Chương 7: Thanh sam, thanh sam
Bóng đêm nhạt dần.
Thích Thiếu Thương đánh vỡ trầm mặc, “Ngươi mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi một lúc đi.”
Cố Tích Triều lắc đầu, “Ta nghĩ ta phải đi.”
“Đi? Ngươi muốn đi đâu?”
“Thì đi nơi ta phải đi.”
“Ngươi còn muốn tiếp tục trốn sao?” Thích Thiếu Thương bỗng nhiên có chút luống cuống, “Không chỉ có người trên giang hồ muốn đuổi giết ngươi, ngay cả Thái Kinh cũng muốn mạng ngươi —— ngươi còn có thể trốn đi đâu?”
Cố Tích Triều thản nhiên cười, “Không nhọc ngài lo lắng.”
Thích Thiếu Thương bị ế một câu, thực sự có chút rầu rĩ.
Sau đó Cố Tích Triều còn nói, “Ngươi thật kỳ quái, ta làm việc cho Phó Tông Thư, hắn chính là thủ hạ của Thái Kinh, vì sao Phó Tông Thư chết trong tay Vương Tiểu Thạch mà Thái Kinh phải ta đưa vào chỗ chết, người đáng bị đuổi giết phải là Vương Tiểu Thạch chứ?”
“Chớ không phải là… Hắn muốn cho Hoàng Thượng an lòng? Dù sao ngươi bức vua thoái vị mưu phản mà…”
Cố Tích Triều âm trầm cười, “Thích Thiếu Thương, đầu óc của ngươi, thật sự không khá lên nổi.”
“Ta…” Thích Thiếu Thương đảo cặp mắt trắng dã.
Nhẹ nhàng thở dài, Cố Tích Triều đứng dậy, lại nhìn Thích Thiếu Thương thật sâu, “Trân trọng.”
Hắn vẫn là như vậy, bóng dáng tiêu sái ẩn dật, khí phái xuất thần phóng túng.
Hắn đẩy cửa ra, từng bậc từng bậc đi xuống dưới, kiên định từng bước một.
Thích Thiếu Thương bỗng nhiên nhẹ nhàng vươn tay ra, dường như phải bắt được cái gì, liền như vậy trong đầu trở nên trống rỗng.
Cố Tích Triều không quay đầu lại, lại vào giờ khắc này tựa hồ cảm ứng được bình thường, cước bộ dừng lại.
Hai người lặng im. Rốt cục, khi Thích Thiếu Thương nói, hắn thậm chí nhận thấy được thanh âm của mình có chút run rẩy.
“Ngươi… Không muốn thay y phục sao?”
Trầm mặc.
Tiếp tục trầm mặc.
Rốt cục, Cố Tích Triều xoay người lại, đôi mắt tựa hồ nước như có điều suy nghĩ nhìn Thích Thiếu Thương. Khóe miệng nhếch lên, ánh mắt hơi hơi nhíu lại, lộ ra hàm răng trắng noãn.
“Đương nhiên, ta muốn thay y phục, còn muốn tắm nước ấm nữa”.
Đào vong trên đường nhiều gian khổ, Cố Tích Triều lại thập phần tinh sạch. Dù trời đã về cuối thu hoặc là trời đông giá rét, hắn cũng tắm nước sông lạnh như băng —— thể chất của hắn vốn là thiên về hàn, khổ sở vạn phần cũng mình hắn biết mà thôi.
Thanh sam y từ lâu đã không còn lành lặn nhiều chỗ, nhưng dù thế thì cũng chẳng biết phải làm sao.
Cho nên, lời đề nghị của Thích Thiếu Thương như vậy, thực hấp dẫn nhân.
Thích Thiếu Thương nở nụ cười, cười rất vui vẻ, có phần giảo hoạt —— giống nụ cười của Cố Tích Triều khi ngồi trên hiên đình ngó bộ dạng kiếm tìm khổ hạnh lóng ngóng của hắn.
“Như vậy thì ở lại đi. Nước ấm, quần áo mới, đều có.” Thích Thiếu Thương nói, vẻ mặt trong mắt Cố Tích Triều tựa như là đứa nhỏ được mừng y phục mới trong dịp tân niên.
Cố Tích Triều lạnh lùng cười, “Ta chỉ mặc được thanh sam.” Ngụ ý là, nếu là không có, ta phải đi.
Thích Thiếu Thương vỗ vỗ đầu, “Thật là may, ta có một bộ thanh sam.”
Cố Tích Triều kinh ngạc, “Ta chưa bao giờ thấy ngươi mặc thanh sam.”
Thích Thiếu Thương lấy từ trong tủ y phục ra một bộ thanh sam đưa cho Cố Tích Triều, dường như đã để đó thật lâu, vết gấp đã sâu.
Cố Tích Triều tiếp nhận đến, run rẩy mở ra, giũ ra hương vị năm tháng.
Sau đó hắn nói thật nhỏ, “Như vậy phiền toái ngươi, chuẩn bị nước ấm cho ta đi.”
(Anh đúng là nữ vương thụ, chưa gì đã bắt thằng công làm chân loong toong thế này)
Nước ấm đưa tới, Cố Tích Triều còn vẫn ôm thanh sam kia, nhìn Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương cười cười, xoay người theo cửa sổ nhảy ra ngoài, ngồi trên mái hiên cong của Tượng Tị Tháp.
Cố Tích Triều liền thản nhiên thở dài một hơi, khoan khoái ngâm mình trong thùng gỗ.
Nhiệt khí tỏa ra, sưởi ấm không khí trong phòng.
Thích Thiếu Thương bỗng nhiên cảm thấy an lòng, một cảm giác an lòng chưa từng có ——ba năm qua lần đầu tiên có được bình an.
Hắn bỗng nhiên nổi hứng bỡn cợt, lớn tiếng niệm một câu thơ từ.
“Duyên hoa tịnh tẩy, quyên quyên xuất dục, doanh doanh giải ngữ.”
(Hoa duyên tắm sạch, từng giọt nước chảy xuống, tiếng lòng uyển chuyển)
Quả nhiên, thanh âm của Cố Tích Triều trong phòng vang ra, “Thích Thiếu Thương, ngươi muốn chết sao?”
Ngay sau đó, Cố Tích Triều nghe thấy thanh âm mỏi mệt của Thích Thiếu Thương, “Ngươi biết không, thanh sam này là lễ vật ta chuẩn bị cho ngươi bái hươngngày đó.
Cố Tích Triều liền ngây ngẩn cả người, nhiệt khí cơ hồ ngưng tụ ở tuyến lệ của hắn —— nhất định là, quá nóng, rất mệt mỏi.
Ngày đó, các Đại trại chủ đều tặng lễ vật, chỉ có Thích Thiếu Thương không có đưa.
Hắn cũng từng hoài nghi ——cho tới hôm nay hắn mới biết được, thì ra Thích Thiếu Thương không phải không có chuẩn bị, mà là chưa kịp tặng
Bái hương còn chưa kết thúc, tiểu đao của hắn đã tặng cho người kia phát trí mạng vào bụng.
Ba năm sau, hôm nay, bộ thanh y này mới được đưa cho hắn —— người ấy, vật đấy nhưng sự tình đã chẳng thể cứu hồi, không còn như xưa.
“Ngươi biết không, ta vốn định, bái hương xong, một mình đem nó tặng ngươi —— ngươi mặc thanh y thực sự đẹp, ta nói thật, ta chưa từng thấy ai mặc thanh sam có dáng vẻ tiêu sái như thế. Bộ sam kia cũ rồi. Ta sai Hồng Bào điều người đi Giang Nam, đi Tô Châu, cố ý mua này bộ này, gấm Tô Châu tinh tế, ngươi nhìn kỹ xem, trên sam y này thêu một gốc liễu.”:”>
Dừng một chút, Thích Thiếu Thương lại chậm rãi nói, ” liễu Giang Nam, thực hợp với ngươi. Ngươi vừa nhíu mi, giống như ánh nắng Giang Nam cũng có thể hòa tan. Ta nghĩ, ngươi thấy lễ vật này chắc vui lắm.”
Nhìn trời sắp sáng, Thích Thiếu Thương rốt cục nói ra, “Cũng là chung quy lễ này không tặng, ta, vẫn nhớ kỹ, ngày nào, nơi đâu, dù xảy ra chuyện gì, vô luận kết cục như thế nào, cũng muốn đem tặng ngươi.”
Hơi nước tràn ngập, lưu luyến, ôn hòa, an nhàn, thản nhiên.
Cố Tích Triều chậm rãi đứng dậy, làm bọt nước trắng nổi hết lên trên mặt nước.
Hắn chậm rãi mặc vào bộ thanh sam, chính thích hợp, thập phần anh tú.
Hắn cười vui mừng, lang lảnh nói, “Ngươi cũng biết Tô Châu chính là quê quán của ta.”
Thích Thiếu Thương quay đầu lại nhìn, bộ thanh sam thật tô thêm vẻ tuấn lãng vô song của tình nhân
Thân hình của hắn rất cân xứng, cao ngất, có điểm gầy hơn.
Năm ấy hắn phân phó Hồng Bào đi chuẩn bị bộ thanh sam này, vóc người lớn nhỏ đều là tự đánh giá, mà nay mặc vào người hắn hợp đến thế.
Có lẽ xưa nay Thích Thiếu Thương vẫn chú ý hắn, ánh mắt chỉ hướng về hắn, chỉ nhìn hắn nên mới có thể ước lượng chuẩn xác đến vây.
Mái tóc Cố Tích Triều vẫn là xoăn lọn mềm mại, cây trâm mộc vẫn điểm bên trên, cảnh tượng này, so với ngày đó không hề khác biệt.
Hắn, thật là anh tuấn bất phàm, thập phần kỳ diệu.
Thích Thiếu Thương khẽ nhếch khóe miệng. Thế sự cho tới bây giờ, chỉ còn là ly rượu trên tay, và bộ thanh sam đã thôi ẩm ướt.
Tích giáo Hồng Tụ giai nhân xướng, kim khiển thanh sam Tư Mã sầu.
(Xưa dạy mỹ nhân Hồng Tụ hát, nay thanh sam đẫm nước mắt quan Tư Mã)
Thế nhân lấy màu xanh gắn vẻ đạm bạc nghèo hèn, sao lại có người vận nó vào, đẹp đến nhường này?
Như vậy.
Thích Thiếu Thương đánh vỡ trầm mặc, “Ngươi mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi một lúc đi.”
Cố Tích Triều lắc đầu, “Ta nghĩ ta phải đi.”
“Đi? Ngươi muốn đi đâu?”
“Thì đi nơi ta phải đi.”
“Ngươi còn muốn tiếp tục trốn sao?” Thích Thiếu Thương bỗng nhiên có chút luống cuống, “Không chỉ có người trên giang hồ muốn đuổi giết ngươi, ngay cả Thái Kinh cũng muốn mạng ngươi —— ngươi còn có thể trốn đi đâu?”
Cố Tích Triều thản nhiên cười, “Không nhọc ngài lo lắng.”
Thích Thiếu Thương bị ế một câu, thực sự có chút rầu rĩ.
Sau đó Cố Tích Triều còn nói, “Ngươi thật kỳ quái, ta làm việc cho Phó Tông Thư, hắn chính là thủ hạ của Thái Kinh, vì sao Phó Tông Thư chết trong tay Vương Tiểu Thạch mà Thái Kinh phải ta đưa vào chỗ chết, người đáng bị đuổi giết phải là Vương Tiểu Thạch chứ?”
“Chớ không phải là… Hắn muốn cho Hoàng Thượng an lòng? Dù sao ngươi bức vua thoái vị mưu phản mà…”
Cố Tích Triều âm trầm cười, “Thích Thiếu Thương, đầu óc của ngươi, thật sự không khá lên nổi.”
“Ta…” Thích Thiếu Thương đảo cặp mắt trắng dã.
Nhẹ nhàng thở dài, Cố Tích Triều đứng dậy, lại nhìn Thích Thiếu Thương thật sâu, “Trân trọng.”
Hắn vẫn là như vậy, bóng dáng tiêu sái ẩn dật, khí phái xuất thần phóng túng.
Hắn đẩy cửa ra, từng bậc từng bậc đi xuống dưới, kiên định từng bước một.
Thích Thiếu Thương bỗng nhiên nhẹ nhàng vươn tay ra, dường như phải bắt được cái gì, liền như vậy trong đầu trở nên trống rỗng.
Cố Tích Triều không quay đầu lại, lại vào giờ khắc này tựa hồ cảm ứng được bình thường, cước bộ dừng lại.
Hai người lặng im. Rốt cục, khi Thích Thiếu Thương nói, hắn thậm chí nhận thấy được thanh âm của mình có chút run rẩy.
“Ngươi… Không muốn thay y phục sao?”
Trầm mặc.
Tiếp tục trầm mặc.
Rốt cục, Cố Tích Triều xoay người lại, đôi mắt tựa hồ nước như có điều suy nghĩ nhìn Thích Thiếu Thương. Khóe miệng nhếch lên, ánh mắt hơi hơi nhíu lại, lộ ra hàm răng trắng noãn.
“Đương nhiên, ta muốn thay y phục, còn muốn tắm nước ấm nữa”.
Đào vong trên đường nhiều gian khổ, Cố Tích Triều lại thập phần tinh sạch. Dù trời đã về cuối thu hoặc là trời đông giá rét, hắn cũng tắm nước sông lạnh như băng —— thể chất của hắn vốn là thiên về hàn, khổ sở vạn phần cũng mình hắn biết mà thôi.
Thanh sam y từ lâu đã không còn lành lặn nhiều chỗ, nhưng dù thế thì cũng chẳng biết phải làm sao.
Cho nên, lời đề nghị của Thích Thiếu Thương như vậy, thực hấp dẫn nhân.
Thích Thiếu Thương nở nụ cười, cười rất vui vẻ, có phần giảo hoạt —— giống nụ cười của Cố Tích Triều khi ngồi trên hiên đình ngó bộ dạng kiếm tìm khổ hạnh lóng ngóng của hắn.
“Như vậy thì ở lại đi. Nước ấm, quần áo mới, đều có.” Thích Thiếu Thương nói, vẻ mặt trong mắt Cố Tích Triều tựa như là đứa nhỏ được mừng y phục mới trong dịp tân niên.
Cố Tích Triều lạnh lùng cười, “Ta chỉ mặc được thanh sam.” Ngụ ý là, nếu là không có, ta phải đi.
Thích Thiếu Thương vỗ vỗ đầu, “Thật là may, ta có một bộ thanh sam.”
Cố Tích Triều kinh ngạc, “Ta chưa bao giờ thấy ngươi mặc thanh sam.”
Thích Thiếu Thương lấy từ trong tủ y phục ra một bộ thanh sam đưa cho Cố Tích Triều, dường như đã để đó thật lâu, vết gấp đã sâu.
Cố Tích Triều tiếp nhận đến, run rẩy mở ra, giũ ra hương vị năm tháng.
Sau đó hắn nói thật nhỏ, “Như vậy phiền toái ngươi, chuẩn bị nước ấm cho ta đi.”
(Anh đúng là nữ vương thụ, chưa gì đã bắt thằng công làm chân loong toong thế này)
Nước ấm đưa tới, Cố Tích Triều còn vẫn ôm thanh sam kia, nhìn Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương cười cười, xoay người theo cửa sổ nhảy ra ngoài, ngồi trên mái hiên cong của Tượng Tị Tháp.
Cố Tích Triều liền thản nhiên thở dài một hơi, khoan khoái ngâm mình trong thùng gỗ.
Nhiệt khí tỏa ra, sưởi ấm không khí trong phòng.
Thích Thiếu Thương bỗng nhiên cảm thấy an lòng, một cảm giác an lòng chưa từng có ——ba năm qua lần đầu tiên có được bình an.
Hắn bỗng nhiên nổi hứng bỡn cợt, lớn tiếng niệm một câu thơ từ.
“Duyên hoa tịnh tẩy, quyên quyên xuất dục, doanh doanh giải ngữ.”
(Hoa duyên tắm sạch, từng giọt nước chảy xuống, tiếng lòng uyển chuyển)
Quả nhiên, thanh âm của Cố Tích Triều trong phòng vang ra, “Thích Thiếu Thương, ngươi muốn chết sao?”
Ngay sau đó, Cố Tích Triều nghe thấy thanh âm mỏi mệt của Thích Thiếu Thương, “Ngươi biết không, thanh sam này là lễ vật ta chuẩn bị cho ngươi bái hươngngày đó.
Cố Tích Triều liền ngây ngẩn cả người, nhiệt khí cơ hồ ngưng tụ ở tuyến lệ của hắn —— nhất định là, quá nóng, rất mệt mỏi.
Ngày đó, các Đại trại chủ đều tặng lễ vật, chỉ có Thích Thiếu Thương không có đưa.
Hắn cũng từng hoài nghi ——cho tới hôm nay hắn mới biết được, thì ra Thích Thiếu Thương không phải không có chuẩn bị, mà là chưa kịp tặng
Bái hương còn chưa kết thúc, tiểu đao của hắn đã tặng cho người kia phát trí mạng vào bụng.
Ba năm sau, hôm nay, bộ thanh y này mới được đưa cho hắn —— người ấy, vật đấy nhưng sự tình đã chẳng thể cứu hồi, không còn như xưa.
“Ngươi biết không, ta vốn định, bái hương xong, một mình đem nó tặng ngươi —— ngươi mặc thanh y thực sự đẹp, ta nói thật, ta chưa từng thấy ai mặc thanh sam có dáng vẻ tiêu sái như thế. Bộ sam kia cũ rồi. Ta sai Hồng Bào điều người đi Giang Nam, đi Tô Châu, cố ý mua này bộ này, gấm Tô Châu tinh tế, ngươi nhìn kỹ xem, trên sam y này thêu một gốc liễu.”:”>
Dừng một chút, Thích Thiếu Thương lại chậm rãi nói, ” liễu Giang Nam, thực hợp với ngươi. Ngươi vừa nhíu mi, giống như ánh nắng Giang Nam cũng có thể hòa tan. Ta nghĩ, ngươi thấy lễ vật này chắc vui lắm.”
Nhìn trời sắp sáng, Thích Thiếu Thương rốt cục nói ra, “Cũng là chung quy lễ này không tặng, ta, vẫn nhớ kỹ, ngày nào, nơi đâu, dù xảy ra chuyện gì, vô luận kết cục như thế nào, cũng muốn đem tặng ngươi.”
Hơi nước tràn ngập, lưu luyến, ôn hòa, an nhàn, thản nhiên.
Cố Tích Triều chậm rãi đứng dậy, làm bọt nước trắng nổi hết lên trên mặt nước.
Hắn chậm rãi mặc vào bộ thanh sam, chính thích hợp, thập phần anh tú.
Hắn cười vui mừng, lang lảnh nói, “Ngươi cũng biết Tô Châu chính là quê quán của ta.”
Thích Thiếu Thương quay đầu lại nhìn, bộ thanh sam thật tô thêm vẻ tuấn lãng vô song của tình nhân
Thân hình của hắn rất cân xứng, cao ngất, có điểm gầy hơn.
Năm ấy hắn phân phó Hồng Bào đi chuẩn bị bộ thanh sam này, vóc người lớn nhỏ đều là tự đánh giá, mà nay mặc vào người hắn hợp đến thế.
Có lẽ xưa nay Thích Thiếu Thương vẫn chú ý hắn, ánh mắt chỉ hướng về hắn, chỉ nhìn hắn nên mới có thể ước lượng chuẩn xác đến vây.
Mái tóc Cố Tích Triều vẫn là xoăn lọn mềm mại, cây trâm mộc vẫn điểm bên trên, cảnh tượng này, so với ngày đó không hề khác biệt.
Hắn, thật là anh tuấn bất phàm, thập phần kỳ diệu.
Thích Thiếu Thương khẽ nhếch khóe miệng. Thế sự cho tới bây giờ, chỉ còn là ly rượu trên tay, và bộ thanh sam đã thôi ẩm ướt.
Tích giáo Hồng Tụ giai nhân xướng, kim khiển thanh sam Tư Mã sầu.
(Xưa dạy mỹ nhân Hồng Tụ hát, nay thanh sam đẫm nước mắt quan Tư Mã)
Thế nhân lấy màu xanh gắn vẻ đạm bạc nghèo hèn, sao lại có người vận nó vào, đẹp đến nhường này?
Như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất