triều cái gì cũng đã trải qua, chắc không biết yếu thế là gì.
Mặc dù quân vương nay gác kiếm, nơi nơi đuổi anh hùng, nhưng cũng là nguyện trí nam nhi thà đánh đến chết chứ làm gì có chuyện chịu nhục đàn xẩm nơi Trường Thành (Vạn Lý Trường Thành).
Lúc này đây Cố Tích Triều lại thản nhiên nói với Thích Thiếu Thương, thân gia an toàn, ngươi chiếu cố ta đi.
Tình nhân có lẽ phải như thế mới đúng, đỡ lấy nhau, chiếu cố cho nhau. Cái người không có, nơi này ta có, ta thiếu gì, người bổ sung liền.
Thế này có tính là yếu thế không?
Người kiên cường đáng tôn trọng là người không muốn yếu thế trước mặt bất kỳ kẻ nào. Mặc dù phong sương khốn khổ, thà chết không khuất phục.
Nhưng ở trong lòng, cũng là cực kỳ mệt mỏi.
Vì thế, hơi hơi yếu thế cũng chỉ có thể bày tỏ với người mình đã tuyệt đối tin tưởng, không ý đề phòng, chỉ một người duy nhất mà thôi, Thích Thiếu Thương.
Hắn đưa tay tự đặt lên ngực, “Thích Thiếu Thương, huynh biết không, từ đầu đến cuối ta cũng không hề bỏ rơi lý tưởng của mình. Có lẽ ta chưa bao giờ nói rõ với huynh, nhưng ta cũng cảm thấy huynh biết rõ.”
Thích Thiếu Thương cầm tay hắn, xiết đến gắt gao, nên nhiệt lượng cũng tăng lên một chút, ấm áp dần trở lại, “Ta đương nhiên là biết —— Nam nhi hà bất đới Ngô Câu,
thu thủ quan san ngũ thập châu, thỉnh quân tạm thướng Lăng Yên Các, nhược cá thư sinh vạn hộ hầu?”(1)
Vì thế một khắc kia Cố Tích Triều lại xác nhận, Thích Thiếu Thương thực sự hiểu hắn.
Hắn cũng dùng sức nắm tay người kia, “Thích Thiếu Thương, huynh hãy nghe cho kỹ, ta của hiện tại, ý tưởng là như vậy. Có người nói thà làm kẻ đứng đầu muôn người, cũng là một thư sinh, thư sinh có nợ nước trăm bề. Cho nên ta mặc dù có khí phách thư sinh nhưng chưa từng xem nhẹ chuyện võ công. Ta vẫn muốn dùng một thân tài hoa võ công của ta làm một anh hùng kia da ngựa bọc thây, chiến trường ngăn địch. Hiện giờ võ công ta mặc dù có thể phế bỏ, nhưng ta muốn huynh đáp ứng ta giữ lấy mạng. Huynh võ, ta văn, chúng ta cùng song phi, là huynh nói đó.”
Thích Thiếu Thương biết, Cố Tích Triều đời này sẽ không nhiều lời như vậy thêm một lần nào nữa. Hắn luôn tích ngôn như kim (kiệm lời như vàng), chỉ ở trước mặt mình mới không còn cảnh giác phòng bị.
Hắn lần này nói rất nhiều, rất rõ ràng, rất chậm, từng chữ từng chữ rót vào tai mình, làm cho ta phải nghe cho kỹ, phải hiểu cho thấu.
Thích Thiếu Thương cũng sang sảng cười, hắn tựa hồ cảm giác toàn thân thể đều nóng lên. Tâm ấm, cái gì cũng đều ấm.
“Được, chúng ta một lời đã định.”
Hắn dùng lực ôm lấy tấm thân lạnh lẽo của Cố Tích Triều. Hắn tin tưởng mặc dù trong cơ thể hắn chỉ còn hàn khí, tim hắn cũng có thể sưởi ấm cho người kia cả đời.
Cố Tích Triều cũng dùng sứcôm lấy Thích Thiếu Thương, “Ta muốn xem xem là ai nói “bách vô nhất dụng thị thư sinh”, thư sinh cũng có thể hướng Cửu Vạn Phong thẳng thượng thanh thiên.”
==
Ghi chú:
(1)
Ngô Câu Kiếm
Tương truyền kiếm này là do Ngô Vương Phù Sai lệnh cho thợ giỏi rèn trong 5 năm mà thành, thân kiếm hoa mỹ, sắc bén khôn cùng.
Bài thơ anh Thích ngâm khoe chữ:
南园十三首(其五)
李贺
男儿何不带吴钩,
收取关山五十州。
请君暂上凌烟阁,
若个书生万户侯?
Phiên âm:
Nam viên thập tam thủ (kỳ ngũ)
Lý Hạ
Nam nhi hà bất đới Ngô Câu,
Thu thủ quan san ngũ thập châu.
Thỉnh quân tạm thướng Lăng Yên Các,
Nhược cá thư sinh vạn hộ hầu?
Dịch thơ:
13 bài thơ Nam viên (bài thứ 5)
Lý Hạ
Làm trai sao chẳng có Ngô Câu,
Thu lại giang sơn năm chục châu.
Mời vương tạm đến Lăng Yên Các,
Liệu có thư sinh vạn hộ hầu?
(Vạn hộ hầu: trước chỉ hầu tước làm chủ một vạn hộ, sau chỉ quan lại giàu có)
(2) Bách vô nhất dụng thị thư sinh[百无一用是书生]:trăm sự không sự nào là làm được, ý chỉ bất tài vô dụng.
Xuất xứ từ 《Tạp cảm – 杂感》 của Hoàng Cảnh Nhân – 黄景仁: “十有九人堪白眼, 百无一用是书生”
Phiên âm: “Thập hữu cửu nhân kham bạch nhãn, bách vô nhất dụng thị thư sinh” mười người thì hết chín là có thể chịu được ánh mắt khinh bạc của người đời. Trong trăm loại người, loại vô dụng nhất chính là thư sinh.
Sáng sớm ngày thứ bảy, đoàn người do Dương Vô Tà và Gia Cát Thần Hầu phái đi tiếp ứng gặp Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều ở một thương *** tại Thiểm Tây.
Vùng núi Thương Lạc có rất nhiều trúc, màu trúc bốn mùa xanh tươi làm cho người ta cảm thấy thật an bình.
Hắn xuống xe ngựa mà bỗng cảm thấy chóng mặt một thoáng.
Vì thế một dự cảm xấu liền xộc đến —— hắn chậm rãi vận khí xuống đan điền, cảm thấy nội lực tan rả.
Đến ngày thứ bảy, Cố Tích Triều mỗi ngày đều độ khí cho Thích Thiếu Thương – mỗi một lần, công lực hao tổn. Cố Tích Triều hiện giờ, đại khái chỉ có ba phần nội lực mà thôi.
Vô luận là gì, đạt đến rất khó, mất đi cực kỳ đơn giản.
Nhiều năm chịu khổ luyện tập để đạt được nội lực, gần bảy ngày, liền cơ hồ tiêu hao đi hơn phân nửa.
Có lẽ đây là thời khắc để trời nhắc nhở hắn, cần học “quý trọng”.
Quý trọng những gì chính mình đạt được, nếu không muốn mất đi.
Nhưng là Cố Tích Triều hiện giờ quý trọng nhất, có lẽ chỉ có một người bên cạnh hắn.
Hắn đỡ lấy một gốc cây thúy trúc, cực lực kềm chế thứ cảm giác không khỏe trong người —— thì ra cảm giác có được rồi lại mất đi như vậy, thật không thể nào chịu đựng nổi, tứ chi luôn thấy bủn rủn, vắng vẻ, tựa hồ chính mình đang bị đẩy gục.
Cố Tích Triều yếu đuối như thế từ khi nào? Hắn có chút tức giận bất bình.
Hắn còn rất muốn mắng Thích Thiếu Thương Từ khi ta gặp ngươi, không chuyện gì là hảo sự!
Nhưng hắn vẫn thực cảm kích, ít ra là còn có cách, không phải sao? Còn có thể bảo trụ được mạng của Thích Thiếu Thương.
Còn sống, liền có hi vọng, chính là tốt.
Bảy ngày này, những lúc tận hưởng nụ hôn của người kia cũng là lúc Thích Thiếu Thương thống khổ nhất.
Hắn quyến luyến cặp môi kia. Đôi môi của Cố Tích Triều có ma lực, hôn lên rồi sẽ không rời bỏ được, nhưng mỗi lần độ khí cho hắn, nội lực Cố Tích Triều liền tản đi mất.
Chính là Cố Tích Triều hung hăng h nhìn hắn, ánh mắt kia rõ ràng đang nói, “Ta muốn ngươi sống, mạng của ngươi là của ta.”
Vì thế Thích Thiếu Thương không thể cự tuyệt. Hắn muốn sống, chỉ có sống thì những gì Cố Tích Triều phải trả giá vì hắn mới không lãng phí.
Một bàn tay lạnh lẽo khác phủ lấy cây thúy trúc trên tay của Cố Tích Triều. Tay bọn họ đều lạnh lẽo, không biết ai ấm ai lạnh nữa.
Trong trí nhớ, bàn tay của Thích Thiếu Thương luôn ấm áp. Ngọn lửa của Thích Thiếu Thương bình thường luôn có thể biến đông lạnh thành xuân ấm.
Hiện giờ cơ thể bị hàn khí khống chế, thân thể tự nhiên cũng dần lạnh đi. Cố Tích Triều thật nhớ nhiệt lượng trước kia của Thích Thiếu Thương.
Bởi vì lạnh nên hắn nguyện ý đứng bên Thích Thiếu Thương.
Kỳ thật hắn từng nghĩ tới hàn khí từ vết thương xung đột với nhiệt khí trong người, vì sao lang y lại không nói tới việc tìm một người có nhiệt khí lớn hơn để độ khí. Nhiệt tính đối với một thân thể đã thương tổn sẽ tàn phá mãnh liệt, hàn tính tóm lại là có chút nhẹ nhàng ôn hòa hơn.
Cho nên hắn có chút may mắn, mình có thể chất thiên hàn. Huống hồ, mặc kệ là ai, trừ mình ra, nếu phải giúp Thích Thiếu Thương độ khí mà dùng phương thức này, Cố Tích Triều không chịu nổi.
Nhưng chung quy vẫn cảm thấy đáng tiếc.
Một Thích Thiếu Thương nhiệt khí bừng bừng trước kia tiêu thất. Hắn lạnh, Thích Thiếu Thương so với hắn còn lạnh hơn.
Chúng ta khi lạnh đều muốn sưởi ấm. Cố Tích Triều thật sự nghĩ tới vấn đề này.
Cũng như bàn tay đang bao trùm lên mu bàn tay hắn cũng lạnh, lạnh lẽo cùng hắn.
Đang nghĩ lung tung, tai nghe được thanh âm người kia từ sau truyền tới, “Đệ phải nhớ kỹ, tâm luôn nhiệt.”
Vì thế Cố Tích Triều sang sảng cười rộ lên, “Vẫn nghe nói rằng kẻ đã vứt bỏ ta hôm qua tuyệt không thể lưu lại. Chuyện cũ tuy rằng nan truy, nhưng ta vẫn muốn nghĩ ngợi xem.”
Nói xong, Cố Tích Triều chậm rãi xoay người sang chỗ khác, “Thích đại hiệp, về sau, an nguy của tại hạ phải phiền ngài quan lụy rồi.”
Cố Tích Triều tuy cười nói, nhưng hắn hiểu cả đời này, hắn cũng chỉ nói câu đó với một mình Thích Thiếu Thương.
Cố Tích Triều cái gì cũng đã trải qua, chắc không biết yếu thế là gì.
Mặc dù quân vương nay gác kiếm, nơi nơi đuổi anh hùng, nhưng cũng là nguyện trí nam nhi thà đánh đến chết chứ làm gì có chuyện chịu nhục đàn xẩm nơi Trường Thành (Vạn Lý Trường Thành).
Lúc này đây Cố Tích Triều lại thản nhiên nói với Thích Thiếu Thương, thân gia an toàn, ngươi chiếu cố ta đi.
Tình nhân có lẽ phải như thế mới đúng, đỡ lấy nhau, chiếu cố cho nhau. Cái người không có, nơi này ta có, ta thiếu gì, người bổ sung liền.
Thế này có tính là yếu thế không?
Người kiên cường đáng tôn trọng là người không muốn yếu thế trước mặt bất kỳ kẻ nào. Mặc dù phong sương khốn khổ, thà chết không khuất phục.
Nhưng ở trong lòng, cũng là cực kỳ mệt mỏi.
Vì thế, hơi hơi yếu thế cũng chỉ có thể bày tỏ với người mình đã tuyệt đối tin tưởng, không ý đề phòng, chỉ một người duy nhất mà thôi, Thích Thiếu Thương.
Hắn đưa tay tự đặt lên ngực, “Thích Thiếu Thương, huynh biết không, từ đầu đến cuối ta cũng không hề bỏ rơi lý tưởng của mình. Có lẽ ta chưa bao giờ nói rõ với huynh, nhưng ta cũng cảm thấy huynh biết rõ.”
Thích Thiếu Thương cầm tay hắn, xiết đến gắt gao, nên nhiệt lượng cũng tăng lên một chút, ấm áp dần trở lại, “Ta đương nhiên là biết —— Nam nhi hà bất đới Ngô Câu,
thu thủ quan san ngũ thập châu, thỉnh quân tạm thướng Lăng Yên Các, nhược cá thư sinh vạn hộ hầu?”(1)
Vì thế một khắc kia Cố Tích Triều lại xác nhận, Thích Thiếu Thương thực sự hiểu hắn.
Hắn cũng dùng sức nắm tay người kia, “Thích Thiếu Thương, huynh hãy nghe cho kỹ, ta của hiện tại, ý tưởng là như vậy. Có người nói thà làm kẻ đứng đầu muôn người, cũng là một thư sinh, thư sinh có nợ nước trăm bề. Cho nên ta mặc dù có khí phách thư sinh nhưng chưa từng xem nhẹ chuyện võ công. Ta vẫn muốn dùng một thân tài hoa võ công của ta làm một anh hùng kia da ngựa bọc thây, chiến trường ngăn địch. Hiện giờ võ công ta mặc dù có thể phế bỏ, nhưng ta muốn huynh đáp ứng ta giữ lấy mạng. Huynh võ, ta văn, chúng ta cùng song phi, là huynh nói đó.”
Thích Thiếu Thương biết, Cố Tích Triều đời này sẽ không nhiều lời như vậy thêm một lần nào nữa. Hắn luôn tích ngôn như kim (kiệm lời như vàng), chỉ ở trước mặt mình mới không còn cảnh giác phòng bị.
Hắn lần này nói rất nhiều, rất rõ ràng, rất chậm, từng chữ từng chữ rót vào tai mình, làm cho ta phải nghe cho kỹ, phải hiểu cho thấu.
Thích Thiếu Thương cũng sang sảng cười, hắn tựa hồ cảm giác toàn thân thể đều nóng lên. Tâm ấm, cái gì cũng đều ấm.
“Được, chúng ta một lời đã định.”
Hắn dùng lực ôm lấy tấm thân lạnh lẽo của Cố Tích Triều. Hắn tin tưởng mặc dù trong cơ thể hắn chỉ còn hàn khí, tim hắn cũng có thể sưởi ấm cho người kia cả đời.
Cố Tích Triều cũng dùng sứcôm lấy Thích Thiếu Thương, “Ta muốn xem xem là ai nói “bách vô nhất dụng thị thư sinh”, thư sinh cũng có thể hướng Cửu Vạn Phong thẳng thượng thanh thiên.”
==
Ghi chú:
(1)
Ngô Câu Kiếm
Tương truyền kiếm này là do Ngô Vương Phù Sai lệnh cho thợ giỏi rèn trong 5 năm mà thành, thân kiếm hoa mỹ, sắc bén khôn cùng.
Bài thơ anh Thích ngâm khoe chữ:
南园十三首(其五)
李贺
男儿何不带吴钩,
收取关山五十州。
请君暂上凌烟阁,
若个书生万户侯?
Phiên âm:
Nam viên thập tam thủ (kỳ ngũ)
Lý Hạ
Nam nhi hà bất đới Ngô Câu,
Thu thủ quan san ngũ thập châu.
Thỉnh quân tạm thướng Lăng Yên Các,
Nhược cá thư sinh vạn hộ hầu?
Dịch thơ:
13 bài thơ Nam viên (bài thứ 5)
Lý Hạ
Làm trai sao chẳng có Ngô Câu,
Thu lại giang sơn năm chục châu.
Mời vương tạm đến Lăng Yên Các,
Liệu có thư sinh vạn hộ hầu?
(Vạn hộ hầu: trước chỉ hầu tước làm chủ một vạn hộ, sau chỉ quan lại giàu có)
(2) Bách vô nhất dụng thị thư sinh[百无一用是书生]:trăm sự không sự nào là làm được, ý chỉ bất tài vô dụng.
Xuất xứ từ 《Tạp cảm – 杂感》 của Hoàng Cảnh Nhân – 黄景仁: “十有九人堪白眼, 百无一用是书生”
Phiên âm: “Thập hữu cửu nhân kham bạch nhãn, bách vô nhất dụng thị thư sinh” mười người thì hết chín là có thể chịu được ánh mắt khinh bạc của người đời. Trong trăm loại người, loại vô dụng nhất chính là thư sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất