Cứu Vớt Vai Ác Kia

Chương 66: Tiểu sủng của Ma Tôn đại nhân 20

Trước Sau
Gần đây bản tính Ma tộc không thay đổi, ngông cuồng đến cực điểm, nhiều lần khiêu khích các tu sĩ khác, làm ra rất nhiều chuyện nhân thần cộng phẫn. Giết người đoạt bảo, bởi vì tư oán tàn nhẫn tiêu diệt toàn tộc đối phương vân vân. Có lời đồn mịt mờ, là mệnh lệnh của đạo lữ Ma Tôn phân phó. Bất quá liên lụy đến Ma Tôn, mọi người đều giữ kín như bưng, nhưng chính là loại cảm giác che giấu này, khiến người ta càng thêm tin tưởng nhất định là người có thế lực bối cảnh, mới có thể làm bậy như vậy, làm cho người ta sợ hãi không dám chỉ ra chân tướng.

Có những nạn nhân được liên hệ với nhau, dự định cho một tuyên bố. Cho dù Ma Tôn tu vi cao thâm, khó tìm địch thủ, nhưng giới này cũng không phải Ma Tôn một tay che trời, còn không có Thiên Đạo sao? Ma Tôn thật sự muốn đối với tội nghiệt của đạo lữ hắn làm như không thấy, hoặc là bao che sao? Vậy, dù họ phải trả giá gì đi chăng nữa, họ cũng phải đòi lại công đạo. Ngay cả khi tam tộc bọn họ đối địch, nhưng là nạn nhân chung, liên kết với nhau là không thể tránh khỏi. Ma Tôn ở Ma tộc là thủ lĩnh, nhưng Yêu Vương Yêu tộc cùng Thiên Quân Thiên tộc luôn có thể chống lại đi, bọn họ không nhất định để mặc cho Ma Tôn cùng đạo lữ không coi ai ra gì làm xằng làm bậy.

Tễ Nguyệt hoàn toàn không biết chuyện bên ngoài, cẩn thận cắt tóc trước thủy kính, có một bộ lông màu trắng phía sau tai trên đỉnh đầu y, thoạt nhìn có chút kỳ quái, y làm sao cũng không thu hồi được. Nhưng may mắn thay, y chỉ có quần áo màu trắng, nếu ngay cả tóc của y cũng thành màu trắng, y không phải sẽ trở thành một con quái vật nhỏ màu trắng sao? Chắc chắn đặc biệt xấu xí.

Tễ Nguyệt soi gương có chút tự kỷ nhìn lại, cảm thấy mình nơi nào cũng thập phần đẹp mắt, cực kỳ hoàn mỹ. Ra khỏi cửa thấy Lâm Uyên đang ngồi dưới tàng cây hạnh hoa nhìn ngọc giản, Tễ Nguyệt trên mặt nở nụ cười, nâng cằm tự giữ cao quý ổn trọng đi qua, không làm rối tóc cùng quần áo.

Tễ Nguyệt dạo quanh Lâm Uyên hai vòng, thấy tầm mắt Lâm Uyên vẫn luôn không đặt ở trên người y, đành phải tự mình lên tiếng hấp dẫn lực chú ý của Lâm Uyên, "Tôn Thượng, ngài thấy ta đẹp không?"

Lâm Uyên mắt cũng không nhấc lên, khẳng định nói: "Đẹp mắt."

"Vậy so sánh với Dung Mị thì sao?" Dung Mị là đệ nhất mỹ nhân được Ma tộc công nhận, dưới váy có vô số người quỳ lạy, người hâm mộ đông đảo, thập phần mị lực.

Lâm Uyên rốt cục đem tầm mắt từ ngọc giản dời đến trên người Tễ Nguyệt, nhéo nhéo mặt y, "Ngươi là một nam nhân, không biết xấu hổ cùng một nữ nhân so ai đẹp hơn?"

Tễ Nguyệt một giây phá công, không duy trì được tư thái ổn trọng, nhào vào trong ngực Lâm Uyên, làm nũng bất mãn nói: "Sao không thể? Ta cảm thấy ta mới là đệ nhất mỹ nhân, khắp nơi đều cực kỳ hoàn mỹ, nhìn eo ta, nhìn mông ta, còn có khuôn mặt." Tễ Nguyệt vừa nói còn chỉ vào, linh vũ màu trắng sau tai theo động tác run lên, trong lòng Lâm Uyên ngứa ngáy, phảng phất như sợi lông vũ kia cọ loạn trong lòng hắn.

"Ừm, ngươi mới là đệ nhất mỹ nhân." Tễ Nguyệt mặt mày như họa, ngũ quan tinh xảo, linh vũ sau tai biểu hiện thân phận khổng tước Yêu Thần, cao cao tại thượng, cao quý không ai bì nổi. Độ cong thổi qua trong gió rất mê người, ngay cả một sợi tóc nhếch lên trên đỉnh đầu cũng vô cùng đáng yêu.

Tễ Nguyệt cố gắng khép chặt khóe miệng lại nhưng không khép được, ánh mắt Lâm Uyên thâm thúy, ánh mắt nhìn y thâm trầm lại thập phần nghiêm túc, phảng phất mang theo hỏa diễm, đi đến đâu trên người y dấy lên nhiệt độ. Nhất là nhiệt độ trên mặt Tễ Nguyệt thế nào cũng không giảm được.

Bị Lâm Uyên nhìn làm toàn thân Tễ Nguyệt tràn đầy màu hồng phấn, như thế nào cũng không tưởng tượng được bộ dáng điên cuồng âm lệ tàn bại muốn hủy diệt tam giới của y trong kịch bản gốc.

Tễ Nguyệt từ trên người Lâm Uyên bò xuống, bỗng dưng biến thành nguyên hình, một con khổng tước trắng xuất hiện trước mắt, chậm rãi mở ra lông vũ trên đuôi, cảnh tượng xinh đẹp lại mộng ảo kia rung động tâm linh. Bạch khổng tước hướng Lâm Uyên triển khai lông vũ trên đuôi, trong lông vũ ma sát phát ra tiếng 'xào xạc', lóe ra hào quang, vây quanh Lâm Uyên, các góc độ biểu hiện mình.

Lâm Uyên nâng cằm, bởi vì Tễ Nguyệt, hắn cũng coi như hiểu rõ một ít thói quen của khổng tước, chỉ là bọn họ hiện tại đã là đạo lữ, Tễ Nguyệt lại đến nhảy điệu theo đuổi phối ngẫu lấy cách nói của Phàm giới, chẳng lẽ là cầu hôn trong hôn nhân?

Tễ Nguyệt nhảy xong điệu theo đuổi phối ngẫu, huyễn hóa thành hình người, có chút khẩn trương, "Tôn Thượng, nguyên hình của ta có phải đặc biệt xấu không?" Loại người như y, căn bản không tìm được bạn đời, không có lông vũ rực rỡ bắt mắt được nhiều người hoan nghênh.



"Ngươi là độc nhất vô nhị." Khổng Tước nhất tộc đều là lam khổng tước cùng lục khổng tước, duy nhất một con bạch khổng tước là Tễ Nguyệt.

Tễ Nguyệt ngửa cổ hôn Lâm Uyên, Tôn Thượng mỗi lần nói không nhiều, nhưng vừa ra khỏi miệng liền làm y muốn cùng Tôn Thượng vui vẻ.

Vui vẻ còn chưa kịp đã bị cắt đứt, Tễ Nguyệt liếm liếm miệng thành thật ngồi ở bên cạnh Lâm Uyên, y hiện tại là đạo lữ, không phải tiểu sủng như trước kia, muốn có dáng vẻ đoan trang, không thể ở trước mặt đám tiểu đệ tử này mất chừng mực.

Bạch Mặc luôn luôn bày mưu tính kế thần sắc lạnh nhạt xuất hiện một tia khẩn trương, có chút sốt ruột bẩm báo: "Bẩm Tôn Thượng, ngoại giới xuất hiện rất nhiều lời nói không đúng sự thật đối với Tôn Thượng," Nói xong còn cẩn thận liếc mắt nhìn Tễ Nguyệt một cái, "Bọn họ liên hợp hướng tới Ma Vực Điện tiến công."

Tễ Nguyệt nghe vậy khẩn trương nắm lấy cổ tay Lâm Uyên, Tôn Thượng tất nhiên là không sợ những thứ đó, nhưng bởi vì y cùng Tôn Thượng kết khế ước đạo lữ, y chính là nhược điểm lớn nhất của Tôn Thượng. Tễ Nguyệt có chút căm hận tu vi của mình quá thấp, y muốn cùng Tôn Thượng sóng vai tác chiến, nhưng lại có chút ném chuột sợ vỡ đồ, sợ mình vạn nhất thân vẫn, sẽ liên lụy đến Lâm Uyên.

Lâm Uyên ngồi thẳng người, gật đầu nói: "Nói chi tiết." Lâm Uyên nhớ tới thế giới của hắn và Tễ Nguyệt, cũng là bị mọi người vây công, cuối cùng đến tình trạng không chết không ngừng, Tễ Nguyệt thay hắn tiến vào Cửu Thiên Diệt Ma Trận, rơi vào vực sâu vô biên, vĩnh viễn ở trong bóng tối cô tịch, bị nghiệp hỏa thiêu đốt thần hồn đều tán loạn.

Hắn hiện tại không phải một mình, tự nhiên không thể tùy tâm sở dục như trước kia, bất kể hậu quả, gặp phải khiêu khích liền đơn giản giết, cho người mượn cớ, mất đại nghĩa.

Lâm Uyên càng nghe nhíu mày càng chặt, không ai hiểu Tễ Nguyệt hơn hắn, đừng nói Tễ Nguyệt vẫn luôn ở bên cạnh hắn chưa từng làm những chuyện này, cho dù Tễ Nguyệt không ở bên cạnh hắn, Lâm Uyên cũng sẽ không tin những lời này.

"Đi phân phó mấy vị Ma Vương tra ra việc này là do ai gây ra, nói cho ngoại giới biết, Ma hậu một mực bế quan ở Ma Vực Điện chưa ra, nếu lại có người vu khống Ma hậu, vô luận là tộc gì, giết không tha."

Thân thể Bạch Mặc run lên, khom người nói: "Vâng."

Bạch Mặc rời đi một hồi lâu, Tễ Nguyệt vẫn còn cảm giác lâng lâng, ma, Ma hậu! Y thích cách gọi này.

Tễ Nguyệt vẻ mặt cười ngây ngô, "Tôn Thượng, ta là cái gì của ngài?"

"Ma hậu của ta." Đây là chuyện Lâm Uyên muốn làm lúc trước ở thế giới hiện thực. Hắn ở Phàm giới cùng Tễ Nguyệt song tu, sau đó liền tính toán để cho Tễ Nguyệt làm Ma hậu của hắn, là đạo lữ duy nhất của hắn, thế nhưng hắn còn chưa kịp nói ra, càng không có cho Tễ Nguyệt một cái đại điển song tu, liền bận rộn ứng đối tất cả tu sĩ vây công, sau đó cùng Tễ Nguyệt tách ra, đến cuối cùng cũng không cùng Tễ Nguyệt gặp lại.

Nếu không phải hắn giành được một đường sinh cơ, chỉ sợ hắn cùng Tễ Nguyệt cho đến khi thần hồn câu tán đều không có bất kỳ liên quan gì. Không chỉ có Tễ Nguyệt cố chấp muốn hắn đánh dấu và chứng minh, hắn càng muốn đem Tễ Nguyệt đánh dấu ấn ký của hắn, chiêu cáo thế nhân, Tễ Nguyệt là của Lâm Uyên hắn.



Ma Vực Điện luôn luôn thần bí cao cao tại thượng, cũng không liên lạc với ngoại giới, đây là lần đầu tiên có tin tức xác thực từ Ma Vực Điện phát ra. Mấy vị Ma Vương giàn trận địa sẵn sàng đón địch, đem cái gọi là người bị hại đặt ở trước mắt tất cả tu sĩ, trước mặt mọi người hỏi thăm sự tình, nếu là giết người đoạt bảo, vậy đoạt bảo vật gì? Ma Tôn sẽ thiếu bảo vật gì? Ma Tôn xa xỉ lấy ma dịch ngâm mình, nếu là bảo vật vô danh, khẳng định sẽ khinh thường. Nhưng nếu là bảo vật hiếm thấy, người sỡ hữu cũng chỉ là đại năng nổi danh, đánh nhau không có khả năng lặng yên không một tiếng động, lấy tu vi Ma hậu của bọn họ, chưa chắc địch lại, luôn phải nói ra một ít chứng cớ xác thực hợp lý để chứng minh là do Ma hậu của bọn họ gây ra.

Việc này cùng phong cách hành sự của Ma Vực Điện không phù hợp, trước kia hoặc là không nhìn, hoặc là đơn giản xử lý người chướng mắt, đây vẫn là lần đầu tiên hao khí lực cùng tu sĩ đối đầu. Dù sao ở tu chân giới cường giả vi tôn, thực lực đại biểu hết thảy, đúng đúng sai sai ngược lại không ai chú ý. Âm mưu quỷ kế lại càng không am hiểu, tư duy thập phần đơn giản, hơi một chút quanh co cũng không được.

Ma Tôn càng là mang theo Ma hậu xuất hiện ở trước mắt mọi người, nghe đối phương kể xong, Ma Tôn bấm quyết khống chế thời gian, tái hiện cảnh tượng trước kia, chỉ thấy xuất hiện ở nơi đó, căn bản cũng không phải là Ma hậu hiện giờ ngồi bên cạnh Ma Tôn, mà giống như thiếu chủ Khổng Từ của Yêu tộc.

Yêu tộc ồ lên, nghe vậy còn không tin, chờ nhìn thấy chứng cứ xác thực đều không nói nên lời. Còn có Ma tộc nói Khổng Từ cùng bọn hắn liên hệ, cùng hợp tác, mượn tin tức của hắn làm ra những chuyện này. Trong những việc này có rất nhiều chuyện là do Khổng Từ ở bên trong khơi mào sự việc, ánh mắt Khổng Từ chuyển thành màu đỏ, tâm ma mọc thành cụm, nghiễm nhiên là biểu hiện đọa nhập ma đạo.

Khổng Từ từ thiên chi kiêu tử thiên kiều vạn sủng của Yêu tộc, trở thành kẻ mọi người phỉ nhổ, bị trục xuất khỏi lãnh địa khổng tước, nghe nói đầu nhập vào một vị ma tu khét tiếng, được thu làm tiểu sủng, không còn tin tức gì nữa.

Bất quá Khổng Từ bị trục xuất khỏi lãnh địa khổng tước không lâu, Khổng Tước nhất tộc toàn bộ đều dời ra ngoài. Lãnh địa khổng tước là nơi linh khí sung túc nhất của Yêu tộc, cảnh sắc tú mỹ, hoàn cảnh ưu việt, vẫn luôn là nơi thống lĩnh mạnh nhất Yêu tộc. Nhưng từ sau khi thánh vật ngô đồng của Khổng Tước nhất tộc bị Ma Tôn công khai lấy đi, uy vọng giảm đi rất nhiều.

Sau đó trưởng lão trong tộc bị Ma Tôn phế đi tu vi, thực lực trong tộc giảm đi rất nhiều. Vốn có một người thừa kế tiền đồ vô hạn, bây giờ lại rơi vào ma đạo, khiến cả tộc quần đều xấu hổ. Khổng Tước nhất tộc vô lực thống lĩnh Yêu tộc, bị Cửu Vĩ Hồ nhất tộc lên làm Yêu Vương mới, tự nhiên lãnh địa cũng nhường ra ngoài.

Nguyên Yêu Vương rất muốn nhận lại Tễ Nguyệt, có Ma Tôn ở đây, Tễ Nguyệt hoàn toàn có thể trở thành Yêu Vương mới, không ai để ý. Đáng tiếc Tễ Nguyệt cự tuyệt không thừa nhận y là Khổng Tước nhất tộc, Khổng Tước nhất tộc cũng không liên quan đến y. Nguyên Yêu Vương cùng Yêu Hậu trước đó có bao nhiêu khẳng định Khổng Tước nhất tộc bọn họ sẽ tái hiện huy hoàng, một lần nữa đứng ở đỉnh tam tộc, hiện giờ có bao nhiêu không cam lòng cùng hối hận. Tương lai vốn dễ như trở bàn tay không biết tại sao lại biến thành tình cảnh như bây giờ, bọn họ cũng không biết rốt cuộc đã làm gì sai.

......

Lâm Uyên vẫn áp chế tu vi, đến cuối cùng hắn cơ hồ đều bất động dùng linh lực, vẫn chờ Tễ Nguyệt ứng đối cửu cửu lôi kiếp, thăng cấp cửu giai Yêu Hoàng, lúc này hai người mới cùng nhau phi thăng, từ nay về sau nguyên thần bất diệt.

Lúc hai người phi thăng, giới này giáng xuống cam lộ, linh khí sung túc mấy tầng cấp. Một phần công pháp ngọc giản cùng bảo vật của Ma Vực Điện phân tán khắp nơi, cho tu sĩ về sau rất nhiều cơ duyên, lưu lại rất nhiều truyền thuyết thần kỳ.

Giới này đã thật lâu không có tu sĩ phi thăng thành công, Lâm Uyên cùng Tễ Nguyệt cơ hồ là mang đến cho tất cả tu sĩ hy vọng. Mọi người đã từng coi thường kinh bỉ mấy tiểu sủng của Ma Tôn, hiện giờ cũng đều tự mình trở thành một phương đại năng, Hồ tộc Bạch Mặc càng trở thành Yêu Vương Yêu tộc. Mọi người mới dần dần biết được, mặc dù không có lễ sư đồ, nhưng mấy vị này quả thật đều là đệ tử Ma Tôn, mà không phải tiểu sủng. Ma Tôn cũng không còn là tồn tại sợ hãi của mọi người như lúc trước, ham giết tàn bạo, những từ lạnh như băng vô tình này hoàn toàn không liên hệ được với Ma Tôn Lâm Uyên.

Mà Lâm Uyên lại không giống như mọi người cho là phi thăng thành tiên, bởi vì tu vi đã đầy, hắn nghịch chuyển thời không rời khỏi thế giới này đi tới thế giới tiếp theo, mang theo thần hồn của Tễ Nguyệt, lúc này mới thoạt nhìn giống như hai người đồng thời phi thăng. Thế nhưng hắn lưu lại khả năng vô hạn cho thế giới này, rải rác vô số cơ duyên, chiếm được đại công đức.

Lâm Uyên đến thế giới mới, phát hiện quần áo và tóc của hắn lại biến thành giống ở thế giới mạt thế, không đợi hắn nhìn kỹ chung quanh cùng ký ức, cửa đã bị đẩy ra, một thiếu niên xông tới ôm eo hắn ủy khuất khóc nói: "Anh, có người khi dễ em."

Hắn trở thành anh trai Tễ Nguyệt?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau