Cứu Vớt Vai Chính Khỏi Đám Điên Rình Rập

Chương 7: Anh cáu rồi

Trước Sau
" Chỗ này sai rồi, phải là như này, hiểu không? "

" Từ từ đã để tao load đã! "

Từ bên ngoài Cao Thiên Dụ đứng trong góc tối hành lang lẻn nhìn vào cửa phòng, trước mắt cậu là hình ảnh anh đang giảng bài cho tên nam sinh kia, bầu không khí trông rất là 'vui vẻ'

" Tiểu Dụ, tới giờ đi rồi. "

Nghe tiếng gọi của ông Lâm vang vọng phía dưới, cậu mới rũ mắt xoay người rời đi.

Trái ngược với sự vui vẻ mà cậu trông thấy, Lâm Quân dạy học cho một thằng oắt như Vương Hạo thật đúng là cực hình

Giờ anh hiểu tại sao ông Vương dù có tiền thuê gia sư cho hắn mà không được rồi, tính đã hiểu chậm còn hay cãi cố ai mà dạy cho nổi_

Chỉ thiếu chút nữa anh liền muốn tự tay bóp cổ thằng ôn con này!

Anh tính dạy hắn nốt câu cuối nhưng quay ra lại thấy tên nhãi sơ hở là bấm điện thoại không hề tập trung, bực mình gấp sách bỏ cuộc

" Thôi không học nữa, nghỉ một lát đi. "

" Vậy vào game đấu một trận, nhanh nhanh! "

Mừng như được mùa, Vương Hạo ngay khi được bung xoã lập tức nằm dài trên giường anh chơi game, tất hắn cũng tháo ra tùy tiện thải ra giường

Lâm Quân thầm niệm: "..." Không được giết nó, không được giết, mày là người không phải kẻ điên.

Tự dặn lòng không giết hắn ngoài đời, anh trả thù bằng cách giết hắn trong game không ngóc đầu lên được

Cơn tức giận của anh liền chuyển sang cho hắn

" Chết tiệt! Sao cứ dí tao hoài vậy!? Tao có thù với mày à!? "

" Game thôi mà. " Anh thản nhiên

" Má... " Hắn thấp giọng chửi

**

Cùng lúc đó Cao Thiên Dụ trên người mặc bộ võ phục trắng trong tư thế chuẩn đang chuẩn bị đấm thẳng vào bao tay của người thầy dạy võ

_Bốp



" Lực chưa đủ, cần mạnh hơn nữa! "

Từng giọt mồ hôi chảy xuống cằm, đây chẳng biết là lần thứ mấy cậu phải tập lại quyền thứ nhất rồi, phải làm sao mới đạt yêu cầu đây?

Người thầy dạy thấy cậu nản lòng, lên tiếng động viên tinh thần

" Không sao, em sẽ làm được. Lúc cảm thấy muốn bỏ cuộc hãy nghĩ tới mục đích em đến đây vì cái gì hoặc hãy tưởng tượng bao cát này là người em muốn đánh bại xem, hiệu quả lắm đấy. "

Người cậu muốn đánh bại...

Không hiểu sao ngay lúc này trong đầu cậu xuất hiện hình ảnh Vương Hạo đang sán lại gần Lâm Quân

Cậu khẽ cắn răng, tay siết chặt thành quyền, tròng mắt cũng biến đổi khiến người thầy cũng nhận ra được

" Đúng, chính là ánh mắt này, em hãy hạ gục nó đi_ "

_Bốpp

Dưới dao động rung chuyển, bao cát đã lỏm sâu hơn từ trước đến giờ. Tim cậu cũng đập nhanh hơn bình thường, hơi thở dồn dập

Người thầy kiểm tra kết quả, cuối vui vẻ thông báo

" Chúc mừng em, đạt. "

Phù, cậu làm được rồi.

**

Mỗi buổi tập rơi vào 2 tiếng, đến 9 giờ tối Cao Thiên Dụ có thể trở về

Bước vào cửa liền thấy Lâm Quân đã đứng ngoài chờ cậu, trong lòng bỗng cảm thấy một tia ấm áp xen lẫn vui mừng

" Thế nào? Buổi tập tốt chứ? "

" Anh! "

Cậu vừa nhìn thấy anh liền như thú gặp chủ mà ôm chầm lấy anh, anh còn tưởng ra được sau lưng cậu nhóc có chiếc đuôi ngoe nguẩy

" Nay em cứ nghĩ mình không qua được quyền thứ nhất nhưng phút cuối thành công rồi anh à. "

Cậu vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt muốn được khen thưởng vô cùng đáng yêu



" ...Vậy thì tốt. Cũng muộn rồi em nên quay về nghỉ ngơi_ "

Anh còn chưa nói xong, phát hiện vòng tay ôm eo mình có chút chặt

" Anh...nay em qua phòng anh ngủ có được không? "

" Sao thế? "

" Chỉ là em muốn kể chút chuyện với anh thôi. "

" ...Cũng được. "

Đợi tới khi Cao Thiên mang thêm gối sang, Lâm Quân quên mất từ lúc Vương Hạo về anh còn chưa dọn phòng

Nhìn đôi tất lạ mắt vò thành cục trên giường anh mới nhận ra là của hắn để đó

Mẹ kiếp! Cái tên điên đó muốn anh tức ói máu mới được chắc!?

" Anh, cái đó là của anh à? "

Cậu vừa vào thì thấy anh ném đôi tất sang một góc thắc mắc hỏi, hình như cậu chưa từng thấy anh đi loại này

" Không phải, là của thằng ch...à nhầm, của Vương Hạo. "

Nghe vậy Cao Thiên Dụ " à " một tiếng, anh cũng không để ý tầm mắt cậu có tia tối đen.

Tầm buổi chiều hôm sau, khi Vương Hạo quay lại mới nhớ ra đôi tất mình để quên liền hỏi anh

" Lâm Quân, tất của tao để đây đâu rồi? "

" Tự tìm đi, sao tao biết được. "

Thấy anh trừng mắt liếc, hắn đành câm nín lục chăn trên giường ra xem thì thấy một đôi tất màu trắng khác

"..." Ủa? Hắn nhớ của hắn màu đen cơ mà?

" Cái này của mày à? Sao mày ở bừa bãi thế? "

Vương Hạo vừa đưa đôi tất ra, Lâm Quân vừa nhìn là biết đó là của Cao Thiên Dụ

Tay cầm sách của anh hơi run run: "..." Con mẹ! Hai thằng nhãi xem phòng anh là chuồng lợn à!?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau