Chương 23: Điên cuồng.
Bùi Hướng Dương và Hạ Sanh cùng nhau đi về nhà. Đêm nay vị kem có vẻ như thơm ngọt hơn, Bùi Hướng Dương liếm sạch sẽ kem còn dính trên muỗng. Cuối cùng cảm thấy mỹ mãn ợ một cái.
Cậu đánh một cái ợ lớn cho nên có chút ngượng ngùng mỉm cười.
Hạ Sanh đi bên cạnh cậu bị nụ cười ngọt ngào này ảnh hưởng, sự bất an vừa nãy cũng hoàn toàn được giải tỏa.
Hai người bước trên ánh trăng cùng nhau trở về.
Từ trường trung hoc Lăng Nam và nhà bọn họ nằm trên một đường thẳng nhưng nhà Bùi Hướng Dương gần hơn một chút. Mỗi lần đi về Hạ Sanh đều đưa cậu đến cửa tiểu khu rồi lại đi về nhà.
Sau khi Trần Tộ và Trần Đình ly hôn, căn nhà để lại cho hai mẹ con Trần Đình và Hạ Sanh. Cậu vẫn không có mặt mũi mà hỏi tại sao vợ chồng Trần Tộ ly hôn.
Đời trước Bùi hướng Dương xem tin tức mới biết Trần Tộ có một người vợ thích đi làm từ thiện. Không ngờ Trần Tộ người sắp trở thành nhân vật có tiếng tăm đã trải qua một đời vợ.
Điều duy nhất cậu cảm thấy may mắn chính là sau khi ly hôn Trần Đình không có vứt bỏ Hạ Sanh.
"Hạ Sanh" Bùi Hướng Dương bước đến cửa nhà đột nhiên nói "Tớ, tớ muốn mua một chiếc, xe đạp."
"Cơ mà, không phải tớ, tớ chạy."
Con đường này bọn họ đã cùng nhau đi 2 năm trời, nhà Bùi Hướng Dương gần hơn còn đỡ còn Hạ Sanh mỗi ngày phải đi hơn nửa giờ mới về tới nhà. Nửa giờ này quá lãng phí, hơn nữa tiết tự học buổi tối còn kéo dài thời gian khi Hạ Sanh về đến nhà đã là 10h30.
Bùi Hướng Dương muốn tìm một lý do mua cho Hạ Sanh một chiếc xe đạp. Cậu không muốn hắn cảm thấy đó là gánh nặng mới nói là bản thân muốn mua. Mỗi ngày đều đến trường cùng nhau, cậu không đi xe tất nhiên có thể cho Hạ Sanh chở cậu đi.
TRước kia cậu không có tiền, tất cả số tiền chỉ đủ mua chuối cho Hạ Sanh. Hiện tại đã khác, cậu muốn đối tốt với hắn một chút.
Thiếu niên như thế nào mà không hiểu Bùi Hướng Dương đang nghĩ gì. Nhóc nói lắp luôn tìm một lý do, thật cẩn thận mà vòng vo để không chạm đến lòng tự trọng của hắn.
Hạ Sanh rũ mi, lông mi dài che lại ám sức từ đáy mắt hắn.
Trước mặt Bùi Hướng Dương, hắn không cảm thấy bị khuất phục, Bùi Hướng Dương đã từng cùng hắn đi qua bao nhiêu năm tháng. Cậu đã nhìn thấy vẻ chật vật bất kham nhất, từng thấy dáng vẻ âm ngoan khó thuần của hắn.
Tuy rằng hắn cũng nỗ lực duy trì thể diện trước mặt đối phương nhưng mà một khi đối mặt với Bùi Hướng Dương bức tường thành mà hắn dựng lên đều tự động sụp đổ.
Một lát sau, Hạ Sanh lên tiếng "Được"
Nghe được lời đồng ý của Hạ Sanh làm Bùi Hướng Dương vô cùng vui vẻ. minh
Bùi Hướng Dương quay đầu lại vẫy tay với Hạ Sanh vẫn đứng ở dưới bóng cây long não "Được rồi, ngày mai gặp lại nhé!"
Hạ Sanh chỉ đáp lại cậu một tiếng "Ừm"
Bùi Hướng Dương đeo cặp đi vào tiểu khu, chờ đến khi thân ảnh cậu hoàn toàn biến mất Hạ Sanh mới rời đi.
Tâm tình Bùi Hướng Dương lúc này không tồi, cậu đang nghĩ xem nên mua xe đạp kiểu dáng nào. Chiếc 28 Đại Giang ( mình không biết hãng này cơ mà mình nghĩ đây là hãng xe đạp Giant của Đài Loan không biết đúng không nên không edit vào) đã hết thời tuy là dáng người Hạ Sanh cao ráo có thể khống chế hơn nữa lúc chạy chắc chắn sẽ rất phong cách. Nhưng mà cậu vẫn nên mua cho Hạ Sanh một chiếc xe đạp địa hình ngầu ngầu đi.
Lúc này đất nước vẫn chưa quá phát triển, khu vực phát triển chưa cân bằng. Xe đạp địa hình lúc này là thứ hiếm lạ có khi đến thành phố lớn mới có thể tìm thấy.
Bùi Hướng Dương nhìn tài khoản ngân hàng, lấy hết số tiền mấy năm nay để dành chắc là đủ mua một chiếc xe đạp địa hình không đến nỗi tệ. Sau đó lại gắn thêm cái yên xe phía sau.
Đợi lát nữa về nhà cậu sẽ gọi điện cho người cô ở thành phố, cô rất thương cậu khẳng định sẽ đồng ý giúp cậu.
Sự nghiệp Bùi Tử Giang đang thời kỳ phát triển không ngừng, ông thường xuyên phải đi công tác, Bùi Quyết Minh ở lại kí túc xá cao trung. Phương Nhã Lan theo thói quen xem tv đến cỡ 9h sẽ về phòng ngủ, Bùi Ngọc lại không phải nói vì sức khỏe Phương Nhã lan luôn bắt em trai phải ngủ sớm.
Mỗi khi Bùi Hướng Dương về nhà, biệt thự chỉ để lại một cái đèn chờ cậu.
Lúc cậu bước đến cửa nhà thì thấy được vị khách mà cậu chưa từng nghĩ đến.
"Dì Lan"
Tạ Lan nhìn Bùi Hướng Dương mới về, trên mặt lộ ra một nụ cười nhiệt tình "Dương Dương về rồi đấy à."
Trong lòng cậu nghi hoặc, giờ này Tạ Lan đến đây làm chi?
Cậu nhìn Tạ Lan và Phương Điều đã béo phì quá độ.
Tạ Lan thấy Bùi Hướng Dương nhìn chằm chằm Phương Điều, mạnh mẽ đẩy con trai ra "Phương Điều, chào bạn đi. Không phải hồi đó hai đứa chơi thân với nhau sao?"
Phương Điều rũ đầu, tựa hồ có chút cảm thấy hỗ thẹn nên không chịu ngẩn đầu nhìn Bùi Hướng Dương. Điều đó khiến Tạ Lan đứng bên cạnh không chịu nổi nữa trộm nhéo hắn một cái, trên mặt lại cười cười với Bùi hướng Dương, ý đồ lấy lòng quá rõ ràng.
Giống như đời trước, Phương Lộ chồng Tạ Lan bị tiểu tam mang cái bụng bầu tìm đến nơi làm việc, còn bị điều tra mấy vụ hối lộ kết quả còn chưa xác minh nhưng thanh danh đã không còn.
Ngày thường tính cách Tạ Lan cường thế vì mấy chuyện này gây lộn túi bụi với Phương Lộ đến mức đi ra ngoài không dám ngẩn mặt. Mỗi ngày trôi qua đều sống không thoải mái như xưa.
Bà là một người phụ nữ toàn gia, bình thường đếu sinh hoạt nhờ tiền sinh hoạt chồng cho bây giờ đào một xu cũng không có trong người. Bà ta không chịu ly hôn khiến cho tiểu tam đanh đá kiêu ngạo vác bụng đến tận nhà quậy cho nháo nhào.
Cho đến khi Phương Lộ bị bắt để điều tra mới lòi ra sự việc. Thì ra sổ tiết kiệm trong nhà đã sớm bị ông ta cuỗm đi mất, tài sản trên danh nghĩa ông ta đã sớm chuyển cho tiểu tam đứng tên. Tới cuối cùng, cái mà Phương Lộ để lại cho mẹ con bọn họ chỉ còn lại một đống lời bêu rếu và câu chuyện bị người người giễu cợt.
Do nhận hối lộ nên Phương Lộ bị bắt vào tù, phải bồi thường tiền vì thế vật có giá trị trong nhà đều đã bán sạch. May là căn nhà là lúc vừa kết hôn cả hai người cùng bỏ tiền ra mua nên trên giấy tờ có tên Tạ Lan.
Một người phụ nữ dẫn theo đứa con cũng cần phải tốn tiền. Bà ta đã rời khỏi xã hội nhiều năm, bây giờ không thể tìm được một công việc lâu dài để kiếm tiền mà chỉ có thể làm công việc bán thời gian miễn cưỡng chống đỡ.
Tạ Lan bình thường cao ngạo hiện tại trước mặt Bùi Hướng Dương có chút co quắp "Dương Dương nè, nhà mới của con thật đẹp, có thể cho dì Lan vào thăm nhà được không?"
Phương Điều đứng bên cạnh bàn tay nắm chặt, nó chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày gặp lại Bùi hướng Dương trong tình trạng này.
Bùi Hướng Dương gật đầu, mở cửa ra nói "Mời dì, vào ạ."
Biệt thự Bùi gia không quá lớn nhưng phần trang trí đều là một tay Phương Nhã Lan lo liệu cho nên căn nhà rất có cách điệu.
Tạ Lan ngẩn đầu nhìn đèn chùm kiểu Châu Âu, ghế sô pha bọc da trắng sán, đôi tay bà ta không ngừng xoa xoa. Quần áo bà ta hiện tại quá lượm thượm nhìn vào liền không phù hợp với nơi này.
Muốn đi vào phòng khách cần phải cởi giày ở huyền quan, đôi vớ Tạ Lan hiện tại loan lỗ vết rách.
Bùi Hướng Dương đang khom người định lấy dép lê cho bọn họ, thấy Tạ Lan không nhúc nhích mà bà ta chỉ cười nói "Dì Lan không vào đâu. Dương Dương vào gọi ba mẹ con ra đây giúp dì với nhé."
Bùi Tử Giang hiện tại đang đi công tác, Phương Nhã Lan đúng là có ở nhà. Bùi Hướng Dương đại khái đoán được mục đích Tạ Lan đến đây, hẳn là muốn vay tiền.
Trước khi vào tìm Phương Nhã Lan cậu tìm hai đôi dép lê đặt trước huyền quan.
Phương Nhã Lan cũng không nghĩ tới Tạ Lan trực tiếp qua tìm bà, bà rất khinh thường loại người như Tạ Lan. Người ta đã tìm đến tận cửa nhà nếu không ra gặp thì không được. Còn nữa, bà có nghe được chuyện trong nhà Tạ Lan, hai người từ trước đã nơi nơi đối đầu nếu không cùng đường bà ta cũng không đi tìm đến bà.
Thời điểm Phương Nhã Lan xuống lầu, hai mẹ con Tạ Lan đã thay dép lê ngồi co ro trong phòng khách.
Bùi Hướng Dương đưa hai đôi dép lê vừa vặn che đi đôi vớ loan lỗ, tâm địa Phương Nhã Lan không xấu ngược lại bởi vì là một giáo viên bà còn giàu sự đồng cảm.
Thấy hai mẹ con Tạ Lan chỉ đứng đó, bà vội vàng tiếp đón mời hai người ngồi xuống.
Đối mặt với sự rộng lượng của Phương Nhã Lan, Tạ Lan xấu hổ muốn rời đi. Nhưng vì cuộc sống sau này bà ta không thể không mặt dày ở lại.
"À...ừm..lần này tới đây là.."
"Mẹ" Phương Điều nãy giờ chỉ ở bên cạnh không nói gì bây giờ cảm thấy xấu hổ, nó duỗi tay cầm lấy tay Tạ Lan.
Nó biết Bùi Hướng Dương đang lén nhìn hai mẹ con nó, trước đây Phương Điều khi dễ Bùi Hướng Dương thời gian trôi qua vị trí hoàn toàn bị đảo ngược.
Tạ Lan tránh khỏi tay Phương Điều, lén liếc mắt nhìn nó làm Phương Điều chỉ còn biết im lặng.
Phương Nhã Lan nhìn ra hai mẹ con quẫn bách mở miệng trước "Bây giờ gặp lại bà tự nhiên tôi lại nhớ đến một chuyện này."
Bà quay đầu hướng đến vị trí Bùi Hướng Dương đang trốn trên thang lầu gọi một tiếng "Dương Dương, mang túi đến cho mẹ."
Cậu nghe vậy liền vội vàng lấy túi xách chạy xuống lầu.
Phương Nhã Lan lấy ra ví tiền nói với Tạ Lan "Bà mà không đến tôi cũng quên mất, năm đó Dương Dương không có tiền đi học là lão Phương cho nhà chúng tôi mượn tiền đóng học phí."
Bà lấy mấy tờ tiền đưa cho Tạ Lan "Đây là 400 tiền học phí nhà tôi đã mượn, còn đây là 600 cho Phương Điều mua đồ ăn. Trẻ nhỏ phải ăn nhiều cho khỏe mạnh."
Tạ Lan nhìn con trai mình đã béo sắp biến thành heo, nếu trước kia bà ta cho rằng Phương Nhã Lan đang châm chọc mình. Nhưng mà trong hoàn cảnh hiện giờ trong lòng bà ta hiểu rõ Phương Nhã Lan cho bà ta chút thể diện.
Mấy năm nay bà ta có thể mượn tiền bạn bè hay người thân đều đã mượn hết, bây giờ mấy người đó nhìn thấy hai mẹ con bà ta đều tránh né. Quá cùng đường bà ta mới đi đến đây thử xem sao.
Hốc mắt Tạ Lan đã phiếm nước, cuối cùng vì sự tự tôn bà ta phải nhịn xuống.
Phương Điều bên cạnh luôn rũ đầu, ánh mắt trộm nhìn Bùi Hướng Dương xinh đẹp ngồi một bên.
Tiễn hai người ra cửa, Tạ Lan đã thả lỏng hơn nhiều, bà ta nhìn về phía Bùi Hướng Dương thiệt lòng nói "Dương Dương nếu có rảnh nhớ ghé nhà dì chơi nhé"
Bùi Hướng Dương ngoan ngoãn gật đầu.
Phương Nhã Lan còn đứng ở huyền quan hỏi thăm Tạ Lan, vừa nói đến chuyện thành tích Tạ Lan còn khen Bùi Hướng Dương đến tận trời.
Phương Nhã Lan hỏi "Còn Phương Điều thì sao, bây giờ học hành thế nào?"
Tạ Lan thở dài.
Phương Nhã Lan không hỏi tiếp nữa.
Tạ lan nói "Bây giờ thành tích Dương Dương tốt như vậy, dì Lan muốn nhờ con giúp một chuyện nhỏ này thôi có được không? Dì biết thế thì không tốt lắm còn làm mất thời gian của con. Nhưng có thời gian con có thể giúp Phương Điều học bù không. Thành tích của cái thằng nhóc này quá kém."
Muốn cậu dạy bổ túc cho Phương Điều?
Tựa hồ nhận thấy ánh mắt Bùi Hướng Dương nhìn qua nó, ánh mắt Phương Điều trốn tránh nhìn qua chỗ khác.
Hồi nhỏ nó đã khinh thường thằng nhóc nói lắp, còn rủ rê người khác chọc phá đủ kiểu. Gần đây, Bùi Hướng Dương trổ mã trở nên đẹp trai, nó đứng trước mặt đối phương chỉ cảm thấy Bùi Hướng Dương chỗ nào cũng xinh đẹp khiến nó không dám nhìn thẳng.
Năng lực học tập Bùi Hướng Dương không cần lo, thành tích cũng được duy trì ổn định, Phương Nhã Lan không phải nhọc lòng về cậu. Cho nên việc này bà để cậu tự mình quyết định.
Thời điểm Bùi Hướng Dương đang do dự từ phía sau thfinh lình truyền đến một giọng nói "Không cho dạy. Anh trai là của tôi."
Mọi người quay đầu nhìn về sau phát hiện Bùi Ngọc không biết từ khi nào đang đứng trên cầu thang nhìn bọn họ.
Không ai cho rằng lời trẻ con là thật, mọi người cười một chút.
Bùi Ngọc ngước gương mặt xinh đẹp khi nhìn về hướng Phwuong Điều toát ra một tia âm độc không phù hợp.
Lúc Bùi Hướng Dương tiễn hai người ra cửa mới gọi Tạ Lan "Dì Lan."
Cậu suy nghĩ thật lâu vẫn là quyết định nhắc nhở Tạ Lan phải chú ý đến việc điều chỉnh cân nặng Phương Điều. Nếu không, không lâu sau nó sẽ vì quá mập mà sinh bệnh phải nằm viện, đến lúc đó gánh nặng trên người Tạ Lan càng lớn.
Vì muốn bảo vệ lòng tự trọng Phương Điều, cậu cố ý gọi Tạ Lan qua một bên.
Tạ Lan biết cậu không có ý gì xấu, bà ta tỏ vẻ sau khi về nhà sẽ bắt Phương Điều giảm béo.
Mà bên kia Phương Điều đứng chờ Tạ Lan thì nhìn xung quanh biệt thự, nó muốn nhìn biệt thự của Bùi Hướng Dương có cái gì.
Đột nhiên một chậu hoa rơi xuống bên cạnh chân nó, dọa cho Phương Điều nhảy dựng.
Nó vừa ngẩn đầu, Bùi Ngọc đang ở trên ban công lầu hai nhìn xuống chỗ nó.
Từ nhỏ Bùi Ngọc đã thông minh xinh đẹp làm cho người ta yêu thsich, khi cười lên còn lộ ra hai má lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu.
Nhưng mà trước mắt nó, Bùi Ngọc này vô cùng xa lạ. Thậm chí trong mắt Phương Điều ánh lên vẻ sợ hãi.
"Bùi Ngọc, em làm gì thế!"
Bùi Ngọc ngập tràn chán ghét nhìn nó, giống như đang nhìn một thứ dơ bẩn nói "Muốn anh trai tôi dạy cho anh à, anh cho rằng tôi không biết anh suy nghĩ gì sao. Con heo chết phì, tránh xa anh trai tôi ra."
.
Tiễn hai mẹ con Tạ Lan đi.
Bùi Hướng Dương đi lên cầu thang tiện tay tắt đèn phòng khách. Cậu vừa ngước đầu, thiếu chút nữa bị dọa rớt nửa cái mạng. May là cậu đỡ lấy tay vịn kịp mới không bị té xuống cầu thang.
Thấy rõ người đứng ở cầu thang, Bùi hướng Dương chưa kịp hoàn hồn nói "Tiểu, tiểu Ngọc."
Bùi Ngọc đang dứng trước cầu thang, trên lầu hai không bật đèn làm Bùi Ngọc giống u linh đang nhìn cậu.
Trong nháy mắt, cậu cảm thấy Bùi Ngọc trước mắt vô ùng xa lạ. Chớp mắt một cái, Bùi Ngọc lại quay về vẻ mặt tươi cười dính lên người cậu, còn cọ cọ đầu vai Bùi Hướng Downg " Anh trai nói gì với bọn họ vậy."
Năm nay Bùi Ngọc 14 tuổi thế mà vẫn dính người, mà Bùi Hướng Dương không có biện pháp nào đuổi hắn.
Bùi Ngọc bám theo không buông tha "Anh trai nói gì với anh Phương Điều thế."
"Không, đâu có nói cái gì đâu."
Bùi Hướng Dương nói thật, cậu chỉ nói vài câu với Tạ Lan. Còn Phương Điều vẫn như trước không ưa cậu từ đầu đến cuối không thèm nói chuyện với cậu. Rốt cuộc thìBùi Ngọc mới là vai chính vạn nhân mê, cậu nhiều nhất cũng là vai phụ vạn người ngại.
Nhớ đến trò đùa Bùi Ngọc trước mặt mọi người, Bùi Hướng Dương có chút buồn cười "Tiểu Ngọc, sau này, không được, làm trò trước mặt khách, như vậy không lễ phép."
Hai người đó sao gọi là khách được.
Bùi Ngọc nhẹ nhàng cọ tới cọ lui cánh tay Bùi Hướng Dương.
Đối mặt với em trai quá mức ỷ lại mình, đáy lòng Bùi Hướng Dương có chút phức tạp.
Mấy năm nay điều kiện kinh tế trong nhà được cải thiện nhiều, nhwung đối với Bùi Ngọc dường như không có gì quá to tác. Em trai vẫn bị nhốt trong nhà như cũ, bình thường người tiếp xúc nhiều nhất vẫn chỉ có Bùi Hướng Dương và Phương Nhã Lan, ngay cả các gia sư đều là một năm đổi một lần.
Thân thể Bùi Ngọc gầy yếu không như người khác được ra ngoài chơi, được đi đến trường học hay chỉ là đi ra ngoài xã giao. Cho nên mới khiến Bùi Ngọc ỷ lại mặc dù tuổi không nhỏ hơn Bùi hướng Dương là mấy.
Thật ra cậu không đành lòng nhìn thấy em trai sinh hoạt như vậy, lớn lên trong hoàn cảnh này trẻ rất có khả năng xuất hiện vaasnd đề về tâm lý. Với thân phận vai chính thụ vạn nhân mê mà nói thế giời bên ngoài cũng quá mức nguy hiểm với Bùi Ngọc.
Cậu còn nhớ rõ đời trước, Bùi Ngọc rõ ràng không có học cao trung cũng đã trêu chọc được vào nhân vật hô mưa gọi gió ở trường bọn họ.
"Anh trai, anh đang nghĩ gì đó? Không lẽ anh thật sự muốn đi giúp thằng...anh Phương Điều học hả?"
"Đương nhiên, không." Bùi Hướng Dương phản bác, chính cậu ốc không mang nổi mình ốc sao còn tinh lực dạy học bổ túc cho người khác.
Bùi Ngọc nghiêm túc quan sát tỉ mỉ từng biểu tình trên mặt Bùi Hướng Dương, có lẽ không nhìn ra cái gì. Bùi Ngọc nhẹ nhàng cười cười "Em chỉ nói đùa thôi à anh ơi."
Hắn thân mật cọ cọ cánh tay Bùi Hướng Dương "Em có hâm nóng sửa bò cho anh đó, anh nhớ uống trước khi đi ngủ nha."
.
Việc học hiện tại có thể nhờ vào ký ức đời trước ứng phó, nhưng mà đi học cũng yêu cầu tiêu tốn nhiều thời gian và tinh lực.
Sau khi về nhà Bùi Hướng Dương sẽ đọc sách hoặc làm bài tập khoảng 30 phút, hôm nay cậu cuống sữa bò chưa tới mười phút mà mí mắt đã đánh nhau tưng bừng.
Cuối cùng cậu không chịu nổi nữa, tắt đèn đi ngủ.
Rất mau, trong phòng truyền đến tiếng hít thở đều đều của Bùi Hướng Dương.
Nhận thấy bên trong không còn âm thanh nào, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Bùi Ngọc đứng ở cửa đợi trong chốc lát, ánh mắt đảo qua cái ly trống không. Xác nhận Bùi Hướng Dương đã ngủ say lúc này mới dám đi vào phòng.
Bùi Ngọc ngồi xổm trước giường Bùi Hướng Dương, nhìn cậu một hồi lâu, ánh mắt dần hiện lên một tia phức tạp.
Anh trai ơi, anh trai. Bùi Ngọc dưới đáy lòng lặp lại hai chữ này.
Ngón tay hắn dừng lại trước mặt Bùi Hướng Dương, mang theo bệnh trạng mà run rẩy lại như sợ hãi sẽ quấy nhiều đến cậu. Ngón tay cách một khoảng không vẽ theo đường nét gương mặt Bùi Hướng Dương.
Một tháng trước, Bùi Ngọc bắt đầu mơ thấy những giấc mơ đứt quãng.
Giấc mộng quá kì lạ, lúc đầu Bùi Ngọc không thèm để trong lòng. Chính là dần dần có nhiều chuyện mắt đầu xảy ra đúng như trong mơ, Bùi Ngọc mới ý thức được đó là những giấc mộng tiên đoán.
Ở trong mơ, thế giới hắn đang ở thật ra là một quyển đam mỹ vạn nhân mệ, mà trong sách vai chính thụ người gặp người thích là anh trai Bùi Hướng Dương của hắn. Tương lai không xa, thể chất vạn nhân mê sẽ bắt đầu có tác dụng, vô số người đàn ông si mê điên cuồng Bùi Hướng Dương.
Chuyện này làm cho Bùi Ngọc không thể chịu được việc Bùi Hướng Dương làm sao khiến cho nhiều người yêu thích. Và không thể chịu được việc Bùi Hướng Dương dây dưa với nhiều người đàn ông như thế.
Bọn họ là anh em ruột, trên thế giới này hai người họ mới là thân mật nhất. Hắn quyết không chia sẻ tình yêu của Bùi Hướng Dương với bất kì ai.
Vừa nghĩ đến chuyện này, ánh mắt Bùi Ngọc dần dần hiện ra sự điên cuồng.
Hắn nhẹ nhàng cầm lấy tay Bùi Hướng Dương, sau đó kề mặt mình lên lẩm bẩm "Yên tâm đi anh trai, tất cả bọn họ đều là người xấu. Ngọc Ngọc nhất định sẽ bảo vệ anh thật tốt."
Cậu đánh một cái ợ lớn cho nên có chút ngượng ngùng mỉm cười.
Hạ Sanh đi bên cạnh cậu bị nụ cười ngọt ngào này ảnh hưởng, sự bất an vừa nãy cũng hoàn toàn được giải tỏa.
Hai người bước trên ánh trăng cùng nhau trở về.
Từ trường trung hoc Lăng Nam và nhà bọn họ nằm trên một đường thẳng nhưng nhà Bùi Hướng Dương gần hơn một chút. Mỗi lần đi về Hạ Sanh đều đưa cậu đến cửa tiểu khu rồi lại đi về nhà.
Sau khi Trần Tộ và Trần Đình ly hôn, căn nhà để lại cho hai mẹ con Trần Đình và Hạ Sanh. Cậu vẫn không có mặt mũi mà hỏi tại sao vợ chồng Trần Tộ ly hôn.
Đời trước Bùi hướng Dương xem tin tức mới biết Trần Tộ có một người vợ thích đi làm từ thiện. Không ngờ Trần Tộ người sắp trở thành nhân vật có tiếng tăm đã trải qua một đời vợ.
Điều duy nhất cậu cảm thấy may mắn chính là sau khi ly hôn Trần Đình không có vứt bỏ Hạ Sanh.
"Hạ Sanh" Bùi Hướng Dương bước đến cửa nhà đột nhiên nói "Tớ, tớ muốn mua một chiếc, xe đạp."
"Cơ mà, không phải tớ, tớ chạy."
Con đường này bọn họ đã cùng nhau đi 2 năm trời, nhà Bùi Hướng Dương gần hơn còn đỡ còn Hạ Sanh mỗi ngày phải đi hơn nửa giờ mới về tới nhà. Nửa giờ này quá lãng phí, hơn nữa tiết tự học buổi tối còn kéo dài thời gian khi Hạ Sanh về đến nhà đã là 10h30.
Bùi Hướng Dương muốn tìm một lý do mua cho Hạ Sanh một chiếc xe đạp. Cậu không muốn hắn cảm thấy đó là gánh nặng mới nói là bản thân muốn mua. Mỗi ngày đều đến trường cùng nhau, cậu không đi xe tất nhiên có thể cho Hạ Sanh chở cậu đi.
TRước kia cậu không có tiền, tất cả số tiền chỉ đủ mua chuối cho Hạ Sanh. Hiện tại đã khác, cậu muốn đối tốt với hắn một chút.
Thiếu niên như thế nào mà không hiểu Bùi Hướng Dương đang nghĩ gì. Nhóc nói lắp luôn tìm một lý do, thật cẩn thận mà vòng vo để không chạm đến lòng tự trọng của hắn.
Hạ Sanh rũ mi, lông mi dài che lại ám sức từ đáy mắt hắn.
Trước mặt Bùi Hướng Dương, hắn không cảm thấy bị khuất phục, Bùi Hướng Dương đã từng cùng hắn đi qua bao nhiêu năm tháng. Cậu đã nhìn thấy vẻ chật vật bất kham nhất, từng thấy dáng vẻ âm ngoan khó thuần của hắn.
Tuy rằng hắn cũng nỗ lực duy trì thể diện trước mặt đối phương nhưng mà một khi đối mặt với Bùi Hướng Dương bức tường thành mà hắn dựng lên đều tự động sụp đổ.
Một lát sau, Hạ Sanh lên tiếng "Được"
Nghe được lời đồng ý của Hạ Sanh làm Bùi Hướng Dương vô cùng vui vẻ. minh
Bùi Hướng Dương quay đầu lại vẫy tay với Hạ Sanh vẫn đứng ở dưới bóng cây long não "Được rồi, ngày mai gặp lại nhé!"
Hạ Sanh chỉ đáp lại cậu một tiếng "Ừm"
Bùi Hướng Dương đeo cặp đi vào tiểu khu, chờ đến khi thân ảnh cậu hoàn toàn biến mất Hạ Sanh mới rời đi.
Tâm tình Bùi Hướng Dương lúc này không tồi, cậu đang nghĩ xem nên mua xe đạp kiểu dáng nào. Chiếc 28 Đại Giang ( mình không biết hãng này cơ mà mình nghĩ đây là hãng xe đạp Giant của Đài Loan không biết đúng không nên không edit vào) đã hết thời tuy là dáng người Hạ Sanh cao ráo có thể khống chế hơn nữa lúc chạy chắc chắn sẽ rất phong cách. Nhưng mà cậu vẫn nên mua cho Hạ Sanh một chiếc xe đạp địa hình ngầu ngầu đi.
Lúc này đất nước vẫn chưa quá phát triển, khu vực phát triển chưa cân bằng. Xe đạp địa hình lúc này là thứ hiếm lạ có khi đến thành phố lớn mới có thể tìm thấy.
Bùi Hướng Dương nhìn tài khoản ngân hàng, lấy hết số tiền mấy năm nay để dành chắc là đủ mua một chiếc xe đạp địa hình không đến nỗi tệ. Sau đó lại gắn thêm cái yên xe phía sau.
Đợi lát nữa về nhà cậu sẽ gọi điện cho người cô ở thành phố, cô rất thương cậu khẳng định sẽ đồng ý giúp cậu.
Sự nghiệp Bùi Tử Giang đang thời kỳ phát triển không ngừng, ông thường xuyên phải đi công tác, Bùi Quyết Minh ở lại kí túc xá cao trung. Phương Nhã Lan theo thói quen xem tv đến cỡ 9h sẽ về phòng ngủ, Bùi Ngọc lại không phải nói vì sức khỏe Phương Nhã lan luôn bắt em trai phải ngủ sớm.
Mỗi khi Bùi Hướng Dương về nhà, biệt thự chỉ để lại một cái đèn chờ cậu.
Lúc cậu bước đến cửa nhà thì thấy được vị khách mà cậu chưa từng nghĩ đến.
"Dì Lan"
Tạ Lan nhìn Bùi Hướng Dương mới về, trên mặt lộ ra một nụ cười nhiệt tình "Dương Dương về rồi đấy à."
Trong lòng cậu nghi hoặc, giờ này Tạ Lan đến đây làm chi?
Cậu nhìn Tạ Lan và Phương Điều đã béo phì quá độ.
Tạ Lan thấy Bùi Hướng Dương nhìn chằm chằm Phương Điều, mạnh mẽ đẩy con trai ra "Phương Điều, chào bạn đi. Không phải hồi đó hai đứa chơi thân với nhau sao?"
Phương Điều rũ đầu, tựa hồ có chút cảm thấy hỗ thẹn nên không chịu ngẩn đầu nhìn Bùi Hướng Dương. Điều đó khiến Tạ Lan đứng bên cạnh không chịu nổi nữa trộm nhéo hắn một cái, trên mặt lại cười cười với Bùi hướng Dương, ý đồ lấy lòng quá rõ ràng.
Giống như đời trước, Phương Lộ chồng Tạ Lan bị tiểu tam mang cái bụng bầu tìm đến nơi làm việc, còn bị điều tra mấy vụ hối lộ kết quả còn chưa xác minh nhưng thanh danh đã không còn.
Ngày thường tính cách Tạ Lan cường thế vì mấy chuyện này gây lộn túi bụi với Phương Lộ đến mức đi ra ngoài không dám ngẩn mặt. Mỗi ngày trôi qua đều sống không thoải mái như xưa.
Bà là một người phụ nữ toàn gia, bình thường đếu sinh hoạt nhờ tiền sinh hoạt chồng cho bây giờ đào một xu cũng không có trong người. Bà ta không chịu ly hôn khiến cho tiểu tam đanh đá kiêu ngạo vác bụng đến tận nhà quậy cho nháo nhào.
Cho đến khi Phương Lộ bị bắt để điều tra mới lòi ra sự việc. Thì ra sổ tiết kiệm trong nhà đã sớm bị ông ta cuỗm đi mất, tài sản trên danh nghĩa ông ta đã sớm chuyển cho tiểu tam đứng tên. Tới cuối cùng, cái mà Phương Lộ để lại cho mẹ con bọn họ chỉ còn lại một đống lời bêu rếu và câu chuyện bị người người giễu cợt.
Do nhận hối lộ nên Phương Lộ bị bắt vào tù, phải bồi thường tiền vì thế vật có giá trị trong nhà đều đã bán sạch. May là căn nhà là lúc vừa kết hôn cả hai người cùng bỏ tiền ra mua nên trên giấy tờ có tên Tạ Lan.
Một người phụ nữ dẫn theo đứa con cũng cần phải tốn tiền. Bà ta đã rời khỏi xã hội nhiều năm, bây giờ không thể tìm được một công việc lâu dài để kiếm tiền mà chỉ có thể làm công việc bán thời gian miễn cưỡng chống đỡ.
Tạ Lan bình thường cao ngạo hiện tại trước mặt Bùi Hướng Dương có chút co quắp "Dương Dương nè, nhà mới của con thật đẹp, có thể cho dì Lan vào thăm nhà được không?"
Phương Điều đứng bên cạnh bàn tay nắm chặt, nó chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày gặp lại Bùi hướng Dương trong tình trạng này.
Bùi Hướng Dương gật đầu, mở cửa ra nói "Mời dì, vào ạ."
Biệt thự Bùi gia không quá lớn nhưng phần trang trí đều là một tay Phương Nhã Lan lo liệu cho nên căn nhà rất có cách điệu.
Tạ Lan ngẩn đầu nhìn đèn chùm kiểu Châu Âu, ghế sô pha bọc da trắng sán, đôi tay bà ta không ngừng xoa xoa. Quần áo bà ta hiện tại quá lượm thượm nhìn vào liền không phù hợp với nơi này.
Muốn đi vào phòng khách cần phải cởi giày ở huyền quan, đôi vớ Tạ Lan hiện tại loan lỗ vết rách.
Bùi Hướng Dương đang khom người định lấy dép lê cho bọn họ, thấy Tạ Lan không nhúc nhích mà bà ta chỉ cười nói "Dì Lan không vào đâu. Dương Dương vào gọi ba mẹ con ra đây giúp dì với nhé."
Bùi Tử Giang hiện tại đang đi công tác, Phương Nhã Lan đúng là có ở nhà. Bùi Hướng Dương đại khái đoán được mục đích Tạ Lan đến đây, hẳn là muốn vay tiền.
Trước khi vào tìm Phương Nhã Lan cậu tìm hai đôi dép lê đặt trước huyền quan.
Phương Nhã Lan cũng không nghĩ tới Tạ Lan trực tiếp qua tìm bà, bà rất khinh thường loại người như Tạ Lan. Người ta đã tìm đến tận cửa nhà nếu không ra gặp thì không được. Còn nữa, bà có nghe được chuyện trong nhà Tạ Lan, hai người từ trước đã nơi nơi đối đầu nếu không cùng đường bà ta cũng không đi tìm đến bà.
Thời điểm Phương Nhã Lan xuống lầu, hai mẹ con Tạ Lan đã thay dép lê ngồi co ro trong phòng khách.
Bùi Hướng Dương đưa hai đôi dép lê vừa vặn che đi đôi vớ loan lỗ, tâm địa Phương Nhã Lan không xấu ngược lại bởi vì là một giáo viên bà còn giàu sự đồng cảm.
Thấy hai mẹ con Tạ Lan chỉ đứng đó, bà vội vàng tiếp đón mời hai người ngồi xuống.
Đối mặt với sự rộng lượng của Phương Nhã Lan, Tạ Lan xấu hổ muốn rời đi. Nhưng vì cuộc sống sau này bà ta không thể không mặt dày ở lại.
"À...ừm..lần này tới đây là.."
"Mẹ" Phương Điều nãy giờ chỉ ở bên cạnh không nói gì bây giờ cảm thấy xấu hổ, nó duỗi tay cầm lấy tay Tạ Lan.
Nó biết Bùi Hướng Dương đang lén nhìn hai mẹ con nó, trước đây Phương Điều khi dễ Bùi Hướng Dương thời gian trôi qua vị trí hoàn toàn bị đảo ngược.
Tạ Lan tránh khỏi tay Phương Điều, lén liếc mắt nhìn nó làm Phương Điều chỉ còn biết im lặng.
Phương Nhã Lan nhìn ra hai mẹ con quẫn bách mở miệng trước "Bây giờ gặp lại bà tự nhiên tôi lại nhớ đến một chuyện này."
Bà quay đầu hướng đến vị trí Bùi Hướng Dương đang trốn trên thang lầu gọi một tiếng "Dương Dương, mang túi đến cho mẹ."
Cậu nghe vậy liền vội vàng lấy túi xách chạy xuống lầu.
Phương Nhã Lan lấy ra ví tiền nói với Tạ Lan "Bà mà không đến tôi cũng quên mất, năm đó Dương Dương không có tiền đi học là lão Phương cho nhà chúng tôi mượn tiền đóng học phí."
Bà lấy mấy tờ tiền đưa cho Tạ Lan "Đây là 400 tiền học phí nhà tôi đã mượn, còn đây là 600 cho Phương Điều mua đồ ăn. Trẻ nhỏ phải ăn nhiều cho khỏe mạnh."
Tạ Lan nhìn con trai mình đã béo sắp biến thành heo, nếu trước kia bà ta cho rằng Phương Nhã Lan đang châm chọc mình. Nhưng mà trong hoàn cảnh hiện giờ trong lòng bà ta hiểu rõ Phương Nhã Lan cho bà ta chút thể diện.
Mấy năm nay bà ta có thể mượn tiền bạn bè hay người thân đều đã mượn hết, bây giờ mấy người đó nhìn thấy hai mẹ con bà ta đều tránh né. Quá cùng đường bà ta mới đi đến đây thử xem sao.
Hốc mắt Tạ Lan đã phiếm nước, cuối cùng vì sự tự tôn bà ta phải nhịn xuống.
Phương Điều bên cạnh luôn rũ đầu, ánh mắt trộm nhìn Bùi Hướng Dương xinh đẹp ngồi một bên.
Tiễn hai người ra cửa, Tạ Lan đã thả lỏng hơn nhiều, bà ta nhìn về phía Bùi Hướng Dương thiệt lòng nói "Dương Dương nếu có rảnh nhớ ghé nhà dì chơi nhé"
Bùi Hướng Dương ngoan ngoãn gật đầu.
Phương Nhã Lan còn đứng ở huyền quan hỏi thăm Tạ Lan, vừa nói đến chuyện thành tích Tạ Lan còn khen Bùi Hướng Dương đến tận trời.
Phương Nhã Lan hỏi "Còn Phương Điều thì sao, bây giờ học hành thế nào?"
Tạ Lan thở dài.
Phương Nhã Lan không hỏi tiếp nữa.
Tạ lan nói "Bây giờ thành tích Dương Dương tốt như vậy, dì Lan muốn nhờ con giúp một chuyện nhỏ này thôi có được không? Dì biết thế thì không tốt lắm còn làm mất thời gian của con. Nhưng có thời gian con có thể giúp Phương Điều học bù không. Thành tích của cái thằng nhóc này quá kém."
Muốn cậu dạy bổ túc cho Phương Điều?
Tựa hồ nhận thấy ánh mắt Bùi Hướng Dương nhìn qua nó, ánh mắt Phương Điều trốn tránh nhìn qua chỗ khác.
Hồi nhỏ nó đã khinh thường thằng nhóc nói lắp, còn rủ rê người khác chọc phá đủ kiểu. Gần đây, Bùi Hướng Dương trổ mã trở nên đẹp trai, nó đứng trước mặt đối phương chỉ cảm thấy Bùi Hướng Dương chỗ nào cũng xinh đẹp khiến nó không dám nhìn thẳng.
Năng lực học tập Bùi Hướng Dương không cần lo, thành tích cũng được duy trì ổn định, Phương Nhã Lan không phải nhọc lòng về cậu. Cho nên việc này bà để cậu tự mình quyết định.
Thời điểm Bùi Hướng Dương đang do dự từ phía sau thfinh lình truyền đến một giọng nói "Không cho dạy. Anh trai là của tôi."
Mọi người quay đầu nhìn về sau phát hiện Bùi Ngọc không biết từ khi nào đang đứng trên cầu thang nhìn bọn họ.
Không ai cho rằng lời trẻ con là thật, mọi người cười một chút.
Bùi Ngọc ngước gương mặt xinh đẹp khi nhìn về hướng Phwuong Điều toát ra một tia âm độc không phù hợp.
Lúc Bùi Hướng Dương tiễn hai người ra cửa mới gọi Tạ Lan "Dì Lan."
Cậu suy nghĩ thật lâu vẫn là quyết định nhắc nhở Tạ Lan phải chú ý đến việc điều chỉnh cân nặng Phương Điều. Nếu không, không lâu sau nó sẽ vì quá mập mà sinh bệnh phải nằm viện, đến lúc đó gánh nặng trên người Tạ Lan càng lớn.
Vì muốn bảo vệ lòng tự trọng Phương Điều, cậu cố ý gọi Tạ Lan qua một bên.
Tạ Lan biết cậu không có ý gì xấu, bà ta tỏ vẻ sau khi về nhà sẽ bắt Phương Điều giảm béo.
Mà bên kia Phương Điều đứng chờ Tạ Lan thì nhìn xung quanh biệt thự, nó muốn nhìn biệt thự của Bùi Hướng Dương có cái gì.
Đột nhiên một chậu hoa rơi xuống bên cạnh chân nó, dọa cho Phương Điều nhảy dựng.
Nó vừa ngẩn đầu, Bùi Ngọc đang ở trên ban công lầu hai nhìn xuống chỗ nó.
Từ nhỏ Bùi Ngọc đã thông minh xinh đẹp làm cho người ta yêu thsich, khi cười lên còn lộ ra hai má lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu.
Nhưng mà trước mắt nó, Bùi Ngọc này vô cùng xa lạ. Thậm chí trong mắt Phương Điều ánh lên vẻ sợ hãi.
"Bùi Ngọc, em làm gì thế!"
Bùi Ngọc ngập tràn chán ghét nhìn nó, giống như đang nhìn một thứ dơ bẩn nói "Muốn anh trai tôi dạy cho anh à, anh cho rằng tôi không biết anh suy nghĩ gì sao. Con heo chết phì, tránh xa anh trai tôi ra."
.
Tiễn hai mẹ con Tạ Lan đi.
Bùi Hướng Dương đi lên cầu thang tiện tay tắt đèn phòng khách. Cậu vừa ngước đầu, thiếu chút nữa bị dọa rớt nửa cái mạng. May là cậu đỡ lấy tay vịn kịp mới không bị té xuống cầu thang.
Thấy rõ người đứng ở cầu thang, Bùi hướng Dương chưa kịp hoàn hồn nói "Tiểu, tiểu Ngọc."
Bùi Ngọc đang dứng trước cầu thang, trên lầu hai không bật đèn làm Bùi Ngọc giống u linh đang nhìn cậu.
Trong nháy mắt, cậu cảm thấy Bùi Ngọc trước mắt vô ùng xa lạ. Chớp mắt một cái, Bùi Ngọc lại quay về vẻ mặt tươi cười dính lên người cậu, còn cọ cọ đầu vai Bùi Hướng Downg " Anh trai nói gì với bọn họ vậy."
Năm nay Bùi Ngọc 14 tuổi thế mà vẫn dính người, mà Bùi Hướng Dương không có biện pháp nào đuổi hắn.
Bùi Ngọc bám theo không buông tha "Anh trai nói gì với anh Phương Điều thế."
"Không, đâu có nói cái gì đâu."
Bùi Hướng Dương nói thật, cậu chỉ nói vài câu với Tạ Lan. Còn Phương Điều vẫn như trước không ưa cậu từ đầu đến cuối không thèm nói chuyện với cậu. Rốt cuộc thìBùi Ngọc mới là vai chính vạn nhân mê, cậu nhiều nhất cũng là vai phụ vạn người ngại.
Nhớ đến trò đùa Bùi Ngọc trước mặt mọi người, Bùi Hướng Dương có chút buồn cười "Tiểu Ngọc, sau này, không được, làm trò trước mặt khách, như vậy không lễ phép."
Hai người đó sao gọi là khách được.
Bùi Ngọc nhẹ nhàng cọ tới cọ lui cánh tay Bùi Hướng Dương.
Đối mặt với em trai quá mức ỷ lại mình, đáy lòng Bùi Hướng Dương có chút phức tạp.
Mấy năm nay điều kiện kinh tế trong nhà được cải thiện nhiều, nhwung đối với Bùi Ngọc dường như không có gì quá to tác. Em trai vẫn bị nhốt trong nhà như cũ, bình thường người tiếp xúc nhiều nhất vẫn chỉ có Bùi Hướng Dương và Phương Nhã Lan, ngay cả các gia sư đều là một năm đổi một lần.
Thân thể Bùi Ngọc gầy yếu không như người khác được ra ngoài chơi, được đi đến trường học hay chỉ là đi ra ngoài xã giao. Cho nên mới khiến Bùi Ngọc ỷ lại mặc dù tuổi không nhỏ hơn Bùi hướng Dương là mấy.
Thật ra cậu không đành lòng nhìn thấy em trai sinh hoạt như vậy, lớn lên trong hoàn cảnh này trẻ rất có khả năng xuất hiện vaasnd đề về tâm lý. Với thân phận vai chính thụ vạn nhân mê mà nói thế giời bên ngoài cũng quá mức nguy hiểm với Bùi Ngọc.
Cậu còn nhớ rõ đời trước, Bùi Ngọc rõ ràng không có học cao trung cũng đã trêu chọc được vào nhân vật hô mưa gọi gió ở trường bọn họ.
"Anh trai, anh đang nghĩ gì đó? Không lẽ anh thật sự muốn đi giúp thằng...anh Phương Điều học hả?"
"Đương nhiên, không." Bùi Hướng Dương phản bác, chính cậu ốc không mang nổi mình ốc sao còn tinh lực dạy học bổ túc cho người khác.
Bùi Ngọc nghiêm túc quan sát tỉ mỉ từng biểu tình trên mặt Bùi Hướng Dương, có lẽ không nhìn ra cái gì. Bùi Ngọc nhẹ nhàng cười cười "Em chỉ nói đùa thôi à anh ơi."
Hắn thân mật cọ cọ cánh tay Bùi Hướng Dương "Em có hâm nóng sửa bò cho anh đó, anh nhớ uống trước khi đi ngủ nha."
.
Việc học hiện tại có thể nhờ vào ký ức đời trước ứng phó, nhưng mà đi học cũng yêu cầu tiêu tốn nhiều thời gian và tinh lực.
Sau khi về nhà Bùi Hướng Dương sẽ đọc sách hoặc làm bài tập khoảng 30 phút, hôm nay cậu cuống sữa bò chưa tới mười phút mà mí mắt đã đánh nhau tưng bừng.
Cuối cùng cậu không chịu nổi nữa, tắt đèn đi ngủ.
Rất mau, trong phòng truyền đến tiếng hít thở đều đều của Bùi Hướng Dương.
Nhận thấy bên trong không còn âm thanh nào, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Bùi Ngọc đứng ở cửa đợi trong chốc lát, ánh mắt đảo qua cái ly trống không. Xác nhận Bùi Hướng Dương đã ngủ say lúc này mới dám đi vào phòng.
Bùi Ngọc ngồi xổm trước giường Bùi Hướng Dương, nhìn cậu một hồi lâu, ánh mắt dần hiện lên một tia phức tạp.
Anh trai ơi, anh trai. Bùi Ngọc dưới đáy lòng lặp lại hai chữ này.
Ngón tay hắn dừng lại trước mặt Bùi Hướng Dương, mang theo bệnh trạng mà run rẩy lại như sợ hãi sẽ quấy nhiều đến cậu. Ngón tay cách một khoảng không vẽ theo đường nét gương mặt Bùi Hướng Dương.
Một tháng trước, Bùi Ngọc bắt đầu mơ thấy những giấc mơ đứt quãng.
Giấc mộng quá kì lạ, lúc đầu Bùi Ngọc không thèm để trong lòng. Chính là dần dần có nhiều chuyện mắt đầu xảy ra đúng như trong mơ, Bùi Ngọc mới ý thức được đó là những giấc mộng tiên đoán.
Ở trong mơ, thế giới hắn đang ở thật ra là một quyển đam mỹ vạn nhân mệ, mà trong sách vai chính thụ người gặp người thích là anh trai Bùi Hướng Dương của hắn. Tương lai không xa, thể chất vạn nhân mê sẽ bắt đầu có tác dụng, vô số người đàn ông si mê điên cuồng Bùi Hướng Dương.
Chuyện này làm cho Bùi Ngọc không thể chịu được việc Bùi Hướng Dương làm sao khiến cho nhiều người yêu thích. Và không thể chịu được việc Bùi Hướng Dương dây dưa với nhiều người đàn ông như thế.
Bọn họ là anh em ruột, trên thế giới này hai người họ mới là thân mật nhất. Hắn quyết không chia sẻ tình yêu của Bùi Hướng Dương với bất kì ai.
Vừa nghĩ đến chuyện này, ánh mắt Bùi Ngọc dần dần hiện ra sự điên cuồng.
Hắn nhẹ nhàng cầm lấy tay Bùi Hướng Dương, sau đó kề mặt mình lên lẩm bẩm "Yên tâm đi anh trai, tất cả bọn họ đều là người xấu. Ngọc Ngọc nhất định sẽ bảo vệ anh thật tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất