Cửu Vạn Phong

Chương 37: Hoa phương hảo đích phương (cách của hoa phương hảo)

Trước Sau
Gia Cát Thần Hầu điều Lãnh Huyết đến tiếp ứng —— Cố Tích Triều biết, là để phòng bất trắc.

Lãnh Huyết, Lãnh Huyết, nghe qua cái tên là biết.

Nhưng vì bằng hữu, có lẽ thật sự không tiếc tính mạng.

Nhìn thấy Vương Tiểu Thạch còn đang hôn mê, mắt Lãnh Huyết lóe lên một tia kiên định.

Dương Vô Tà cuối cùng đã tìm được Hoa Phương Hảo.

Cố Tích Triều lần đầu tiên nhìn thấy nữ thần y bậc nhất thiên hạ, liền có một cảm giác rất kỳ quái.

Giật mình sửng sốt một hồi lâu, hắn mới nhận ra, nữ tử này rất giống Vãn Tình.

Giống nhau ở điểm khí chất thanh cao tựa đóa lan, khuôn mặt thanh tú diễm lệ, thậm chí kể cả cách búi tóc cũng giống nhau.

Một khắc kia hắn rất muốn giơ tay lên, vuốt lên mái tóc nhẹ nhàng như suối của nàng, mái tóc đã xõa xuống vì trâm cài rơi ra.

Hắn rốt cục hiểu được vì sao mọi người đều yêu mến Vãn Tình. Có phải nữ thần y nào thời xuân sắc cũng tựa như tiên tử, khiến người cảm thấy ấm áp.

Cái gọi là “Y giả phụ mẫu tâm” (thầy thuốc tâm như cha mẹ), được thần y diệu thủ hồi xuân trợ lực, là thêm một lần sống sót.

Cái gọi là đại ái hi thanh (ưa thích tịch mịch), đại phu xưa nay đều thích trầm mặc.

Trầm lặng yên tĩnh mà nghiên cứu y lý tiên dược mới có thể thấm nhuần y thuật, tăng cường tu vi mà đi cứu người.

Hoa Phương Hảo chính là một nữ tử nha vậy, cho nên Cố Tích Triều không thể tránh được chuyện phải nhìn thẳng vào nàng.

Tựa hồ Vãn Tình xuất hiện trước mặt mình —— loại hấp dẫn này Cố Tích Triều thực sự vô phương kháng cự.

Hắn khó có thể kháng cự chuyện thân thiện với nàng.

Hoa Phương Hảo thực ôn nhu cười cười chào mọi người, sau đó quay sang Cố Tích Triều nói, “Cố công tử đã độ khí vài lần cho Thích Lâu Chúa?”

Cố Tích Triều thản nhiên nói, “Bảy lần, mỗi ngày một lần.”

“Phải đình chỉ ngay, ta còn có thể khôi phục công lực cho công tử đến thất thành.” Nàng giơ tay lên, ôn nhu cầm cổ tay Cố Tích Triều, bắt mạch cho hắn, “Công tử vẫn còn có tam thành công lực.”

Thích Thiếu Thương rất khó chịu.

Nói không khó chịu là giả —— sao lại không khó chịu cho được?

Bỗng nhiên lại thành cái thớt gỗ thái thịt đứng trơ trơ—— nhìn tình nhân ôn nhu ngắm người khác, ánh mắt ngày càng sâu đậm.

Hiện giờ nghe Hoa Phương Hảo nói, trong lòng Thích Thiếu Thương lại nổi huyết khí cuồn cuộn.

Lại nghe Cố Tích Triều chính chậm rãi nói, “Hoa đại phu, mời đại phu hãy bắt mạch chữa trị cho Thích Thiếu Thương trước đã.”



Hoa Phương Hảo hơi hơi ngẩn người, sau đó gật gật đầu, ý bảo Thích Thiếu Thương ngồi xuống, nàng ngưng thần bắt mạch cho hắn.

Ánh mắt của nàng dần lộ vẻ sầu lo, rồi cuối cùng nhíu mày thật chặt.

“Thích lâu chúa, Kinh Diễm Kiếm đã ra tay là không đến kiếm thứ tư, nếu không, hiện giờ ta đã không ngồi ở đây bắt mạch cho ngài rồi.”

Vì thế Cố Tích Triều biết, mạng Thích Thiếu Thương coi như đã được cứu.

Bờ mi của hắn cũng thoải mái mà thả lỏng—— mấy ngày nay hắn đều nhăn mi nhướng mày vạn phần lo lắng.

“Hoa đại phu, nói cho ta biết, cứu thế nào?” Cố Tích Triều không nghĩ có thể chậm trễ nữa.

Hoa Phương Hảo nhìn hắn, yên lặng thở dài, “Cứu, đương nhiên có thể cứu, hơn nữa, còn có hai cách.”

Nếu là có cách cứu, đương nhiên là tốt —— nhưng nói với giọng điệu này thì chắc chắn là phải trả giá không hề rẻ chút nào.

Cố Tích Triều cười cười, “Hoa đại phu, ngươi cứ việc kê đơn, chúng ta không ngần ngại kỳ trân dị bảo gì, chỉ cần có thể cứu được mà.”

Ngụ ý, vô luận giá nào, đều nguyện ý làm theo.

Hoa Phương Hảo thở dài sâu kín, “Biện pháp thứ nhất, có thể không tổn hại đến nhiều người khác nhưng lại có thể khiến Thích Lâu Chúa chịu tội cả đời.”

Thích Thiếu Thương vừa định hỏi là gì, Cố Tích Triều đã xen vào, “Không được.”

Thích Thiếu Thương chậm rãi quay đầu đi nhìn hắn, nhẹ giọng nói, “Tích Triều, nghe Hoa đại phu nói một chút đã nào, không cần làm tổn thương huynh đệ là tốt nhất mà.”

Cố Tích Triều không nhìn hắn, lại nhìn chằm chằm vào Hoa Phương Hảo, giọng nói gằn kiên định, “Vô luận là cái gì, đều không được.”

Thích Thiếu Thương trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót.Ba năm trước, hắn tưởng tượng vô số lần, rồi bọn họ sẽ có một ngày như thế, trong lòng Cố Tích Triều chỉ có hiểu rõ và thương tiếc hắn, không hề có cừu hận.

Khi đó hắn không hề nghĩ tới sẽ có một ngày, từ thương tiếc chuyển thành thương yêu.

Nhưng hôm nay, Cố Tích Triều thật sự hiểu rõ hắn, thương tiếc hắn, thậm chí chỉ có yêu, Thích Thiếu Thương lại cầu mong họ không rơi vào cảnh này.

Nếu Cố Tích Triều không thèm để ý tới Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều sẽ tuyệt đối không vì hắn mà gánh thương tổn.

Nhưng vì không có “nếu”, cho nên sẽ không có kết quả của “nếu”.

Cố Tích Triều để ý Thích Thiếu Thương, cho nên Thích Thiếu Thương có chuyện, chính là Cố Tích Triều có chuyện.

Hắn chậm rãi đến trước mắt Cố Tích Triều, nói với Hoa Phương Hảo, “Hoa đại phu, cô nương nói xem.”

Hoa Phương Hảo gật gật đầu, “Thích Lâu Chúa, bệnh của Tô Lâu Chúa và thương thế của ngài có điểm tương tự. Sư phó ta có ghi lại, sở dĩ bệnh của Tô Lâu Chúa tuy nặng nhưng có thể kéo dài, là vì trong cơ thể các loại bệnh khắc chế lẫn nhau. Có thể mỗi loại bệnh đó cũng đủ hại chết người —— nhưng vài loại bệnh cùng một lúc, ngược lại không thể chết được.”

Thích Thiếu Thương im lặng nghe, dần dần hiểu được ý của Hoa Phương Hảo.



“Nói cách khác, nếu ta chịu thêm mấy vết kiếm thương nữa, khắc chế những vết cũ này thì mấy vết thương sẽ áp chế lẫn nhau, kéo dài sinh mệnh?”

“Đúng.” Hoa Phương Hảo gật gật đầu, lại nhìn Cố Tích Triều, “Nhưng nếu vậy, cả cuộc đời của Thích Lâu Chúa sẽ giống Tô Lâu Chúa, thống khổ làm bạn với bệnh tật đến lúc giã thế thôi.”

“Chuyện này không thành vấn đề... Chỉ cần sẽ không hại những người khác...” Thích Thiếu Thương còn chưa dứt lời, Cố Tích Triều đã chậm rãi bước đến trước, nhìn thẳng Hoa Phương Hảo.

“Không được. Cách thứ hai là gì?”

Hoa Phương Hảo ánh mắt có chút mờ ảo, “Cách thứ hai, Thái Kinhtừng dâng lên Hoàng Thượng một khối hồng tâm, là khối ngọc san hô chứa trong đó máu của bảy trăm đồng nam đồng nữ, có thể áp bất cứ bệnh tật gì. Hoàng Thượng mang khư khư bên người. Sư phụ đã từng có cơ hội nhìn qua, cũng xác định đây là thang thuốc độc nhất vô nhị tự cổ chí kim có thể chữa bách bệnh. Có nó, thương tích của Thích Lâu Chúa chắc chắn không đáng bận tâm gì.”

Hoa Phương Hảo nói xong, liền biến sắc trắng toát—— ai nói quân tử như ngọc, ôn lạnh đoan chính? Phương pháp phòng thân tàn nhẫn như vậy, lấy mạng của 700 con người, dù rằng không rời thân, nhưng sao có thể tự xưng là quân tử?

Mọi người cũng có thể tưởng tượng được, để tạo nên khối ngọc san hô này, nhân gian đã phải chịu bao thảm kịch, bao nhiêu kẻ chịu cảnh nhà tan cửa nát?

Thích Thiếu Thương lắc đầu, “Mặc dù nó có ở ngay trước mặt ta, ta cũng sẽ không dùng tới nó để cứu lại mạng mình.”

Nhưng chính Cố Tích Triều lại hỏi, “Hoa đại phu, trước khi lấy được khối ngọc kia, cô nương có cách nào kéo dài được cho Thích Thiếu Thương không?”

Hoa Phương Hảo gật gật đầu, “Có, trước kia sư phụ đã nghiên cứu ra một loại đan dược để chữa cho Tô Lâu Chúa, nhưng chưa luyện thành —— tên là “Hồng Tụ”. Giờ ta đã luyện thành có thể kéo dài thêm 13 ngày.”

Chỉ có 13 ngày.

Cố Tích Triều quay đầu nhìn thẳng vào Thích Thiếu Thương, “Ngươi không cần nó cứu mạng, không tạo phúc cho trăm họ, không vì những tiểu hài tử chết thảm kia phục thù, chẳng lẽ lại mặc cho tên hôn quân kia ngoạn ngọc tao nhã sao?”

Mấy câu nói đó, thật sự là vừa ngoan độc, vừa chuẩn xác.

Lặng im trong nháy mắt, người lên tiếng trước lại là Lãnh Huyết.

“Cố Tích Triều nói rất đúng. Một mạng Thích đại ca có thể cứu được mạng bao nhiêu sinh linh thiên hạ?”

Vì thế một khắc kia Thích Thiếu Thương không nói nên lời —— hắn không muốn chết, hắn muốn cùng người kia song phi.

Vì dân chúng tạo phúc, cho thiên hạ mưu sống yên ổn.

Cố Tích Triều hỏi Hoa Phương Hảo, “Nội lực của ta làm thế nào để hồi phục đến thất thành?”

Hoa Phương Hảo sắc mặt đỏ lên, nhưng vẫn nói ra, “Cố công tử độ khí cho ai, liền cùng người đó ngâm vào bồn nước nóng rắc hoa hồng, lấy kim xuyên thông huyệt mạch hai người, ước chừng ba canh giờ, nội lực của Cố công tử có thể hồi phục đến thất thành.”

Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương nhất thời mặt đỏ như lò nung—— Cố Tích Triều độ khícho ai, Hoa Phương Hảo lẽ nào lại không biết?

Vì thế bốn phía đều yên tĩnh trong chốc lát —— cùng tắm, hai thân nam tử, thần phong huyệt, tương liên...

Cố Tích Triều bỗng dưng phá tan bầu không khí ngượng ngùng, “Nội lực của ta khôi phục rồi, Thích Thiếu Thương có tổn thất gì không?”

Hoa Phương Hảo nở nụ cười, nàng lắc đầu, “Uống “Hồng Tụ” rồi, trong vòng 13 ngày không có vấn đề gì —— Thích Lâu Chúa chỉ trả lại 4 thành trong số 7 thành công lực mà công tử truyền cho thôi.”

Cố Tích Triều liền thở dài một hơinhẹ nhõm, ra lệnh cho hạ nhân, “Mau mau đến Thương Lạc Trấn tìm khách *** nghỉ ngơi, thời gian không thể trì hoãn được nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau