Chương 10: Run tay.
Thành tích kì thi giữa kì trung khảo được đưa ra trễ vài ngày, các bạn học đều ríu rít bàn về điểm số.
" Hôm nay chắc là có điểm rồi đấy, hy vọng điểm toán có thể đạt đủ trung bình. Không thôi ba tớ sẽ đánh mông tớ mất."
" Lần này đề thi toán khó thật đấy, tớ có vài người bạn học trường khác mà điểm cũng không đạt chuẩn nè, sợ thật."
" Thi cũng thi rồi nói nhiều thế có lợi ích gì. Lúc thi cuối kì tiếp tục cố gắn hơn thôi."
Tiết đầu tiên là tiết toán, Thầy Vương có thói quen vừa phát bài vừa độc điểm. Có thể nói hiện trường xử tội được phát trực tiếp.
" Trịnh Khải Đông 7 điểm."
Lớp học cười vang.
Trịnh Khải Đông đỏ mặt đi lên nhận lấy bài thi.
Đến tên Bùi Hướng Dương, thầy toán tạm dừng một chút nói " Bùi Hướng Dương 77 điểm, bài thi lần này có tiến bộ rất nhiều. Các bạn khác nên chăm chỉ học như Bùi Hướng Dương có hiểu không?"
Cuối kì năm trước cậu chỉ thi được có 40 điểm, Bùi Hướng Dương không dám một lần tăng nhiều điểm. Sự tiến bộ quá rõ ràng nên vẫn như cũ được khen ngợi.
Bùi Hướng Dương cầm bài thi 77 điểm, Lâm Cường hâm mộ nhìn thành tích cậu nói " Bùi Hướng Dương mày giỏi thật nha."
Không ai không thích nghe lời khen ngợi, Bùi Hướng Dương trong lòng vẫn thầm vui vẻ.
Thầy toán lại nói, " Lần này đề thi khó nhưng không thể lấy đó làm lí do cho điểm thấp, lớp ta vẫn có bạn thi được điểm cao nhất."
" Hạ Sanh, 100 điểm."
Không có tiếng chúc mừng, lớp học lặng ngắt như tờ.
Trịnh Khải Đông khuôn mặt tức giận đỏ lên, hung tợn nhìn về Hạ Sanh vẻ mặt lãnh đạm, " Cái thứ không ai cần, giả bộ làm chi."
Hạ Sanh đi lên bục nhận bài thi quay về nhìn thấy Bùi Hướng Dương tươi cười xán lạn giơ hai ngón cái với hắn. Hắn mím môi quay mặt đi. Không nhìn nhóc nói lắp cười nữa, cũng đâu phải điểm của nhóc nói lắp đó cười cao hứng thế làm gì.
.
Toàn bộ thành tích dần được phát ra, Bùi Hướng Dương được hạng 10 toàn lớp. Tiến bộ của cậu rất rõ ràng nhưng thời gian nay sự nổ lực của cậu rõ như ban ngày, không ai hoài nghi thành tích cậu là giả hay thật.
Có rất nhiều bạn học thành tích bị xuống hạn mặt ủ mày ê, không cần biết chắc chắn sẽ bị ba mẹ mắng, "Kể cả thằng ngốc còn làm bài tốt hơn."
Phiếu điểm được dán ở bảng thông báo trong lớp học , Hạ Sanh được vị trí đầu ngoại trừ môn ngữ văn bị trừ một điểm còn lại các môn khác đều đạt điểm tuyệt đối.
Mọi người tuy chướng mắt Hạ Sanh nhưng ba mẹ Trịnh Khải Đông vẫn lấy thành tích hắn giáo dục hắn một trận. Trịnh Khải Đông căm giận xé phiếu điểm " Tao chống mắt lên nhìn xem cẩu tạp chủng này đẹp mặt thế nào."
.
Công bố điểm không lâu là đến lễ trao thưởng, chân Bùi Hướng Dương chân đau nên quay về phòng học trước. Cậu từ xa nhìn thấy Trịnh Khải Đông cùng các bạn học quậy phá khác đi ra khỏi lớp, đáy lòng cậu đột nhiên dân lên một dự cảm không tốt.
Cậu khập khiễng đi vào lớp, phát hiện bàn ghế chỗ Hạ Sanh bị người ta phá tung lên hết. Trên mặt bàn bị viết " Con trai kỹ nữ" bằng bút mực nước. Thậm chí hai cái bảng đen cũng bị viết bằng phấn màu " Chó đẻ" " Con chồng trước" " Con chó không ai thèm nuôi" " Tạp chủng".
Buổi lễ gần khép lại, hiệu trưởng đang phát biểu dặn dò học sinh, các bạn rất nhanh sẽ quay về lớp.
Bùi Hướng Dương đầu tiên sắp xếp lại bàn ghế Hạ Sanh nhặt tập sách dưới đất để về chỗ cũ, xé tập mình lau mực trên bàn vẫn chưa khô. Xử lí xong Bùi Hướng Dương khập khiễng đi lên bảng nhưng tìm thế nào cũng không tìm được giẻ lau bảng.
Bên ngoài đã truyền đến tiếng vỗ tay như sấm, buổi lễ rất nhanh sẽ kết thúc. Bùi Hướng Dương bất chấp lấy cái ghế đứng lên dùng tay lau chữ viết trên bảng đen thô ráp.
Lúc này bảng đen ở các trường tiểu học vẫn dùng loại bảng sơn màu đen trực tiếp trên tường, mặt tường thô ráp bàn tay non nớt lập tức bị ma sát đỏ lên thậm chí trầy da.
Cậu đau lắm nhưng nhìn thấy từ ngữ mang tính xúc phạm vũ nhục như vậy lại đau lòng Hạ Sanh. Không thể để người khác thấy mà người không nên thấy nhất là Hạ Sanh. Bùi Hướng Dương cắn răng, một bên rơi nước mắt cố gắn lau hết bảng đen.
Rốt cuộc bạn học đầu tiên bước vào lớp, bảng đen đã được lau xong tuy có thể nhìn thấy dấu vết chữ viết nhưng không nhìn rõ được nội dung.
Bùi Hướng Dương không biết, Hạ Sanh lãnh thưởng xong vừa từ trên bục xuống thấy cậu đi về lớp học. Nhìn bóng dáng nhóc nói lắp khập khiễng ma xui quỷ khiến Hạ Sanh đi theo cậu về lớp.
Đứa trẻ chín tuổi tay cầm giấy khen, đứng ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm bảng đen toàn là lời nhục mạ, nguyền rủa độc ác. Trong mắt hắn đều là sự đau đớn. Hạ Sanh đã sớm tập thành thói qurn, loại chuyện này không phải diễn ra chỉ lần một lần hai. Những người đó còn đứng trước mặt hắn cùng nhau đánh mắng hắn, cái gì Hạ Sanh cũng đều trải qua rồi.
Chính là nhìn thấy có người ở sau lưng vì hắn sắp xếp lại bàn ghế, nhặt sách vở để lại chỗ cũ, dùng bàn tay lau đi mấy chữ viết tràn ngập ác ý. Trong tim sớm không có gợn sóng bắt đầu rung động không ngừng.
.
Vì lúc lau bảng phải đứng lên ghế nhỏ với lên cao, vết thương ở chân Bùi Hướng Dương càng nghiêm trọng.
Trần Vọng Thủy biết được nói với cợ chồng Bùi gia để cậu được nghỉ ngơi vài ngày, đợi khi nào chân hồi phục rồi đi học lại.
Từng có chuyện phát sốt khi Phương Nhã Lan không dám nghĩ nhiều đồng ý ngay lập tức, bà không muốn Bùi Hướng Dương biến thành kẻ què đã đi xin giáo viên cho cậu nghỉ một tuần.
Ngày hôm sau, Bùi Hướng Dương được xin nghỉ. Ngoại trừ cô giáo Lý không ai biết chuyện này.
Từ Lệ Lệ đi thu bài tập về nhà, đột nhiên mở miệng hỏi " Bùi Hướng Dương hôm nay sao không đi học thế?"
Lâm Cường nói " Không biết nữa. Từ đầu tiết đã không tới, chắc hôm nay cậu ấy xin nghỉ rồi."
Bạn ngồi cùng bàn Lâm Cường tiếp lời, " Hay là cậu ấy chuyển trường nhỉ, tớ nghe nói gần đây trường tiểu học Nam Uyển mới xây xong đó lớp bên cạnh có hai bạn chuyển đi rồi."
Từ Lệ Lệ nghr thấy Bùi hướng Dương có khả năng chuyển trường, buồn bực bĩu môi " Vậy tớ đi nộp bài tập đây, nếu Bùi Hướng Dương đến lớp cậu nói cậu ấy đi nộp bài tập về nhà lên văn phòng nhé."
Đứa bé ngồi ở góc ngăn cách với thế giới ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở bàn học trống không bên cạnh.
Ngơ ngẩn một hồi hắn thu hồi tầm mắt đem lực chú ý tập trung lại trên việc đang làm dở dang. Hạ Sanh viết một đường thẳng trên giấy, để đạt được hạng nhất việc luyện viết vô cùng quan trọng.
Tay Hạ Sanh run lên, hắn kiếm củi ba năm lại bị thiêu trong một giờ
P/s: Cảm ơn đã đọc, bình chọn và bình luận.
Tim lệch nhịp rồi giờ tay cũng lệch nét luôn hả anh Hạ :))
" Hôm nay chắc là có điểm rồi đấy, hy vọng điểm toán có thể đạt đủ trung bình. Không thôi ba tớ sẽ đánh mông tớ mất."
" Lần này đề thi toán khó thật đấy, tớ có vài người bạn học trường khác mà điểm cũng không đạt chuẩn nè, sợ thật."
" Thi cũng thi rồi nói nhiều thế có lợi ích gì. Lúc thi cuối kì tiếp tục cố gắn hơn thôi."
Tiết đầu tiên là tiết toán, Thầy Vương có thói quen vừa phát bài vừa độc điểm. Có thể nói hiện trường xử tội được phát trực tiếp.
" Trịnh Khải Đông 7 điểm."
Lớp học cười vang.
Trịnh Khải Đông đỏ mặt đi lên nhận lấy bài thi.
Đến tên Bùi Hướng Dương, thầy toán tạm dừng một chút nói " Bùi Hướng Dương 77 điểm, bài thi lần này có tiến bộ rất nhiều. Các bạn khác nên chăm chỉ học như Bùi Hướng Dương có hiểu không?"
Cuối kì năm trước cậu chỉ thi được có 40 điểm, Bùi Hướng Dương không dám một lần tăng nhiều điểm. Sự tiến bộ quá rõ ràng nên vẫn như cũ được khen ngợi.
Bùi Hướng Dương cầm bài thi 77 điểm, Lâm Cường hâm mộ nhìn thành tích cậu nói " Bùi Hướng Dương mày giỏi thật nha."
Không ai không thích nghe lời khen ngợi, Bùi Hướng Dương trong lòng vẫn thầm vui vẻ.
Thầy toán lại nói, " Lần này đề thi khó nhưng không thể lấy đó làm lí do cho điểm thấp, lớp ta vẫn có bạn thi được điểm cao nhất."
" Hạ Sanh, 100 điểm."
Không có tiếng chúc mừng, lớp học lặng ngắt như tờ.
Trịnh Khải Đông khuôn mặt tức giận đỏ lên, hung tợn nhìn về Hạ Sanh vẻ mặt lãnh đạm, " Cái thứ không ai cần, giả bộ làm chi."
Hạ Sanh đi lên bục nhận bài thi quay về nhìn thấy Bùi Hướng Dương tươi cười xán lạn giơ hai ngón cái với hắn. Hắn mím môi quay mặt đi. Không nhìn nhóc nói lắp cười nữa, cũng đâu phải điểm của nhóc nói lắp đó cười cao hứng thế làm gì.
.
Toàn bộ thành tích dần được phát ra, Bùi Hướng Dương được hạng 10 toàn lớp. Tiến bộ của cậu rất rõ ràng nhưng thời gian nay sự nổ lực của cậu rõ như ban ngày, không ai hoài nghi thành tích cậu là giả hay thật.
Có rất nhiều bạn học thành tích bị xuống hạn mặt ủ mày ê, không cần biết chắc chắn sẽ bị ba mẹ mắng, "Kể cả thằng ngốc còn làm bài tốt hơn."
Phiếu điểm được dán ở bảng thông báo trong lớp học , Hạ Sanh được vị trí đầu ngoại trừ môn ngữ văn bị trừ một điểm còn lại các môn khác đều đạt điểm tuyệt đối.
Mọi người tuy chướng mắt Hạ Sanh nhưng ba mẹ Trịnh Khải Đông vẫn lấy thành tích hắn giáo dục hắn một trận. Trịnh Khải Đông căm giận xé phiếu điểm " Tao chống mắt lên nhìn xem cẩu tạp chủng này đẹp mặt thế nào."
.
Công bố điểm không lâu là đến lễ trao thưởng, chân Bùi Hướng Dương chân đau nên quay về phòng học trước. Cậu từ xa nhìn thấy Trịnh Khải Đông cùng các bạn học quậy phá khác đi ra khỏi lớp, đáy lòng cậu đột nhiên dân lên một dự cảm không tốt.
Cậu khập khiễng đi vào lớp, phát hiện bàn ghế chỗ Hạ Sanh bị người ta phá tung lên hết. Trên mặt bàn bị viết " Con trai kỹ nữ" bằng bút mực nước. Thậm chí hai cái bảng đen cũng bị viết bằng phấn màu " Chó đẻ" " Con chồng trước" " Con chó không ai thèm nuôi" " Tạp chủng".
Buổi lễ gần khép lại, hiệu trưởng đang phát biểu dặn dò học sinh, các bạn rất nhanh sẽ quay về lớp.
Bùi Hướng Dương đầu tiên sắp xếp lại bàn ghế Hạ Sanh nhặt tập sách dưới đất để về chỗ cũ, xé tập mình lau mực trên bàn vẫn chưa khô. Xử lí xong Bùi Hướng Dương khập khiễng đi lên bảng nhưng tìm thế nào cũng không tìm được giẻ lau bảng.
Bên ngoài đã truyền đến tiếng vỗ tay như sấm, buổi lễ rất nhanh sẽ kết thúc. Bùi Hướng Dương bất chấp lấy cái ghế đứng lên dùng tay lau chữ viết trên bảng đen thô ráp.
Lúc này bảng đen ở các trường tiểu học vẫn dùng loại bảng sơn màu đen trực tiếp trên tường, mặt tường thô ráp bàn tay non nớt lập tức bị ma sát đỏ lên thậm chí trầy da.
Cậu đau lắm nhưng nhìn thấy từ ngữ mang tính xúc phạm vũ nhục như vậy lại đau lòng Hạ Sanh. Không thể để người khác thấy mà người không nên thấy nhất là Hạ Sanh. Bùi Hướng Dương cắn răng, một bên rơi nước mắt cố gắn lau hết bảng đen.
Rốt cuộc bạn học đầu tiên bước vào lớp, bảng đen đã được lau xong tuy có thể nhìn thấy dấu vết chữ viết nhưng không nhìn rõ được nội dung.
Bùi Hướng Dương không biết, Hạ Sanh lãnh thưởng xong vừa từ trên bục xuống thấy cậu đi về lớp học. Nhìn bóng dáng nhóc nói lắp khập khiễng ma xui quỷ khiến Hạ Sanh đi theo cậu về lớp.
Đứa trẻ chín tuổi tay cầm giấy khen, đứng ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm bảng đen toàn là lời nhục mạ, nguyền rủa độc ác. Trong mắt hắn đều là sự đau đớn. Hạ Sanh đã sớm tập thành thói qurn, loại chuyện này không phải diễn ra chỉ lần một lần hai. Những người đó còn đứng trước mặt hắn cùng nhau đánh mắng hắn, cái gì Hạ Sanh cũng đều trải qua rồi.
Chính là nhìn thấy có người ở sau lưng vì hắn sắp xếp lại bàn ghế, nhặt sách vở để lại chỗ cũ, dùng bàn tay lau đi mấy chữ viết tràn ngập ác ý. Trong tim sớm không có gợn sóng bắt đầu rung động không ngừng.
.
Vì lúc lau bảng phải đứng lên ghế nhỏ với lên cao, vết thương ở chân Bùi Hướng Dương càng nghiêm trọng.
Trần Vọng Thủy biết được nói với cợ chồng Bùi gia để cậu được nghỉ ngơi vài ngày, đợi khi nào chân hồi phục rồi đi học lại.
Từng có chuyện phát sốt khi Phương Nhã Lan không dám nghĩ nhiều đồng ý ngay lập tức, bà không muốn Bùi Hướng Dương biến thành kẻ què đã đi xin giáo viên cho cậu nghỉ một tuần.
Ngày hôm sau, Bùi Hướng Dương được xin nghỉ. Ngoại trừ cô giáo Lý không ai biết chuyện này.
Từ Lệ Lệ đi thu bài tập về nhà, đột nhiên mở miệng hỏi " Bùi Hướng Dương hôm nay sao không đi học thế?"
Lâm Cường nói " Không biết nữa. Từ đầu tiết đã không tới, chắc hôm nay cậu ấy xin nghỉ rồi."
Bạn ngồi cùng bàn Lâm Cường tiếp lời, " Hay là cậu ấy chuyển trường nhỉ, tớ nghe nói gần đây trường tiểu học Nam Uyển mới xây xong đó lớp bên cạnh có hai bạn chuyển đi rồi."
Từ Lệ Lệ nghr thấy Bùi hướng Dương có khả năng chuyển trường, buồn bực bĩu môi " Vậy tớ đi nộp bài tập đây, nếu Bùi Hướng Dương đến lớp cậu nói cậu ấy đi nộp bài tập về nhà lên văn phòng nhé."
Đứa bé ngồi ở góc ngăn cách với thế giới ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở bàn học trống không bên cạnh.
Ngơ ngẩn một hồi hắn thu hồi tầm mắt đem lực chú ý tập trung lại trên việc đang làm dở dang. Hạ Sanh viết một đường thẳng trên giấy, để đạt được hạng nhất việc luyện viết vô cùng quan trọng.
Tay Hạ Sanh run lên, hắn kiếm củi ba năm lại bị thiêu trong một giờ
P/s: Cảm ơn đã đọc, bình chọn và bình luận.
Tim lệch nhịp rồi giờ tay cũng lệch nét luôn hả anh Hạ :))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất