Chương 20: Khắc chế.
Giữa võ đài quyền anh truyền đến tiếng rên khi bị đánh trúng.
Thịnh Đào đi vào, đàn em bên cạnh đi đến châm thuốc cho hắn.
" Anh Đào đến." ( Các bạn thấy Anh Đào hay Đào ca thì được?)
Ánh mắt Thịnh Đào đảo qua một học sinh trung học hung hãn trên võ đài " Đánh bao lâu rồi?"
Vương Võ cúi đầu khom lưng nói " 4 tiếng rồi, đổi 3 lượt người đều bị khiêng xuống."
" Vẫn còn đang đánh à." Thịnh Đào ngậm thuốc lá nghiền ngẫm mà cong cong khóe môi, hắn phun ra một ngụm khói " Không gọi nó đi nghỉ ngơi tí đi?"
Vương Võ nói " Không phải không cho nó nghỉ mà là nó không chịu nghỉ."
Thịnh đạo nhếch nhếch môi " Bạn nhỏ này thất tình."
Sân đấu này không phải không có học sinh đến chơi, bọn họ đến đây không phải vì vấn đề gia đình mà là do tình cảm.
Với xuất thân của Thịnh Đào ai mà hắn chưa gặp qua, hắn nhìn thấy một loại khí thế tàn nhẫn chết chóc xung quanh bạn nhỏ sơ trung cô đơn này. Giống như chỉ cần đến gần nó, nó sẽ ngay lập tức cắn đứt cổ ngươi.
Người thứ 4 rốt cuộc kêu tạm dừng, hắn ngồi trên đài hô to " Không đánh nữa, không đánh nữa.". Hắn ta bị đánh đến mức nửa bên mặt đều sưng lên.
Hạ Sanh cũng không hề khá hơn, cả người hắn ướt đẫm, cằm hơi lệch và tay phải có một cái xương gãy.
Nhưng mà từ những hắc ám của hơn một năm bị bạo lực gia đình, dây thần kinh đau đớn của hắn đã hoàn toàn chai lì hơn nữa lwucj chịu đựng của hắn không giống người bình thường. Cho nên mấy vết thương đau đớn đối với Hạ Sanh mà nói cũng không có gì nghiêm trọng.
Bởi vì không cảm thấy đau đớn cho nên không hề cố kị xuống tay tàn nhẩn hơn so với bất cứ ai khác. Tuổi Hạ Sanh còn nhỏ mà thân người đã mạnh mẽ, phản ứng nhạy bén. Hơn một năm nay đấu quyền từ từ làm kinh nghiệm và kỹ thuật của hắn tăng lên. Những người ở đây sớm không đủ cho Hạ Sanh đánh.
Hạ Sanh bước khỏi đài đấu, Thịnh Đào đi đến cạnh hắn nói " Thằng nhóc này, có nghĩ đến đấu quyền anh không?"
Đương nhiên Hạ Sanh có nghe nói qua, thậm chí có rất nhiều người bỏ mạng hoặc là vì quá túng thiếu nên mới tham gia. Nhưng hắn thì khác, chỉ cần hắn đoạt được giải thưởng và lập trình thì cũng kiếm được rất nhiều tiền cho nên hắn không khẩn trương.
Thịnh Đào đứng dựa vào tường không hề tức giận, ngược lại Hoàng Mao ghen tị mà mắng " Thằng nhóc thối, anh Đào đang nể mặt mày đó."
Hạ Sanh không đáp lời hắn chỉ đứng dậy thay quần áo đã ướt mồ hồi, đeo balo lên chuẩn bị rời đi.
Hơn một năm trước Hạ Sanh phát hiện chính mình có vấn đề, hắn luôn nghĩ đến những thứ khủng bố, đáy lòng khó thể nào kiềm chế được sự bạo lực từ từ bị nó lấn áp. Hắn muốn phát tiết toàn bộ bạo lực thì phương thức tốt nhất chính là quyền anh.
Hoàng Mao ngăn Hạ Sanh lại. Hạ Sanh lạnh lùng nâng mi, Thịnh Đào trên mặt vẫn treo nụ cười như không hề để ý lại không có ý định muốn để Hạ Sanh rời đi.
Thịnh Đào bị cự tuyệt nhiều lần rồi, bây giờ có chút toan tính.
Đúng lúc này điện thoại Hạ Sanh vang lên, hắn cúi đầu thấy người gọi đến là Bùi Hướng Dương.
Thịnh Đào cười tủm tỉm nói " Sao không bắt máy người ta đi."
Hạ Sanh không đáp mà nghiêng người tiếp điện thoại Bùi Hướng Dương.
.
Bên kia, Bùi Hướng Dương vì luôn nhận đồ " hối lộ" của người ta mà không có hành động nào hiệu quả nên cảm thấy băn khoăn.
Giữa trưa, Lý Y Y gửi tin nhắn cho cậu nói hôm nay là sinh nhật cô, cô có đặt một chỗ ở Đế Cảnh. Cô hỏi Bùi Hướng Dương có thời gian thì tới chơi cùng.
Bùi Hướng Dương vừa nghe đã hiểu, cơ hội tới rồi!
Cậu lập tức nhận lời, quay đầy kiền gọi điện cho Hạ Sanh.
Sau khi cúp máy, Hạ Sanh cúi người buộc lại dây giày, hoạt động các khớp ngón tay.
Hoàng mao lần đầu tiên thấy bộ dạng này của Hạ Sanh, rõ ràng thằng nhóc nhỏ hơn hắn ta vài tuổi mà bộ dáng lại kiêu ngạo coi trời bằng vung. Cho dù có khiêu khích nó đến thế nào, nó đều tỏ vẻ lạnh lùng giống như khiêu khích người ta chỉ là mấy thằng hề nhảy nhót trước mặt nó.
Thịnh Đào giơ tay ngăn cản Hạ Sanh " Bạn gái à."
Hạ Sanh nhàn nhạt nói " Tránh ra."
Ý cười đọng lại ở khóe môi Thịnh Đào, lúc mọi người cho rằng Thịnh Đào sắp nổi giận. Thịnh Đào lại đi lên phía trước vỗ vỗ vai Hạ Sanh. Cổ tay hắn ta dùng sức ấn đầu vai Hạ Sanh khiến Hạ Sanh không thể tránh ra,
Đánh giá ngắn ngủi trôi qua, Hạ Sanh biết người trước mắt này phiền toái hơn so với tất cả mọi người trên sân.
Hạ Sanh nhíu mày, gương mặt anh tuất xuất hiện vẻ u ám không vui " Buông ra."
" Để nhóc đi cũng được thôi, trả lời vấn đề anh hỏi trước đã."
Điện thoại lại rung lên, đây là tin nhắn địa chỉ Bùi Hướng Dương gửi đến.
Hạ Sanh suy nghĩ một chút, mở miệng " Không phải bạn gái."
Thịnh Đào thấy buồn cười " Không phải bạn gái thì sao nhóc lại vội vã muốn đi thế."
Hạ Sanh nhấp môi, nói thật hắn chưa bao giờ nghĩ Bùi Hướng Dương là gì của hắn. Chỉ là rất nhiều năm về trước một nhóc con sạch sẽ xinh đẹp lại có chút ngốc nghếch nói lắp mang theo quả bóng cao su nhỏ xông vào thế giới của hắn, bây giờ hắn tựa hồ đã quen với sự tồn tại của Bùi Hướng Dương bên cạnh mình.
Nghĩ đến Bùi Hướng Dương đang đợi hắn, Hạ Sanh lại có chút không kiên nhẫn. Bây giờ hắn chỉ vội muốn đi gặp nhóc nói lắp, không hơi sức đâu mà cùng gã đàn ông trước mặt này dây dưa.
Thịnh Đào liếc nhìn hắn một vòng bỗng chốc nhẹ nhàng cười cười, hắn lùi về sau vỗ vai Hạ Sanh " Đi đi."
Nhìn thấy Hạ Sanh rời đi, Hoàng mao bất mãn hỏi " Anh Đào sao lại để thằng nhóc đó rời đi."
Thịnh Đào lười biếng nói " Mày không thấy người ta vội đi hẹn hò sao, ai mà không có thời thanh xuân chứ."
.
Ban đêm ktv Đế Cảnh đèn đuốc sáng rực, vô cùng náo nhiệt.
Mấy năm này sản nghiệp vẫn còn là "màu xám", trước cửa có mấy người con gái dáng người yểu điệu trang điểm lộng lẫy mời chào khách hàng.
Nhìn thấy một nam sinh cao gầy, diện mạo anh tuấn đi vào cửa hai người con gái ánh mắt đều sáng lên.
" Em trai đến ca hát à ~"
Hạ Sanh không để ý hai người, lập tức hướng về phía phòng chỗ Bùi Hướng Dương đã gửi địa chỉ. Nơi này ánh đèn lập lòe, nam nữ trêu đùa tràn đầy khí vị ám muội, chướng khi mù mịt làm Hạ Sanh nhíu mày.
Nhóc nói lắp chưa lần nào bước chân vào tiệm net sao có thể gọi hắn đến chỗ như vầy.
Thật ra Bùi Hướng Dương cũng không hề nghĩ tới Đế Cảnh của mười năm về trước sẽ có dáng vẻ này. Nhưng cậu đã đáp ứng Lý Y Y sẽ đến tham gia sinh nhật cô ấy, cũng chỉ có thể căng da đầu đi vào. Cậu không có bị trêu chọc như Hạ Sanh, vừa bước vào cửa hai cô gái thấy bộ dạng trung thực của Bùi Hướng Dương liền biết cậu là bé ngoan còn không ngừng khen mặt cậu xinh đẹp.
Nghĩ lại mặt cậu liền đỏ lên.
Trong phòng đã có bảy tám nam nữ sinh, thoạt nhìn có chút quen mặt chắc là cùng một trường nhưng mà không phải cùng lớp.
Bùi Hướng Downg đưa món quà mà cậu tự chuẩn bị cho Lý Y Y - một cái đồng hồ kiểu nữ khá đẹp mắt, nói là Hạ Sanh tặng cô. Lý Y Y hiểu rõ mà không vạch trần, trong lòng cô rất vui vẻ.
Nhóm người này chắc chắn đến đây "quẩy", Bùi Hướng Dưong ngồi giữa bọn họ không thể tự do hoạt động, tình cảnh cực kỳ không hợp nhau.
Một nam sinh thấp giọng hỏi Lý Y Y " Này Lý Y Y, có thật là Hạ Sanh sẽ đến đây không đó."
Lý Y Y cũng không quan tâm Hạ Sanh có tới không, dù sao đối với cô chỉ cần Bùi Hướng Dương có mặt ở đây là được. Cô thuận miệng đáp " Chắc là vậy."
Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, một thiếu niên lãnh khốc mặc áo T-shirt đen đeo balo một bên vai xuất hiện ở cửa. Ngũ quan hắn quá mức ưu tú, mị lực hoàn toàn tỏa ra từ xương cốt, hốc mắt thâm thúy cùng đôi mắt đen bóng không hề chứa đựng tình cảm. Khiến mọi người vừa nhìn liền không thể rời mắt.
Thời điểm Hạ Sanh đi vào, nhìn thấy là cảnh tượng. Tiểu bạch thỏ Bùi Hướng Dương bị lạc vào ổ sói, vô cùng đáng thương co rúm một cục ở trung tâm.
Nam sinh vừa nãy hỏi chuyện Hạ Sanh ánh mắt sáng lên, cậu ta đứng dậy muốn tiến lên chào hỏi Hạ Sanh. Hạ Sanh không thèm để ý cậu ta, ánh mắt hắn quét qua một vòng trong phòng.
Ngoại trừ Lý Y Y hôm nay diện một cái váy ngắn, trong phòng cũng không có đồ vật nào khác. Trên bàn chất đầy đồ ăn vặt và rượu, nhìn sơ cũng giống như buổi họp mặt bạn học bình thường.
Ánh mắt Hạ Sanh cuối cùng dừng ở người Bùi Hướng Dương, nhóc nói lắp giống như bị người ta cho rót cho chút rượu. Đôi mắt ướŧ áŧ, môi hồng hồng vô tội nhìn hắn.
Hạ Sanh mím môi liền đi đến trước mặt Bùi Hướng Dương, cong eo bắt lấy cổ tay cậu, muốn mang người đi.
Có vài người bạn vội khuyên can "Này này này cậu làm gì đó."
Bùi Hướng Dương bị Hạ Sanh kéo đi, thật ra trong lòng cậu cũng rất muốn đi rồi. Nhưng mà nghĩ dến mấy món đồ "hối lộ" tuy là giá trị nhỏ thôi không có bằng một nửa giá cái đồng hồ lúc nãy, tốt xấu gì cậu cũng nhận lời Lý Y Y không thể làm một người không giữ lời.
Bùi Hướng Dương nghĩ xong khong bước đi nữa, Hạ Sanh quay đầu lại nhìn cậu.
Cậu căng da đầu nói " Cậu cũng tới đây rồi, hay là ở lại chơi một tí đi."
Hạ Sanh liếc mắt đánh giá người xung quanh một cái, buông tay Bùi Hướng Dương. Chân hắn vừa muốn bước đi nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn thấy Bùi Hướng Dưong, cuối cùng vẫn quay về ngồi bên cạnh nhóc nói lắp.
Hạ Sanh vừa ngồi xuống, nam sinh Từ Lăng lúc nãy liền ngồi xuống ngay bên cạnh hắn. Từ Lăng có xịt nước hoa cho nên khiến Hạ Sanh khó chịu nhíu mày.
Ai ở trong phòng cũng đều nhìn thấy tâm trạng không vui của Hạ Sanh, hơn nữa còn có vài lời đồn về hắn cho nên chưa ai dám chủ động chọc ghẹo Hạ Sanh.
Lúc này không biết là ai đề nghị chơi trò chơi ' Lời thật hay đại mạo hiểm'.
Không ai có ý kiến gì hết, tầm mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn đến Hạ Sanh ngồi một bên không hề hé răng và uống rượu nãy giờ.
Bùi Hướng Dương thấy vô cùng khó xử, lặng lẽ duỗi tay kéo kéo ống tay áo Hạ Sanh. Thân mình ấm áp chậm rãi nhích nhích gần sát hắn, thấp giọng nói " Chúng ta, cùng nhau chơi nha."
Ánh mắt Hạ Sanh dừng lại ở bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đang cầm lấy ống tay áo hắn, giống như những người chơi đàn piano khác Bùi Hướng Dương có một đôi tay cực kỳ đẹp.
Mười ngón thon dài móng tay được cắt tỉa gọn gàng, đốt ngón tay tinh tế, da cậu trắng cả người đều trắng sáng. Các ngón tay nhìn qua đã thấy rất yếu ớt như là chỉ cần nắm chặt một cái sẽ bị gãy đôi.
Phòng ktv mở âm nhạc ồn ào, hiện tại khoảng cách giữa bọn họ có chút thân cận hơn. Khi Bùi Hướng Dương nói chuyện, hô hấp tựa hồ dều thổi đến bên tai hắn.
Ánh đèn có chút lập lòe làm nổi bật thần sắc tối tăm khó phân biệt dưới đáy mắt Hạ Sanh.
Hắn vẫn chưa nói đồng ý hay không, chỉ là phát ra một tiếng trầm thấp "Ừm".
Cực kỳ khắc chế, rất giống con người hắn.
Bùi Hướng Dương nghe được chữ "Ừm" liền biết hắn thật ra đã đồng ý rồi, mi mắt cậu cong cong cười cực kì xán lạn.
P/s: Cảm ơn đã bình chọn. Muốn thông báo là mình đang học hk hè cho nên thời gian ra chương có chậm hơn mọi lần, mong mọi người chờ mình chút xíu nha.
Ù uôi Bùi - bạch thỏ - Hướng Dương nép nép vô người nũng nịu cái là không khắc chế được chính mình ngay. Nhà nội thiệt thất vọng về con đó Hạ Sanh.
Thịnh Đào đi vào, đàn em bên cạnh đi đến châm thuốc cho hắn.
" Anh Đào đến." ( Các bạn thấy Anh Đào hay Đào ca thì được?)
Ánh mắt Thịnh Đào đảo qua một học sinh trung học hung hãn trên võ đài " Đánh bao lâu rồi?"
Vương Võ cúi đầu khom lưng nói " 4 tiếng rồi, đổi 3 lượt người đều bị khiêng xuống."
" Vẫn còn đang đánh à." Thịnh Đào ngậm thuốc lá nghiền ngẫm mà cong cong khóe môi, hắn phun ra một ngụm khói " Không gọi nó đi nghỉ ngơi tí đi?"
Vương Võ nói " Không phải không cho nó nghỉ mà là nó không chịu nghỉ."
Thịnh đạo nhếch nhếch môi " Bạn nhỏ này thất tình."
Sân đấu này không phải không có học sinh đến chơi, bọn họ đến đây không phải vì vấn đề gia đình mà là do tình cảm.
Với xuất thân của Thịnh Đào ai mà hắn chưa gặp qua, hắn nhìn thấy một loại khí thế tàn nhẫn chết chóc xung quanh bạn nhỏ sơ trung cô đơn này. Giống như chỉ cần đến gần nó, nó sẽ ngay lập tức cắn đứt cổ ngươi.
Người thứ 4 rốt cuộc kêu tạm dừng, hắn ngồi trên đài hô to " Không đánh nữa, không đánh nữa.". Hắn ta bị đánh đến mức nửa bên mặt đều sưng lên.
Hạ Sanh cũng không hề khá hơn, cả người hắn ướt đẫm, cằm hơi lệch và tay phải có một cái xương gãy.
Nhưng mà từ những hắc ám của hơn một năm bị bạo lực gia đình, dây thần kinh đau đớn của hắn đã hoàn toàn chai lì hơn nữa lwucj chịu đựng của hắn không giống người bình thường. Cho nên mấy vết thương đau đớn đối với Hạ Sanh mà nói cũng không có gì nghiêm trọng.
Bởi vì không cảm thấy đau đớn cho nên không hề cố kị xuống tay tàn nhẩn hơn so với bất cứ ai khác. Tuổi Hạ Sanh còn nhỏ mà thân người đã mạnh mẽ, phản ứng nhạy bén. Hơn một năm nay đấu quyền từ từ làm kinh nghiệm và kỹ thuật của hắn tăng lên. Những người ở đây sớm không đủ cho Hạ Sanh đánh.
Hạ Sanh bước khỏi đài đấu, Thịnh Đào đi đến cạnh hắn nói " Thằng nhóc này, có nghĩ đến đấu quyền anh không?"
Đương nhiên Hạ Sanh có nghe nói qua, thậm chí có rất nhiều người bỏ mạng hoặc là vì quá túng thiếu nên mới tham gia. Nhưng hắn thì khác, chỉ cần hắn đoạt được giải thưởng và lập trình thì cũng kiếm được rất nhiều tiền cho nên hắn không khẩn trương.
Thịnh Đào đứng dựa vào tường không hề tức giận, ngược lại Hoàng Mao ghen tị mà mắng " Thằng nhóc thối, anh Đào đang nể mặt mày đó."
Hạ Sanh không đáp lời hắn chỉ đứng dậy thay quần áo đã ướt mồ hồi, đeo balo lên chuẩn bị rời đi.
Hơn một năm trước Hạ Sanh phát hiện chính mình có vấn đề, hắn luôn nghĩ đến những thứ khủng bố, đáy lòng khó thể nào kiềm chế được sự bạo lực từ từ bị nó lấn áp. Hắn muốn phát tiết toàn bộ bạo lực thì phương thức tốt nhất chính là quyền anh.
Hoàng Mao ngăn Hạ Sanh lại. Hạ Sanh lạnh lùng nâng mi, Thịnh Đào trên mặt vẫn treo nụ cười như không hề để ý lại không có ý định muốn để Hạ Sanh rời đi.
Thịnh Đào bị cự tuyệt nhiều lần rồi, bây giờ có chút toan tính.
Đúng lúc này điện thoại Hạ Sanh vang lên, hắn cúi đầu thấy người gọi đến là Bùi Hướng Dương.
Thịnh Đào cười tủm tỉm nói " Sao không bắt máy người ta đi."
Hạ Sanh không đáp mà nghiêng người tiếp điện thoại Bùi Hướng Dương.
.
Bên kia, Bùi Hướng Dương vì luôn nhận đồ " hối lộ" của người ta mà không có hành động nào hiệu quả nên cảm thấy băn khoăn.
Giữa trưa, Lý Y Y gửi tin nhắn cho cậu nói hôm nay là sinh nhật cô, cô có đặt một chỗ ở Đế Cảnh. Cô hỏi Bùi Hướng Dương có thời gian thì tới chơi cùng.
Bùi Hướng Dương vừa nghe đã hiểu, cơ hội tới rồi!
Cậu lập tức nhận lời, quay đầy kiền gọi điện cho Hạ Sanh.
Sau khi cúp máy, Hạ Sanh cúi người buộc lại dây giày, hoạt động các khớp ngón tay.
Hoàng mao lần đầu tiên thấy bộ dạng này của Hạ Sanh, rõ ràng thằng nhóc nhỏ hơn hắn ta vài tuổi mà bộ dáng lại kiêu ngạo coi trời bằng vung. Cho dù có khiêu khích nó đến thế nào, nó đều tỏ vẻ lạnh lùng giống như khiêu khích người ta chỉ là mấy thằng hề nhảy nhót trước mặt nó.
Thịnh Đào giơ tay ngăn cản Hạ Sanh " Bạn gái à."
Hạ Sanh nhàn nhạt nói " Tránh ra."
Ý cười đọng lại ở khóe môi Thịnh Đào, lúc mọi người cho rằng Thịnh Đào sắp nổi giận. Thịnh Đào lại đi lên phía trước vỗ vỗ vai Hạ Sanh. Cổ tay hắn ta dùng sức ấn đầu vai Hạ Sanh khiến Hạ Sanh không thể tránh ra,
Đánh giá ngắn ngủi trôi qua, Hạ Sanh biết người trước mắt này phiền toái hơn so với tất cả mọi người trên sân.
Hạ Sanh nhíu mày, gương mặt anh tuất xuất hiện vẻ u ám không vui " Buông ra."
" Để nhóc đi cũng được thôi, trả lời vấn đề anh hỏi trước đã."
Điện thoại lại rung lên, đây là tin nhắn địa chỉ Bùi Hướng Dương gửi đến.
Hạ Sanh suy nghĩ một chút, mở miệng " Không phải bạn gái."
Thịnh Đào thấy buồn cười " Không phải bạn gái thì sao nhóc lại vội vã muốn đi thế."
Hạ Sanh nhấp môi, nói thật hắn chưa bao giờ nghĩ Bùi Hướng Dương là gì của hắn. Chỉ là rất nhiều năm về trước một nhóc con sạch sẽ xinh đẹp lại có chút ngốc nghếch nói lắp mang theo quả bóng cao su nhỏ xông vào thế giới của hắn, bây giờ hắn tựa hồ đã quen với sự tồn tại của Bùi Hướng Dương bên cạnh mình.
Nghĩ đến Bùi Hướng Dương đang đợi hắn, Hạ Sanh lại có chút không kiên nhẫn. Bây giờ hắn chỉ vội muốn đi gặp nhóc nói lắp, không hơi sức đâu mà cùng gã đàn ông trước mặt này dây dưa.
Thịnh Đào liếc nhìn hắn một vòng bỗng chốc nhẹ nhàng cười cười, hắn lùi về sau vỗ vai Hạ Sanh " Đi đi."
Nhìn thấy Hạ Sanh rời đi, Hoàng mao bất mãn hỏi " Anh Đào sao lại để thằng nhóc đó rời đi."
Thịnh Đào lười biếng nói " Mày không thấy người ta vội đi hẹn hò sao, ai mà không có thời thanh xuân chứ."
.
Ban đêm ktv Đế Cảnh đèn đuốc sáng rực, vô cùng náo nhiệt.
Mấy năm này sản nghiệp vẫn còn là "màu xám", trước cửa có mấy người con gái dáng người yểu điệu trang điểm lộng lẫy mời chào khách hàng.
Nhìn thấy một nam sinh cao gầy, diện mạo anh tuấn đi vào cửa hai người con gái ánh mắt đều sáng lên.
" Em trai đến ca hát à ~"
Hạ Sanh không để ý hai người, lập tức hướng về phía phòng chỗ Bùi Hướng Dương đã gửi địa chỉ. Nơi này ánh đèn lập lòe, nam nữ trêu đùa tràn đầy khí vị ám muội, chướng khi mù mịt làm Hạ Sanh nhíu mày.
Nhóc nói lắp chưa lần nào bước chân vào tiệm net sao có thể gọi hắn đến chỗ như vầy.
Thật ra Bùi Hướng Dương cũng không hề nghĩ tới Đế Cảnh của mười năm về trước sẽ có dáng vẻ này. Nhưng cậu đã đáp ứng Lý Y Y sẽ đến tham gia sinh nhật cô ấy, cũng chỉ có thể căng da đầu đi vào. Cậu không có bị trêu chọc như Hạ Sanh, vừa bước vào cửa hai cô gái thấy bộ dạng trung thực của Bùi Hướng Dương liền biết cậu là bé ngoan còn không ngừng khen mặt cậu xinh đẹp.
Nghĩ lại mặt cậu liền đỏ lên.
Trong phòng đã có bảy tám nam nữ sinh, thoạt nhìn có chút quen mặt chắc là cùng một trường nhưng mà không phải cùng lớp.
Bùi Hướng Downg đưa món quà mà cậu tự chuẩn bị cho Lý Y Y - một cái đồng hồ kiểu nữ khá đẹp mắt, nói là Hạ Sanh tặng cô. Lý Y Y hiểu rõ mà không vạch trần, trong lòng cô rất vui vẻ.
Nhóm người này chắc chắn đến đây "quẩy", Bùi Hướng Dưong ngồi giữa bọn họ không thể tự do hoạt động, tình cảnh cực kỳ không hợp nhau.
Một nam sinh thấp giọng hỏi Lý Y Y " Này Lý Y Y, có thật là Hạ Sanh sẽ đến đây không đó."
Lý Y Y cũng không quan tâm Hạ Sanh có tới không, dù sao đối với cô chỉ cần Bùi Hướng Dương có mặt ở đây là được. Cô thuận miệng đáp " Chắc là vậy."
Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, một thiếu niên lãnh khốc mặc áo T-shirt đen đeo balo một bên vai xuất hiện ở cửa. Ngũ quan hắn quá mức ưu tú, mị lực hoàn toàn tỏa ra từ xương cốt, hốc mắt thâm thúy cùng đôi mắt đen bóng không hề chứa đựng tình cảm. Khiến mọi người vừa nhìn liền không thể rời mắt.
Thời điểm Hạ Sanh đi vào, nhìn thấy là cảnh tượng. Tiểu bạch thỏ Bùi Hướng Dương bị lạc vào ổ sói, vô cùng đáng thương co rúm một cục ở trung tâm.
Nam sinh vừa nãy hỏi chuyện Hạ Sanh ánh mắt sáng lên, cậu ta đứng dậy muốn tiến lên chào hỏi Hạ Sanh. Hạ Sanh không thèm để ý cậu ta, ánh mắt hắn quét qua một vòng trong phòng.
Ngoại trừ Lý Y Y hôm nay diện một cái váy ngắn, trong phòng cũng không có đồ vật nào khác. Trên bàn chất đầy đồ ăn vặt và rượu, nhìn sơ cũng giống như buổi họp mặt bạn học bình thường.
Ánh mắt Hạ Sanh cuối cùng dừng ở người Bùi Hướng Dương, nhóc nói lắp giống như bị người ta cho rót cho chút rượu. Đôi mắt ướŧ áŧ, môi hồng hồng vô tội nhìn hắn.
Hạ Sanh mím môi liền đi đến trước mặt Bùi Hướng Dương, cong eo bắt lấy cổ tay cậu, muốn mang người đi.
Có vài người bạn vội khuyên can "Này này này cậu làm gì đó."
Bùi Hướng Dương bị Hạ Sanh kéo đi, thật ra trong lòng cậu cũng rất muốn đi rồi. Nhưng mà nghĩ dến mấy món đồ "hối lộ" tuy là giá trị nhỏ thôi không có bằng một nửa giá cái đồng hồ lúc nãy, tốt xấu gì cậu cũng nhận lời Lý Y Y không thể làm một người không giữ lời.
Bùi Hướng Dương nghĩ xong khong bước đi nữa, Hạ Sanh quay đầu lại nhìn cậu.
Cậu căng da đầu nói " Cậu cũng tới đây rồi, hay là ở lại chơi một tí đi."
Hạ Sanh liếc mắt đánh giá người xung quanh một cái, buông tay Bùi Hướng Dương. Chân hắn vừa muốn bước đi nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn thấy Bùi Hướng Dưong, cuối cùng vẫn quay về ngồi bên cạnh nhóc nói lắp.
Hạ Sanh vừa ngồi xuống, nam sinh Từ Lăng lúc nãy liền ngồi xuống ngay bên cạnh hắn. Từ Lăng có xịt nước hoa cho nên khiến Hạ Sanh khó chịu nhíu mày.
Ai ở trong phòng cũng đều nhìn thấy tâm trạng không vui của Hạ Sanh, hơn nữa còn có vài lời đồn về hắn cho nên chưa ai dám chủ động chọc ghẹo Hạ Sanh.
Lúc này không biết là ai đề nghị chơi trò chơi ' Lời thật hay đại mạo hiểm'.
Không ai có ý kiến gì hết, tầm mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn đến Hạ Sanh ngồi một bên không hề hé răng và uống rượu nãy giờ.
Bùi Hướng Dương thấy vô cùng khó xử, lặng lẽ duỗi tay kéo kéo ống tay áo Hạ Sanh. Thân mình ấm áp chậm rãi nhích nhích gần sát hắn, thấp giọng nói " Chúng ta, cùng nhau chơi nha."
Ánh mắt Hạ Sanh dừng lại ở bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đang cầm lấy ống tay áo hắn, giống như những người chơi đàn piano khác Bùi Hướng Dương có một đôi tay cực kỳ đẹp.
Mười ngón thon dài móng tay được cắt tỉa gọn gàng, đốt ngón tay tinh tế, da cậu trắng cả người đều trắng sáng. Các ngón tay nhìn qua đã thấy rất yếu ớt như là chỉ cần nắm chặt một cái sẽ bị gãy đôi.
Phòng ktv mở âm nhạc ồn ào, hiện tại khoảng cách giữa bọn họ có chút thân cận hơn. Khi Bùi Hướng Dương nói chuyện, hô hấp tựa hồ dều thổi đến bên tai hắn.
Ánh đèn có chút lập lòe làm nổi bật thần sắc tối tăm khó phân biệt dưới đáy mắt Hạ Sanh.
Hắn vẫn chưa nói đồng ý hay không, chỉ là phát ra một tiếng trầm thấp "Ừm".
Cực kỳ khắc chế, rất giống con người hắn.
Bùi Hướng Dương nghe được chữ "Ừm" liền biết hắn thật ra đã đồng ý rồi, mi mắt cậu cong cong cười cực kì xán lạn.
P/s: Cảm ơn đã bình chọn. Muốn thông báo là mình đang học hk hè cho nên thời gian ra chương có chậm hơn mọi lần, mong mọi người chờ mình chút xíu nha.
Ù uôi Bùi - bạch thỏ - Hướng Dương nép nép vô người nũng nịu cái là không khắc chế được chính mình ngay. Nhà nội thiệt thất vọng về con đó Hạ Sanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất