Cứu Vớt Nam Phụ Hèn Mọn Cố Chấp
Chương 8: Hồ Sơ vụ án
Thời gian nghỉ ngơi chẳng mấy đã hết, các nhân viên hậu cần vẫn mải mê bàn tán về Tửu Sơ, về thủ phạm đốt ghế, chả ai còn lòng dạ nào làm việc.
Di Tân không nghe tiếp nữa, bắt tay vào làm việc.
Hắn vác đạo cụ nặng mà phải hai ba người mới bê được đặt gọn gàng trên sân khấu, hành động nhanh nhẹn mạnh mẽ, trông chẳng khó nhọc tí nào.
Di Tân ngồi xuống nghiêm túc sắp xếp đạo cụ. Dưới bộ đồ lao động màu xanh đậm, cơ bắp nhấp nhô cường tráng hơn hẳn người bình thường căng gồ lên. Trên ngón tay thon dài đầy rẫy những vết chai dày do làm việc nặng lâu ngày.
Dù những việc này vốn chẳng đến tay một chuyên gia đạo cụ như hắn, nhưng hắn vẫn lặng lẽ làm theo sự phân công, không ngại khó ngại khổ, không oán thán lấy một câu. Hắn là đồ đần dễ bắt nạt trong mắt quản lý nhà hát, là nhân viên cần mẫn mà ông chủ rất lấy làm hài lòng.
Trong mắt tất cả mọi người, hắn trầm lặng quá mức. Hiếm người nghe thấy hắn nói một câu quá năm chữ, biểu cảm gương mặt luôn ít ỏi, chẳng ai có thể biết suy nghĩ thật trong lòng hắn, cũng chẳng ai rỗi hơi muốn tìm hiểu.
Hắn như kẻ vô hình trong rạp hát, chỉ khi đám nhân viên hậu cần muốn tìm đối tượng chế nhạo mới nhớ tới tên bệnh nhân tâm thần vừa xuất viện này.
Thậm chí chẳng có mấy người tin vào phỏng đoán Di Tân đốt ghế khi đám nhân viên hậu cần tố cáo với ông chủ. Dầu gì ông chủ đã báo cảnh sát, mà cảnh sát lại chẳng tra ra được tí manh mối nào.
Có ai ngờ một thằng ngu si tứ chi phát triển như Di Tân lại biết tính toán kỹ càng, lọt vào căn phòng được bảo vệ nghiêm ngặt để đốt trụi cái ghế.
Cuối cùng họ đành đưa ra kết luận rằng người hâm mộ cuồng nhiệt của Tửu Sơ đã thiêu hủy chiếc ghế với tâm lý mình không lấy được thì phá hôi. Dù sao hôm qua người tới xem cứ nườm nượp, ai nấy y như điên, thèm khát được ôm cái ghế vào lòng.
“Đúng là điên thực sự! Fan của Tửu Sơ sao rồ dại hết với nhau thế…”
“Chắc do nhạc của bạn này cuốn quá, tao nghe nói rất nhiều người tai to mặt lớn từng xem ca sĩ như đồ chơi giờ đâm ra mê mẩn…”
“Chém vừa thôi, người tai to mặt lớn mê mẩn mà để mày biết chắc…”
“Mày không tin thì thôi, tao lên web đen thấy địa chỉ nhà Tửu Sơ được treo thưởng với cái giá trên trời kia kìa…”
【Hình như đồng nghiệp của mày đứa nào cũng nghĩ mày ngu thì phải.】
Bên tai, Di Tâm đột nhiên cất lời lạnh lẽo. Giọng nói khàn khàn dữ tợn, nghe giống hệt Di Tân nhưng u ám gian ác hơn.
“Nàng” cười khằng khặc. Bây giờ Di Tâm có vẻ tỉnh táo hơn, bớt điên rồ hơn hôm trước khá nhiều, chỉ là giọng nói vẫn lộ rõ quỷ quyệt mà “nàng” kìm nén.
【Nhẽ nào chỉ mình tao biết mày là kẻ có thù tất báo?】
“……”
Không ai đáp lời.
Di Tâm cũng chẳng quan tâm đến câu trả lời của Di Tân, “nàng” chỉ muốn trút bỏ cảm xúc của mình mà thôi.
Di Tân vẫn sắp xếp đạo cụ như bình thường, mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ nên hắn đặt vị trí của đạo cụ chính xác đến từng centimet. Dù câu từ của em gái gay gắt xắt xéo, hắn cũng làm như không nghe thấy gì.
【Cái ghế đó do mày đốt.】
Đường cong quai hàm sắc nét hơi bạnh ra.
【Quả nhiên đúng như mẹ nói, mày là thứ xấu xa bẩm sinh.】
Khi nghe thấy chữ “thứ xấu xa”, bàn tay với khớp xương rõ ràng của Di Tân khựng đứng, gân xanh trên mu bàn tay chợt gồ lên như đang nhẫn nhịn điều gì, trong hốc mắt lộ ra con ngươi tối tăm sâu thẳm.
Dường như gương mặt mẹ đang xuất hiện ngay trước mắt hắn cùng câu nói “thứ xấu xa” văng vẳng bên tai.
Trong bức ảnh ký ức ố vàng, gương mặt xinh đẹp khi xưa của mẹ nay đã trở nên gầy guộc héo mòn, hốc mắt lõm sâu ánh lên vẻ thù hằn: “Tại sao bố mày không bao giờ biết chung thủy với tình yêu! Mày cũng thế, mày là thứ xấu xa bẩm sinh!”
【Mày đổ vạ cho bọn nhân viên bảo vệ giỏi lắm!】
Giọng nói trầm xuống, Di Tân cụp mắt, gân xanh trên mu bàn tay quay về trạng thái bình thường. Dường như bí mật – không thể cho ai biết nào đó – không hề bị vạch trần, trong đôi mắt luôn luôn đờ đẫn của hắn hiện ra vẻ nhẹ nhõm mà chính hắn cũng chẳng biết.
【Suốt một tháng nay, rất nhiều đồng nghiệp của mày đã bị đuổi việc…】
【Đa số là những kẻ từng cười nhạo, nhục mạ mày, khà khà khà ——】 Di Tâm cười châm chọc.
“Nàng” cũng chẳng nhận ra sự khác thường của Di Tân, đơn giản vì “nàng” đã chán ngấy cái vẻ ngoài vô tội của Di Tân rồi. Cứ làm như “nàng” là đứa trẻ hư suốt ngày gây rắc rối, còn hắn là người vô tội phải chịu hành hạ vậy.
Chỉ có “nàng” mới biết bản chất thật của anh trai mình, đó là một con quái vật máu lạnh vô nhân tính.
Bàn tay căng cứng của Di Tân rút về, mắt nhìn đạo cụ được sắp xếp ngay ngắn, một lúc lâu sau hắn mới đứng dậy bỏ đi, kết thúc công việc ngày hôm nay.
Còn Di Tâm không được đáp lời một câu nào thì cười lạnh lẽo, cũng chẳng nói thêm nữa, “nàng” đã đạt được mục đích khi châm chọc hắn.
Di Tân trở lại tầng hầm dọn dẹp căn phòng bừa bộn, tới khi mọi thứ sạch sẽ ngăn nắp mới ngồi bên bàn và chờ đợi buổi biểu diễn tối bắt đầu.
Hắn sắp xếp báo giấy và tạp chí trên bàn theo thói quen, đây là báo đặt mua của ngày hôm nay, lấy từ hòm thư ra chưa kịp xem. Đương lúc thu dọn vuốt phẳng từng nếp nhăn, một bức thư có viền vàng rơi ra. Hắn nhặt lên xem, trên đó ghi rõ tên Di Tân.
Di Tân thấy vậy thì chần chừ giây lát rồi chậm rãi mở bức thư ra. Bức thư màu trắng làm từ chất giấy nhẵn bóng, hoa văn vàng điểm xuyết bên viền, tỏa ra mùi mực mực thoang thoảng.
Mở bức thư ra, đôi môi mỏng của Di Tân khẽ mím, trong đôi con ngươi đen kịt phản chiếu lạc khoản cuối thư —— Tửu Sơ.Ở biệt thự nằm trong nội thành, Tửu Sơ ngồi trên ghế sofa nhăn mày trầm ngâm.
Tay phải của y bó thạch cao, màu môi hơi tái vì đau yếu. Những sợi tóc đen hơi dài trượt theo quai hàm với đường nét mượt mà rủ xuống cổ. Dưới sự đối lập màu sắc rõ rệt, làn da y trông càng trắng hơn, trắng đến mức như có thể thấy cả mạch máu xanh nho nhỏ nơi cổ.
Hồi lâu sau, y chớp chớp mắt như bừng tỉnh khỏi dòng suy tư, nhấc ngón tay thon dài vuốt ấn đường. Không biết thư đã gửi tới nơi chưa, nếu thuận lợi thì có lẽ ngày mai là gặp được rồi.
Tửu Sơ đã lên kế hoạch từng bước để thay đổi vận mệnh của đối tượng trừng phạt, chỉ chờ người đó cắn câu. Nhưng Tửu Sơ vẫn phải cẩn thận với một đối tượng trừng phạt có giá trị vũ lực cao, tính tình quái gở. Ban nãy y đang tập trung xem nội dung nguyên tác.
Mặc dù trong nguyên tác tồn tại nhiều chi tiết khó hiểu nhưng vẫn có giá trị tham khảo và cũng chỉ có đọc nguyên tác mới nắm được thông tin của đối tượng trừng phạt nhiều nhất có thể.
Ví dụ như thời thơ ấu thảm thương của đối tượng.
Bi kịch của người này bắt đầu từ tuổi thơ của hắn, nếu không thể chữa lành vết thương hắn vùi sâu trong lòng thì khó mà đi đến kết cục viên mãn. Nhưng chẳng hiểu sao trong sách không hề miêu tả kĩ càng về thời thơ ấu của đối tượng trừng phạt, chỉ đành suy đoán thông qua một vài phục bút.
Tửu Sơ ngẫm nghĩ, lờ tịt âm thanh chói gắt kè kè bên tai của hệ thống, tiếp tục đọc nguyên tác. Một số chỗ miêu tả có liên quan cũng cần nghiên cứu cẩn thận.
Lật tiếp, lông mày Tửu Sơ hơi nhướng lên, ấy thế mà phát hiện ra một nút ẩn nằm sâu bên trên màn hình hệ thống, ấn vào xem mới biết đây là tác phẩm phái sinh[1] của《Hồ sơ vụ án》.
Chú Thích [1]
Sau tình tiết vụ cháy, những tình tiết tiếp theo trong《Hồ sơ vụ án》được đưa lên màn ảnh rộng, còn đẻ ra hàng loạt series phim điện ảnh, chẳng hạn một số nhân vật tội phạm có cá tính riêng và độ hot cao đã được dựng thành phim kinh dị.
Trong đó nổi bật nhất là bộ phim kinh dị với poster hình mặt nạ thỏ.
“……”
Tửu Sơ híp đôi mắt hoa đào xinh đẹp. Phát hiện hệ thống luôn gào thét bên tai đột nhiên im bặt, cánh môi đầy đặn không khỏi nhếch lên lộ ra nụ cười giả dối.
Bảo sao hồi trước đọc nguyên tác cứ thấy quái lạ, thì ra là thế.
Trong lòng Tửu Sơ chợt bừng lửa giận. Quả nhiên không thể tin tưởng hệ thống quá, ấy thế mà nó dám giấu giếm ngay từ khi mới bắt đầu.
Nếu không phải hệ thống ngày một suy yếu và những thứ bên trong nó đang dần bị y xâm nhập thì nó thực sự có thể giấu kĩ những thông tin ẩn này.
Phải biết rằng tuy thế giới này trông như yên bình nhưng sóng ngầm dữ dội. Trong thông tin ẩn có thể chứa chìa khóa giải quyết vấn đề, hoặc tồn tại mối nguy làm người ta chủ quan.
Thông tin ẩn mà hệ thống cố tình giấu giếm chắc chắn có giá trị, Tửu Sơ ấn vào bộ phim có mặt nạ thỏ.
- Hết chương 008-
Tác giả có lời muốn nói:
Em Tâm: Có phải mày đã —— làm chuyện xấu gì không?
Anh Tân:【Không đánh tự khai.jpg】Anh không chơi bê đê*!
* Ở đây tác giả dùng từ “xuất quỹ” (出轨), nghĩa là hành vi vượt khỏi lẽ thường (việc sai trái, việc xấu), thường dùng để chỉ người ngoại tình hoặc có xu hướng tính dục đồng tính. Ở đây có thể hiểu theo cả 2 nghĩa.
Di Tân không nghe tiếp nữa, bắt tay vào làm việc.
Hắn vác đạo cụ nặng mà phải hai ba người mới bê được đặt gọn gàng trên sân khấu, hành động nhanh nhẹn mạnh mẽ, trông chẳng khó nhọc tí nào.
Di Tân ngồi xuống nghiêm túc sắp xếp đạo cụ. Dưới bộ đồ lao động màu xanh đậm, cơ bắp nhấp nhô cường tráng hơn hẳn người bình thường căng gồ lên. Trên ngón tay thon dài đầy rẫy những vết chai dày do làm việc nặng lâu ngày.
Dù những việc này vốn chẳng đến tay một chuyên gia đạo cụ như hắn, nhưng hắn vẫn lặng lẽ làm theo sự phân công, không ngại khó ngại khổ, không oán thán lấy một câu. Hắn là đồ đần dễ bắt nạt trong mắt quản lý nhà hát, là nhân viên cần mẫn mà ông chủ rất lấy làm hài lòng.
Trong mắt tất cả mọi người, hắn trầm lặng quá mức. Hiếm người nghe thấy hắn nói một câu quá năm chữ, biểu cảm gương mặt luôn ít ỏi, chẳng ai có thể biết suy nghĩ thật trong lòng hắn, cũng chẳng ai rỗi hơi muốn tìm hiểu.
Hắn như kẻ vô hình trong rạp hát, chỉ khi đám nhân viên hậu cần muốn tìm đối tượng chế nhạo mới nhớ tới tên bệnh nhân tâm thần vừa xuất viện này.
Thậm chí chẳng có mấy người tin vào phỏng đoán Di Tân đốt ghế khi đám nhân viên hậu cần tố cáo với ông chủ. Dầu gì ông chủ đã báo cảnh sát, mà cảnh sát lại chẳng tra ra được tí manh mối nào.
Có ai ngờ một thằng ngu si tứ chi phát triển như Di Tân lại biết tính toán kỹ càng, lọt vào căn phòng được bảo vệ nghiêm ngặt để đốt trụi cái ghế.
Cuối cùng họ đành đưa ra kết luận rằng người hâm mộ cuồng nhiệt của Tửu Sơ đã thiêu hủy chiếc ghế với tâm lý mình không lấy được thì phá hôi. Dù sao hôm qua người tới xem cứ nườm nượp, ai nấy y như điên, thèm khát được ôm cái ghế vào lòng.
“Đúng là điên thực sự! Fan của Tửu Sơ sao rồ dại hết với nhau thế…”
“Chắc do nhạc của bạn này cuốn quá, tao nghe nói rất nhiều người tai to mặt lớn từng xem ca sĩ như đồ chơi giờ đâm ra mê mẩn…”
“Chém vừa thôi, người tai to mặt lớn mê mẩn mà để mày biết chắc…”
“Mày không tin thì thôi, tao lên web đen thấy địa chỉ nhà Tửu Sơ được treo thưởng với cái giá trên trời kia kìa…”
【Hình như đồng nghiệp của mày đứa nào cũng nghĩ mày ngu thì phải.】
Bên tai, Di Tâm đột nhiên cất lời lạnh lẽo. Giọng nói khàn khàn dữ tợn, nghe giống hệt Di Tân nhưng u ám gian ác hơn.
“Nàng” cười khằng khặc. Bây giờ Di Tâm có vẻ tỉnh táo hơn, bớt điên rồ hơn hôm trước khá nhiều, chỉ là giọng nói vẫn lộ rõ quỷ quyệt mà “nàng” kìm nén.
【Nhẽ nào chỉ mình tao biết mày là kẻ có thù tất báo?】
“……”
Không ai đáp lời.
Di Tâm cũng chẳng quan tâm đến câu trả lời của Di Tân, “nàng” chỉ muốn trút bỏ cảm xúc của mình mà thôi.
Di Tân vẫn sắp xếp đạo cụ như bình thường, mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ nên hắn đặt vị trí của đạo cụ chính xác đến từng centimet. Dù câu từ của em gái gay gắt xắt xéo, hắn cũng làm như không nghe thấy gì.
【Cái ghế đó do mày đốt.】
Đường cong quai hàm sắc nét hơi bạnh ra.
【Quả nhiên đúng như mẹ nói, mày là thứ xấu xa bẩm sinh.】
Khi nghe thấy chữ “thứ xấu xa”, bàn tay với khớp xương rõ ràng của Di Tân khựng đứng, gân xanh trên mu bàn tay chợt gồ lên như đang nhẫn nhịn điều gì, trong hốc mắt lộ ra con ngươi tối tăm sâu thẳm.
Dường như gương mặt mẹ đang xuất hiện ngay trước mắt hắn cùng câu nói “thứ xấu xa” văng vẳng bên tai.
Trong bức ảnh ký ức ố vàng, gương mặt xinh đẹp khi xưa của mẹ nay đã trở nên gầy guộc héo mòn, hốc mắt lõm sâu ánh lên vẻ thù hằn: “Tại sao bố mày không bao giờ biết chung thủy với tình yêu! Mày cũng thế, mày là thứ xấu xa bẩm sinh!”
【Mày đổ vạ cho bọn nhân viên bảo vệ giỏi lắm!】
Giọng nói trầm xuống, Di Tân cụp mắt, gân xanh trên mu bàn tay quay về trạng thái bình thường. Dường như bí mật – không thể cho ai biết nào đó – không hề bị vạch trần, trong đôi mắt luôn luôn đờ đẫn của hắn hiện ra vẻ nhẹ nhõm mà chính hắn cũng chẳng biết.
【Suốt một tháng nay, rất nhiều đồng nghiệp của mày đã bị đuổi việc…】
【Đa số là những kẻ từng cười nhạo, nhục mạ mày, khà khà khà ——】 Di Tâm cười châm chọc.
“Nàng” cũng chẳng nhận ra sự khác thường của Di Tân, đơn giản vì “nàng” đã chán ngấy cái vẻ ngoài vô tội của Di Tân rồi. Cứ làm như “nàng” là đứa trẻ hư suốt ngày gây rắc rối, còn hắn là người vô tội phải chịu hành hạ vậy.
Chỉ có “nàng” mới biết bản chất thật của anh trai mình, đó là một con quái vật máu lạnh vô nhân tính.
Bàn tay căng cứng của Di Tân rút về, mắt nhìn đạo cụ được sắp xếp ngay ngắn, một lúc lâu sau hắn mới đứng dậy bỏ đi, kết thúc công việc ngày hôm nay.
Còn Di Tâm không được đáp lời một câu nào thì cười lạnh lẽo, cũng chẳng nói thêm nữa, “nàng” đã đạt được mục đích khi châm chọc hắn.
Di Tân trở lại tầng hầm dọn dẹp căn phòng bừa bộn, tới khi mọi thứ sạch sẽ ngăn nắp mới ngồi bên bàn và chờ đợi buổi biểu diễn tối bắt đầu.
Hắn sắp xếp báo giấy và tạp chí trên bàn theo thói quen, đây là báo đặt mua của ngày hôm nay, lấy từ hòm thư ra chưa kịp xem. Đương lúc thu dọn vuốt phẳng từng nếp nhăn, một bức thư có viền vàng rơi ra. Hắn nhặt lên xem, trên đó ghi rõ tên Di Tân.
Di Tân thấy vậy thì chần chừ giây lát rồi chậm rãi mở bức thư ra. Bức thư màu trắng làm từ chất giấy nhẵn bóng, hoa văn vàng điểm xuyết bên viền, tỏa ra mùi mực mực thoang thoảng.
Mở bức thư ra, đôi môi mỏng của Di Tân khẽ mím, trong đôi con ngươi đen kịt phản chiếu lạc khoản cuối thư —— Tửu Sơ.Ở biệt thự nằm trong nội thành, Tửu Sơ ngồi trên ghế sofa nhăn mày trầm ngâm.
Tay phải của y bó thạch cao, màu môi hơi tái vì đau yếu. Những sợi tóc đen hơi dài trượt theo quai hàm với đường nét mượt mà rủ xuống cổ. Dưới sự đối lập màu sắc rõ rệt, làn da y trông càng trắng hơn, trắng đến mức như có thể thấy cả mạch máu xanh nho nhỏ nơi cổ.
Hồi lâu sau, y chớp chớp mắt như bừng tỉnh khỏi dòng suy tư, nhấc ngón tay thon dài vuốt ấn đường. Không biết thư đã gửi tới nơi chưa, nếu thuận lợi thì có lẽ ngày mai là gặp được rồi.
Tửu Sơ đã lên kế hoạch từng bước để thay đổi vận mệnh của đối tượng trừng phạt, chỉ chờ người đó cắn câu. Nhưng Tửu Sơ vẫn phải cẩn thận với một đối tượng trừng phạt có giá trị vũ lực cao, tính tình quái gở. Ban nãy y đang tập trung xem nội dung nguyên tác.
Mặc dù trong nguyên tác tồn tại nhiều chi tiết khó hiểu nhưng vẫn có giá trị tham khảo và cũng chỉ có đọc nguyên tác mới nắm được thông tin của đối tượng trừng phạt nhiều nhất có thể.
Ví dụ như thời thơ ấu thảm thương của đối tượng.
Bi kịch của người này bắt đầu từ tuổi thơ của hắn, nếu không thể chữa lành vết thương hắn vùi sâu trong lòng thì khó mà đi đến kết cục viên mãn. Nhưng chẳng hiểu sao trong sách không hề miêu tả kĩ càng về thời thơ ấu của đối tượng trừng phạt, chỉ đành suy đoán thông qua một vài phục bút.
Tửu Sơ ngẫm nghĩ, lờ tịt âm thanh chói gắt kè kè bên tai của hệ thống, tiếp tục đọc nguyên tác. Một số chỗ miêu tả có liên quan cũng cần nghiên cứu cẩn thận.
Lật tiếp, lông mày Tửu Sơ hơi nhướng lên, ấy thế mà phát hiện ra một nút ẩn nằm sâu bên trên màn hình hệ thống, ấn vào xem mới biết đây là tác phẩm phái sinh[1] của《Hồ sơ vụ án》.
Chú Thích [1]
Sau tình tiết vụ cháy, những tình tiết tiếp theo trong《Hồ sơ vụ án》được đưa lên màn ảnh rộng, còn đẻ ra hàng loạt series phim điện ảnh, chẳng hạn một số nhân vật tội phạm có cá tính riêng và độ hot cao đã được dựng thành phim kinh dị.
Trong đó nổi bật nhất là bộ phim kinh dị với poster hình mặt nạ thỏ.
“……”
Tửu Sơ híp đôi mắt hoa đào xinh đẹp. Phát hiện hệ thống luôn gào thét bên tai đột nhiên im bặt, cánh môi đầy đặn không khỏi nhếch lên lộ ra nụ cười giả dối.
Bảo sao hồi trước đọc nguyên tác cứ thấy quái lạ, thì ra là thế.
Trong lòng Tửu Sơ chợt bừng lửa giận. Quả nhiên không thể tin tưởng hệ thống quá, ấy thế mà nó dám giấu giếm ngay từ khi mới bắt đầu.
Nếu không phải hệ thống ngày một suy yếu và những thứ bên trong nó đang dần bị y xâm nhập thì nó thực sự có thể giấu kĩ những thông tin ẩn này.
Phải biết rằng tuy thế giới này trông như yên bình nhưng sóng ngầm dữ dội. Trong thông tin ẩn có thể chứa chìa khóa giải quyết vấn đề, hoặc tồn tại mối nguy làm người ta chủ quan.
Thông tin ẩn mà hệ thống cố tình giấu giếm chắc chắn có giá trị, Tửu Sơ ấn vào bộ phim có mặt nạ thỏ.
- Hết chương 008-
Tác giả có lời muốn nói:
Em Tâm: Có phải mày đã —— làm chuyện xấu gì không?
Anh Tân:【Không đánh tự khai.jpg】Anh không chơi bê đê*!
* Ở đây tác giả dùng từ “xuất quỹ” (出轨), nghĩa là hành vi vượt khỏi lẽ thường (việc sai trái, việc xấu), thường dùng để chỉ người ngoại tình hoặc có xu hướng tính dục đồng tính. Ở đây có thể hiểu theo cả 2 nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất