Cứu Vớt Vai Chính Khỏi Đám Điên Rình Rập

Chương 1: Giải vây vai chính đáng thương

Sau
Tầm này bên ngoài đã bao trùm bởi bóng đêm cùng không khí se lạnh, bên trong biệt thự Lâm gia dường như mọi người đều đang trong cơn ngủ say

Nhưng ở một căn phòng khác lại có một thiếu niên nằm ngửa trên giường nghịch điện thoại cho đến khi mí mắt trở nên nặng trĩu thì mới quyết định dừng lại

Lâm Quân tính đặt điện thoại xuống kéo chăn đi ngủ thì cảm thấy cổ họng khát khô vì lúc nãy chơi game chửi team địch hơi sung

Đấu tranh một hồi anh mới bật dậy xuống phòng để tìm nước uống.

Chỉ là vừa bước đến căn bếp anh liền nghe thấy tiếng động lạ khá lớn phát ra từ trong phòng doạ cho giật mình vội nép người vào bức tường khuất lén nhìn về phía có âm thanh

Ai vậy? Chẳng lẽ trong nhà anh có trộm? Nhưng trong cốt truyện làm gì có tình tiết này?

Lúc này Lâm Quân mới nhìn rõ sự tình xảy ra bên trong

Một cậu thiếu niên nhỏ tuổi đang bị một người đàn ông to lớn mặc bộ đồ quản gia lấy tay bịt miệng, ép người trên bàn ăn

Có thể thấy sắc mặt cậu thiếu niên xanh nhợt, ra sức giãy giụa khỏi người đàn ông nhưng lại dễ dàng bị đè lên bàn không thể phản kháng

" Sụyt...cậu bé ngoan, chúng ta cùng chơi một trò chơi nhé? "

" ưm ưm...! "

Cậu thiếu niên ra sức lắc đầu, bị bịt miệng không thể hét lên chỉ có thể phát ra tiếng kêu thảm thương

Trong lúc người đàn ông chuẩn bị cởi thắt lưng quần, Lâm Quân đứng bên ngoài thật sự chẳng thể nhìn được nữa anh ngang nhiên bước vào

" Này, tránh ra. "

Giọng nói thanh niên hơi trầm mang theo luồng khí lạnh xé toạc động tác khẩn trương kia của người đàn ông khiến ông ta đứng bất động quay lại nhìn

Đối diện với ông ta là một cặp mắt sắc lạnh mang thêm phần chán ghét như đang phải nhìn thứ gì đó rất kinh tởm vậy



" T-thiếu gia cần lấy gì hả? Để tôi giúp cậu lấy... " Giọng người đàn ông run rẩy vì chột dạ sợ anh đã phát hiện ra điều gì đó

Lâm Quân không chú ý tới ông ta mà nhìn sang cậu thiếu niên quần áo hơi xộc xệch đang ngồi trên bàn, mặt cậu cúi gầm xuống, thân thể không ngừng run rẩy vì sợ hãi

" Chú Triệu, chú đang làm gì nó vậy? "

Anh gọi tên người đàn ông trước mặt, lẳng lặng tra khảo nhưng cũng đủ để Triệu quản gia kia lạnh sống lưng

" À tại...hồi chiều tiểu thiếu gia lăn lộn ngoài vườn thì bị ngã, tôi sợ cậu bé bị thương nên mới kiểm tra xem ... "

Nghe người đàn ông giải thích suýt chút nữa Lâm Quân phun ra hai chữ: Lươn lẹo.

Đêm hôm khuya khoắt kiểm tra làm gì? Nói dối cũng không tìm được lý do hợp lý để mà nói nữa đúng là trong đầu chỉ toàn những thứ trụy lạc

" Thế đã kiểm tra được chưa? "

" ...Rồi ạ. "

" Nhưng chẳng phải lúc tôi đứng ngoài kia nghe thấy chú nói rõ mồn một là chơi trò chơi gì đó sao? Tôi tham gia với được không? "

Triệu quản gia nghe anh nói sắc mặt biến thành trắng bệch sợ bị phát hiện điều gì đó ông mấp máy miệng tính bao biện thêm lần nữa thì Lâm Quân nặng giọng chen ngang

" Được rồi, ông có thể rời khỏi đây trước khi tôi đổi ý. "

Người đàn ông biết tâm tình Lâm Quân không tốt, nếu lỡ nói gì sai ông có thể sẽ mất đi công việc, ngay lập tức cuốn xéo rời khỏi tầm mắt anh.

Lúc này chỉ còn lại hai người, anh và cậu thiếu niên kia

" Hức...anh ơi... "

Cậu thiếu niên lúc này mới rón rén ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh ướt đẫm nước mắt, chiếu mũi nhỏ đỏ lên khịt khịt hai hồi, miệng nhỏ nỉ non một tiếng "anh" hai tiếng "anh"



Trông rất giống một chú cún con đáng thương tội nghiệp.

Mặc dù anh không hẳn là một kẻ nhan khống nhưng phải công nhận sức thu hút của vai chính thụ vạn người mê này quá sức khủng khiếp, mới tí tuổi vẫn chưa bộc lộ hết hoàn toàn vẻ đẹp nhưng chút nữa bị người ta nhắm tới rồi.

Thấy cậu thiếu niên vẫn không ngừng khóc làm Lâm Quân có chút luống cuống, tính từ đời trước tới đời này thật sự anh không dỗ ai khóc bao giờ nên không biết phải làm sao

" Nín đi. " Anh muốn trấn tĩnh cậu nhưng không hiểu sao lời thốt ra giống ra lệnh

" ...Vâng ạ. "

Cậu nhóc sụt sịt vài hồi rồi cố gắng nhịn không phát ra tiếng động

Lâm Quân đưa tay xoa đầu cậu nhóc hai cái tỏ ý ' Ngoan lắm '

" Giờ về phòng đi, giờ ông ta sẽ không dám làm gì đâu "

" Anh...anh ơi... " Cậu níu lấy áo anh giữ lại như có điều muốn nói

" Sao? "

" Em...có thể ngủ với anh không? "

Anh thấy được sự sợ hãi trong mắt cậu khi mới vừa trải qua cú sốc đầu đời, ban ngày người đàn ông kia tỏ vẻ tốt bụng thân thiện vậy mà có ý đồ với một cậu nhóc, ai mà biết nửa đem ông ta còn mò tới tìm cậu hay không?

" Thôi được. "

Lâm Quân đồng ý để cậu ngủ cùng mình ở trên giường, cậu nhóc ôm lấy cánh tay anh thở đều đều dường như đã chìm vào giấc ngủ sâu

Mà anh mãi chưa thể ngủ được, mắt mông lung nhìn lên trần nhà bắt đầu suy nghĩ những chuyện đã xảy ra 2 tháng trước

Thật ra anh không phải người ở thế giới này mà là người xuyên sách.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau