Chương 4
CHƯƠNG 4
Khuất nhục
Lâm triều. Một mảnh yên lặng.
Ta cắn răng chịu đựng, sợ lộ ra tia thở dốc. Đồ vật nọ ở trong thân thể của ta, trải qua một đêm ma sát đã ấm hơn rất nhiều. Ta kẹp chặt mông, thẳng eo, sợ bị triều thần ở dưới phát hiện ra bất thường.
Liễu Bất Hoặc đứng dậy, vung vạt áo quỳ xuống: “Thần nguyện chờ lệnh, đi Nam Chiếu.”
Ta có thể không đáp ứng sao? Tối hôm qua hắn đã thông báo cho ta, ta cách mười hai chuỗi ngọc nhìn hắn.
Hắn quỳ thẳng tắp, mày kiếm mắt sát, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm ta. Giống như một bức tượng đá mưa gió không thể quật ngã. Chợt nhớ tới lúc còn rất nhỏ, phụ hoàng từng nói với ta: “Nam nhân phải vững vàng. Ngươi thân là đế vương sau này còn phải vững vàng hơn nữa, vô luận kinh qua bao nhiêu mưa gió cũng phải ngạo nghễ đứng thẳng.”
Ta không có trưởng thành bộ dáng mà phụ hoàng mong muốn. Nhưng Liễu Bất Hoặc lại làm được.
Bỗng nhiên động tình.
Vật sau hậu huyệt như có thể nhận ra, bỗng nhiên chuyển động kịch liệt.
Đáng chết! Ta vừa thẹn vừa giận.
Còn ra thể thống gì!
Liễu Bất Hoặc không nói, nhìn ta, đợi phán quyết. Trong mắt hắn tràn đầy tự tin. Hắn biết ta sẽ không nghịch lại ý hắn.
Ta nhắm chặt ghế rồng, khống chế thân thể run rẩy: “Trẫm chuẩn tấu.”
Cả sảnh ồ lên.
Liễu Bất Hoặc thân là đại tướng quân đương triều, vừa làm quốc cữu lại nắm trong tay trọng quyền, hôm nay được lệnh lên đường đi Nam Chiếu chúc mừng tân chủ lên ngôi, không khỏi có chút quá phận, tự nhiên sẽ bị người dị nghị.
Dưới triều nghị luận sôi trào.
Liễu Bất Hoặc dập đầu ta ơn, thản nhiên đứng sang một bên. Hắn cũng không thèm để ý đến ánh mắt người khác. Hắn từng nói: “Thần chỉ cần bệ hạ tín nhiệm. Người khác với thần mà nói, chỉ là bình thường mà thôi.”
Ánh mắt của ta khóa lên người Liễu Bất Hoặc, vật trong hậu huyệt càng động nhanh, ta suýt nữa chịu không nổi, vội giơ tay lên ý bảo Hỉ Đức.
Hỉ Đức vội nói: “Có việc bẩm tấu, không có bãi triều.”
Cả triều yên lặng. Người đứng thứ ba trong hàng nguyên lão Lý Tương bước ra khỏi hàng:
“Thần có việc khải tấu.”
“Chuẩn tấu.”
Ta cắn chặt hàm răng, móng tay cắm vào lòng bàn tay, gắng gượng nhịn xuống rên rỉ sắp trào ra. Vật trong hậu huyệt tựa như một con rắn linh động, thè lưỡi chui vào sâu trong thân thể ta. Cả người đều lạnh lẽo.
“Hồi bẩm bệ hạ, mấy vạn dân đói ở phía nam đã tụ tập ở ngoài cách thành Phúc Lăng mười dặm. Tri phủ Phúc Lăng Lưu An ra roi thúc ngựa, truyền thư cho thần, mong chờ bệ hạ có thể lấy lương thực giúp nạn dân, cứu dân trong nước sôi lửa bỏng.”
Lý Tương từng chữ thành khẩn, từng câu như đâm vào tim.
Hắn là nguyên lão tam truyền, nay đã hơn sáu mươi tuổi vẫn một lòng lo cho dân, cho nước. Nhưng ta làm vua hơn mười năm, đầu tiên là địa long chấn động làm tổn thương vô số người dân, sau đó Đông Man làm phản, đại chiến hai năm, sau đó chính là ba năm hạn hán này. Thiên tai nhân họa liên tiếp đã làm cho quốc khố trống rỗng, làm sao có thừa lực đi bố thí nạn dân?
Ta là thiên tử, học được trước hết, chính là phùng má giả người mập.
Ta nói: “Chuẩn tấu, mở quốc khố, trấn an dân đói.”
Bách quan quỳ an, hô to vạn tuếi: “Bệ hạ thánh minh là phúc của vạn dân.”
Chỉ có Liễu Bất Hoặc ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt tràn đầy lo lắng. Hắn so với ta càng rõ ràng tình huống quốc khố, nên mới có thể nói chuyện sang Nam Chiếu đoạt lương như vậy.
Ta hướng hắn lắc đầu mỉm cười. Không nên sầu, ngày mai trời sẽ mưa to. Tất cả khó khăn sẽ được giải quyết.
Canh ba, dưới ánh nến.
Gió mát thổi tới mang theo mùi thơm của cỏ non sau cơn mưa, ta cả giận nói: “Vô liêm sỉ!”
Long Tô hiện thân, mặc một thân áo bào màu đen, đầu ngón ta xẹt qua khuôn mặt của ta: “Làm sao? Không đợi nổi nữa à?”
Ta há mồm tàn bạo cắn ngón tay của hắn: “Mau lấy cái kia ra!”
Hắn nhân cơ hội kẹp lấy đầu lưỡi của ta, đùa bỡn: “Chớ vội.”
Ta nhả ra không xong, ngậm tiếp cũng không được, không thể làm gì khác là há miệng mặc hắn đùa giỡn.
Hắn híp mặt lạnh lùng nhìn ta: “Cởi.”
Ta trừng mắt liếc hắn một cái, cởi áo.
Áo cởi ra, hơi thở Long Tô không thay đổi chút nào, như cũ nhàn rỗi xem ta. Ta vươn tay muốn cởi áo hắn. Long Tô dùng tay chặn lại, liếm liếm môi: “Gục xuống.”
Ta gục trên giường, vùi đầu vào gối, xấu hổ không dám nhìn đời. Hắn càn rỡ đánh giá ta, giống như dã thú dò xét lãnh địa, tràn đầy ý vị cướp đoạt. Vật sau hậu huyệt cảm nhận được ánh mắt của chủ nhân, kịch liệt động, chui vào sâu trong thân thể ta, hận không thể bổ đôi ta.
Ta nhẹ nhàng rên rỉ ra tiếng, phân thân không thua kém ngẩng đầu lên, càng trướng càng lớn.
Long Tô cười lạnh một tiếng, vươn tay rút vật kia ra, kéo thật nhanh ra ngoài rồi lại đâm mạnh vào.
“A”
Ta kinh hô một tiếng, trong âm thanh đều là ý vị động tình.
Ta xấu hổ đỏ mặt.
“Thật là *** đãng.”
Long Tô thốt lên một tiếng, ngón tay lạnh như băng cầm lấy phân thân của ta, vuốt vuốt. Đầu ngón tay giày xéo túi nang, ngón út đè lại mã nhãn, lại ma sát một vòng. Vật ở hậu huyệt bị hắn nắm trong tay, cùng với tiết tấu phía trước, một chút lại một chút tiến vào.
Ta đã không biết bây giờ là lúc nào, chỉ một mực đuổi theo khoái cảm thân thể, thẳng lưng lắc mông, nghênh hợp với hắn.
Hắn là người mua ta, ta dĩ nhiên phải biết lấy lòng hắn. Thân thể cấm dục hơn mười năm chịu hành hạ như vậy, ta rất nhanh đạt tới cao trào, tiết ra trong tay Long Tô.
Long Tô để ở chóp mũi hít hà, trêu chọc: “Thật nhiều.”
Đầu ta trống rỗng, dư vị cao trào khiến thân thể không ngừng run rẩy. Thân thể đạt được cao trào, trong lòng lại vô cùng trống rỗng. Trong tiềm thức còn đang đuổi theo cái loại khoái cảm đủ để hủy diệt tất cả kia.
Ta híp mắt, liếm liếm môi, vẻ mặt khát vọng nhìn Long Tô.
Hắn sửng sốt một chút, hổn hển mắng một câu: “Đáng chết!”
Hắn rốt cục không chịu nổi, đè lên người ta. Quần áo thấm lạnh chạm vào lưng khiến cho ta thanh tỉnh trong chốc lát. Ta nâng mông lên, mời mọc hắn tiến vào. Long Tô không cởi quần áo xuống, chẳng qua là cởi đai lưng, móc ra phân thân nóng hổi. Ta không nhịn được lấy tay sờ một chút, lấy làm kinh hãi, lớn như vậy làm sao có thể đi vào!
“Làm sao, đổi ý?”
Long Tô sờ sờ bên tai ta hỏi.
Ta lắc đầu, làm sao có thể đổi ý?
“Ngày mai muốn trời mưa to.”
Long Tô chống đỡ phân thân vào hậu huyệt của ta, hai tay xoa ngực ta, cười khẽ: “Ta tất nhiên là đồng ý.”
Ta dùng hậu huyệt kẹp lấy đầu đỉnh của hắn, lúc mở lúc đóng, dụ dỗ hắn tiến vào. Hô hấp của hắn tăng lên, giày xéo nhũ đầu của ta.
Thân thể đau xót: “Ngươi phải đáp ứng ta ba chuyện.”
“Tại sao ta phải?”
Long Tô chậm chạp kéo thân thể ra.
Ta luống cuống, vội vàng đưa thắt lưng truy đuổi, hận không thể một ngụm nuốt phân thân vào.
“Trẫm sẽ cho ngươi khoái lạc cao nhất, cho ngươi long khí ngươi mơ ước.”
Long Tô cười lạnh một tiếng, nặng nề đâm vào.
Đau! Muốn rách luôn.
Cõi đời này tại sao lại có cực hình như thế. Cái gì gọi là cá nước thân mật, tất cả đều là gạt người! Đem một cái gậy sắt đâm vào bên trong tràng đạo, làm sao có thể sung sướng!
Thân thể ta co rút, hậu huyệt thít chặt.
Long Tô cũng không chịu nổi, phân thân bị thít đến đau: “Đây chính là cái ngươi gọi là — khoái lạc?”
Ta liên tục hút khí, run giọng nói: “Để cho trẫm từ từ, từ từ đã.”
Ta cố gắng thả lỏng thân thể, bất đắc dĩ thật sự là vô cùng đau đớn, khoét tim cắt gân cũng không hơn cái này.
Long Tô liều mạng tách hai chân của ta ra, rút ra lại đút vào, nặng nề đụng chạm. Đau, thật sự là rất đau. Toàn bộ mồ hôi lạnh của ta tuôn ra, môi dưới bị cắn chảy máu. Ta nuốt từng ngụm nước bọt.
Long Tô chơi đủ rồi, nhẹ giọng thở hổn hển gục lên lưng ta, ở bên tai hỏi: “Đúng rồi, tên tự của ngươi là gì?”
Ta đau đến không nói lên lời.
“Nói cho ta biết tự của ngươi, để ngừa ở trên giường gọi sai, tăng thêm lúng túng.”
Ta chịu vũ nhục như vậy, giận đến thân thể phát run: “Cút ngay đi!”
“Nói cho ta biết đi, nha?”
Long Tô dùng phân thân ma sát điểm mẫn cảm của ta một chút.
“Cút!”
“Nói đi, nếu không ta gọi ngươi là ‘thân thân’ nhé?” Long Tô thổi khí bên tai ta, ngậm vành tai ta mút vào mấy cái, trêu chọc: “Hay là ‘cục cưng’ a?”
Ta thở gấp, sợ hắn thật sự gọi ra cái loại tên xấu hổ này, dẩu môi nói: “Gia Hạp.”
Đầu ngón tay hơi lạnh của Long Tô lướt qua eo ta, “Gia nào? Hạp nào?”
“Gia trong gia ngôn thiện hành, hạp trong hạp gia hoan nhạc.”
“Lý – Gia – Hạp, tên rất hay.”
Long Tô khẽ cười, rút phân thân ra, lại đâm vào. Hắn tựa hồ thỏa mãn, không nhục nhã ta nữa, phân thân chín cạn một sâu, đâm vào vị trí có thể làm ta mất đi lý trí.
“Thoải mái không?”
Hắn hỏi, cố ý gọi tự của ta: “Gia Hạp?”
Ta nhắm mắt, gật đầu, thoải mái.
‘Vì sao không kêu ra tiếng.” Hắn muốn ta làm sao, ta đành phải làm vậy.
Ta há miệng, âm thanh uyển chuyển: “Thật thoải mái – a – chính là chỗ đó—dùng sức—dùng sức–”
Ta học tiếng rên rỉ, kêu lên đến là sống động. Hắn muốn làm ta mất mặt, ta cần gì tự chuốc khổ?
Long Tô đột nhiên bám cổ ta, dùng miệng ngăn chặn thanh âm của ta, tay đặt bên hông thêm lực, nâng eo ta lên, càng ngoan lệ va chạm.
Hắn đang trừng phạt ta vì không chú tâm.
Thân thể của ta bị vặn vẹo thành các tư thế, dây thần kinh trên người đều bị kéo căng, vừa động một chút là đau như dao cắt. Ta duy trì không được, muốn cầu xin ta thứ.
Long Tô cắn đầu lưỡi của ta, híp mắt đánh giá ta, trong mắt tràn đầy giễu cợt. Ta mới mơ mang nhận thức được, hắn là yêu, ta là người, trên giường, ta đấu không lại hắn.
Ta mềm nhũn thân thể, đầu lưỡi quấn lấy hắn nịnh nọt, vặn vẹo eo, ngênh hợp va chạm của hắn. Long Tô không để ý ánh mắt cầu khẩn của ta, nâng eo ta lên, dùng sức va chạm, tiến vào chỗ không thể sâu hơn được nữa.
Ta đột nhiên trợn to hai mắt, hai tay nắm chặt chăn đơn, sắc mặt đột nhiên hồng lên, thiếu chút nữa không hô hấp được. Long Tô buông miệng của ta ra, cắn lên bả vai ta.
Ta vội vàng hít từng ngụm không khí, thân thể một trận run rẩy, dĩ nhiên bắn ra.
Một cỗ tinh nồng nặc bắn ra ngoài, chuẩn bị làm bẩn một mảng sàng đan lớn.
Long Tô cuốn thân thể của ta, để ta đối mặt với hắn, vươn đầu ngón tay qua phân thân vừa bắn xong mềm nhũn: “Sao lại nhanh vậy?”
Ta vô lực đáp lời hắn, cao triều liên tiếp làm ta có chút hư thoát.
Long Tô kéo chân ta lên cao gác lên vao hắn, phân thân lại đâm đi vào.
“Uhm…”
Ta nức nở một tiếng, hai tay quơ lung tung, muốn đem thứ cực nóng kia đẩy ra ngoài.
Long Tô thấy ta càn rỡ như vậy liền lập lại chiêu cũ, biến ra một sợi dây trói tay ta lại, cột vào đầu giường.
“Ngươi cứ như vậy mà cảm nhận đi!”
Điên loan đảo phượng như vậy, ta lại bị hắn buộc bắn ra hai lần, Long Tô mới bỏ qua cho ta.
Từ trong hôn mê tỉnh lại, bên cạnh sớm không thấy thân ảnh Long Tô, chỉ còn đầy giường hỗn độn cùng một phòng đầy hương thơm cỏ xanh.
Ta gọi Hỉ Đức, muốn một thùng nước nóng tẩy rửa thân thế, “Giờ nào rồi?”
“Tâu bệ hạ, sắp đến canh năm.” Hỉ Đức đáp lời: “Hôm qua bệ hạ phân phó, hôm nay không lên triều. Bá quan cùng ra thành tiễn Liễu tướng quân.”
“Đúng là có chuyện như vậy…” ta gật đầu, càng dùng sức chà lau thân thể.
Trên người ngưng kết chất lỏng không rõ, hậu huyệt đau đớn khó nhịn, trên tay, trên đùi đều xanh tím một khối như chó gặm.
Chẳng lẽ hắn thật sự là cẩu yêu?
Ta thầm nghĩ, xem tính tình Long Tô như vậy, hẳn không phải là cẩu a…
./.
Ta thấy mình edit H thật là tệ T^T Đăng bởi: admin
Khuất nhục
Lâm triều. Một mảnh yên lặng.
Ta cắn răng chịu đựng, sợ lộ ra tia thở dốc. Đồ vật nọ ở trong thân thể của ta, trải qua một đêm ma sát đã ấm hơn rất nhiều. Ta kẹp chặt mông, thẳng eo, sợ bị triều thần ở dưới phát hiện ra bất thường.
Liễu Bất Hoặc đứng dậy, vung vạt áo quỳ xuống: “Thần nguyện chờ lệnh, đi Nam Chiếu.”
Ta có thể không đáp ứng sao? Tối hôm qua hắn đã thông báo cho ta, ta cách mười hai chuỗi ngọc nhìn hắn.
Hắn quỳ thẳng tắp, mày kiếm mắt sát, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm ta. Giống như một bức tượng đá mưa gió không thể quật ngã. Chợt nhớ tới lúc còn rất nhỏ, phụ hoàng từng nói với ta: “Nam nhân phải vững vàng. Ngươi thân là đế vương sau này còn phải vững vàng hơn nữa, vô luận kinh qua bao nhiêu mưa gió cũng phải ngạo nghễ đứng thẳng.”
Ta không có trưởng thành bộ dáng mà phụ hoàng mong muốn. Nhưng Liễu Bất Hoặc lại làm được.
Bỗng nhiên động tình.
Vật sau hậu huyệt như có thể nhận ra, bỗng nhiên chuyển động kịch liệt.
Đáng chết! Ta vừa thẹn vừa giận.
Còn ra thể thống gì!
Liễu Bất Hoặc không nói, nhìn ta, đợi phán quyết. Trong mắt hắn tràn đầy tự tin. Hắn biết ta sẽ không nghịch lại ý hắn.
Ta nhắm chặt ghế rồng, khống chế thân thể run rẩy: “Trẫm chuẩn tấu.”
Cả sảnh ồ lên.
Liễu Bất Hoặc thân là đại tướng quân đương triều, vừa làm quốc cữu lại nắm trong tay trọng quyền, hôm nay được lệnh lên đường đi Nam Chiếu chúc mừng tân chủ lên ngôi, không khỏi có chút quá phận, tự nhiên sẽ bị người dị nghị.
Dưới triều nghị luận sôi trào.
Liễu Bất Hoặc dập đầu ta ơn, thản nhiên đứng sang một bên. Hắn cũng không thèm để ý đến ánh mắt người khác. Hắn từng nói: “Thần chỉ cần bệ hạ tín nhiệm. Người khác với thần mà nói, chỉ là bình thường mà thôi.”
Ánh mắt của ta khóa lên người Liễu Bất Hoặc, vật trong hậu huyệt càng động nhanh, ta suýt nữa chịu không nổi, vội giơ tay lên ý bảo Hỉ Đức.
Hỉ Đức vội nói: “Có việc bẩm tấu, không có bãi triều.”
Cả triều yên lặng. Người đứng thứ ba trong hàng nguyên lão Lý Tương bước ra khỏi hàng:
“Thần có việc khải tấu.”
“Chuẩn tấu.”
Ta cắn chặt hàm răng, móng tay cắm vào lòng bàn tay, gắng gượng nhịn xuống rên rỉ sắp trào ra. Vật trong hậu huyệt tựa như một con rắn linh động, thè lưỡi chui vào sâu trong thân thể ta. Cả người đều lạnh lẽo.
“Hồi bẩm bệ hạ, mấy vạn dân đói ở phía nam đã tụ tập ở ngoài cách thành Phúc Lăng mười dặm. Tri phủ Phúc Lăng Lưu An ra roi thúc ngựa, truyền thư cho thần, mong chờ bệ hạ có thể lấy lương thực giúp nạn dân, cứu dân trong nước sôi lửa bỏng.”
Lý Tương từng chữ thành khẩn, từng câu như đâm vào tim.
Hắn là nguyên lão tam truyền, nay đã hơn sáu mươi tuổi vẫn một lòng lo cho dân, cho nước. Nhưng ta làm vua hơn mười năm, đầu tiên là địa long chấn động làm tổn thương vô số người dân, sau đó Đông Man làm phản, đại chiến hai năm, sau đó chính là ba năm hạn hán này. Thiên tai nhân họa liên tiếp đã làm cho quốc khố trống rỗng, làm sao có thừa lực đi bố thí nạn dân?
Ta là thiên tử, học được trước hết, chính là phùng má giả người mập.
Ta nói: “Chuẩn tấu, mở quốc khố, trấn an dân đói.”
Bách quan quỳ an, hô to vạn tuếi: “Bệ hạ thánh minh là phúc của vạn dân.”
Chỉ có Liễu Bất Hoặc ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt tràn đầy lo lắng. Hắn so với ta càng rõ ràng tình huống quốc khố, nên mới có thể nói chuyện sang Nam Chiếu đoạt lương như vậy.
Ta hướng hắn lắc đầu mỉm cười. Không nên sầu, ngày mai trời sẽ mưa to. Tất cả khó khăn sẽ được giải quyết.
Canh ba, dưới ánh nến.
Gió mát thổi tới mang theo mùi thơm của cỏ non sau cơn mưa, ta cả giận nói: “Vô liêm sỉ!”
Long Tô hiện thân, mặc một thân áo bào màu đen, đầu ngón ta xẹt qua khuôn mặt của ta: “Làm sao? Không đợi nổi nữa à?”
Ta há mồm tàn bạo cắn ngón tay của hắn: “Mau lấy cái kia ra!”
Hắn nhân cơ hội kẹp lấy đầu lưỡi của ta, đùa bỡn: “Chớ vội.”
Ta nhả ra không xong, ngậm tiếp cũng không được, không thể làm gì khác là há miệng mặc hắn đùa giỡn.
Hắn híp mặt lạnh lùng nhìn ta: “Cởi.”
Ta trừng mắt liếc hắn một cái, cởi áo.
Áo cởi ra, hơi thở Long Tô không thay đổi chút nào, như cũ nhàn rỗi xem ta. Ta vươn tay muốn cởi áo hắn. Long Tô dùng tay chặn lại, liếm liếm môi: “Gục xuống.”
Ta gục trên giường, vùi đầu vào gối, xấu hổ không dám nhìn đời. Hắn càn rỡ đánh giá ta, giống như dã thú dò xét lãnh địa, tràn đầy ý vị cướp đoạt. Vật sau hậu huyệt cảm nhận được ánh mắt của chủ nhân, kịch liệt động, chui vào sâu trong thân thể ta, hận không thể bổ đôi ta.
Ta nhẹ nhàng rên rỉ ra tiếng, phân thân không thua kém ngẩng đầu lên, càng trướng càng lớn.
Long Tô cười lạnh một tiếng, vươn tay rút vật kia ra, kéo thật nhanh ra ngoài rồi lại đâm mạnh vào.
“A”
Ta kinh hô một tiếng, trong âm thanh đều là ý vị động tình.
Ta xấu hổ đỏ mặt.
“Thật là *** đãng.”
Long Tô thốt lên một tiếng, ngón tay lạnh như băng cầm lấy phân thân của ta, vuốt vuốt. Đầu ngón tay giày xéo túi nang, ngón út đè lại mã nhãn, lại ma sát một vòng. Vật ở hậu huyệt bị hắn nắm trong tay, cùng với tiết tấu phía trước, một chút lại một chút tiến vào.
Ta đã không biết bây giờ là lúc nào, chỉ một mực đuổi theo khoái cảm thân thể, thẳng lưng lắc mông, nghênh hợp với hắn.
Hắn là người mua ta, ta dĩ nhiên phải biết lấy lòng hắn. Thân thể cấm dục hơn mười năm chịu hành hạ như vậy, ta rất nhanh đạt tới cao trào, tiết ra trong tay Long Tô.
Long Tô để ở chóp mũi hít hà, trêu chọc: “Thật nhiều.”
Đầu ta trống rỗng, dư vị cao trào khiến thân thể không ngừng run rẩy. Thân thể đạt được cao trào, trong lòng lại vô cùng trống rỗng. Trong tiềm thức còn đang đuổi theo cái loại khoái cảm đủ để hủy diệt tất cả kia.
Ta híp mắt, liếm liếm môi, vẻ mặt khát vọng nhìn Long Tô.
Hắn sửng sốt một chút, hổn hển mắng một câu: “Đáng chết!”
Hắn rốt cục không chịu nổi, đè lên người ta. Quần áo thấm lạnh chạm vào lưng khiến cho ta thanh tỉnh trong chốc lát. Ta nâng mông lên, mời mọc hắn tiến vào. Long Tô không cởi quần áo xuống, chẳng qua là cởi đai lưng, móc ra phân thân nóng hổi. Ta không nhịn được lấy tay sờ một chút, lấy làm kinh hãi, lớn như vậy làm sao có thể đi vào!
“Làm sao, đổi ý?”
Long Tô sờ sờ bên tai ta hỏi.
Ta lắc đầu, làm sao có thể đổi ý?
“Ngày mai muốn trời mưa to.”
Long Tô chống đỡ phân thân vào hậu huyệt của ta, hai tay xoa ngực ta, cười khẽ: “Ta tất nhiên là đồng ý.”
Ta dùng hậu huyệt kẹp lấy đầu đỉnh của hắn, lúc mở lúc đóng, dụ dỗ hắn tiến vào. Hô hấp của hắn tăng lên, giày xéo nhũ đầu của ta.
Thân thể đau xót: “Ngươi phải đáp ứng ta ba chuyện.”
“Tại sao ta phải?”
Long Tô chậm chạp kéo thân thể ra.
Ta luống cuống, vội vàng đưa thắt lưng truy đuổi, hận không thể một ngụm nuốt phân thân vào.
“Trẫm sẽ cho ngươi khoái lạc cao nhất, cho ngươi long khí ngươi mơ ước.”
Long Tô cười lạnh một tiếng, nặng nề đâm vào.
Đau! Muốn rách luôn.
Cõi đời này tại sao lại có cực hình như thế. Cái gì gọi là cá nước thân mật, tất cả đều là gạt người! Đem một cái gậy sắt đâm vào bên trong tràng đạo, làm sao có thể sung sướng!
Thân thể ta co rút, hậu huyệt thít chặt.
Long Tô cũng không chịu nổi, phân thân bị thít đến đau: “Đây chính là cái ngươi gọi là — khoái lạc?”
Ta liên tục hút khí, run giọng nói: “Để cho trẫm từ từ, từ từ đã.”
Ta cố gắng thả lỏng thân thể, bất đắc dĩ thật sự là vô cùng đau đớn, khoét tim cắt gân cũng không hơn cái này.
Long Tô liều mạng tách hai chân của ta ra, rút ra lại đút vào, nặng nề đụng chạm. Đau, thật sự là rất đau. Toàn bộ mồ hôi lạnh của ta tuôn ra, môi dưới bị cắn chảy máu. Ta nuốt từng ngụm nước bọt.
Long Tô chơi đủ rồi, nhẹ giọng thở hổn hển gục lên lưng ta, ở bên tai hỏi: “Đúng rồi, tên tự của ngươi là gì?”
Ta đau đến không nói lên lời.
“Nói cho ta biết tự của ngươi, để ngừa ở trên giường gọi sai, tăng thêm lúng túng.”
Ta chịu vũ nhục như vậy, giận đến thân thể phát run: “Cút ngay đi!”
“Nói cho ta biết đi, nha?”
Long Tô dùng phân thân ma sát điểm mẫn cảm của ta một chút.
“Cút!”
“Nói đi, nếu không ta gọi ngươi là ‘thân thân’ nhé?” Long Tô thổi khí bên tai ta, ngậm vành tai ta mút vào mấy cái, trêu chọc: “Hay là ‘cục cưng’ a?”
Ta thở gấp, sợ hắn thật sự gọi ra cái loại tên xấu hổ này, dẩu môi nói: “Gia Hạp.”
Đầu ngón tay hơi lạnh của Long Tô lướt qua eo ta, “Gia nào? Hạp nào?”
“Gia trong gia ngôn thiện hành, hạp trong hạp gia hoan nhạc.”
“Lý – Gia – Hạp, tên rất hay.”
Long Tô khẽ cười, rút phân thân ra, lại đâm vào. Hắn tựa hồ thỏa mãn, không nhục nhã ta nữa, phân thân chín cạn một sâu, đâm vào vị trí có thể làm ta mất đi lý trí.
“Thoải mái không?”
Hắn hỏi, cố ý gọi tự của ta: “Gia Hạp?”
Ta nhắm mắt, gật đầu, thoải mái.
‘Vì sao không kêu ra tiếng.” Hắn muốn ta làm sao, ta đành phải làm vậy.
Ta há miệng, âm thanh uyển chuyển: “Thật thoải mái – a – chính là chỗ đó—dùng sức—dùng sức–”
Ta học tiếng rên rỉ, kêu lên đến là sống động. Hắn muốn làm ta mất mặt, ta cần gì tự chuốc khổ?
Long Tô đột nhiên bám cổ ta, dùng miệng ngăn chặn thanh âm của ta, tay đặt bên hông thêm lực, nâng eo ta lên, càng ngoan lệ va chạm.
Hắn đang trừng phạt ta vì không chú tâm.
Thân thể của ta bị vặn vẹo thành các tư thế, dây thần kinh trên người đều bị kéo căng, vừa động một chút là đau như dao cắt. Ta duy trì không được, muốn cầu xin ta thứ.
Long Tô cắn đầu lưỡi của ta, híp mắt đánh giá ta, trong mắt tràn đầy giễu cợt. Ta mới mơ mang nhận thức được, hắn là yêu, ta là người, trên giường, ta đấu không lại hắn.
Ta mềm nhũn thân thể, đầu lưỡi quấn lấy hắn nịnh nọt, vặn vẹo eo, ngênh hợp va chạm của hắn. Long Tô không để ý ánh mắt cầu khẩn của ta, nâng eo ta lên, dùng sức va chạm, tiến vào chỗ không thể sâu hơn được nữa.
Ta đột nhiên trợn to hai mắt, hai tay nắm chặt chăn đơn, sắc mặt đột nhiên hồng lên, thiếu chút nữa không hô hấp được. Long Tô buông miệng của ta ra, cắn lên bả vai ta.
Ta vội vàng hít từng ngụm không khí, thân thể một trận run rẩy, dĩ nhiên bắn ra.
Một cỗ tinh nồng nặc bắn ra ngoài, chuẩn bị làm bẩn một mảng sàng đan lớn.
Long Tô cuốn thân thể của ta, để ta đối mặt với hắn, vươn đầu ngón tay qua phân thân vừa bắn xong mềm nhũn: “Sao lại nhanh vậy?”
Ta vô lực đáp lời hắn, cao triều liên tiếp làm ta có chút hư thoát.
Long Tô kéo chân ta lên cao gác lên vao hắn, phân thân lại đâm đi vào.
“Uhm…”
Ta nức nở một tiếng, hai tay quơ lung tung, muốn đem thứ cực nóng kia đẩy ra ngoài.
Long Tô thấy ta càn rỡ như vậy liền lập lại chiêu cũ, biến ra một sợi dây trói tay ta lại, cột vào đầu giường.
“Ngươi cứ như vậy mà cảm nhận đi!”
Điên loan đảo phượng như vậy, ta lại bị hắn buộc bắn ra hai lần, Long Tô mới bỏ qua cho ta.
Từ trong hôn mê tỉnh lại, bên cạnh sớm không thấy thân ảnh Long Tô, chỉ còn đầy giường hỗn độn cùng một phòng đầy hương thơm cỏ xanh.
Ta gọi Hỉ Đức, muốn một thùng nước nóng tẩy rửa thân thế, “Giờ nào rồi?”
“Tâu bệ hạ, sắp đến canh năm.” Hỉ Đức đáp lời: “Hôm qua bệ hạ phân phó, hôm nay không lên triều. Bá quan cùng ra thành tiễn Liễu tướng quân.”
“Đúng là có chuyện như vậy…” ta gật đầu, càng dùng sức chà lau thân thể.
Trên người ngưng kết chất lỏng không rõ, hậu huyệt đau đớn khó nhịn, trên tay, trên đùi đều xanh tím một khối như chó gặm.
Chẳng lẽ hắn thật sự là cẩu yêu?
Ta thầm nghĩ, xem tính tình Long Tô như vậy, hẳn không phải là cẩu a…
./.
Ta thấy mình edit H thật là tệ T^T Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất