Cửu Vĩ Hồ : (Kế Hoạch Của Hồ Ly)
Chương 7: Vào Cung
Sáng hôm sau mẫu hậu lại đến phòng của Hoàng Thượng, bà nhìn chằm chằm ngài trong dáng vẻ mệt mỏi mà chỉ tre thân bằng một chiếc màng mỏng đang nằm trên giường.
"Bạch nhi con...Sao con lại có thể tùy tiện không mặc y phục như vậy, nếu lỡ như không phải ta mà là ai tùy tiện bước vào.
Thì bọn họ còn coi gia tộc họ Bạch của chúng ta ra gì nữa ?"
Hoàng Thượng im lặng một hồi lâu, sau đó nhìn về phía mẫu hậu nét mặt đỏ ửng ngại ngùng trong khi đó mẫu hậu lại tỏ ra vẻ khó chịu mà nhìn chằm chằm vào anh.
"Mẫu Hậu người đến đây có chi không ? Nếu không có gì thì ta xin người hãy ra ngoài giúp ta một chút có được không ?"
Mẫu hậu nhìn ngài mà im lặng, sau đó dường như biết được rằng qua nét mặt, cùng cử chỉ của chắc ngài đang ngại ngùng mà bỏ đi.
"Thôi được dù gì ta cũng chẳng có việc gì ở đây, ta chỉ đến đây để thông báo với con về việc con sắp gặp vị nương tử của mình.
Cùng với buổi văn nghệ do các tùy nữ sắp được tuyển vào cung, để con có thể biết mà không bỏ lỡ việc đó !"
Mẫu Hậu lúc này thở dài mà đưa cặp mắt của mình ra cửa, mà trong ánh mắt chất chứa đầy ẩn ý rồi vội vã khép cánh cửa lại mà ra ngoài.
Hoàng Thượng lúc này thở dài anh dở chiếc màn ra mà suy nghĩ về những chuyện đêm qua, mà mình đã làm với tên cận vệ anh cũng thấy rất là hối hận khi phải làm hắn đau vì mình.
Nhưng sự thật quá tàn khóc, anh làm sao có thể yêu một người đàn ông mà từ bỏ đất nước. Lúc đó chắc chắn mọi thứ sẽ loạn lạc nhân dân sẽ làm than mà oán trách.
Nhưng giọng nói ấy vẫn vang lên trong đầu anh :
"Ngài có yêu ta không.... Nếu ngài không muốn yêu ta thì ta xin ngài hãy ban cho ta cái chết. Ta xin ngài hãy cho ta một cơ hội để được ở cạnh ngài..."
Hoàng Thượng bắt đầu tỏ ra bối rối vì những câu nói ấy, ngài bắt đầu chảy nước mắt mà thầm nghĩ :
"Ta xin lỗi ngươi...Nhưng giữa hai chúng ta thì...Tất cả sẽ không có gì tốt đẹp ngoài những nỗi đau..."
Hoàng Thượng cười trong nước mắt, sau đó ngài cố ngượng mà lâu đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
Lúc này ngài đứng dậy ánh nắng ban mai chiếc vào cơ thể săn chắc ngợi lên sự quyến rũ của ngài, ngài nhìn bộ y phục sang trọng treo trên tường mà thầm nói :
"Nếu ta có thể từ bỏ tất mà ở bên cạnh ngươi, thì thật hay biết mấy..."
Ngài nhìn mà nghĩ một hồi lâu, lúc này tiếng trống bên ngoài vang lên đó là báo hiệu cho buổi tiệc trong cung sắp diễn ra.
Hài lấy bộ y phục ấy sau đó mặc lên người của mình, bộ y phục sang trọng cùng với vóc dáng của ngài thì đích thực ngài là một chính quân nhân tử.
Ngài dần bước ra cánh cửa trong sự im lặng, mà không biết rằng lúc này đã có một ánh mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm vào ngài.
"Hãy nhìn xem đây là con mồi của ta sao ?"
Cửu Vĩ Hồ đứng nhìn Hoàng Thượng từ xa, mà nở một nụ cười ma mị. Cô mặc trên người một bộ y phục của các vũ công múa cùng với cách trang trí rực rỡ khắp người, với nhan sắc tiệc trần của mình có lẽ đây và một nét đẹp hoàng mỹ mà chẳng ai có thể có được.
"Để xem người sẽ phải làm gì...Hay là tự va vào lưới đây...
Hahahaha..."
Một nụ cười ma mị vang lên lúc này một đám người từ đằng sau xuất hiện, đó không là các tùy nữ mà là các con yêu hồ giả dạng thành.
"Sư Tỷ...Tỷ gọi bọn muội đến đây là để làm việc này sao ?"
Ánh mắt của những con hồ yêu nhìn Cửu Vĩ Hồ một cách đầy xảo quyệt.
"Đúng ta cần các người giúp ta trong việc trở thành người mà được tên Hoàng Thượng kia chú ý đến.
Bởi vì chỉ cần ta làm xong nhiệm vụ này, thì ta sẽ được tên pháp sư kia trả tự do"
Lúc này bọn họ nhìn nhau ánh mắt ai cũng đỏ ngầu mà cười lên, sau đó là một chiếc khăn bằng vải đỏ xuất hiện nó tre kím mà bao phủ khuôn mặt xin đẹp của họ.
"Nào các tỷ muội chúng ta hãy bắt đầu vào việc của mình nào"
Lúc này đám hồ ly ấy bỏ đi từ trong bụi rậm, tên pháp sư lại xuất hiện hắn ta mặc một bộ y phục màu đỏ như đồ của tân lang mà mỉm cười.
"Quả nhiên là ta đoán không nhầm, Bạch Ngọc Lý người hãy xem ta sẽ từng chút từng chút một trả lại những nỗi đâu mà ngươi đã gây ra với ta"
Tên pháp sư ấy nhìn xung quanh một hồi lâu, sau đó nhìn chiếc vòng vàng trên tay của mình mà rối bời.
"Cái gì là tình yêu chứ ? Tất cả chỉ là giả dối ngay cả cái thứ mà ngài bam cho ta, thì ra đó cũng chỉ là một vật vô dụng khi ngài muốn vứt bỏ ta mà thôi."
Hắn lại cười lên sau đó dùng tay tháo chiếc vòng vàng trên tay của mình ra mà vân xuống đất, ánh mắt của hắn dường như chất chứa đầy oán hận.
"Được lắm...Ngài dám phản bội và lừa dối ta... Kế một trả thù của ta sẽ khiến ngài phải đau đớn mà chết dần..."
"Bạch nhi con...Sao con lại có thể tùy tiện không mặc y phục như vậy, nếu lỡ như không phải ta mà là ai tùy tiện bước vào.
Thì bọn họ còn coi gia tộc họ Bạch của chúng ta ra gì nữa ?"
Hoàng Thượng im lặng một hồi lâu, sau đó nhìn về phía mẫu hậu nét mặt đỏ ửng ngại ngùng trong khi đó mẫu hậu lại tỏ ra vẻ khó chịu mà nhìn chằm chằm vào anh.
"Mẫu Hậu người đến đây có chi không ? Nếu không có gì thì ta xin người hãy ra ngoài giúp ta một chút có được không ?"
Mẫu hậu nhìn ngài mà im lặng, sau đó dường như biết được rằng qua nét mặt, cùng cử chỉ của chắc ngài đang ngại ngùng mà bỏ đi.
"Thôi được dù gì ta cũng chẳng có việc gì ở đây, ta chỉ đến đây để thông báo với con về việc con sắp gặp vị nương tử của mình.
Cùng với buổi văn nghệ do các tùy nữ sắp được tuyển vào cung, để con có thể biết mà không bỏ lỡ việc đó !"
Mẫu Hậu lúc này thở dài mà đưa cặp mắt của mình ra cửa, mà trong ánh mắt chất chứa đầy ẩn ý rồi vội vã khép cánh cửa lại mà ra ngoài.
Hoàng Thượng lúc này thở dài anh dở chiếc màn ra mà suy nghĩ về những chuyện đêm qua, mà mình đã làm với tên cận vệ anh cũng thấy rất là hối hận khi phải làm hắn đau vì mình.
Nhưng sự thật quá tàn khóc, anh làm sao có thể yêu một người đàn ông mà từ bỏ đất nước. Lúc đó chắc chắn mọi thứ sẽ loạn lạc nhân dân sẽ làm than mà oán trách.
Nhưng giọng nói ấy vẫn vang lên trong đầu anh :
"Ngài có yêu ta không.... Nếu ngài không muốn yêu ta thì ta xin ngài hãy ban cho ta cái chết. Ta xin ngài hãy cho ta một cơ hội để được ở cạnh ngài..."
Hoàng Thượng bắt đầu tỏ ra bối rối vì những câu nói ấy, ngài bắt đầu chảy nước mắt mà thầm nghĩ :
"Ta xin lỗi ngươi...Nhưng giữa hai chúng ta thì...Tất cả sẽ không có gì tốt đẹp ngoài những nỗi đau..."
Hoàng Thượng cười trong nước mắt, sau đó ngài cố ngượng mà lâu đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
Lúc này ngài đứng dậy ánh nắng ban mai chiếc vào cơ thể săn chắc ngợi lên sự quyến rũ của ngài, ngài nhìn bộ y phục sang trọng treo trên tường mà thầm nói :
"Nếu ta có thể từ bỏ tất mà ở bên cạnh ngươi, thì thật hay biết mấy..."
Ngài nhìn mà nghĩ một hồi lâu, lúc này tiếng trống bên ngoài vang lên đó là báo hiệu cho buổi tiệc trong cung sắp diễn ra.
Hài lấy bộ y phục ấy sau đó mặc lên người của mình, bộ y phục sang trọng cùng với vóc dáng của ngài thì đích thực ngài là một chính quân nhân tử.
Ngài dần bước ra cánh cửa trong sự im lặng, mà không biết rằng lúc này đã có một ánh mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm vào ngài.
"Hãy nhìn xem đây là con mồi của ta sao ?"
Cửu Vĩ Hồ đứng nhìn Hoàng Thượng từ xa, mà nở một nụ cười ma mị. Cô mặc trên người một bộ y phục của các vũ công múa cùng với cách trang trí rực rỡ khắp người, với nhan sắc tiệc trần của mình có lẽ đây và một nét đẹp hoàng mỹ mà chẳng ai có thể có được.
"Để xem người sẽ phải làm gì...Hay là tự va vào lưới đây...
Hahahaha..."
Một nụ cười ma mị vang lên lúc này một đám người từ đằng sau xuất hiện, đó không là các tùy nữ mà là các con yêu hồ giả dạng thành.
"Sư Tỷ...Tỷ gọi bọn muội đến đây là để làm việc này sao ?"
Ánh mắt của những con hồ yêu nhìn Cửu Vĩ Hồ một cách đầy xảo quyệt.
"Đúng ta cần các người giúp ta trong việc trở thành người mà được tên Hoàng Thượng kia chú ý đến.
Bởi vì chỉ cần ta làm xong nhiệm vụ này, thì ta sẽ được tên pháp sư kia trả tự do"
Lúc này bọn họ nhìn nhau ánh mắt ai cũng đỏ ngầu mà cười lên, sau đó là một chiếc khăn bằng vải đỏ xuất hiện nó tre kím mà bao phủ khuôn mặt xin đẹp của họ.
"Nào các tỷ muội chúng ta hãy bắt đầu vào việc của mình nào"
Lúc này đám hồ ly ấy bỏ đi từ trong bụi rậm, tên pháp sư lại xuất hiện hắn ta mặc một bộ y phục màu đỏ như đồ của tân lang mà mỉm cười.
"Quả nhiên là ta đoán không nhầm, Bạch Ngọc Lý người hãy xem ta sẽ từng chút từng chút một trả lại những nỗi đâu mà ngươi đã gây ra với ta"
Tên pháp sư ấy nhìn xung quanh một hồi lâu, sau đó nhìn chiếc vòng vàng trên tay của mình mà rối bời.
"Cái gì là tình yêu chứ ? Tất cả chỉ là giả dối ngay cả cái thứ mà ngài bam cho ta, thì ra đó cũng chỉ là một vật vô dụng khi ngài muốn vứt bỏ ta mà thôi."
Hắn lại cười lên sau đó dùng tay tháo chiếc vòng vàng trên tay của mình ra mà vân xuống đất, ánh mắt của hắn dường như chất chứa đầy oán hận.
"Được lắm...Ngài dám phản bội và lừa dối ta... Kế một trả thù của ta sẽ khiến ngài phải đau đớn mà chết dần..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất